Chương 29: Hồi Ảnh Bàn

“Các ngươi là người được gia tộc lựa chọn ra từ trong phần lớn tộc nhân. Chỉ có một mục đích chính là bồi dưỡng các ngươi thành luyện khí sư.”

Ánh mắt của Vương Diệu Tích lần lượt quét qua năm người Vương Trường Sinh, nghiêm nghị nói.

Vương Minh Mai khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Thất thúc, muốn bồi dưỡng một luyện khí sư cần phải tiêu tốn một lượng lớn linh thạch. Với hoàn cảnh hiện tại của gia tộc thì có thể cùng một lúc bồi dưỡng năm luyện khí sư không? Là cháu nghe lầm hay là do thúc đã nói sai?”

"Ta không có nói sai, các ngươi cũng không nghe lầm. Gia tộc muốn bồi dưỡng luyện khí sư nhưng mà không phải là năm người, mà là từ trong các ngươi, chọn lựa ra hai người có thiên phú nhất để trọng điểm bồi dưỡng. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở lại đây, học tập tri thức luyện khí cùng với ta. Giờ mão mỗi ngày sẽ bắt đầu giảng bài và kết thúc vào giờ hợi, ta sẽ đem sở học cả đời của ta ra truyền đạt cho các ngươi. Cơm canh sẽ có người đưa tới, các ngươi chỉ cần tập trung vào việc học là được. Các ngươi hãy nhớ, mỗi một viên linh thạch các ngươi tiêu tốn vào việc học tập thuật luyện khí đều là mồ hôi và nước mắt của những tộc nhân khác. Các ngươi phải trân trọng cơ hội này vì gia tộc kỳ vọng rất lớn vào năm người các ngươi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt năm người Vương Trường Sinh trở nên ngưng trọng.

Vương Minh Mai do dự một lúc rồi hỏi: “Thất thúc, thúc vẫn chưa trả lời câu hỏi của chất nhi. Gia tộc lấy ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy?”

“Trường Sinh may mắn phát hiện được một mỏ Huyền Kim ở Thanh Thạch trấn, huyện Bình An. Nên lúc này chúng ta mới có đủ tài lực để bồi dưỡng luyện khí sư. Chuyện này là cơ mật của gia tộc, không được phép truyền ra bên ngoài. Được rồi, không nói nhảm nữa, các ngươi đi theo ta, ta bắt đầu giảng bài cho các ngươi.”

Vương Diệu Tích nói xong liền xoay người đi vào phòng, năm người Vương Minh Mai vội vàng đuổi theo.

Trong đại sảnh có sáu chiếc bàn gỗ và sáu chiếc ghế gỗ. Trên mỗi một chiếc bàn gỗ đều có một cuốn sách mới tinh màu lam.

Vương Diệu Tích đi đến trước một chiếc bàn gỗ, ngồi xuống rồi bảo năm người Vương Trường Sinh cũng ngồi xuống.

“Đây là tri thức luyện khí và tâm đắc luyện khí của ta do ta chỉnh sửa trong một đêm, ta đã nhờ người sao chép ra mấy bản. Lật trang đầu tiên ra, luyện khí và luyện đan không khác nhau nhiều lắm, cả hai đều cần đồ phổ luyện khí, đều đem các loại vật liệu ném vào lò theo thứ tự. Khác biệt duy nhất chính là khâu quan trọng nhất của luyện đan là ngưng đan, còn khâu quan trọng nhất của luyện khí là khắc linh văn, còn linh văn là…”

Vương Diệu Tích giảng giải vô cùng nghiêm túc. Sau khi giảng xong một nội dung thì sẽ để cho năm người Vương Minh Mai đặt câu hỏi. Giải đáp nghi hoặc trong lòng bọn họ, sau đó mới bắt đầu giảng nội dung tiếp theo.

Năm người Vương Trường Sinh rất chăm chú lắng nghe, bọn hắn đều rất trân trọng cơ hội khó có được này.

Đầu tiên, Vương Diệu Tích giảng giải cho bọn hắn về một số nguyên lý luyện khí cơ bản, sau đó lại giới thiệu tri thức luyện khí, cũng để cho bọn hắn học thuộc lòng tri thức luyện khí.

Đã hai tháng trôi qua, năm người Vương Trường Sinh chưa hề rời khỏi viện tử, cũng không có ai tới quấy rầy bọn hắn, cơm canh đều do người khác đưa tới.

Ban ngày bọn hắn học tập tri thức luyện khí, ban đêm tu luyện, thời gian trôi qua rất phong phú.

Trải qua hai tháng học tập, năm người Vương Trường Sinh đã có những hiểu biết nhất định về con đường luyện khí, đồng thời đã đọc thuộc lòng tri thức luyện khí cơ bản.

Giờ tý, đêm khuya thanh vắng.

Trong thư phòng, Vương Minh Viễn đang nói chuyện gì đó với Vương Diệu Tích.

“Minh Viễn, đã lâu như vậy rồi, Minh Trí vẫn chưa trở về sao? Ta đã dạy tri thức lý thuyết được hai tháng rồi, cần phải bắt đầu thử luyện khí. Lý thuyết có vững chắc đến đâu mà không có thực hành thì cũng không có tác dụng! Bọn hắn đã đọc thuộc lòng tri thức luyện khí cơ bản, ta muốn dạy bọn hắn luyện khí.”

Vương Diệu Tích nhíu mày, thúc giục nói.

“Thất thúc, người chờ thêm một chút. Đại ca đã đi được hai tháng, hắn sẽ sớm trở về thôi. Thúc hãy dạy bọn hắn những cái khác, chỉ cần đại ca vừa trở về, cháu sẽ lập tức phái người đưa vật liệu luyện khí qua cho thúc.”

Vương Diệu Tích khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói: “Vậy thì được rồi.”

Hắn còn chưa nói xong, từng tiếng chân dồn dập đã vang lên. Một giọng nói tràn ngập mừng rỡ vang lên theo: “Tam đệ, tam đệ, ta đã trở về.”

Một đại hán khôi ngô tuấn tú bước vào, ngũ quan của đại hán cân đối, trên gương mặt có râu quai nón.

Vương Minh Viễn nhìn thấy đại hán, trong lòng mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Đại ca, huynh cuối cùng cũng trở về, chuyến đi có thuận lợi không?”

Đại hán là Vương Minh Trí, đại ca của Vương Minh Viễn, phụ thân của Vương Trường Tuyết.

Vương Minh Trí năm nay 55 tuổi, có tu vi Luyện Khí tầng tám, đã qua độ tuổi Trúc Cơ tốt nhất, phụ trách áp tải hàng hóa.

Lần này hắn mang theo 15 tộc nhân, hộ tống 200 cân Huyền Kim đến đại phường thị, đổi lấy vật liệu luyện khí nhất giai hạ phẩm.

“Nhờ tổ tiên phù hộ, hết thảy đều thuận lợi. Tam đệ, dựa theo lời dặn dò của đệ, tám thành linh thạch dùng để mua sắm vật liệu luyện khí nhất giai hạ phẩm. Đây là vật liệu luyện khí mà đệ cần và số linh thạch còn lại, danh sách hàng hóa cũng đã viết xong.”

Vương Minh Trí móc ra một cái Túi Trữ Vật màu xanh từ trong ngực, đưa cho Vương Minh Viễn.

Vương Minh Viễn tiếp nhận Túi Trữ Vật. Thần thức quét qua một lượt, trong lòng mừng rỡ như điên.

“Tốt quá rồi. Thất thúc, để cháu kiểm tra lại sổ sách một lượt rồi sáng sớm ngày mai sẽ đưa vật liệu luyện khí cho thúc. Sắc trời cũng đã muộn rồi, thúc về nghỉ ngơi trước đi!”

Vương Diệu Tích gật đầu, nói: “Được rồi. Cháu cũng không cần thức khuya quá, cố gắng đi ngủ sớm một chút. Minh Trí cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi!”

“Thất thúc, cháu không mệt. Cháu còn có sự tình khác phải báo cáo cho tam đệ, thúc cứ trở về nghỉ ngơi trước đi!”

Sau khi tiễn Vương Diệu Tích, Vương Minh Viễn rót một chén trà cho Vương Minh Trí, sốt ruột hỏi: “Đại ca, kể cho đệ một chút tình huống vận chuyển hàng hóa đi.”

Vương Minh Trí uống hết nước trà trong chén, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Sau khi chúng ta rời khỏi Thanh Liên sơn…”

Giờ dần, sắc trời còn chưa sáng.

Năm người Vương Trường Sinh đúng giờ rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong sẽ bắt đầu dùng bữa sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, một nồi cháo linh táo và mười cái màn thầu lớn.

Cháo linh táo được chế biến từ linh cốc nhất giai hạ phẩm và linh táo. Linh táo mất hai năm mới chín, có thể so sánh với linh cốc nhất giai trung phẩm. Còn màn thầu được chế biến từ linh cốc nhất giai hạ phẩm, linh khí ẩn chứa trong màn thầu không được nhiều như cháo hạt sen.

Trong nồi cháo có mấy quả táo đang nổi lên, trong bát của năm người Vương Trường Sinh đều là cháo hoa.

“Ta ăn no rồi, các ngươi cứ từ từ ăn. Trường Hoán, Trường Sinh, hai người các ngươi ăn hết cháo đi, không được phép lãng phí. Đại tẩu các nàng đã dậy từ sáng sớm để làm bữa sáng cho chúng ta, không được lãng phí.”

Vương Minh Mai đặt bát đũa xuống, nghiêm mặt nói.

“Ta cũng ăn no rồi. Trường Sinh, Trường Hoán, giao lại cho các ngươi.”

Vương Minh Đống cũng đặt bát đũa xuống, dặn dò.

Vương Minh Xán đặt bát đũa xuống, cầm lấy hai cái màn thầu rồi đi vào trong nhà: “Các ngươi cứ từ từ ăn, ta ôn tập lại nội dung hôm qua thất thúc giảng.”

Vương Trường Sinh và Vương Trường Hoán liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều có thể nhìn thấy sự cảm động trong mắt đối phương.

Mỗi lần ăn cơm, ba người Vương Minh Mai đều để lại đồ ăn dồi dào linh khí cho Vương Trường Sinh và Vương Trường Hoán. Nói rằng bọn hắn đang ở độ tuổi tu luyện tốt nhất, phải ăn nhiều linh vật một chút, sẽ có ích cho việc tu luyện. Đương nhiên, ba người Vương Minh Mai vẫn sẽ ăn no, không để mình bị đói.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Hoán rất cảm động trước sự quan tâm của các trưởng bối. Thời điểm Vương Diệu Tích giảng bài, bọn hắn rất chăm chú lắng nghe, mỗi ngày đều dậy sớm hơn nửa canh giờ, ăn xong bữa sáng liền ôn tập lại tri thức của hôm trước.

“Cửu đệ, đệ ăn nhanh lên. Ăn xong thì ôn tập lại nội dung thất thúc đã giảng hôm qua.”

“Được rồi, bát ca. Linh táo chúng ta chia đôi mỗi người một nửa đi!”

Ăn xong bữa sáng, Vương Trường Sinh và Vương Trường Hoán vào nhà ôn lại những gì đã học ngày hôm qua.

Trên mặt bàn của mỗi người đều có một viên Nguyệt Quang Thạch. Bọn hắn không nói một lời, mỗi người cầm một quyển sách, chăm chú đọc sách.

Không lâu sau, Vương Diệu Tích bước vào.

“Thất thúc, thất thúc công.” Năm người Vương Minh Mai nhìn thấy Vương Diệu Tích, nhao nhao mở miệng chào hỏi.

Vương Diệu Tích gật đầu, vừa cười vừa nói: “Dạy tri thức lý thuyết cho các ngươi đã được hai tháng rồi, đã đến lúc các ngươi bắt đầu luyện khí.”

Trong mắt Vương Minh Mai sáng lên, vui vẻ nói: “Thất thúc, chúng ta có thể bắt đầu luyện khí rồi sao?”

“Chính xác mà nói là để các ngươi quan sát tiên tổ đã luyện khí như thế nào, tích lũy một chút kinh nghiệm. Chỉ tùy tiện xem qua mấy quyển điển tịch luyện khí rồi bắt đầu luyện khí, có thể thành công mới là lạ. Nếu như chỉ xem qua mấy quyển điển tịch luyện khí mà có thể trở thành luyện khí sư thì luyện khí sư ở ngoài kia có mà đầy đường.”

Vương Diệu Tích lật lòng bàn tay trái lên, trong tay xuất hiện một chiếc đĩa màu bạc to cỡ bàn tay. Tay phải bấm niệm pháp quyết, đánh một đạo pháp quyết vào chiếc đĩa màu bạc.

Một tia sáng màu bạc bỗng lóe lên, hiện ra vô số linh văn màu bạc.

“Ngưng.”

Một đạo ngân quang từ trong chiếc đĩa màu bạc bay ra. Sau một loáng, ngân quang hóa thành một tấm gương bạc lớn gần một trượng. Có thể thấy rõ trong gương có một ông lão mặt mày phúc hậu, mặc áo bào màu xanh. Trước người của ông lão, đặt một cái lư đồng màu xanh lớn gần một trượng. Lư đồng màu xanh cao ba thước, toàn thân tròn trịa, bốn chân hai tai, ở mặt ngoài khắc một đóa hoa sen.

“Hồi Ảnh Bàn!”

Trong mắt Vương Minh Đống lóe lên một tia kinh ngạc, nghẹn ngào nói.