Chương 35: Mật Nghị

“Dám giết tộc nhân Vương gia chúng ta, các ngươi muốn chết sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận từ phía chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời, ở chân trời xuất hiện một vệt bóng đen. Trong rừng rậm, bóng đen hét lên một tiếng chói tai.

Bóng đen rõ ràng là một con cự ưng màu xám, mỏ của nó có màu vàng kim. Đứng trên lưng cự ưng màu xám là Vương Diệu Tông và Vương Diệu Tổ.

“Không tốt. Là tu sĩ Trúc Cơ, chạy mau.”

Không biết là ai đã hô to một tiếng, các tu sĩ mặc đồ đen bỏ chạy tứ phía.

Toàn thân cự hạt màu vàng tỏa ra một luồng hoàng quang rồi biến mất vào trong lòng đất.

Vương Diệu Tông hừ lạnh một tiếng, vung tay áo một cái, ba đạo hoàng quang bắn ra, trong nháy mắt biến mất vào trong lòng đất. Từ trong lòng đất truyền đến một tiếng hét thảm.

Mười lăm tên tu sĩ mặc đồ đen bỏ chạy tứ phía, hoặc thi triển Ngự Phong Thuật, hoặc thi triển Độn Địa Thuật, hoặc sử dụng phù triện.

Trong mắt Vương Diệu Tông lóe lên một tia hàn quang, lấy ra một thanh liêm đao lấp lánh ánh vàng đánh về phía đám tu sĩ mặc đồ đen ở bên dưới.

Liêm đao màu vàng tỏa ra linh khí cường đại, đây rõ ràng là một món pháp khí.

Tu sĩ Luyện Khí Kỳ căn bản không thể ngăn cản công kích của pháp khí, dù tốc độ của bọn hắn có nhanh đến mấy thì cũng không nhanh bằng pháp khí.

Vài tiếng hét thảm vang lên, bốn tên tu sĩ mặc đồ đen lần lượt ngã xuống, thi thể bị tách rời. Một tên tu sĩ mặc đồ đen bị chém đứt chân phải, một dây thừng màu xanh bay vụt đến, cuốn lấy thân thể của hắn.

Vương Diệu Tông một hơi giết chết mười một tên tu sĩ mặc đồ đen, bắt được một tên trong số đó, ba tên còn lại may mắn thoát được một kiếp. Cự ưng màu xám chậm rãi đáp xuống.

Thanh niên áo trắng lấy linh khí ra, muốn truy sát ba tên tu sĩ mặc đồ đen còn lại nhưng bị Vương Diệu Tông ngăn cản.

“Minh Hạo, giặc cùng đường đừng truy đuổi.”

“Nhị thúc, bọn hắn đã giết chết cửu thúc, thập bát ca và thập cửu ca. Chất nhi muốn báo thù cho bọn họ.”

Vẻ mặt Vương Minh Hạo bi phẫn, tay phải nắm chặt một thanh trường đao màu trắng.

“Nhóm người này chắc chắn không phải tán tu, tán tu sẽ không phối hợp tốt như vậy. Bọn hắn đều mặc đồ đen, rõ ràng là muốn che giấu thân phận. Nếu ta đoán không sai, bọn hắn hẳn là tộc nhân của gia tộc tu tiên quận Bình Dương. Giặc cùng đường đừng truy đuổi, giết được mười một tên bọn hắn là đủ rồi.”

Vương Diệu Tổ bấm niệm pháp quyết, toàn thân tỏa ra một luồng hoàng quang rồi biến mất vào trong lòng đất.

Một lát sau, hắn chui lên khỏi mặt đất, kéo theo thi thể cự hạt màu vàng.

Đầu của cự hạt màu vàng bị ba chiếc trường đinh màu vàng xuyên thủng. Trên càng vẫn đang kẹp thi thể của Vương Minh Vĩ.

Vương Diệu Tổ bước nhanh về phía trước, chặt đứt càng của con cự hạt màu vàng, đặt thi thể của Vương Minh Vĩ xuống, từ trên thi thể tìm được ba Túi Trữ Vật màu vàng.

Sau khi hắn xác nhận tất cả Huyền Kim khoáng thạch đều ở trong Túi Trữ Vật, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhị ca, đồ vật vẫn còn đầy đủ.”

Mỗi lần Vương Diệu Lương hộ tống Huyền Kim khoáng thạch, đều sử dụng ba Túi Trữ Vật cấp bậc linh khí.

Vương Diệu Tông gật đầu, nhìn về phía tu sĩ đang bị dây thừng màu xanh trói, dặn dò: “Tứ đệ, đệ và Minh Hạo áp giải hắn về Thanh Liên sơn, thẩm vấn kỹ càng. Ta đến Thanh Thạch trấn quan sát một chút.”

Nói xong lời này, hắn nhảy lên lưng cự ưng màu xám. Cự ưng màu xám vỗ cánh bay lên trên trời.

Vương Minh Hạo thu thi thể vào trong túi đựng rồi cùng Vương Diệu Tổ áp giải tên tu sĩ mặc đồ đen trở về Thanh Liên sơn.

Một canh giờ sau, Thanh Liên sơn, Thanh Liên lâu.

Tộc lão Vương gia tụ tập lại với nhau, vẻ mặt ai cũng đều cực kì nghiêm túc. Vương Diệu Tông ngồi ở vị trí chủ tọa.

“Minh Viễn, có kết quả thẩm vấn chưa? Đám người này có lai lịch thế nào?”

Vương Diệu Tông trầm giọng hỏi.

“Theo lời của hắn, là ba gia tộc từ quận Bình Dương liên thủ lại xuống tay với chúng ta. Tống gia đã phát hiện điểm bất thường của mỏ đá rồi suy đoán mỏ đá này là một loại khoáng mạch nào đó nên Tống gia đã liên minh với Lưu gia và Tôn gia để xuống tay với chúng ta. Cũng may Huyền Kim khoáng thạch không bị bọn hắn cướp đi. Trước mắt, bọn hắn chỉ mới suy đoán thôi, cũng không biết mỏ đá này là loại khoáng mạch gì.”

Nói đến đây, Vương Minh Viễn do dự một lúc, có chút tự trách, nói:

“Trách chất nhi quá sơ sót. Trước đó, cửu thúc đã bảo chất nhi phải phái thêm nhân thủ, lẽ ra chất nhi nên phái nhân thủ đến sớm hơn.”

Vương Diệu Tông lắc đầu, nói: “Chuyện này không trách ngươi được. Mỗi người trong gia tộc đều có chức trách của mình, không thể huy động nhiều người như vậy trong một chốc. Còn nữa, căn nguyên của sự việc nằm ở chỗ ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn đã rình mò. Cho dù ngươi có phái thêm nhân thủ thì bọn hắn cũng có thể phái thêm nhiều người để tập kích đám người cửu đệ. Ta đã đến mỏ đá quan sát, mỏ đá không xảy ra chuyện gì nhưng đây không phải là kế sách lâu dài. Phải nghĩ ra biện pháp giải quyết việc này mới được, cũng không thể mỗi lần hộ tống Huyền Kim khoáng thạch đều phái mấy chục tộc nhân được!”

“Nếu không, chúng ta hãy xin giúp đỡ từ Hoàng gia và Trần gia! Có bọn hắn tương trợ thì ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn hẳn là không dám làm loạn nhưng Hoàng gia và Trần gia luôn là bộ dạng không có lợi thì không làm. Mà thực lực của bọn hắn vượt xa chúng ta, muốn bọn hắn hỗ trợ, chỉ sợ phải giao ra hơn phân nửa lợi nhuận mới được.”

Vương Diệu Thông suy nghĩ một chút rồi đưa ra một ý tưởng.

“Không được, mỏ Huyền Kim này là bảo đảm cho tương lai của Vương gia chúng ta, không thể chia cho ngoại nhân. Hơn nữa, Trần gia và Tống gia là thông gia của nhau, ai biết được bọn hắn có liên minh với nhau để chiếm đoạt mỏ Huyền Kim hay không? Đến lúc đó, nếu chúng ta muốn lấy lại là chuyện vô cùng khó khăn.”

Vương Diệu Thần cũng không đồng ý.

“Ta nghĩ chúng ta nên tăng cường phòng bị, đồng thời xin giúp đỡ từ thông gia. Vương gia chúng ta đã lập tộc mấy trăm năm, gia tộc thông gia với chúng ta cũng không ít.”

Vương Diệu Tông gật đầu, nhìn về phía Vương Minh Viễn, nói: “Minh Viễn, ngươi là gia chủ, ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”

Vương Minh Viễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Chất nhi cảm thấy chúng ta nên làm cả hai hướng. Tộc nhân của ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn đều mặc đồ đen, nói rõ không muốn làm lớn chuyện. Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ coi đám tặc nhân này như những kẻ tà tu. Mặt khác, chúng ta sẽ xin thông gia giúp đỡ, chất nhi nhớ là muội muội của nhị tẩu đã gả cho gia chủ Tôn gia. Nói như vậy gia chủ Tôn gia là em rể của nhị ca! Lưu gia có quan hệ thông gia với Triệu gia quận Quảng Nguyên, mà lão thái quân Triệu gia là dì của chất nhi, có thể xin Triệu gia giúp đỡ. Về phần mỏ đá, có thể tuyên bố ra bên ngoài rằng nơi đó có một linh mạch nhất giai trung phẩm, Vương gia chúng ta muốn trồng linh cốc ở nơi đó, không có chứng cứ cho việc đấy, bọn hắn cũng không dám làm bậy.”

“Chủ ý của Minh Viễn không tệ, ta đồng ý.”

“Ta cũng đồng ý.”

Vương Diệu Tông cẩn thận suy nghĩ, nói: “Chỉ dựa vào quan hệ thông gia thì chưa chắc có thể đuổi ba nhà Tống, tôn, Lưu đi được! Minh Viễn, ngươi và Minh Tài dẫn theo gia quyến, mang theo một chút lễ vật đi bái phỏng Triệu gia và Diệp gia. Để bọn hắn nói chuyện với Lưu gia, làm người không nên quá phận, khi con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người! Ta sẽ đi Thanh Trúc cốc, vừa đấm vừa xoa, hi vọng có thể để ba nhà Tống, Lưu, Tôn dừng tay. Nếu không được, chúng ta có thể hợp tác với Hoàng gia, có không ít nữ nhi của Hoàng gia được gả đến Vương gia chúng ta. Về phần Trần gia thì thôi, mấy năm gần đây Trần gia phát triển nhanh chóng. Nếu hợp tác cùng Trần gia sẽ chỉ làm Trần gia càng ngày càng mạnh gây bất lợi đối với sự phát triển của chúng ta sau này.”

Vương Diệu Tổ suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn phải tăng cường phòng ngự ở mỏ đá. Minh Viễn, lập tức phái ba mươi tộc nhân đến mỏ đá.”

“Nhân thủ trong gia tộc cũng không nhiều, không cần phải phái nhiều người như vậy, Thanh Liên sơn vẫn cần phải có người trấn thủ. Phái nhiều người như vậy, sẽ khó có thể che giấu được tai mắt của Trần gia và Hoàng gia. Chỉ cần phái mười người là đủ rồi, ta sẽ để lại linh cầm hộ tộc Kim Chủy Ưng ở mỏ đá. Tuy nói Kim Chủy Ưng là linh cầm nhị giai trung phẩm nhưng tiên tổ có để lại một kiện Khu Thú Hoàn, ngũ đệ có thể thông qua Khu Thu Hoàn để điều khiển Kim Chủy Ưng.”

“Vâng, nhị bá. Chất nhi lập tức đi ra lệnh.”

Sau khi tan họp, đám người Vương Minh Viễn lần lượt hành động.