Chương 26: Trúng Tuyển

Một ông lão đã hơn 70 tuổi, mặc áo bào màu lam bước vào. Sắc mặt ông lão hồng hào, râu tóc bạc trắng, ông lão có một đôi mắt hổ không giận mà tự uy, thoạt nhìn cũng không phải là một người dễ bị lừa.

Nếu để ý kỹ, có thể phát hiện ngũ quan của ông lão có chút giống với Vương Minh Viễn.

Ông lão mặc áo bào màu lam chính là Vương Diệu Tổ, phụ thân của Vương Minh Viễn, gia gia của Vương Trường Sinh.

Vương Diệu Tổ năm nay 75 tuổi, tam linh căn, là Luyện Khí tầng bảy, phụ trách liên lạc với những thế lực khác, tỉ như gia chủ của gia tộc có quan hệ thông gia với Vương gia tổ chức đại thọ, khi Vương Diệu Tổ thu được thiệp mời thì sẽ dẫn người đi chúc mừng.

“Cha, sao người trở về sớm như vậy? Không phải là cha ra ngoài bái phỏng hảo hữu sao?” Trong mắt Vương Minh Viễn hiện ra mấy phần kinh ngạc, nghi ngờ nói.

Vương Diệu Tổ vuốt râu trừng mắt, tức giận nói: “Nếu không phải gia tẩu báo tin cho ta, ta đã thực sự bị con lừa đi bái phỏng hảo hữu. Con cũng mời nhị ca xuất quan rồi tổ chức đại hội nghị như thế này, con đây là đang cố ý đẩy ta ra sao! Nếu ta không trở về, chỉ sợ Trường Sinh cũng sẽ không được chọn!”

“Cha, người nói gì vậy, nhân tuyển là do các vị thúc bá đề cử, cũng không phải do con chọn.” Vương Minh Viễn chột dạ.

Vương Diệu Tổ trừng mắt nhìn Vương Minh Viễn, nói: “Ta là cha của con, cũng là tộc lão Vương gia, ta cũng có quyền lên tiếng!”

“Đương nhiên là có nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trên tay các vị thúc bá.”

“Ta biết con sẽ nói như vậy. Nhị ca, lục đệ, bát đệ, có câu nói rất hay, cử hiền bất tị thân. Trường Sinh đúng là cháu trai ruột của ta không giả được, nhưng Thanh nhi đã từng làm việc trong Thần Binh Các ở Tử Nguyệt phường thị, Thanh nhi đã từng là luyện khí học đồ trong mười năm. Thanh nhi đã truyền thụ phần lớn tri thức luyện khí cho Sinh nhi từ khi còn nhỏ, nếu chỉ nhìn vào kiến thức lý thuyết, ta không nghĩ có ai ở độ tuổi của Sinh nhi có thể biết nhiều hơn hắn, điểm này, mọi người không thể phủ nhận được! Mặt khác, Sinh nhi trấn thủ huyện Bình An trong ba năm, dưới cơ duyên xảo hợp nên đã phát hiện được Huyền Kim khoáng mạch, chúng ta cho hắn một cơ hội cũng không quá phận! Nếu biểu hiện của hắn trong khảo hạch mà không tốt, tự nhiên cũng không cần thiết bồi dưỡng hắn thành luyện khí sư, nếu như ngược lại, thì nên trọng điểm bồi dưỡng, các ngươi nghĩ sao!” Vương Diệu Tổ chậm rãi nói.

“Cha, Sinh nhi phát hiện được Huyền Kim khoáng mạch đã lập được đại công, gia tộc khẳng định sẽ ban thưởng xứng đáng cho hắn, không cần cấp cho hắn một cái danh ngạch! Điều này rất khó làm cho người khác tâm phục khẩu phục.” Khuôn mặt Vương Minh Viễn lộ vẻ khó xử.

“Cử hiền bất tị thân, con làm việc công bằng là đúng nhưng phải công bằng với tất cả mọi người, tỉ như Sinh nhi không phải con của con, hắn không thể được chọn sao? Lại nói, gia tẩu đã làm luyện khí học đồ ở Thần Binh Các trong mười năm, cũng quen biết một số người, nếu Sinh nhi trở thành luyện khí sư, sau này chúng ta mua sắm vật liệu luyện khí từ Thần Binh Các, Thanh nhi có thể đứng ra trung gian giới thiệu, chúng ta cũng có thể hưởng thụ một chút ưu đãi. Sinh nhi có tri thức luyện khí vững chắc, hắn không thể được chọn thì người khác vì cái gì lại có thể được chọn? Con nói cho ta một lý do hợp lý.”

“Cái này…” Vương Minh Viễn á khẩu không trả lời được, nhìn về phía Vương Diệu Tông.

Vương Diệu Tông suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao cũng có năm cái danh ngạch, còn có vòng khảo hạch thứ hai, vậy coi như cho Trường Sinh một cái. Còn thừa lại bốn cái danh ngạch, bổ sung thêm một cái, nhân tuyển được đề cử nhất định phải là tam linh căn, ngụy linh căn tu luyện khó khăn, coi như bồi dưỡng thành luyện khí sư nhất giai, tu vi không theo kịp thì trình độ luyện khí cũng không được cải thiện. Mặt khác, nếu tộc nhân tinh thông những kỹ nghệ khác cũng không thể được chọn, tộc nhân phải từ mười tám tuổi trở lên và năm mươi tuổi trở xuống. Trước tiên, chọn lựa ra mười tộc nhân phù hợp với những điều kiện này, sau đó lại chọn lựa ra bốn người tương đối ưu tú. Đúng rồi, lập tức gọi Trường Sinh về, phái người tiếp nhận vị trí của hắn.”

“Vâng, nhị thúc, lát nữa tôn nhi sẽ thông báo cho Sinh nhi, để hắn trở về sớm nhất có thể. Trước tiên, chúng ta hãy chọn lựa mười tộc nhân từ trong gia tộc.”

Qua nửa canh giờ thảo luận, cuối cùng cũng chọn ra được mười tộc nhân.

Sau khi tan họp, Vương Minh Viễn và Vương Diệu Tổ đi vào thư phòng, Liễu Thanh Nhi sớm đã chuẩn bị trà nước cùng điểm tâm, bà đã chờ rất lâu.

“Cha, thế nào rồi? Sinh nhi có được chọn không?” Liễu Thanh Nhi sốt ruột hỏi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ chờ mong.

“Ta xuất mã tự nhiên là mã đáo thành công. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải có con nói cho ta biết, ta sẽ không biết gì cả! Minh Viễn, con có nên cho vi phụ một lời giải thích không? Vi phụ tốt xấu gì cũng là tộc lão Vương gia, con đã tổ chức tộc hội, vì sao lại điều vi phụ đi?” Vương Diệu Tổ nghiêm mặt hỏi.

Vương Minh Viễn cười khổ, giải thích: “Cha, con chính là sợ cha tiến cử Trường Sinh nên lúc này mới điều cha đi. Con không muốn để cho người khác bàn tán.”

Vương Diệu Tổ trừng mắt, không chút khách khí khiển trách: “Nói nhảm? Cái này có gì đáng để nói? Có năm cái danh ngạch, Sinh nhi chỉ chiếm một cái danh ngạch, Huyền Kim khoáng mạch là do hắn phát hiện, Sinh nhi chiếm một cái danh ngạch thì có gì mà quá đáng? Chẳng lẽ những người khác được chọn thì là điều đương nhiên? Ta đã nó rồi, cử hiền bất tị thân, con để Sinh nhi đi huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư, ta có nói rằng con đã làm sai không? Chỉ vì Sinh nhi là nhi tử của con nên con mới loại hắn ra, nếu gia tộc chọn lựa tộc nhân để bồi dưỡng luyện khí sư, Sinh nhi chắc chắn có thể trúng cử.”

Liễu Thanh Nhi gật đầu, nói: “Đúng vậy, từ khi Sinh nhi còn bé, mỗi ngày thiếp đều truyền thụ tri thức luyện khí cho hắn, chẳng phải vì một ngày này sao! Nhưng mà gia tộc có thể đồng thời bồi dưỡng năm luyện khí sư không? Chi phí để bồi dưỡng ra một luyện khí sư cũng không phải một con số nhỏ chứ đừng nói là đồng thời bồi dưỡng năm luyện khí sư.”

“Đương nhiên, gia tộc không có khả năng đồng thời bồi dưỡng năm luyện khí sư. Đầu tiên chọn ra mười tộc nhân rồi lại tiếp tục chọn ra năm người để bồi dưỡng trong một thời gian, sau đó tiến hành khảo hạch, lưu lại hai người ưu tú nhất để trọng điểm bồi dưỡng.” Vương Minh Viễn giải thích.

Liễu Thanh Nhi lập tức mỉm cười, thúc giục: “Sinh nhi đã được chọn, chàng mau gọi hắn trở về đi!”

“Nhị thúc đã ra lệnh rồi, lần này đúng ý của nàng.”

“Con nói gì vậy? Đây là do gia tộc quyết định, vi phụ cũng phải đi ra ngoài một chuyến. Ta cũng nhắc nhở con, con có thể nghiêm khắc với Sinh nhi nhưng con phải công bằng, ai cũng nên được đối xử như nhau. Con đừng quá để ý đến những lời bàn tán của người khác, chỉ nên lắng nghe tin đồn một cách khôn ngoan. Lúc trước, khi con được bầu làm gia chủ, đám người lục đệ cũng phàn nàn đấy thôi! Nhưng vì con làm việc công bằng nên lúc này mới khiến bọn hắn tâm phục khẩu phục. Sinh nhi cũng giống vậy, nếu hắn thông qua khảo hạch thì có thể bồi dưỡng thành luyện khí sư, những người khác cũng sẽ không nói lung tung nữa.” Vương Diệu Tổ ý vị thâm trường, nhắc nhở.

“Cha nói không sai, chỉ cần Sinh nhi có thể trở thành luyện khí sư, những người khác cũng sẽ không bàn tàn nữa! Chàng vẫn là mau gọi Sinh nhi trở về, thiếp sẽ dạy cho hắn những gì mà thiếp đã học được ở Thần Binh Các. Hi vọng hắn có thể trở thành luyện khí sư.” Liễu Thanh Nhi có chút kích động.

Vương Minh Viễn cười khổ rồi lên tiếng đáp ứng.

“Ta lập tức viết một lá thư, bảo Sinh nhi lập tức trở về đây.”

Trong lòng của hắn thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, nếu như hắn thật sự muốn phong tỏa tin tức thì Liễu Thanh Nhi sẽ không biết Vương Diệu Tổ sắp đi xa. Chỉ vì hắn luôn muốn đối xử công bằng với những người khác nên không tiện mở miệng tiến cử con của mình, đành phải tự biên tự diễn vở kịch này.

······

Đảo Liên Hoa, huyện Bình An.

Mặt trời đã ngả về phía tây, ánh hoàng hôn như phủ một tấm áo choàng màu vàng kim lên đảo Liên Hoa.

Vương Trường Sinh đang ngồi bên trong thạch đình, trong tay cầm “Luyện Khí Đại Cương”, ngồi đọc say sưa.

Hiện tại hắn đã học thuộc lòng tri thức luyện khí cơ bản và đặc tính của mấy trăm loại vật liệu luyện khí nhất giai. Bây giờ chỉ cần có lò luyện khí, vật liệu luyện khí và đồ phổ linh khí là hắn có thể thử luyện khí.

“Cửu thúc công, gia tộc gửi thư tới.” Vương Thu Sinh bước nhanh tới, trên tay cầm một bức thư.

Trên thư chỉ có một hàng chữ: Mau trở về Thanh Liên sơn. Phụ thân Vương Minh Viễn.

“Mau trở về Thanh Liên sơn? Gia tộc xảy ra chuyện gì sao? Sao lại vội vàng như vậy?”

Vương Trường Sinh nhíu mày, trong mắt có chút nghi hoặc.

Hắn trở lại đảo Liên Hoa chưa được nửa tháng, nhanh như vậy đã gọi hắn về, đây không giống tác phong của phụ thân.

“Thu Sinh, ngươi chắc chắn là gia tộc gửi thư tới không?” Vương Trường Sinh nghiêm túc, hỏi.

“Đúng vậy, bồ câu đưa thư do gia tộc sử dụng không giống với bồ câu đưa thư bình thường, đúng là gia tộc đã gửi thư tới.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Vương Thu Sinh, trong lòng Vương Trường Sinh có chút vui mừng.

“Các ngươi ở lại đảo Liên Hoa, ta trở về Thanh Liên sơn một chuyến. Nếu có chuyện khẩn cấp không giải quyết được thì gửi thư cho gia tộc.” Vương Trường Sinh căn dặn một tiếng, cất “Luyện Khí Đại Cương”, môi khẽ nhúc nhích mấy lần, một đám mây màu trắng bỗng nhiên xuất hiện dưới chân hắn, từ từ nâng hắn lên bay về phương xa.