Thanh Liên sơn, trong một tòa lầu các rộng rãi màu xanh, bên trên bảng hiệu khắc ba chữ “Thanh Liên lâu” màu vàng.
Trong đại sảnh rộng rãi, ở chính giữa đặt hai chiếc ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, phía dưới hai bên trái phải là một loạt ghế màu xanh. Phía sau mỗi chiếc ghế đều được điêu khắc một đóa hoa sen màu xanh.
Sáu vị tộc lão Vương gia đang ngồi ở hai bên trên ghế màu xanh. Bọn hắn đều là tộc lão Diệu tự bối, bọn hắn đều đã lui ra phía sau màn, ngày thường sẽ phụ trách dạy bảo hậu bối hoặc trông coi từ đường gia tộc, rất ít khi nhúng tay vào tộc vụ. Nhưng nếu như gia tộc có hành động trọng đại, bọn hắn đều cùng thương nghị với Vương Minh Viễn.
“Lục ca, lại xảy ra chuyện gì sao? Lần trước Minh Viễn triệu tập chúng ta lại là yêu cầu tộc nhân trẻ tuổi ra ngoài làm việc sớm hai năm, sẽ không phải sớm hơn nữa chứ! Tu vi của tộc nhân mười sáu tuổi rất thấp, rất nhiều thứ cũng không hiểu, nếu để cho tộc nhân dưới mười sáu tuổi ra ngoài làm việc thì hỏng bét.” Một ông lão mặc trường bào màu xanh mở miệng nói.
Tướng mạo ông lão gầy gò, để râu dê, trên trán có mấy nếp nhăn sâu.
Ông lão mặc trường bào màu xanh là Vương Diệu Hằng, xếp thứ tám trong Diệu tự bối, năm nay 62 tuổi.
Vương Diệu Hằng là tứ linh căn, tu luyện đã nhiều năm nhưng vẫn là Luyện Khí tầng năm. Đang giảng dạy trong Giảng Đạo Đường, phụ trách truyền thụ tri thức tu tiên cơ bản.
“Hẳn là không thể nào! Minh Viễn không thể nghĩ không ra điểm này, mà hiện tại gia tộc cũng không có nguồn thu nhập mới, cũng không cần nhiều nhân thủ như vậy. Phần lớn tộc nhân Trường tự bối đã ra ngoài làm việc, đã đủ ứng phó cục diện hiện tại.” Một ông lão lưng có chút còng lắc đầu trả lời.
Ông lão lưng còng là Vương Diệu Thông, xếp thứ sáu trong Diệu tự bối, năm nay 63 tuổi.
Vương Diệu Thông là ngũ linh căn, chỉ có Luyện Khí tầng ba, tinh thông pháp thuật ngũ Hành, phụ trách dạy bảo hậu bối tu luyện.
“Minh Viễn cũng thật là, đã triệu tập chúng ta lại nhưng chính mình lại không lộ diện. Ta đang muốn trở về trông cháu trai đây! Không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.” Một ông lão mặt mũi hiền lành mặc áo bào màu trắng nhíu mày, phàn nàn.
Ông lão mặc áo bào màu trắng là Vương Diệu Thần, xếp thứ mười trong Diệu tự bối, năm nay 55 tuổi.
Vương Diệu Thần là tứ linh căn, tu luyện đã nhiều năm nhưng vẫn là Luyện Khí tầng bốn, tinh thông thuật trồng trọt.
“Thập nhị đệ, đệ muội đi đâu rồi? Nàng Không phải vẫn luôn chăm sóc cháu trai sao?” Vương diệu thông nghi ngờ nói.
“Năm nay Linh Tang phát triển tốt, có thể hái được rất nhiều lá Linh Tang. Nữ quyến bận không qua được nên nàng đi hỗ trợ, trách nhiệm chăm sóc cháu trai liền giao lên đầu của đệ. Trường Cảnh và Trường Long, hai tên tiểu tử thối này chạy loạn khắp nơi không chịu ngồi yên một chỗ, hại đệ phải chạy sau đít của chúng nó. Bộ xương già này của đệ đã muốn rã rời thành từng mảnh rồi, thật vất vả mới dỗ bọn hắn nằm ngủ được.” Vương Diệu Thần ngoài miệng phàn nàn nhưng khi nói đến cháu mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Tư chất của hắn không tốt, tuổi cũng cao, niềm vui lớn nhất của hắn là được vui đùa cùng các cháu.
Vương Diệu Thông khoát tay áo, nói: “Được rồi, thập nhị đệ. Đệ đừng phàn nàn nữa, khẳng định là có chuyện rất quan trọng nên Minh Viễn mới gọi chúng ta tới đây. Nếu như đệ lo lắng không người có chăm sóc Trường Cảnh và Trường Long, ta sẽ bảo lục tẩu qua. Dù chân tay lục tẩu không được tốt nhưng chăm sóc hai hài tử ba tuổi thì không có vấn đề.”
“Không cần, lục ca, đệ vừa dỗ bọn hắn nằm ngủ. Trong vòng một canh giờ, bọn hắn sẽ không tỉnh lại.” Vương Diệu Thần uyển chuyển cự tuyệt.
“Trường Cảnh và Trường Long còn nhỏ, trong nhà không thể không có người trông coi được. Bọn hắn có linh căn, là tương lai của gia tộc, không thể qua loa được. Lục ca, huynh vẫn nên bảo lục tẩu qua xem đi! Mọi người cũng yên tâm hơn.” Vương Diệu Hằng đề nghị.
“Bát đệ đã nói như vậy thì ta sẽ làm.”
“Không cần, tôn nhi đã bảo nhị tẩu qua trông Trường Cảnh và Trường Long rồi.” Giọng nói của Vương Minh Viễn bỗng nhiên vang lên.
Vừa dứt lời, Vương Minh Viễn đi theo sau một ông lão dáng người vừa cao vừa gầy mặc áo bào màu vàng bước vào.
Ông lão mặc áo bào màu vàng là Vương Diệu Tông, tu sĩ Trúc Cơ duy nhất trong Vương gia, rất hiếm khi xuất hiện vào ngày thường.
“Nhị ca, sao huynh lại tới đây.” Nhìn thấy Vương Diệu Tông, đám người Vương Diệu Thông lần lượt đứng lên.
“Minh Viễn có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, bảo ta tới làm chứng.”
Vương Diệu Tông đi về phía chủ tọa, ngồi xuống.
Vương Minh Viễn đi đến bên người Vương Diệu Tông, hắn mỉm cười với đám người Vương Diệu Thông, nghiêm mặt nói: “Lục thúc, bát thúc, báo cho các vị một tin vui. Bên trong khu vực huyện Bình An do Vương gia chúng ta kiểm soát phát hiện một mỏ Huyền Kim cỡ nhỏ.”
Nghe xong lời này, đám người Vương Diệu Thông giật mình, mừng rỡ như điên.
“Cái gì? Mỏ Huyền Kim? Thật sao?”
“Minh Viễn, mỏ Huyền Kim này lớn đến mức nào? Có thể khai thác được mấy năm?”
“Minh Viễn, nhanh phái người chiếm cứ mỏ Huyền Kim này.”
Vương Diệu Tông khẽ mỉm cười, nói: “Được rồi, các ngươi đừng nóng vội, để Minh Viễn từ từ nói, ngũ đệ và cửu đệ đã dẫn người tới đóng quân ở đó rồi. Minh Viễn, ngươi giải thích cặn kẽ tình huống mỏ Huyền Kim cho mọi người đi!”
“Vâng, nhị bá.” Vương Minh Viễn gật đầu, nói: “Mấy ngày trước, Thanh Thạch trấn, huyện Bình An xuất hiện cương thi. Trường Sinh phụ trách trấn thủ huyện Bình An, biết được Thanh Thạch trấn xuất hiện cương thi, hắn lập tức dẫn người chạy đến đó.”
Nghe Vương Minh Viễn nói xong, Vương Diệu Thông âm thầm gật đầu, hỏi: “Minh Viễn, hiện tại mỗi ngày mỏ Huyền Kim có thể khai thác bao nhiêu Huyền Kim khoáng thạch? Có thể tinh luyện ra bao nhiêu cân Huyền Kim? Có thể khai thác trong bao lâu?”
“Hiện tại mỗi ngày có thể khai thác 3,000 cân Huyền Kim khoáng thạch, 100 cân Huyền Kim khoáng thạch có thể tinh luyện ra một đến hai khối Huyền Kim, một ngày có thể tinh luyện ra ba cân Huyền Kim. Dựa theo tính toán của Thanh Lâm, có thể khai thác trong ba đến bốn năm, Huyền Kim khoáng thạch khai thác được sẽ mang về cất giữ trong khố phòng, sau khi tinh luyện ra Huyền Kim thì sẽ đem bán.”
“Quá tốt rồi, tổ tông phù hộ, có mỏ Huyền Kim này, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn, lần này Trường Sinh lập được đại công, phải ban thưởng xứng đáng cho hắn mới được.” Thần sắc Vương Diệu Thông có chút kích động.
“Minh Viễn, ngươi gọi mấy lão già chúng tới tới chắc không chỉ nói cho chúng ta biết tin tức này chứ!” Vương Diệu Hằng nghiêm mặt nói.
Vương Minh Viễn khẽ thở ra một hơi, sắc mặt ngưng lại, nghiêm nghị nói: “Mỏ Huyền Kim này có thể để cho Vương gia chúng ta vượt qua khó khăn trước mắt. Các thúc bá ở đây đều biết, Vương gia chúng ta một mực dựa vào buôn bán linh cốc và tơ tằm để kiếm sống, thu nhập rất ít. Trên dưới toàn tộc có hơn một trăm vị tu tiên giả, chi tiêu của mỗi người cộng lại chính là một con số lớn, chúng ta vẫn phải dựa vào tài vật do thế hệ trước để lại mới miễn cưỡng chèo chống hoạt động của gia tộc. Có câu nói rất hay là đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá. Thời điểm mỏ Huyền Kim bị đào rỗng, tôn nhi dự định chọn lựa hai vị tộc nhân từ trong gia tộc để tiến hành bồi dưỡng, hi vọng có thể bồi dưỡng thành luyện khí sư. Không biết thúc bá ở đây có ý kiến gì không? Nói ra mọi người cùng thảo luận.”
“Bồi dưỡng thành luyện khí sư? Tốt! Tiên tổ của chúng ta Vương Nguyên Cương chính là một vị luyện khí sư nhị giai trung phẩm, đã để lại hơn mười quyển đồ phổ luyện khí. Nếu không phải không có đủ tài lực thì chúng ta đã sớm bồi dưỡng được một vị luyện khí sư nhất giai rồi, có mỏ Huyền Kim chèo chống, chúng ta nhất định phải bồi dưỡng được một vị luyện khí sư, khôi phục lại vinh quang của tổ tiên.” Vương Diệu Hằng là người đầu tiên đồng ý, thần sắc có chút hưng phấn.
“Không sai, chỉ dựa vào làm ruộng thì rất khó duy trì hoạt động của gia tộc, nhất định phải có nguồn thu nhập mới. Luyện khí chính là nghề cũ của tổ tiên chúng ta, chúng ta đã có nền tảng nhất định, ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý nhưng hai người thì quá ít, tăng lên năm người đi!”
Vương Minh Viễn nhíu mày, có chút khó khăn nói: “Năm người? Bồi dưỡng hai người đã tốn rất nhiều linh thạch rồi, chứ đừng nói là năm người.”
“Ý của ta là, từ trong gia tộc chọn lựa ra năm vị tộc nhân có thiên phú luyện khí để bồi dưỡng trong một thời gian, sau đó tiến hành khảo hạch, từ đó chọn lựa ra hai vị tộc nhân có biểu hiện tốt nhất để tiến hành bồi dưỡng. Nếu như chỉ chọn lựa ra hai vị tộc nhân rồi trực tiếp bồi dưỡng thành luyện khí sư. Thứ nhất, chưa chắc đã tìm ra được người tốt nhất. Thứ hai, thiên phú trong nghề này, rất khó nói, trước kia gia tộc trực tiếp chọn lựa hai tộc nhân để bồi dưỡng thành luyện khí sư, chẳng phải vẫn thất bại sao?”
“Lục ca nói không sai, bồi dưỡng luyện khí sư cần hao phí rất nhiều linh thạch, không thể bằng vào một chút thiên phú mà cầm linh thạch đập ở trên người bọn họ. Dùng sự thật để nói chuyện, thông qua khảo hạch, lưu lại hai tộc nhân ưu tú nhất rồi tiến hành bồi dưỡng, như vậy mọi người cũng tâm phục khẩu phục. Dù sao thiên phú trong luyện khí rất khó để phán định, cũng không thể đọc qua mấy quyển điển tịch luyện khí, học thuộc lòng một chút tri thức lý luận cơ bản thì có thể phán định hắn có thiên phú luyện khí chứ! Nhị ca, ý của huynh thế nào?”
Nghe lời xong này, những người khác đều nhìn về phía Vương Diệu Tông.
Vương Diệu Tông suy nghĩ một lát rồi nói: “Lục đệ nói không sai, đề nghị này không tồi. Như vậy mọi người cũng sẽ tâm phục khẩu phục, nếu trực tiếp chọn lựa hai tộc nhân để bồi dưỡng thành luyện khí sư, nếu bọn hắn không có cách nào trở thành luyện khí sư, những tộc nhân khác chắc chắn sẽ đồn thổi. Dù sao thiên phú trong luyện khí, rất khó để phán định, cũng không công bằng lắm, lấy sự thật để nói chuyện mới có thể phục chúng.”
Vương Minh Viễn gật đầu, nói: “Nếu nhị thúc đã lên tiếng, chúng ta hãy chọn lựa ra năm tộc nhân để bồi dưỡng trong một thời gian, từ trong năm người lại chọn lựa ra hai vị tộc nhân để bồi dưỡng thành luyện khí sư, các vị thúc bá có đề cử người nào không?”
Vừa mới nói xong, một giọng nói thô ráp bỗng nhiên vang lên: “Ta đề cử Vương Trường Sinh.”