Trương Nguyệt Nga xuất thân từ Trương gia quận Nam Viêm, Trương gia quận Nam Viêm là một gia tộc tu tiên. Vào thời hoàng kim, Trương gia có ba tu sĩ Trúc Cơ, chiếm giữ ba huyện.
Trương Nguyệt Nga là nhị nữ nhi của gia chủ Trương gia, tư chất bình thường. Năm nàng 16 tuổi, Trương Nguyệt Nga được gả đến Vương gia.
Trương Nguyệt Nga gả vào Vương gia đã được 25 năm, nàng sinh cho Vương Minh Tài hai nhi tử. Đại nhi tử là Vương Trường Ca, năm nay 22 tuổi, tu vi Luyện Khí tầng sáu. Tiểu nhi tử là Vương Trường Nghị, năm nay 14 tuổi, tu vi Luyện Khí tầng bốn.
Bình thường, nàng phụ trách chăn nuôi Tuyết Vân Kê. Tuyết Vân Kê là tài sản của gia tộc nhưng mà nàng có nuôi thêm mấy con linh ngư nhất giai hạ phẩm. Hàng năm có thể mang lại lợi nhuận từ ba mươi đến bốn viên linh thạch cho nàng. Linh thạch nàng tích góp được đều cho hai nhi tử, hi vọng bọn hắn có thể tiến xa hơn trên tiên đồ.
Trưa hôm nay, như thường ngày, nàng về nhà nấu cơm cho hai nhi tử.
Vương Minh Tài tương đối bận rộn, hiếm khi về nhà vào buổi trưa.
Bữa trưa hôm nay gồm có cháo khoai tím, một đĩa đậu phụ khô và ba đại màn thầu.
Vương Trường Ca phụ trách trấn thủ ở mỏ đá nên không thể trở về. Bữa trưa chỉ có hai người Trương Nguyệt Nga và Vương Trường Nghị.
Sau khi Vương Trường Nghị ăn xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, Trương Nguyệt Nga ở lại thu dọn bát đũa.
Nàng vừa dọn xong bát đũa thì Vương Minh Tài vội vã đi đến.
“Đương gia, chúng ta ăn hết cơm rồi. Chàng về phòng nghỉ ngơi một lát, thiếp chuẩn bị cơm xong sẽ gọi chàng.”
Vương Minh Tài lắc đầu, nói: “Ta ăn rồi, Trường Nghị đang ở trong phòng phải không! Nàng đi chuẩn bị một chút đi, chúng ta về nhà mẹ nàng một chuyến.”
Trương Nguyệt Nga hơi sững sờ, nghi hoặc nói: “Thọ thần của cha thiếp đã qua lâu rồi, lúc này về nhà mẹ thiếp để làm gì?”
“Trên đường trở về, cửu thúc gặp tập kích bị địch nhân giết hại rồi. Trải qua thẩm tra, là do ba gia tộc Tống, Tôn, Lưu ở quận Bình Dương liên thủ đối phó Vương gia chúng ta. Nhị bá dặn dò để chúng ta về nhà mẹ nàng một chuyến, ta muốn bàn chút chuyện với nhạc phụ đại nhân. Nếu ta nhớ không lầm, muội muội của nàng là Nguyệt Kiều, đã gả cho gia chủ Tôn gia. Nhị bá hi vọng nhạc phụ đại nhân có thể đứng ra hòa giải, vạch mặt chẳng tốt cho ai cả.”
Trương Nguyệt Nga nhíu mày, nói: “Đang êm đẹp, vì sao đám người Tôn gia lại hạ thủ với Vương gia chúng ta? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cha thiếp không có khả năng đứng về phía Vương gia chúng ta, cũng không có khả năng đứng về phía Tôn gia.”
“Ta biết, ta chỉ muốn nhạc phụ đại nhân đứng ra nói đỡ vài lời thôi. Nếu hai nhà chúng ta thật sự đối địch sẽ chẳng tốt cho ai cả. Tam đệ đã đáp ứng ta, nếu như nhạc phụ đại nhân có thể để cho Tôn gia dừng tay thì sau này mỗi tháng sẽ phát cho Trường Nghị thêm hai cân linh cốc nhất giai trung phẩm.”
Hai mắt Trương Nguyệt Nga sáng lên, hỏi: “Thật sao? Tam đệ thật sự nói như vậy?”
Vương Minh Tài gật đầu, nói: “Đương nhiên là thật, ta lừa nàng để làm gì, tam đệ đã nói trước mặt mấy vị huynh đệ. Chuyện này chắc chắn là chuyện tốt, chúng ta lập công cho gia tộc, mỗi tháng tam đệ sẽ phát cho Trường Nghị thêm hai cân linh cốc nhất giai trung phẩm cũng là chuyện đương nhiên. Trường Nghị đang ở độ tuổi tu luyện tốt nhất, nếu như mỗi tháng có thể dùng thêm hai cân linh cốc nhất giai trung phẩm thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng nhanh hơn một chút.”
“Tốt quá rồi. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức khởi hành. Phụ thân thiếp thích uống linh tửu, chúng ta mua một vò Thanh Trúc Nhưỡng mang về. Một khi lão gia tử cao hứng, nói đến chuyện cầu hòa cũng không có vấn đề gì.”
Trương Nguyệt Nga biết được việc này có liên quan đến tài nguyên tu luyện sau này của nhi tử nên rất quan tâm, chủ động bày mưu tính kế.
Rất nhanh, một nhà Vương Minh Tài rời khỏi Thanh Liên sơn, bay về phía quận Nam Viêm.
······
Triệu Ngọc Tuệ năm nay đã 141 tuổi, bà là một trong hai tu sĩ Trúc Cơ của Triệu gia, cũng là người có bối phận cao nhất Triệu gia.
Triệu Ngọc Tuệ không có gả ra ngoài mà là tìm một người chồng về nhà ở rể. Bà có hai nhi tử và một nữ nhi, nữ nhi đã gả ra ngoài, đại nhi tử đã tọa hóa, tiểu nhi tử Triệu Tử Hằng là gia chủ Triệu gia, phụ trách xử lý sự vụ lớn nhỏ trong Triệu gia. Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, Triệu Tử Hằng cũng sẽ không quấy rầy Triệu Ngọc Tuệ tu luyện.
Buổi trưa hôm đó, Triệu Tử Hằng đi tới lầu các Triệu Ngọc Tuệ ở, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba tiếng, nói: “Mẫu thân, dượng đến, còn có một nhà biểu đệ Minh Viễn.”
“Nửa năm nữa mới đến thọ thần của ta, lúc này bọn hắn tới đây làm gì?”
Một giọng nói khàn khàn từ trong lầu các truyền đến.
Cửa phòng mở ra, một bà lão mặc áo bào màu xanh đã qua tuổi thất tuần đi ra.
Bà lão có vẻ ngoài nhân hậu, trên mặt có nhiều nếp nhăn, sắc mặt hồng nhuận, tay phải cầm một cây quải trượng màu xanh.
Triệu Tử Hằng lắc đầu, nói: “Hài như cũng không biết nhưng mà hài nhi phát hiện trên mặt dượng và biểu đệ Minh Viễn tràn đầy lo lắng, có lẽ là Vương gia đã xảy ra chuyện, bọn họ đang đợi trong phòng khách.”
Triệu Ngọc tuệ suy nghĩ một lát rồi dặn dò: “Dặn dò phòng bếp chuẩn bị một bàn thịt rượu, bọn hắn không quản đường xá xa xôi mà đến đây, chúng ta không thể mất lễ nghi được. Ta sẽ đi gặp bọn hắn ngay, đúng rồi, bảo Ngưng Hương và Ngưng Hiên đến phòng khách tiếp khách.”
“Vâng, mẫu thân.”
Trong phòng khách, bốn người Vương Diệu Tổ, Vương Minh Viễn, Liễu Thanh Nhi và Vương Trường Sinh ngồi trên ghế. Trên mặt Vương Diệu Tổ và Vương Minh Viễn tràn đầy lo lắng, vẻ mặt Vương Trường Sinh thì mờ mịt.
Vương Trường Sinh vốn đang luyện khí thì Vương Diệu Tổ đột nhiên đến tìm hắn, dẫn theo hắn đi tới Hồ Điệp Cốc.
Hồ Điệp Cốc là nơi ở của Triệu gia quận Quảng Nguyên, nãi nãi đã qua đời của Vương Trường Sinh là muội muội của lão thái quân Triệu gia.
Dựa theo bối phận, lão thái quân Triệu gia là di nãi của Vương Trường Sinh.
Vương Minh Viễn có thể lên làm gia chủ Vương gia, không chỉ nhờ vào sự xự công bằng mà còn nhờ vào sự ủng hộ mạnh mẽ của Triệu Ngọc Tuệ.
Đại thọ hàng năm của Triệu Ngọc Tuệ, Vương Diệu Tổ đều sẽ dẫn theo Vương Trường Sinh đến Triệu gia để chúc thọ Triệu Ngọc Tuệ. Sau khi Vương Minh Viễn lên làm gia chủ, bởi vì phải bận rộn xử lý tộc vụ nên đã rất lâu chưa có tới Triệu gia.
Trong ấn tượng của Vương Trường Sinh, di nãi đối xử rất tốt với mọi người, rất yêu thương hắn. Nhưng mấy năm này hắn tọa trấn huyện Bình An nên không thể đến chúc thọ di nãi.
“Tử Quân, đại tỷ không có ở nhà sao?”
Vương Diệu Tổ do dự một lúc rồi hỏi nam tử trung niên đang ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt nam tử trung niên chất phác, khoảng chừng 40 tuổi.
“Chất nhi cũng không rõ lắm, nếu di mẫu không có việc bận thì khẳng định sẽ ra ngoài gặp mặt, dượng ngồi đợi thêm một lát nữa xem sao.”
Triệu Tử Quân mỉm cười, khách khí nói.
“Diệu Tổ, mới một năm không gặp, sao ngươi trở nên nóng vội như vậy rồi?”
Giọng nói của Triệu Ngọc Tuệ từ bên ngoài truyền đến.
Vừa dứt lời, Triệu Ngọc Tuệ sải bước đi vào, trên mặt mang ý cười nồng đậm.
Triệu Tử Hằng đứng ở sau lưng nàng, đi theo sau lưng Triệu Tử Hằng là một nam một nữ.
Người nam vừa cao vừa gầy, ngũ quan đoan chính, khoảng chừng 20 tuổi, một thân trang phục nho sinh. Người nữ mặc váy dài màu xanh, khoảng 15 - 16 tuổi, làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, dáng người linh lung động lòng người.
“Đại tỷ, khí sắc của tỷ vẫn tốt như vậy.”
Vương Diệu Tổ cố nở một nụ cười, nói một lời khách sáo.
“Ta già rồi, không còn được như xưa nữa. Lại nói, đã lâu Minh Viễn chưa tới thăm ta, hôm nay nghĩ thế nào lại đến thăm ta?”
Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn Vương Minh Viễn.
Vương Minh Viễn vội vàng giải thích: “Di mẫu trách nhầm chất nhi rồi, trong lòng chất nhi vẫn luôn nhớ tới di mẫu nhưng chất nhi bận rộn tộc vụ, thật sự không thể rời ra được. Lần này chất nhi đặc biệt đến thăm di mẫu.”
“Đúng vậy đó, di mẫu. Mấy ngày trước, phu quân nằm mơ thấy bà nội, bởi vì chuyện này mà phu quân bị bà nội mắng cho một trận. Phu quân vẫn luôn hối hận, sau khi xử lý xong những sự tình trong tay thì lập tức tới đây thăm hỏi di mẫu. Phu quân biết di mẫu thích điểm tâm ở Bách Vị Phường nên đã cố ý đến Bách Vị Phường mua một chút điểm tâm.”
Liễu Thanh Nhi phụ họa, lấy từ Túi Trữ Vật ra một thực hạp tinh xảo.
“Chỉ cần có lòng là được rồi, không cần phải cố ý đến Bách Vị Phường mua điểm tâm đâu. Tử Hằng, nhận lấy đi!”
Triệu Tử Hằng lên tiếng, cười nói: “Biểu đệ Minh Viễn khách sáo quá, chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy.”