Chương 37: Triệu Ngưng Hiên và Triệu Ngưng Hương

Triệu Ngọc Tuệ nhìn Vương Trường Sinh, vẻ mặt ôn hoà, nói: “Mấy năm không gặp, Trường Sinh lại cao hơn rồi nhưng tại sao ngươi mới Luyện Khí tầng năm, Ngưng Hương đã là Luyện Khí tầng sáu rồi.”

Vương Trường Sinh khom người hành lễ với Triệu Ngọc Tuệ, cung kính nói: “Tôn nhi thỉnh an di nãi. Mấy năm này, tôn nhi đến thế tục đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư nên tốc độ tu luyện mới chậm một chút.”

“Biểu ca Trường Sinh. Lần sau chúng ta gặp nhau, muội hẳn là tiến vào Luyện Khí tầng bảy rồi.”

Triệu Ngưng Hương khẽ cười, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia đắc ý.

Nàng năm nay 16 tuổi, đã tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu, là người đứng đầu Ngưng tự bối của Triệu gia.

“Nha đầu ngươi, nếu không phải ngươi được ăn cơm canh được chế biến từ linh cốc nhất giai trung phẩm mỗi ngày thì ngươi có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu nhanh như vậy sao? Tu hành là đi ngược dòng nước, nhất định không được kiêu ngạo tự mãn. Chờ ngươi tiến vào Trúc Cơ Kỳ mới kiêu ngạo cũng không muộn.”

Triệu Ngọc Tuệ khiển trách không chút khách khí, ngữ khí nghiêm khắc. Nhưng ai cũng nghe được ý tứ cưng chiều trong lời nói của bà.

Triệu Ngưng Hương thè lưỡi, gật đầu, nói: “Tôn nhi ghi nhớ lời dạy bảo của tổ mẫu. Ngưng Hương bái kiến di gia, biểu thúc, biểu thẩm.”

“Ngưng Hiên bái kiến di gia, biểu thúc, biểu thẩm.”

Thanh niên nho sinh bước nhanh về phía trước hành lễ, cung kính nói.

“Lại nói, đã lâu rồi ta chưa gặp Ngưng Hiên và Ngưng Hương, không nghĩ tới bọn hắn lớn nhanh như vậy. Hai kiện linh khí này là một chút tâm ý của biểu thúc và biểu thẩm, mong các ngươi không ghét bỏ.”

Vương Minh Viễn mỉm cười, lấy ra một thanh tiểu đao màu vàng và một thanh đoản kiếm màu xanh. Không ngừng có linh quang lưu chuyển trên bề mặt hai kiện linh khí.

“Cái này…”

Triệu Ngưng Hương cũng không lập tức nhận lấy linh khí, nhìn về phía Triệu Ngọc Tuệ.

“Nếu biểu thúc đã tặng cho các ngươi, các ngươi cứ nhận lấy đi!”

Được Triệu Ngọc Tuệ cho phép, Triệu Ngưng Hiên và Triệu Ngưng Hương cảm ơn một tiếng, nhận lấy linh khí.

“Trường Sinh, đến bên cạnh di nãi nào. Đã ba năm ngươi không đến gặp di nãi rồi, lại đây để di nãi nhìn ngươi một chút nào.”

Triệu Ngọc Tuệ vẫy vẫy tay gọi Vương Trường Sinh.

“Mặc dù tôn nhi không thể đến chúc thọ di nãi nhưng trong lòng tôn nhi vẫn luôn nhớ đến di nãi. Nhìn thấy khí sắc của di nãi vẫn tốt như vậy, tôn nhi cũng yên tâm.”

Vương Trường Sinh bước tới, chân thành nói.

Lời hắn nói là từ tận đáy lòng, Triệu Ngọc Tuệ đối với hắn rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với nãi nãi.

Triệu Ngọc Tuệ nắm lấy tay phải của Vương Trường Sinh, gật đầu, nói: “Hài tử ngoan, không uổng công di nãi yêu thương ngươi. Cha ngươi phái ai đi thế tục mà chả được, hết lần này tới lần khác phải phái ngươi đi thế tục. Nếu không ngươi cũng không đến nỗi vẫn là Luyện Khí tầng năm.”

Vương Minh Viễn cười khổ, nói: “Di mẫu, chất nhi cũng là bất đắc dĩ.”

Bà khoát tay áo, nói: “Được rồi, đây là việc của Vương gia các ngươi, ta sẽ không xen vào. Ta đã bảo Tử Hằng chuẩn bị một bàn thịt rượu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi!”

“Trường Sinh, ngươi kể cho di nãi nghe chuyện ngươi đã trải qua trong mấy năm qua đi.”

Triệu Ngọc Tuệ kéo Vương Trường Sinh ra ngoài, đám người Vương Diệu Tổ thì đi theo phía sau.

Vương Trường Sinh kể lại những chuyện mà hắn đã trải qua trong mấy năm qua. Đương nhiên, những chuyện liên quan đến mỏ Huyền Kim, hắn không nói dù chỉ nửa chữ. Hắn đổi mỏ Huyền Kim thành linh mạch.

Trên đường đến Hồ Điệp Cốc, Vương Minh Viễn đã căn dặn Vương Trường Sinh nhiều lần, bảo hắn đổi mỏ Huyền Kim thành linh mạch.

Nghe tới việc Vương Trường Sinh phát hiện được một linh mạch, trong đôi mắt đục ngầu của Triệu Ngọc Tuệ hiện lên mấy phần kinh ngạc. Bà cũng không hỏi linh mạch đang dùng để làm gì.

Vương Minh Viễn sóng vai bước đi cùng Triệu Tử Hằng, nhỏ giọng nói chuyện cũ.

Không lâu sau, một đoàn người bước vào một đại sảnh rộng rãi sáng sủa. Trong sảnh có một bàn gỗ tròn, trên bàn bày mười mấy món ăn, mùi thơm nức mũi, khiến người ta vừa ngửi đã thấy thèm.

Triệu Ngọc Tuệ ngồi xuống đầu tiên, bà để Vương Trường Sinh ngồi ngay bên cạnh mình, những người khác đều ngồi xuống theo.

“Trường Sinh, di nãi biết ngươi qua đây nên cố ý bảo người làm món Bạch Lân Ngư chua ngọt mà ngươi thích ăn nhất. Ngươi ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy quá.”

Triệu Ngọc Tuệ chỉ vào một món ăn, ra hiệu cho Vương Trường Sinh động đũa.

“Biểu ca Trường Sinh. Cũng chỉ có huynh mới có đãi ngộ này, mặc dù Bạch Lân Ngư là linh ngư nhất giai hạ phẩm nhưng phải nuôi hơn hai năm mới có thể ăn được. Bạch Lân Ngư được nuôi trong Linh Ngư Viên đều là để buôn bán. Mấy ngày trước muội muốn ăn nhưng tổ mẫu còn không cho đâu!”

Triệu Ngưng Hương chua xót nói, đối với đãi ngộ đặc biệt mà Vương Trường Sinh được hưởng thì cảm thấy rất ao ước.

“Nha đầu con nói gì vậy? Ngày bình thường, mẫu thân cũng không phải không thương con, biểu ca của con đã rất lâu mới tới đây, ăn một con Bạch Lân Ngư thì có làm sao? Con tới nhà biểu thúc làm khách, lúc biểu thúc dùng Tuyết Vân Kê để chiêu đãi con, sao con không nói?”

Triệu Tử Hằng trừng mắt, khiển trách không chút khách khí.

Triệu Ngưng Hương nghe vậy, lập tức bĩu môi cúi đầu xuống, trên mặt tràn đầy ủy khuất.

“Biểu ca, nha đầu Ngưng Hương không có ý gì khác, huynh cũng đừng trách nó.”

Vương Minh Viễn khẽ cười, nói đỡ cho Ngưng Hương.

Vương Diệu Tổ gật đầu, nói: “Đúng đấy. Tử Hằng, hiếm khi chúng ta có cơ hội ngồi ăn cơm cùng nhau, ngươi và nhi tử tức giận làm gì? Động đũa đi! Ngưng Hương, di gia, lần này mang đến hai quả linh đản của Tuyết Vân Kê, cơm nước xong xuôi sẽ đưa cho ngươi.”

Nghe được lời này, Triệu Ngưng Hương lại mỉm cười vui vẻ.

Vương Trường Sinh vừa nghe trưởng bối nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, trừ lúc Triệu Ngọc Tuệ hỏi, nếu không hắn cũng không mở miệng.

Triệu Ngưng Hương tương đối hoạt bát, thỉnh thoảng lại xen vào vài câu, chọc cho đám người bật cười, bầu không khí rất hòa hợp.

“Ai. Đáng tiếc Ngọc Trí chết sớm, nếu bà ấy còn sống thì tốt quá.”

Triệu Ngọc Tuệ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, buông đũa xuống, thở dài nói.

Triệu Ngọc Trí là nãi nãi của Vương Trường Sinh, có quan hệ rất tốt với Triệu Ngọc Tuệ.

Nghe xong lời này, đám người đều thu hồi nụ cười trên mặt.

“Minh Viễn. Ngươi đừng trách di mẫu nói nhiều, ngươi là gia chủ, phải làm gương là đúng nhưng cũng không thể làm khổ nhi tử. Còn có Thanh nhi, Minh Viễn chỉ có mình ngươi là chính thê, ngươi phải cố gắng khai chi tán diệp thay Vương gia. Ngọc Trí khi còn sống chỉ hi vọng ngươi có thể sinh thêm mấy đứa nữa, con cháu đầy đàn.”

Triệu Ngọc Tuệ nói lời thấm thía.

Vương Minh Viễn gật đầu: “Làm phiền di mẫu quan tâm, chất nhi đã biết phải làm gì.”

“Cháu sẽ làm theo lời dạy bảo của di mẫu.”

Triệu Ngọc Tuệ vui mừng gật đầu, nhìn Vương Diệu Tổ nói: “Diệu Tổ, ngươi cũng lớn tuổi rồi, nên hưởng phúc thì hưởng phúc. Tộc vụ quan trọng nhưng sức khỏe lại càng quan trọng hơn. Lúc Ngọc Trí còn sống, đã phàn nàn với ta rất nhiều, nói ngươi suốt ngày bận rộn xử lý tộc vụ, quên cả ăn cơm. Lớn tuổi rồi, nên buông tay thì buông tay, đừng để mình kiệt sức.”

Vương Diệu Tổ nghe được lời này, trong lòng ấm áp, gật đầu, nói: “Đại tỷ nói đúng, đệ sẽ chú ý chăm sóc tốt bản thân. Tỷ cũng không cần phải lo lắng quá đâu.”

Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu, nói: “Ta không mệt, sự vụ trong gia tộc ta đều giao cho Tử Hằng xử lý. Hắn làm việc cũng không tệ, mọi việc đều xử lý rất rõ ràng.”

Thần sắc Vương Diệu Tổ khẽ động, nhìn Vương Trường Sinh hỏi: “Trường Sinh, ngươi đã ăn no chưa?”

“Chất nhi đã no rồi.”

“Ăn no rồi thì đi chơi cùng với biểu ca và biểu muội của ngươi đi! Trên đường đến đây, không phải ngươi đã nói lâu rồi không được chơi đùa cùng bọn họ sao?”

“Ngưng Hiên, Ngưng Hương. Các ngươi dẫn Trường Sinh đi Linh Ngư Viên câu cá đi! Để Trường Sinh câu mấy con Bạch Lân Ngư mang về.”

“Vâng, tổ mẫu, phụ thân, di gia, biểu thúc, biểu thẩm. Chúng con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”

Triệu Ngưng Hiên và Triệu Ngưng Hương đáp ứng, dẫn theo Vương Trường Sinh rời khỏi đây.