“Hồi Ảnh Bàn?”
Trên mặt bốn người Vương Minh Mai lần lượt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hồi Ảnh Bàn là một đồ vật đặc biệt, có thể thu hình rồi chiếu lại.
Nội dung của Hồi Ảnh Bàn bao la vạn tượng, có giảng giải đạo pháp, đấu pháp, luyện đan, luyện khí, chế phù. Một số tu sĩ cấp cao trước lúc tọa hóa sẽ dùng Hồi Ảnh Bàn để ghi lại một đoạn hình ảnh, giảng giải truyền thừa của mình cho người hữu duyên. Có một số luyện đan sư vì không muốn bị mất truyền thừa nên sẽ dùng Hồi Ảnh Bàn để ghi lại quá trình luyện đan, để cho hậu nhân tham khảo khi học luyện đan. Có một số tu sĩ sẽ ghi lại quá trình mình đấu pháp cùng yêu thú, để lại cho hậu nhân học hỏi. Ngoài ra, Hồi Ảnh Bàn còn có rất nhiều công dụng khác, tỉ như ghi lại sào huyệt của yêu thú để bán cho các tu sĩ cấp cao với giá cao, hay ghi chép lại sự hưng thịnh của một môn phái.
Chế tác Hồi Ảnh Bàn cực kỳ phức tạp. Hồi Ảnh Bàn cấp bậc linh khí có giá trị 3,000 viên linh thạch, có thể so sánh với một bộ khí cụ bày trận nhất giai trung phẩm.
Hình ảnh được thu trong Hồi Ảnh Bàn cấp bậc linh khí có thể phát lại từ một khắc cho đến nửa canh giờ. Mà Hồi Ảnh Bàn cấp bậc pháp khí có thể phát lại hình ảnh từ nửa canh giờ trở lên. Nghe nói, Hồi Ảnh Bàn cấp bậc pháp bảo có thể ghi chép lại sự hưng thịnh của một môn phái, bắt đầu từ lúc tổ sư lập phái. Trước khi trưởng lão của một môn phái tu tiên tọa hóa, sẽ đem sở học cả đời của mình lưu lại cho hậu nhân tham khảo thông qua phương thức thư tịch và Hồi Ảnh Bàn. Những môn phái tu tiên có lịch sử lâu đời đều lưu trữ rất nhiều Hồi Ảnh Bàn, ghi chép lại tâm đắc tu luyện của tiền bối cùng các loại thần thông bí thuật. Mà điều này chính là nội tình.
Chỉ dựa vào một chút ghi chép bằng văn tự thì hậu nhân sẽ gặp khó khăn trong tu luyện. Văn tự được ghi chép lại cũng không đặc biệt rõ ràng, kém sinh động hơn rất nhiều so với hình ảnh đã được thu lại. Truyền thừa không thể chỉ dựa vào mỗi văn tự, hình ảnh cũng rất quan trọng. Nghe nói những môn phái tu tiên có nội tình thâm hậu, không chỉ có công pháp tu luyện cao giai mà còn có Hồi Ảnh Bàn ghi chép lại tâm đắc tu luyện của các đời tổ sư.
Chỉ dựa vào công pháp và Hồi Ảnh Bàn thì đệ tử của đại môn phái đã bỏ xa tán tu và tử đệ của gia tộc tu tiên.
Đệ tử của đại môn phái được tu luyện ở nơi dồi dào linh khí, còn có công pháp thượng hạng và những tài nguyên tu luyện khác. Có tâm đắc tu luyện của tiền nhân, mỗi một tầng công pháp đều có giải thích chi tiết. Nên bọn hắn hầu như không bao giờ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma, bình cảnh cũng tương đối ít. Ở trong môi trường này, đệ tử của đại môn phái có xuất phát điểm cao hơn rất nhiều so với tán tu hoặc là tử đệ của tiểu gia tộc. Cho dù bọn hắn không thành tài thì bọn hắn cũng không kém hơn tán tu hoặc là tử đệ của tiểu gia tộc.
Không có bối cảnh thâm hậu, không có kỳ ngộ, tư chất bình thường, công pháp cũng bình thường thì tán tu hoặc là tử đệ của tiểu gia tộc muốn theo kịp bước chân của đệ tử đại môn phái thật sự rất rất khó.
Vương Diệu Tích gật đầu, có chút ngạo nghễ, nói: “Không sai, đây là Hồi Ảnh Bàn do tiên tổ Vương gia để lại. Ghi lại phương pháp luyện chế linh khí hạ phẩm Thanh Nguyệt Đao, đây là một trong những truyền thừa quan trọng nhất của Vương gia chúng ta.”
“Các ngươi nên cẩn thận quan sát xem tiên tổ đã luyện khí như thế nào. Ghi nhớ rõ ràng từng bước một rồi mới bắt đầu luyện khí.”
Nghe xong lời này, năm người Vương Trường Sinh nín thở, tập trung tinh thần, mắt nhìn chằm chằm vào ông lão mặc áo bào màu xanh.
“Lão phu là Vương Nguyên Cương. Hôm nay dự định sẽ luyện chế một kiện linh khí hạ phẩm Thanh Nguyệt Đao, Thanh Nguyệt Đao là một loại linh khí mà bất kì luyện khí sư nào mới nhập môn đều phải học. Vật liệu gồm có hai loại là Huyền Thiết và Thiết Sa. Bước đầu tiên là châm lửa, trên Thanh Liên sơn không có địa hỏa, nếu tu sĩ Luyện Khí Kỳ muốn luyện khí thì có thể dùng linh than hoặc là linh mộc. Ta lựa chọn sử dụng Ngân Châm Mộc ba mươi năm, loại linh mộc này chịu lửa rất tốt, một tấm nhỏ Ngân Châm Mộc có thể cháy trong một khắc đồng hồ.”
Vương Nguyên Cương vừa nói vừa lấy ra một tấm gỗ hình vuông màu bạc.
Hắn đặt tấm gỗ hình vuông xuống dưới đáy lư đồng màu xanh rồi giơ một ngón tay lên.
Một tiếng “phừng” vang lên, một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn. Hắn búng ngón tay một cái, ngọn lửa bắn ra rồi rơi xuống tấm gỗ hình vuông, tấm gỗ bắt lửa rồi bùng cháy dữ dội. Không lâu sau, một ngọn lửa màu đỏ bao phủ dưới đáy lư đồng.
“Sau khi nhóm lửa đốt linh mộc, chờ tới khi nhiệt độ thích hợp thì có thể cho Huyền Thiết vào. Tu sĩ mới học luyện khí có khả năng sẽ không biết nhiệt độ nằm ở mức nào thì thích hợp, nếu không làm chủ được nhiệt độ thì rất dễ dẫn đến luyện khí thất bại, lãng phí linh thạch. Có một biện pháp rất thuận tiện đó là sau khi nhóm lửa đốt linh mộc thì đặt một khối bột mỳ lên mặt ngoài của lò luyện khí. Chờ tới khi khối bột mì biến thành bánh nướng thì nhiệt độ sẽ nằm ở mức phù hợp, có thể bắt đầu cho Huyền Thiết vào lò luyện khí, Huyền Thiết phải nặng một cân hai lạng. Sau ba mươi hơi thở thì ném một hộp Thiết Sa nặng ba lạng vào lò luyện khí.”
Vương Nguyên Cương vừa luyện khí vừa giải thích cẩn thận từng bước.
Năm người Vương Trường Sinh chăm chú nhìn, văn tự được ghi chép lại có rất nhiều chỗ không rõ ràng, tỉ như khi nào thì nhiệt độ mới phù hợp. Người mới căn bản không biết nên chờ bao lâu thì nhiệt độ mới nằm ở mức thích hợp, Vương Nguyên Cương đã nghĩ đến đến điều này nên ông đặt một khối bột mỳ lên trên lò luyện khí, chờ tới khi khối bột mỳ ngả sang màu vàng. Nếu không, người mới học cũng không biết sẽ thất bại bao nhiêu lần ở bước chờ nhiệt độ tới mức thích hợp. Ngoại trừ điều này ra, còn có những chi tiết khác được ghi chép lại trong văn tự cũng tương đối mơ hồ, nhưng hình ảnh thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đây chính là chỗ tốt của hình ảnh.
Sau khi quan sát quá trình luyện khí của Vương Nguyên Cương, trên mặt năm người Vương Trường Sinh không hẹn mà cùng lộ ra vẻ đăm chiêu.
Vương Minh Mai khẽ nhíu mày, thỉnh cầu: “Thất thúc, xem lại một lần nữa đi! Tiên tổ khắc linh văn quá nhanh, cháu chưa nhìn rõ cho lắm.”
Vương Diệu Tích gật đầu, nói: “Không có việc gì, đoạn hình ảnh này các ngươi phải xem mấy ngày, bắt đầu luyện khí cũng không có nhanh như vậy. Một phần vật liệu luyện chế Thanh Nguyệt Đao tiêu tốn 15 viên linh thạch. Nhớ năm đó, vì ta vội vàng bắt tay vào luyện khí nên đã tiêu tốn lãng phí rất nhiều phần vật liệu. Đây là một vết xe đổ nên các ngươi phải xem thêm nhiều lần mới được. Tu tiên giả mới học luyện khí, thất bại mấy chục lần là chuyện bình thường, thất bại hơn trăm lần cũng không có gì phải ngạc nhiên. Nếu vận khí kém, thất bại hơn nghìn lần cũng có.”
Vương Trường Hoán do dự một lúc rồi thận trọng hỏi: “Thất thúc công. Năm đó người luyện chế Thanh Nguyệt Đao đã thất bại bao nhiêu lần?”
Nghe xong lời này, bốn người Vương Minh Mai đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Diệu Tích.
Vương Diệu Tích đỏ mặt, do dự một lúc rồi nói: “Bốn mươi tám lần. Mỗi người các ngươi có năm mươi cơ hội. Nếu dùng hết năm mươi phần vật liệu mà vẫn chưa luyện chế ra linh khí thì sẽ trực tiếp bị đào thải. Trước tiên các ngươi cứ xem hình ảnh tiên tổ luyện khí, có vấn đề gì không hiểu thì cứ việc nói ra, mặc dù ta không thể trở thành luyện khí sư nhất giai nhưng ta vẫn có thể luyện chế ra Thanh Nguyệt Đao.”
“Thất thúc công, tiêu chuẩn để đánh giá luyện khí sư nhất giai là gì?”
Vương Trường Sinh tò mò hỏi.
Mặc dù hắn đã học thuộc lòng rất nhiều tri thức luyện khí nhưng đối với việc phân chia cấp độ của luyện khí sư, hắn không hiểu.
“Luyện khí sư được chia từ nhất giai đến cửu giai, tương ứng với chín cảnh giới tu tiên. Mỗi cấp bậc lại được chia thành tam phẩm: hạ, trung, thượng. Bình thường mà nói, xác suất luyện khí thành công từ một nửa trở lên, mới có thể xưng là luyện khí sư. Luyện khí sư có thể luyện chế ra linh khí thì là luyện khí sư nhất giai. Luyện khí sư có thể luyện chế ra pháp khí thì là luyện khí sư nhị giai. Luyện khí sư tam giai có thể luyện chế ra pháp bảo, cứ thế mà suy ra. Tiêu chuẩn của luyện đan sư và chế phù sư cũng tương tự như tiêu chuẩn của luyện khí sư.”
Vương Minh Xán hỏi: “Thất thúc. Vì sao năm đó thúc không thể trở thành luyện khí sư nhất giai? Tỷ lệ luyện khí thành công của thúc là bao nhiêu?”
Vương Diệu Tích nghe được lời này, sắc mặt có chút thất vọng.
Chuyện này luôn là một nỗi đau trong lòng của hắn. Lúc trước vì cung cấp cho hắn luyện khí, gia tộc đã mua rất nhiều vật liệu luyện khí, tiêu tốn mấy nghìn viên linh thạch nhưng xác suất hắn luyện khí thành công vẫn không tới bốn thành. Cho dù là vậy, tộc nhân cũng chưa từng oán trách hắn mà thay vào đó là an ủi hắn.
Tộc nhân càng an ủi Vương Diệu Tích, Vương Diệu Tích càng tự trách bản thân mình. Hắn luôn cảm thấy là mình đã phụ lòng mong đợi của mọi người, hao phí một lượng lớn tài nguyên của gia tộc dẫn đến cuộc sống của tộc nhân trong gia tộc gặp nhiều khó khăn hơn. Khiến cho tộc nhân trẻ tuổi phải ra ngoài làm việc từ sớm.
Vì thế, những năm qua hắn đều không lĩnh một viên linh thạch nào. Đưa tài nguyên tu luyện mà mình tiết kiệm được cho tộc nhân trẻ tuổi sử dụng. Như vậy, trong lòng của hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Vương Diệu Tích hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Năm đó ta đã tiêu tốn hơn trăm phần vật liệu. Mặc dù luyện chế ra Thanh Nguyệt Đao nhưng xác suất thành công không đến bốn thành. Gia tộc gặp khó khăn trong tài chính nên đành phải từ bỏ. Các ngươi đừng lo lắng về điều đó, hãy cố gắng học tập là được. Nếu thất bại cũng không sao hết, có thể tiếp tục dốc sức cho gia tộc ở những mảng khác.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vương Diệu Tích cảm thấy có một tia tự giễu.
Năm đó, không phải trưởng bối cũng từng khuyên bảo hắn như thế này sao. Thế nhưng trưởng bối càng nói như vậy, áp lực của hắn lại càng lớn. Gia tộc đem hi vọng đặt ở trên người hắn, tộc nhân bớt ăn bớt mặc lại cũng là để cung cấp tài nguyên cho hắn luyện khí, sao hắn lại không có gánh nặng trong lòng được chứ.
“Được rồi. Không nói những lời ngoài lề này nữa, tiếp tục xem tiên tổ luyện khí đi!”
Vương Diệu Tích đánh một đạo pháp quyết vào Hồi Ảnh Bàn, một đạo ngân quang bắn ra hóa thành một tấm gương màu bạc. Trong gương xuất hiện bóng dáng của.
“Lão phu là Vương Nguyên Cương, hôm nay dự định luyện chế một món linh khí hạ phẩm Thanh Nguyệt Đao, Thanh Nguyệt Đao là…”