Chương 28: Tập Huấn

“Song Đồng Thử? Cửu đệ, đệ nuôi Song Đồng Thử từ khi nào vậy? Lần trước, ta và nhị tỷ nhìn thấy có người bán Song Đồng Thử ở trong phường thị nhưng đối phương muốn một trăm viên linh thạch. Ta và nhị tỷ lấy hết linh thạch có trên người ra cũng không gom góp đủ một trăm viên linh thạch.”

Vương Trường Vũ chớp mắt, tò mò hỏi.

“Cách đây một thời gian, Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật nên đệ đã đi một chuyến tới Vương gia trấn, tiêu diệt quỷ vật. Trên đường trở về, may mắn gặp được nó ở trong núi sâu, tiện thể ở trong núi sâu phát hiện được một đoạn linh mạch to cỡ hai trượng. Nghe tộc nhân ở thế tục nói, con chuột này là Tầm Dược Thử, đoán chừng là con Tầm Dược Thử này làm ổ ở trong đoạn linh mạch kia. Theo thời gian, nó vô tình tiến hóa thành Song Đồng Thử!”

Vương Trường Sinh đưa ra một lời giải thích cho việc mình đã phát hiện đoạn linh mạch, lời giải thích này cũng hợp tình hợp lý.

“Cửu đệ, con Song Đồng Thử này đã nhận chủ chưa?”

Vẻ mặt Vương Trường Vũ mong chờ, nhìn Vương Trường Sinh rồi hỏi.

“Nó đã nhận chủ rồi.”

Vương Trường Vũ nghe được lời này, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng.

Vương Minh Viễn an ủi: “Trường Vũ, chỉ là một con Song Đồng Thử mà thôi. Ngày khác, ta sẽ nhờ đại bá mua cho cháu một con Song Đồng Thử khác. Mặc dù cha cháu đã mất nhưng còn có tam bá, ta sẽ chiếu cố thật tốt hai mẹ con các cháu. Cháu cũng trưởng thành rồi, ta sẽ bảo tam bá mẫu tìm cho cháu một mối hôn sự tốt, tổ chức một đám cưới thật hoành tráng.”

Nghe xong lời này, trong lòng Vương Trường Vũ cảm thấy ấm áp, nàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tam bá, cám ơn ý tốt của người. Không cần làm phiền đại bá mua một con Song Đồng Thử cho cháu đâu, cháu muốn tự mua bằng tiền của mình. Cháu cũng đã nghĩ kỹ rồi, cháu không muốn gả ra ngoài, gia gia đã lớn tuổi, sức khỏe của mẹ cháu lại không tốt. Cháu muốn ở lại bên người nhị lão để tận hiếu, cháu muốn giống như ngũ cô, cả đời dốc sức vì gia tộc.”

“Nha đầu ngốc, tam bá sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ, không cần cháu phải bận tâm. Ngũ muội bị tình yêu làm tổn thương nên lúc này mới ở lại dốc sức cho gia tộc. Cháu yên tâm, tam bá mẫu nhất định sẽ giúp cháu chọn lựa một người tốt, chắc chắn không để cháu phải chịu ủy khuất. Ta đã từng thề ở trước mộ phần của cha cháu là nhất định phải chiếu cố tốt hai mẹ con các cháu. Vương Minh Viễn ta nói được thì làm được.”

Vương Minh Viễn nói đến đây, sắc mặt trở nên cực kì nghiêm túc.

Liễu Thanh Nhi gật đầu, nói: “Đúng vậy. Trường Vũ, tuy rằng cha cháu không còn nữa nhưng cháu vẫn còn có đại bá, nhị bá, tam bá và những thúc thúc khác. Chúng ta sẽ không để cho cháu phải chịu ủy khuất.”

Vương Trường Vũ nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động, không nói thêm gì nữa.

“Thất tỷ, đệ đã bắt được một con Song Đồng Thử. Ngày khác, đệ sẽ đi lên trên núi, giúp tỷ bắt một con!”

Vương Trường Sinh móc từ trong ngực ra một con Song Đồng Thử, bàn tay tóm lấy đuôi của nó.

Song Đồng Thử giãy dụa, muốn thoát khỏi tay của Vương Trường Sinh để nhào về phía thức ăn trên bàn.

“Linh thử nào có dễ bắt được như vậy. Đúng rồi, đệ còn chưa có túi linh thú phải không! Ở đây tỷ có một cái túi linh thú cũ, mặc dù không gian chỉ lớn gần một trượng nhưng chứa một con Song Đồng Thử vẫn không có vấn đề gì. Nếu đệ không chê thì tỷ tặng luôn cho đệ!”

Vương Trường Vũ lấy ra một cái túi màu vàng rồi đưa cho Vương Trường Sinh.

Túi màu vàng này đã xỉn màu, hoa văn thêu trên túi gần như đã không còn nhìn rõ, hiển nhiên chiếc túi này đã được sử dụng nhiều năm.

“Không cần đâu, thất tỷ. Đệ cũng không cần dùng túi linh thú.”

Vương Trường Sinh lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt.

“Túi linh thú này chỉ là linh khí hạ phẩm, còn là đồ cũ, không đáng mấy viên linh thạch. Nếu đệ không cầm thì chính là xem thường thất tỷ.”

Vương Trường Vũ nghiêm mặt nói.

“Thất tỷ, ý đệ không phải vậy, đệ...”

“Nhị tỷ cho đệ linh đản thì đệ liền nhận lấy. Còn ta cho đệ túi linh thú thì đệ nói không muốn. Đệ còn nói đệ không có ý này sao.”

Vương Minh Viễn nhíu mày rồi gật đầu, nói: “Nếu như thất tỷ đã cho con thì con cứ cầm lấy đi! Về sau nếu như con lại bắt được một con Song Đồng Thử khác thì đừng quên tặng cho thất tỷ và nhị tỷ. Khi con kiếm được đồ tốt, đừng có quên tộc nhân.”

Vương Trường Sinh đáp ứng rồi nhận lấy túi linh thú.

Sau nửa canh giờ, bữa cơm này cũng ăn xong. Vương Trường Tuyết Và Vương Trường Vũ đứng dậy cáo từ rời đi. Vương Trường Sinh đích thân tiễn hai vị đường tỷ ra khỏi viện tử của nhà mình.

“Sinh nhi, con vừa mới trở về, con đi nghỉ ngơi đi. Bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ truyền thụ tri thức luyện khí cho con.”

Vương Trường Sinh trở lại chỗ ở của mình. Trước tiên lấy túi linh thú ra để tế luyện, rồi cho Song Đồng Thử ăn hai mươi hạt linh mễ. Sau đó bỏ Song Đồng Thử vào túi linh thú.

Rạng sáng ngày hôm sau. Sau khi Vương Trường Sinh ăn xong bữa sáng, dưới sự hướng dẫn của Liễu Thanh Nhị, học tập tri thức luyện khí.

Liễu Thanh Nhi đã làm luyện khí học đồ trong mười năm, mặc dù không thể luyện khí nhưng tri thức lý thuyết rất phong phú.

Nếu có thể trở thành luyện khí sư được gia tộc bồi dưỡng thì sẽ không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện. Bởi vậy, Vương Trường Sinh học rất nghiêm túc, gặp phải vấn đề không hiểu đều sẽ hỏi mẫu thân, Liễu Thanh Nhi biết gì nói nấy.

Ba ngày sau, Vương Trường Sinh nghe theo dặn dò của mẫu thân, sáng sớm đã đi đến một tòa viện tử yên tĩnh.

Trong viện tử có ba nam một nữ, dẫn đầu chính là một nữ tử trung niên có khuôn mặt mỹ lệ, trang điểm nhẹ nhàng.

“Ngũ cô, thập thúc, thập nhất thúc, bát ca, chào buổi sáng.”

Vương Trường Sinh nhìn thấy bốn người, thành thật chào hỏi một tiếng.

Bốn người dựa theo bối phận, theo thứ tự là Vương Minh Mai, Vương Minh Đống, Vương Minh Xán và Vương Trường Hoán.

Vương Minh Mai năm nay 40 tuổi, tuổi trẻ từng bị tình yêu làm tổn thương nên thề cả đời sẽ không lấy chồng, một mực làm việc vì gia tộc, là Luyện Khí tầng bảy.

Vương Minh Đống năm nay 30 tuổi, là Luyện Khí tầng sáu. Tuổi trẻ thích đi du lịch khắp nơi, hiểu biết sâu rộng.

Vương Minh Xán năm nay 27 tuổi, là Luyện Khí tầng sáu, có thể xử lý một số vật liệu đơn giản, tỉ như tinh luyện khoáng thạch, chế tác phù chỉ.

Vương Trường Hoán năm nay 22 tuổi, là con trai độc nhất của lục thúc, đã ra ngoài làm việc mấy năm, thường xuyên đi theo tộc lão để hộ tống hàng hóa.

“Trường Sinh, cháu trở về khi nào vậy? Cháu không phải bị cha cháu phái đến huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư rồi sao? Chẳng lẽ cháu chính là ứng cử viên thứ năm sao?”

Vương Minh Mai gật đầu, tò mò hỏi.

Nghe lời nói của cô, có vẻ như cô cũng không biết Vương Trường Sinh cũng được chọn.

“Dạ. Ba ngày trước, phụ thân đã gọi cháu trở về, nói là để cháu chăm chỉ học tập thuật luyện khí.”

“Mới vừa rồi, chúng ta còn đang đoán xem người thứ năm là ai! Không nghĩ tới lại là cháu. Cũng đúng, từ khi cháu còn rất nhỏ thì tam tẩu đã bắt cháu phải học thuộc lòng tri thức luyện khí, cháu xứng đáng được chọn.”

Vương Minh Đống khẽ cười, nói.

“Hiện tại gia tộc vẫn đang gặp khó khăn, vì sao đột nhiên lại muốn bồi dưỡng luyện khí sư, mà lại là năm người cùng một lúc nữa. Không biết việc này sẽ tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên tu luyện?”

Vương Minh Xán cau mày nói, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Ta tin tưởng vào tam ca. Hắn làm như thế, khẳng định là có đạo lý của hắn.”

Vương Minh Mai phản đối.

“Lão ngũ nói hay lắm.”

Một giọng nói mười phần mạnh mẽ bỗng nhiên vang lên.

Vừa dứt lời, một ông già hơn 60 tuổi, mặc áo bào màu đỏ từ trong phòng đi ra.

Râu tóc của ông lão mặc áo bào màu đỏ bạc trắng, trên cằm có một chòm râu dê dài khoảng một tấc, sắc mặt hồng nhuận, cánh tay phải đang giơ lên cao.

“Thất thúc, sao lại là lão nhân gia người?”

Vương Minh Mai kinh ngạc nói.

Ông lão mặc áo bào màu đỏ tên là Vương Diệu Tích, năm nay 62 tuổi, xếp thứ bảy trong Diệu tự bối. Trước kia ông được gia tộc bồi dưỡng thành luyện khí sư, đáng tiếc là đã hao phí rất nhiều vật liệu luyện khí, mặc dù ông có thể luyện chế ra linh khí nhưng mà chỉ có thể luyện chế ra linh khí hạ phẩm, mà xác suất thành công lại rất thấp. Sau này gia tộc gặp khó khăn về tài chính nên cũng không tiếp tục đầu tư tài nguyên vào việc bồi dưỡng luyện khí sư.

Đã mười năm trôi qua, Vương Diệu Tích cũng trở thành một lão đầu tử hơn 50 tuổi. Vốn nên chơi đùa cùng cháu trai nhưng ông được gia tộc ủy thác trách nhiệm dạy bảo hậu bối, nỗ lực bồi dưỡng luyện khí sư cho riêng mình, để khôi phục lại vinh quang của tổ tiên.

Vương Diệu Tích vừa cảm thấy vui nhưng cũng cảm thấy buồn. Điều đáng buồn là chính mình năm đó đã hao phí rất nhiều tài nguyên nhưng lại không thể trở thành luyện khí sư, lãng phí rất nhiều linh thạch của gia tộc. Điều nên vui chính là gia tộc vẫn tín nhiệm ông, giao cho ông trách nhiệm dạy bảo hậu bối.

Từ lúc ông được gia tộc giao cho nhiệm vụ này, ông phấn khởi đến mức không ngủ được. Ông tìm lại toàn bộ những ghi chép về tâm đắc luyện khí của ông hồi ông còn học tập luyện khí, lật xem từng tờ một. Cũng may, thời điểm dạy bảo hậu bối có thể giúp bọn hắn tránh đi phải đường vòng, tiết kiệm một ít linh thạch.

Gia tộc nhất định phải bồi dưỡng được luyện khí sư cho riêng mình, khôi phục lại vinh quang của tổ tiên, đây là nhận thức chung của toàn bộ tộc lão Vương gia.