Sương mù màu trắng che lấp bóng dáng bốn người Vương Diệu Lương. Nên đám người mặc đồ đen không thể nhìn rõ vị trí bốn người Vương Diệu Lương.
Mười mấy món linh khí đánh vào trong sương mù, tựa như đánh vào bông mềm, không làm gì được.
“Trận phù! Đáng chết, mau dùng pháp thuật để công kích.”
Một tên mặc đồ đen chửi một tiếng, miệng lẩm bẩm gì đó.
Mười lăm tên mặc đồ đen chia thành ba nhóm nhỏ, trên người mỗi nhóm tỏa ra ba loại linh quang phân biệt là đỏ, lam và vàng. Cứ một nhóm năm người là một loại linh quang.
Một lượng lớn hỏa quang, lam quang và hoàng quang lần lượt xuất hiện ở giữa không trung. Ngưng tụ thành một hỏa cầu khổng lồ to bằng một căn nhà, một thủy thương trong suốt dài năm sáu trượng và một cự thạch màu vàng lớn năm sáu trượng.
Bọn hắn phối hợp với nhau rất thành thạo, hiển nhiên đã được huấn luyện về phương diện này.
“Đi.”
Hỏa cầu khổng lồ, thủy thương trong suốt và cự thạch màu vàng lần lượt đánh vào trong sương mù. Truyền ra một trận tiếng nổ lớn, sương mù màu trắng phân tán một chút.
“Không cần lưu thủ, có chiêu thức gì thì đều xuất ra đi.”
Bọn hắn đều tăng cường công kích. Hỏa cầu, thủy thương, cự thạch liên tục đánh vào trong sương mù, kèm theo những tiếng nổ lớn.
Trong sương mù màu trắng, Vương Diệu Lương nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Bộ trận pháp nhất giai thượng phẩm Thất Tinh Thủy Vụ Trận này được Vương Minh Viễn lấy ra từ trong bảo khố của gia tộc, giao cho Vương Diệu Lương hộ thân.
Trận pháp nhất giai thượng phẩm Thất Tinh Thủy Vụ Trận là trận pháp phòng ngự. Trận phù là sự kết hợp của trận pháp và phù triện, có thể phát huy ra bảy thành uy lực của trận pháp đã là cực hạn.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Vương Diệu Lương sử dụng trận phù. Hắn cũng không biết trận phù có thể ngăn cản công kích của mười lăm tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ trong bao lâu. Dù sao trận phù quá quý giá, hắn vẫn luôn ở trong gia tộc, nào có cơ hội sử dụng trận phù.
Hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cho dù chết, cũng không để tặc nhân cướp đi Huyền Kim khoáng thạch trên người.
“Minh Vĩ, ngươi am hiểu Độn Địa Thuật. Nếu như trận phù bị phá, ngươi lập tức cầm Huyền Kim khoáng thạch chạy về Thanh Liên sơn.”
Vương Diệu Lương ra lệnh cho một nam tử trung niên vừa cao vừa gầy, đưa ba Túi Trữ Vật màu vàng cho nam tử trung niên.
“Cửu thúc, thúc yên tâm. Vật còn thì người còn, vật mất thì người vong.”
Vương Minh Vĩ vỗ ngực bảo đảm, thần sắc nghiêm nghị, hắn do dự một lúc rồi nói: “Cửu thúc. Nếu không, thúc mang theo đồ vật trở về Thanh Liên sơn, chúng cháu ở lại ngăn cản tặc nhân.”
Vương Diệu Lương khoát tay áo, nói: “Tặc nhân có mười lăm người, tu vi của bọn hắn đều cao hơn các ngươi rất nhiều. Các ngươi ở lại chỉ có nước chịu chết. Cửu thúc đã già, tương lai của gia tộc còn phải dựa vào thế hệ trẻ tuổi các ngươi. Minh Vĩ, nếu như ta không thể sống sót trở về, bọn nhỏ Trường Bình làm phiền ngươi quan tâm. Ta là một bộ xương già, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ sau khi ta chết sẽ không có ai chiếu cố bọn nhỏ Trường Bình.”
Sắc mặt Vương Minh Vĩ ngưng lại, an ủi: “Cửu thúc, thúc không nên bi quan như vậy, mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Một khi gia tộc nhận được tin tức sẽ lập tức đuổi tới đây nhưng chúng cháu hứa với thúc, nếu như thúc gặp phải bất trắc thì chúng cháu nhất định chiếu cố tốt bọn nhỏ Trường Bình.”
Vương Diệu Lương nghe được lời này, trong lòng không còn lo lắng gì nữa.
Những tiếng nổ “ầm ầm” vang lên không dứt. Dưới sự vây công của mười lăm tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, sương mù màu trắng không ngừng tán đi, diện tích càng ngày càng nhỏ.
Non nửa khắc sau, sau một tiếng nổ lớn, sương mù màu trắng tán đi, lộ ra bóng dáng của bốn người Vương Diệu Lương.
Hai tay Vương Diệu Lương chụp lấy mấy tấm phù triện, trong tay của hai tộc nhân khác của Vương gia cũng cầm mấy tấm phù triện.
Bọn hắn không nói hai lời, ném phù triện trên tay về phía địch nhân.
Mười mấy tấm phù triện lần lượt nổ tung, hóa thành hỏa cầu, thủy tiễn, thổ trùy và tảng đá đánh về phía mười lăm tên mặc đồ đen.
Mười lăm tên mặc đồ đen đều tạo cho mình một vòng bảo hộ rồi khống chế linh khí để đối mặt với những pháp thuật này.
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang lên không ngừng, linh quang nhấp nháy.
Nhân cơ hội này, Vương Minh Vĩ khẽ niệm chú ngữ, toàn thân tỏa ra một luồng hoàng quang rồi biến mất vào trong lòng đất.
Nhưng rất nhanh, từ trong lòng đất truyền ra một tiếng hét thảm thiết.
“Không tốt, Minh Vĩ đã xảy ra chuyện.”
Vương Diệu Lương biến sắc, trong lòng thầm kêu không tốt.
Mặt đất bỗng nhiên tỏa ra một luồng hoàng quang, một con cự hạt màu vàng lớn gần một trượng chui ra từ trong lòng đất, hai cái càng của nó đang kẹp lấy thi thể Vương Minh Vĩ.
Ngực Vương Minh Vĩ bị một chiếc càng lớn xuyên thủng, trên đầu còn có mấy lỗ máu.
“Hừ, đã sớm đề phòng các ngươi độn địa đào tẩu.”
Một nam tử mặc đồ đen cười lạnh, trong mắt không khỏi hiện ra mấy phần đắc ý.
“Đừng nói lời vô ích, viện binh của Vương gia sắp đến rồi, mau tốc chiến tốc thắng.”
Vừa dứt lời, một nữ tử mặc đồ đen khống chế một thanh tiễn đao lớn gần một trượng đánh về phía ba người Vương Diệu Lương.
Tiễn đao màu đỏ vừa đóng vừa mở, lập loè linh quang.
Cùng lúc đó, những tên mặc đồ đen khác đều khống chế linh khí công kích tới.
Mười mấy món linh khí lập loè linh quang đánh tới, thanh thế hết sức kinh người.
Vương Diệu Lương cố gắng đè nén bi phẫn trong lòng, lấy ra một tấm phù triện lấp lánh ánh vàng. Ở mặt ngoài của phù triện là hoa văn hình cái bát.
Phù triện màu vàng vừa rời khỏi tay lập tức nổ tung. Hóa thành một màn ánh sáng màu vàng hình cái bát lớn gần một trượng, úp ba người Vương Diệu Lương ở bên trong.
Phù triện phòng ngự nhị giai Thổ Cương Phù. Tu sĩ trúc cơ muốn phá vỡ phòng ngự của phù triện này cũng cần tốn rất nhiều công phu.
Mười mấy món linh khí lần lượt đánh vào màn ánh sáng màu vàng, phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Màn ánh sáng màu vàng không ngừng lay động, quang mang điên cuồng nhấp nháy.
Dưới sự điều khiển của tu sĩ mặc đồ đen, cự hạt nhanh chóng lao về phía màn ánh sáng màu vàng. Đuôi của nó lay động, huyễn hóa ra rất nhiều hắc tuyến, lần lượt đánh vào màn ánh sáng màu vàng.
Vương Diệu Lương không lấy ra linh khí để đối địch, địch mạnh ta yếu. Điều hắn cần phải làm là phòng thủ, cố gắng cầm cự chờ viện binh đến. Nếu như xuất thủ đối kháng, hắn sẽ càng chết nhanh hơn.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh sáng trên màn ánh sáng màu vàng nhanh chóng mờ đi, nhấp nháy liên tục, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Phá cho ta.”
Mười mấy món linh khí lập tức phát sáng, đánh về phía màn ánh sáng màu vàng.
Trong mắt Vương Diệu Lương lóe lên một tia kiên quyết, vỗ lên người một tấm phù triện màu vàng kim, kim quang chợt lóe lên, một kiện áo giáp màu vàng kim xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn đi lên phía trước một bước, giang hai tay ra, chặn phía sau cho hai tộc nhân rồi la lớn: “Chạy mau.”
Áo giáp màu vàng kim trên người hắn là do linh phù nhất giai thượng phẩm Kim Giáp Phù biến thành. Căn bản không ngăn nổi công kích của mười mấy món linh khí. Chỉ vừa đối mặt, mười mấy món linh khí đã xuyên thủng thân thể của hắn.
Vương Diệu Lương hét thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất, máu tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ cả áo giáp màu vàng kim trên người hắn.
Hắn cũng không chết ngay lập tức nhưng mà cũng hấp hối.
Vào giây phút cuối cùng của mình, tất cả những việc từ xưa đến nay trong cuộc đời đều hiện lên trong tâm trí của hắn giống như cưỡi ngựa xem đèn lồng.
Từ khi còn nhỏ cùng tộc nhân đến Giảng Đạo Đường học tri thức tu tiên. Đầy hăng hái khi được coi là đối tượng trọng điểm được gia tộc bồi dưỡng. Rất cảm động khi được nhận được viên Trúc Cơ Đan từ tay Vương Diệu Tông. Vui mừng khi biết tin Vương Diệu Tông Trúc Cơ thành công. Rất đau lòng khi biết được nhi tử chết thảm. Vui mừng khi thấy tôn tử Vương Trường Bình tiến giai. Mừng rỡ như điên khi biết được gia tộc phát hiện được một mỏ Huyền Kim.
Điều hắn lo lắng nhất bây giờ chính là gia tộc có thể bảo vệ được mỏ Huyền Kim này không. Mỏ Huyền Kim này sẽ giúp gia tộc vượt qua khó khăn và cũng đảm bảo phát triển tương lai của gia tộc.
Hắn thực sự không cam tâm, hắn muốn đứng dậy chiến đấu với tặc nhân nhưng hắn phát hiện thân thể của mình không thể động đậy được nữa, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn qua hai tộc nhân.
Bởi vì Vương Diệu Lương đã ngăn cản phần lớn công kích của linh khí nên hai tộc nhân còn lại mới có thể sống sót. Nhưng trong mắt những tu sĩ mặc đồ đen, hai tên tộc nhân Vương gia này cũng chỉ là hai cỗ thi thể, không đáng quan tâm.
Mười mấy món linh khí xoay một vòng đánh rồi về phía hai tộc nhân Vương gia.
“Đệ đệ, cẩn thận.”
Nam tử trung niên lớn tuổi lấy ra hai tấm phù triện rồi vỗ lên người thanh niên mặc áo trắng, linh quang chợt lóe lên, trên người thanh niên mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện thêm hai màn ánh sáng xanh và đỏ.
Nam tử trung niên hét thảm một tiếng, mười mấy món linh khí xuyên thủng thân thể nam tử trung niên, thân thể của hắn mềm nhũn ngã xuống mặt đất.