Khi Vương Trường Sinh trở lại Thanh Liên sơn, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Hắn đi tới thư phòng nơi phụ thân xử lý tộc vụ, thấy Vương Minh Viễn đang ngồi đọc sách.
“Phụ thân, hài nhi đã trở về.”
Vương Minh Viễn buông sách trong tay xuống, hỏi: “Con có biết vì sao vi phụ lại gọi con trở về không?”
“Hài nhi không biết, mong phụ thân chỉ rõ.”
“Chuyện là như thế này, sẽ có một ngày mỏ Huyền Kim bị đào rỗng. Sau khi vi phụ và chư vị tộc lão cùng nhau thương nghị, dự định chọn lựa năm tộc nhân từ trong gia tộc để tiến hành bồi dưỡng. Năm tộc nhân này chỉ là nhân tuyển ban đầu, sau khi bồi dưỡng trong một thời gian thì sẽ tham gia khảo hạch rồi chọn ra hai người ưu tú nhất để bồi dưỡng thành luyện khí sư. Con chỉ là nhân tuyển ban đầu được chư vị tộc lão lựa chọn, có thể trở thành luyện khí sư được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng hay không còn phải xem biểu hiện của con. Con phải cố gắng học tập, tranh thủ trở thành một luyện khí sư, tương lai của gia tộc nằm ở trên người những người trẻ các con, có biết không?” Vương Minh Viễn nói lời thấm thía, dặn dò.
Vương Trường Sinh vui mừng, lập tức đáp ứng: “Hài nhi đã hiểu, hài nhi nhất định sẽ cố gắng.”
Nếu có thể trở thành luyện khí sư, sau này hắn sẽ không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện. Cho dù phụ thân không nói, Vương Trường Sinh cũng sẽ cố gắng.
“Đúng rồi, trong việc tu luyện con có gặp vấn đề gì không?” Vương Minh Viễn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi Vương Trường Sinh về chuyện tu luyện thường ngày của hắn.
Hắn cũng tu luyện “Vân Vũ Quyết”, có thể chỉ bảo một chút cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Khẩu quyết tầng thứ năm có chút tối nghĩa khó hiểu, hài nhi dựa theo khẩu quyết để tu luyện, cảm thấy có chút không được tự nhiên.”
“Không được tự nhiên? Con hãy miêu tả kĩ hơn một chút.” Vương Minh Viễn nhíu mày, nói.
“Khi con dẫn dắt linh khí ở trong cơ thể, cảm giác giống như...”
Nghe Vương Trường Sinh nói xong, Vương Minh Viễn trầm ngâm một lát rồi nói: “Linh khí ở đảo Liên Hoa cằn cỗi, con tu luyện cảm thấy không được tự nhiên là chuyện bình thường nhưng mà cũng phải cảnh giác. Dành thời gian đi Tàng Kinh Đường đọc qua tâm đắc tu luyện“Vân Vũ Quyết” của các bậc tiền nhân đi! Sẽ giúp ích cho con.”
“Vâng, hài nhi biết rồi.”
Lúc này, Liễu Thanh Nhi bước vào, vừa cười vừa nói: “Hai cha con đang nói cái gì đấy?”
“Mẹ, phụ thân đang chỉ bảo cho con về tu luyện!”
Liễu Thanh Nhi vui vẻ, nói: “Việc tu luyện không cần vội, mẹ đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, hai cha con mau đến phòng bếp ăn cơm, đồ ăn để nguội sẽ không ngon.”
Đi vào phòng bếp, Vương Trường Sinh nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn, mùi thơm nức mũi, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Bốn món một canh. Canh trứng nấu cùng măng tím, ốc xào, trứng tráng cùng lá Linh Tang, măng tím trộn, Bạch Lăng Ngư hấp.
“Chỉ có ba người chúng ta, sao nàng lại làm nhiều món như vậy? Đồ ăn để lâu sẽ khiến linh khí bị mờ nhạt đi.” Vương Minh Viễn nhíu mày.
“Ai nói với chàng là chỉ có ba người chúng ta? Thiếp đã gọi Trường Tuyết và Trường Vũ. Bình thường các nàng đã giúp đỡ cho thiếp rất nhiều, đặc biệt là Trường Truyết. Hàng năm, nàng đều giúp thiếp tặng đồ cho Sinh nhi, thiếp đã muốn mời nàng ăn bữa cơm từ lâu rồi. Thiếp đã thông báo cho các nàng rồi, thiếp tin rằng các nàng sẽ sớm tới đây.”
Liễu Thanh Nhi vừa dứt lời, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Vương Trường Tuyết: “Tam thẩm, chất nhi và thất muội đến ăn chực đây ạ.”
“Trường Tuyết, Trường Vũ, mau vào đi. Đều là người trong nhà, không cần phải khách sáo.”
Liễu Thanh Nhi bước nhanh ra ngoài, dẫn theo Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ đi vào.
“Tam thẩm, thẩm làm nhiều món ngon như vậy, lần này chất nhi có lộc ăn rồi. Cháu có mang theo hai củ linh dụ, luộc chín là có thể ăn.” Vương Trường Tuyết từ trong tay áo lấy ra hai củ khoai to cỡ nắm tay.
“Tam bá, cửu đệ, đây là chính là Thanh Vân Nhưỡng do cháu nấu, Thanh Vân Nhưỡng dùng linh cốc nhất giai hạ phẩm Thanh Vân Mễ để nấu. Còn mong mấy người không ghét bỏ.” Vương Trường Vũ lấy ra một bầu rượu tinh xảo, đặt lên trên bàn.
“Hai nha đầu các ngươi, tới thì cứ tới! Lại còn mang thêm đồ làm gì, chúng ta cũng đâu phải là người ngoài.” Liễu Thanh Nhi dùng giọng điệu trách móc, nói.
“Có lễ thì mới phải đạo mà! Tam thẩm làm nhiều món ngon như vậy, hai người chúng cháu cũng không dám tay không đi tới.” Vương Trường Tuyết cười hì hì nói.
“Các ngươi ăn trước đi, ta mang linh dụ đi rửa qua đã. Rồi đặt trên bếp để luộc, rất nhanh sẽ chín.”
Liễu Thanh Nhi cầm hai củ khoai sọ lên, đi về phía bếp lò. Vương Trường Sinh vội vàng mời hai vị đường tỷ ngồi xuống.
“Trường Tuyết, Trường Vũ, đều là người trong nhà, không cần phải khách sáo, động đũa đi!” Vẻ mặt Vương Minh Viễn ôn hoà, nói. Rồi cầm lấy muôi múc canh cho Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ.
Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ cảm ơn một câu rồi uống một ngụm canh.
“Vẫn là canh của tam thẩm dễ uống, mẹ cháu không nấu được món canh ngon như thế này.” Vương Trường Tuyết ngọt ngào cười, khen ngợi tay nghề của Liễu Thanh Nhi.
“Nha đầu này, miệng lưỡi rất là ngọt nha. Ngươi am hiểu trồng trọt, lại nấu ăn rất ngon, ai cưới được ngươi thì kẻ đó đúng là có phúc.” Liễu Thanh Nhi trêu ghẹo nói.
Bà rửa sạch sẽ linh dụ rồi đặt vào trong nồi để hấp, sau đấy đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Gương mặt Vương Trường Tuyết hiện lên một vòng đỏ ửng, cúi thấp đầu uống canh.
“Tam thúc, vì sao cửu đệ lại trở về? Hắn không phải đang trấn thủ ở huyện Bình An sao?” Vương Trường Vũ thuận miệng hỏi.
“Gia tộc dự định bồi dưỡng luyện khí sư cho riêng mình, Sinh nhi được tuyển chọn nên trở về để học tập thuật luyện khí. Từ lúc hắn còn bé, ta đã truyền thụ tri thức luyện khí cho hắn, hi vọng hắn có thể cố gắng học tập để trở thành luyện khí sư!” Liễu Thanh Nhi mỉm cười, giải thích.
Vương Trường Tuyết nghe xong lời này, gật đầu rồi nói: “Đúng vậy đó! Cháu nhớ khi còn bé, sau khi từ Giảng Đạo Đường trở về nhà, chúng ta đều có thể ăn cơm nhưng cửu đệ vẫn phải học thuộc lòng tri thức luyện khí, sau khi học thuộc lòng một loại vật liệu mới có thể ăn cơm. Có lần hắn lười biếng, sau khi rời khỏi Giảng Đạo Đường thì trực tiếp đến nhà cháu trốn. Về sau tam thẩm cầm theo một nhánh trúc đi đến nhà cháu thì cửu đệ mới ngoan ngoãn trở về.”
“Nghe nói, lần đó cửu đệ bị tam thẩm đánh rất thê thảm, nửa tháng rồi cũng không dám ngồi, chỉ có thể đứng nghe giảng ở Giảng Đạo Đường.” Vương Trường Vũ cười một tiếng.
Vương Trường Sinh nghe hai vị đường tỷ nói xong, trên mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười một tiếng, giải thích: “Lúc nhỏ đệ không hiểu chuyện, lúc nhỏ làm gì có ai không làm ra những chuyện ngu ngốc chứ. Đệ nhớ nhị tỷ hồi xưa còn đến nhà thất thúc hái trộm đào vào nửa đêm, sau đó không cẩn thận nên bị ngã từ trên cây xuống. Còn thất tỷ nữa, thất tỷ thèm ăn mật ong nên trời còn chưa sáng đã đi đến vườn Linh Tang để lấy trộm linh mật rồi bị Hồng Sí Linh Phong đốt khắp người, cũng may mẫu thân của đệ kịp thời phát hiện nên lúc này Hồng Sí Linh Phong mới dừng tay. Trong vòng một tháng, không thấy thất tỷ đến nghe giảng trong Giảng Đạo Đường.”
Nhắc lại chuyện xưa, Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ cũng có chút xấu hổ.
Sau khi nói một ít chuyện về thời thơ ấu, Vương Trường Tuyết và Vương Trường Vũ cũng không còn câu nệ nữa. Hai người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm, cười cười nói nói, bầu không khí rất hòa hợp.
Không lâu sau, linh dụ đã được luộc chín, Liễu Thanh Nhi cắt linh dụ thành từng miếng nhỏ rồi để lên trên bàn.
Linh dụ có màu đỏ tím, phía trên được rải một ít muối ăn.
Vương Trường Sinh gắp một miếng linh dụ lên, bỏ vào trong miệng, linh dụ vừa cho vào miệng đã tan ra, trong miệng lưu lại một mùi thơm, sau khi rơi xuống bụng, trong bụng dâng lên một ít linh khí.
“Nhị tỷ, củ linh dụ này thơm quá! Là do tỷ trồng sao?” Vương Trường Sinh tán thưởng, thuận miệng hỏi.
“Ừ, ta đã khai khẩn một mảnh linh điền nhỏ ở trước cửa. Trồng một ít linh dụ và linh đậu, dùng để nuôi Tuyết Vân Kê. Tuyết Vân Kê không được ăn no, nó sẽ không đẻ trứng, đoán chừng nuôi nó thêm mười năm nữa, nó có thể tiến giai lên nhất giai thượng phẩm, đến lúc đó nó sẽ đẻ nhiều trứng hơn, linh khí ẩn chứa trong linh đản cũng sẽ nhiều hơn. Đúng rồi, cửu đệ, đệ cũng có thể khai khẩn một mảnh linh điền nhỏ ở trong sân rồi trồng một ít linh cốc và linh đậu nhất giai hạ phẩm, dùng để nuôi Song Đồng Thử, sẽ giúp ích cho việc tiến giai của nó.”