Sau khi Vương Trường Tinh kiểm trắc ra Ngũ Linh căn, hắn vẫn không chịu chấp nhận số mệnh, dù đã tu luyện thập phần khắc khổ nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Những tộc nhân cùng thế hệ có linh vật phụ trợ, mười tuổi thể nào cũng tu luyện tới Luyện Khí tầng hai. Nhưng Vương Trường Tinh vẫn dừng lại ở Luyện Khí tầng một.
Năm hắn 15 tuổi, phần lớn tộc nhân cùng tuổi đã tu luyện tới Luyện Khí tầng bốn, còn Vương Trường Tinh thì miễn cưỡng tu luyện tới Luyện Khí tầng hai.
Kể từ đó, Vương Trường Tinh cũng nghĩ thoáng, tâm tư tu luyện cũng dần phai nhạt thay vào đó là chuyên tâm vào chuyện ăn uống.
Gia tộc thu không đủ chi, lại thêm tư chất của hắn rất kém. Đương nhiên sẽ không cung cấp cho hắn một lượng lớn linh vật, hắn không còn cách nào khác ngoài đặt mục tiêu vào mỹ thực ở thế tục.
Vương Trường Tinh lấy thân phận là tu tiên giả, hắn đã chọn ra mười tên đầu bếp có trù nghệ tốt nhất từ trong tộc nhân ở thế tục để nấu cơm cho mình. Chưa đến một năm, thể trọng của Vương Trường Tinh đã tăng lên gấp đôi..
Mặc dù Vương Trường Tinh rất mập nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn làm việc.
Hắn đảm nhiệm chức vụ điếm tiểu nhị trong Linh Cốc Đường do Vương gia mở, phụ trách bán linh cốc.
Những nam tộc nhân có tư chất kém giống như Vương Trường Tinh , bình thường đều sẽ đảm nhận những công việc ở tầng dưới chót. Đến một độ tuổi nhất định, bọn hắn sẽ lấy vợ và sinh con theo sự sắp xếp của gia tộc để tiếp thêm máu mới cho gia tộc.
Vương Trường Tinh cũng không bài xích loại vận mệnh đã được sắp xếp sẵn này, ngược lại rất hưởng thụ. Lấy tư chất của hắn, cho dù có cố gắng tu luyện đến thế nào, đời này nhiều lắm là tu luyện tới Luyện Khí tầng sáu, tầng bảy. Dù sao hắn cũng không có hi vọng Trúc Cơ, còn không bằng sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, đúng giờ thì đến Linh Cốc Đường làm việc, hết giờ thì trở về Thanh Liên sơn. Muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, chỉ cần không vi phạm tộc quy, các tộc lão cũng không quản hắn.
Lúc Vương Trường Sinh còn nhỏ, hắn thường xuyên chơi đùa cùng với Vương Trường Tinh, tình cảm của hai huynh đệ rất tốt.
“Hôm nay đến phiên ta được nghỉ, có thể ở lại Thanh Liên sơn trong một tháng. Nếu đệ không vội, cùng uống một hai chén với ta?” Vương Trường Tinh nhiệt tình mời.
“Để lần sau đi! Đệ phải nhanh chóng chạy về huyện Bình An đây!” Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt.
Vương Trường Tinh cũng không để ý nhiều, hắn vốn chỉ khách sáo. Nói chuyện phiếm đôi câu, hắn chia tay Vương Trường Sinh rồi đi lên núi.
Thời điểm Vương Trường Sinh trở lại huyện Bình An, đã quá trưa.
Hắn cũng không lập tức trở về đảo Liên Hoa, mà đi đến mỏ đá ở Thanh Thạch trấn.
Mỏ đá đã bị một mảng lớn sương mù màu trắng bao phủ lại, không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Vương Trường Sinh vừa đến gần mỏ đá, một bóng người từ trong sương mù dày đặc màu trắng lao vọt ra, chính là Vương Trường Ca.
“Cửu đệ, không phải đệ trở lại Thanh Liên sơn sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Thế tam thúc có dặn dò gì không?” Vương Trường Ca nhìn thấy Vương Trường Sinh, có chút kinh ngạc.
“Không có, đệ là Thiên Sư huyện Bình An nên phải trở về trấn thủ huyện Bình An. Tứ ca, bố trí trận pháp thế này chẳng phải sẽ càng dễ dàng khiến người khác chú ý sao?” Vương Trường Sinh chỉ vào sương mù màu trắng, tò mò hỏi.
Vương Trường Ca mỉm cười, giải thích: “Đây là ý của ngũ thúc công. Chúng ta muốn ở chỗ này mấy năm, thay vì lén lút khai thác, còn không bằng thoải mái bố trí trận pháp để khai thác khoáng thạch. Không có bằng chứng thì ai sẽ đến gây sự với chúng ta? Còn nữa, nơi này đã được bố trí trận pháp phòng ngự, chỉ cần không phải tu sĩ Trúc Cơ xuất thủ thì tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có khả năng đánh hạ nơi này.”
Vương Trường Ca rất tự tin, ngoại trừ một bộ trận pháp nhất giai thượng phẩm và một bộ trận pháp nhất giai trung phẩm, còn có hơn bốn mươi tu sĩ Luyện Khí đang đóng quân ở đây, chỉ tính tộc lão Luyện Khí tầng tám đã có tới ba người. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ chắc chắn không tấn công được, nơi này có thể nói là bất khả xâm phạm. Coi như có tu sĩ Trúc Cơ công kích, vẫn có thể sử dụng Truyền Âm Phù nhị giai hạ phẩm để cầu cứu. Lấy tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ, không đến một canh giờ là có thể đuổi tới.
“Vậy là tốt rồi, có gì cần đệ hỗ trợ không? Nếu như không có, đệ sẽ quay lại đảo Liên Hoa.”
“Ta dẫn đệ đi gặp ngũ thúc công! Để xem ngũ thúc công sắp xếp thế nào.”
Vương Trường Ca lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông, ném về phía sương mù màu trắng, một đạo bạch quang từ trong lệnh bài bay ra, trong nháy mắt chui vào trong sương mù dày đặc màu trắng biến mất không thấy đâu.
Sương mù màu trắng cuồn cuộn phun trào, lộ ra một thông đạo.
Vương Trường Sinh đi theo Vương Trường Ca tiến vào thông vào. Có mười mấy vị tộc nhân đang vây xung quanh Huyền Kim khoáng mạch, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc cuốc, bọn hắn giơ cuốc lên trên cao rồi hung hăng đập xuống vách đá, phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Một khối lại một khối khoáng thạch hiện ra kim quang bị khai thác rồi thu vào trong Túi Trữ Vật.
Cách đó không xa có một bàn trà và một chiếc ghế bành, Vương Diệu Kính đang ngồi trên ghế bành, trên tay cầm một quyển sách, ông say sưa đọc sách.
“Ngũ thúc công, cửu đệ đã trở về.”
Vương Diệu Kính buông sách trong tay xuống, nghi ngờ hỏi: “Trường Sinh, sao ngươi trở về sớm vậy? Có phải Minh Viễn bảo ngươi tới đây báo tin cho ta không?”
Vương Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không có, phụ thân bảo tôn nhi trở về, tôn nhi đã báo cáo sự tình cho phụ thân rồi. Phụ thân bảo tôn nhi trở về trấn thủ huyện Bình An. Ngũ thúc công có gì cần dặn dò không? Nếu như không có, tôn nhi sẽ trở về đảo Liên Hoa.”
“Tiểu tử Minh Viễn này, sao lại phái ngươi trở về sớm như vậy." Vương Diệu Kính nhíu mày.
Hắn vốn cho rằng Vương Minh Viễn sẽ để Vương Trường Sinh ở lại Thanh Liên sơn vài ngày, không nghĩ tới Vương Minh Viễn sẽ phái Vương Trường Sinh trở về sớm như vậy.
Từ góc độ của mình mà nói, hắn cảm thấy Vương Minh Viễn có phần không hợp tình người nhưng từ đại cục mà nói, Vương Minh Viễn làm việc rất công bằng, không có để Vương Trường Sinh ở lại mấy ngày. Qua một đêm đã phái Vương Trường Sinh về lại huyện Bình An.
Vương Diệu Kính suy nghĩ một lát rồi nói: “Được rồi, Minh Viễn đã bảo ngươi trở về huyện Bình An, vậy ngươi trở về đảo Liên Hoa đi! Ta còn chưa phái người đến đảo Liên Hoa. Nếu như gặp chuyện không giải quyết được thì đến nơi này tìm ta hoặc dùng bồ câu đưa thư cũng được.”
“Tôn nhi tuân mệnh, tôn nhi xin phép được cáo lui.” Vương Trường Sinh đáp ứng, cúi đầu hành lễ với Vương Diệu Kính rồi quay người rời khỏi.
Vương Trường Sinh trở lại Thanh Thạch trấn, mang theo Vương Thu Sinh trở về đảo Liên Hoa.
Thời gian lại khôi phục nguyên dạng, ban ngày luyện tập pháp thuật, ban đêm tu luyện. Trừ cái đó ra, hắn đã đọc thuộc lòng nội dung trong “Luyện Khí Đại Cương”.
Đây không chỉ là lời khuyên của mẫu thân mà còn là tương lai của hắn.
Mỏ Huyền Kim khoáng mạch này có thể khai thác trong ba đến bốn năm. Vương gia nhất định có thể vượt qua khó khăn trước mắt.
Tiên tổ Vương gia là Vương Nguyên Cương, ông là một vị luyện khí sư nhị giai trung phẩm. Sau Vương Nguyên Cương, còn có vài vị luyện khí sư nhất giai thượng phẩm. Nhưng về sau, gia tộc càng ngày càng khó khăn nên lúc này mới không thể tiếp tục bồi dưỡng ra một vị luyện khí sư nào nữa.
Có thể đoán được, sau khi Vương gia vượt qua khó khăn trước mắt. Dưới tình huống tài lực đầy đủ, khẳng định sẽ bồi dưỡng luyện khí sư cho riêng mình, khôi phục lại vinh quang của tổ tiên. Đến lúc đó, chính là cơ hội của Vương Trường Sinh.
Nếu Vương gia muốn bồi dưỡng luyện khí sư, rất có thể hắn sẽ trở thành đối tượng được gia tộc bồi dưỡng, dù sao Liễu Thanh Nhi dạy tri thức luyện khí cho Vương Trường Sinh từ khi còn nhỏ. Hồi đó Vương Trường Sinh không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy mẫu thân đang vẽ vời thêm chuyện, ngay cả việc duy trì tu luyện thường ngày cũng là một vấn đề thì học tập tri thức luyện khí chỉ là lãng phí thời gian. Hiện tại xem ra, Vương Trường Sinh không khỏi bội phục mẫu thân có thể nhìn xa trông rộng.
Thời điểm học tập tri thức tu tiên, tộc lão chỉ giới thiệu đơn giản một chút nguyên lý luyện khí cơ bản, còn đâu là truyền thụ thuật gieo trồng. Dù sao đây cũng là nguồn thu nhập chính của gia tộc.
Nói trắng ra, trong Trường tự bối của Vương gia, Vương Trường Sinh là người có tri thức luyện khí vững chắc nhất.
Bảy ngày rất nhanh đã trôi qua.