Nội dung được ghi chép trong “Luyện Khí Đại Cương” kỳ thật cũng không phức tạp, nó giới thiệu chi tiết mấy trăm loại vật liệu luyện khí nhất giai, kèm theo văn tự và hình ảnh. Trừ cái đó ra, còn có một chút tri thức luyện khí cơ bản.
Nói một cách đơn giản, luyện khí chẳng qua là lần lượt đưa các loại vật liệu khác nhau vào trong lò luyện khí. Sau khi nung chảy sắt thành chất lỏng rồi đổ vào khuôn mẫu tương ứng rồi làm lạnh. Sau khi làm lạnh thì tiến hành luyện chế lần thứ hai, dùng vật liệu đặc thù để khắc linh văn.
Linh khí được khắc từ một đến ba đạo linh văn là hạ phẩm linh khí. Linh khí trung phẩm có từ bốn đến sáu đạo linh văn và linh khí thượng phẩm có từ bảy đến chín đạo linh văn. Linh khí là vũ khí thường được tu sĩ Luyện Khí Kỳ sử dụng, giá cả dao động từ mấy chục cho đến mấy trăm viên linh thạch.
Phía trên linh khí là pháp khí, pháp khí là vũ khí thường được tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sử dụng, chưa kể pháp khí rất đắt lại tiêu hao rất pháp lực. Nếu tu sĩ Luyện Khí Kỳ sử dụng pháp khí để đối địch, pháp lực sẽ nhanh chóng bị tiêu hao hết. Nếu không thể giết chết được địch nhân thì sẽ biến thành cá nằm trên thớt, để địch nhân thỏa sức xâu xé.
Bởi vậy, tuyệt đại đa số tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều là sử dụng linh khí. Chỉ có một số tu sĩ Luyện Khí Kỳ tài lực hùng hậu, pháp lực thâm hậu mới sử dụng pháp khí.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua.
Sáng hôm sau, sắc trời vừa hừng sáng. Liễu Thanh Nhi đã gõ cửa phòng Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh đứng dậy mở cửa, Liễu Thanh Nhi đặt bữa sáng xuống.
Một bát cháo hạt sen và năm miếng Thanh Liên cao, mùi thơm nức mũi, khiến người khác vừa ngửi thôi đã mở miệng.
“Sinh nhi, đây là cháo hạt sen và Thanh Liên cao mà con thích ăn nhất, vẫn còn nóng hổi đấy! Mau ăn đi!” Liễu Thanh Nhi mỉm cười, nhìn Vương Trường Sinh, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Mẹ, hài nhi đã nói với mẹ nhiều lần rồi, hài nhi có thể tự mình xuống bếp ăn sáng, mẹ không cần phải mang lên cho hài nhi đâu.”
Liễu Thanh Nhi mỉm cười, nói: “Phòng bếp cách nơi này cũng không xa, chỉ cách mấy bước chân thôi, con mau ăn đi! Để nguội sẽ không ngon đâu. Đúng rồi, ăn xong bữa sáng thì con nhớ đi thư phòng, cha con có chuyện tìm con, mẹ phải đi hái lá Linh Tang. Năm nay Linh Tang phát triển rất tốt, mẹ sẽ cùng đại bá mẫu và những khác ra vườn Linh Tang để hái lá Linh Tang, đoán chừng ban đêm mới trở về, trên bếp còn có mấy chiếc màn thầu, nếu con đói bụng thì hâm nóng màn thầu để mà ăn. Ăn như vậy một bữa, buổi tối mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”
“Hài nhi biết rồi, mẹ đi làm việc của mẹ đi!” Vương Trường Sinh đáp ứng.
“Đúng rồi, con nhớ học thuộc lòng nội dung trong “Luyện Khí Đại Cương” đi nhé, tối nay mẹ sẽ kiểm tra lại, không được lười biếng đâu đấy, nếu không mẹ cũng sẽ không tha cho con.” Liễu Thanh Nhi căn dặn một câu rồi rời đi.
Ăn xong bữa sáng, Vương Trường Sinh đi tới thư phòng.
Vương Minh Viễn vừa ăn màn thầu, vừa một bên xem sách, dáng vẻ rất bận rộn.
“Phụ thân, nghe mẫu thân nói, người có chuyện tìm hài nhi?” Vương Trường Sinh thận trọng hỏi.
Vương Minh Viễn ăn hết màn thầu, ngẩng đầu nhìn Vương Trường Sinh, nói: “Ta nghe thất đệ nói con phát hiện được một đoạn linh mạch, nơi này không có người ngoài, con nói thật cho ta biết, đoạn linh mạch kia con đã phát hiện khi nào?”
“Cách đây ba năm, hài nhi vô tình phát hiện ra, nhưng đoạn linh mạch đó quá nhỏ, chỉ có hai trượng, linh khí mờ nhạt, một người tu luyện ở đó có chút miễn cưỡng nên hài nhi lúc này mới không báo cáo.” Vương Trường Sinh nhẹ giọng nói, trong lòng có chút bất an.
“Đã phát hiện cách đây ba năm, vì sao con không lập tức báo cáo? Con thân là Thiên Sư huyện Bình An, trong huyện Bình An có linh mạch, con phải lập tức báo cáo. Nói một cách nhẹ nhàng, con đang lơ là nhiệm vụ, còn nặng lời thì con đang tham ô, chỉ lo tư lợi cho bản thân, không nhìn đến lợi ích cho gia tộc.” Sắc mặt Vương Minh Viễn nghiêm lại, không chút khách khí khiển trách.
Thần sắc Vương Trường Sinh căng thẳng, không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu xuống.
Vương Minh Viễn nhìn thấy bộ dáng này của Vương Trường Sinh, giận không có chỗ phát tiết, trầm giọng nói: “Vi phụ đang nói chuyện với con đấy! Con cúi đầu làm gì? Ngẩng đầu lên, việc này con đã biết sai chưa?”
“Hài nhi biết sai.” Vương Trường Sinh ngẩng đầu, thành thật trả lời, trong lòng có chút hối hận.
“Biết sai mà sửa thì không còn gì tốt bằng. Thấy con chủ động nhận lỗi, lần này thì bỏ qua, nhưng loại chuyện này, tuyệt không cho phép có lần thứ hai. Nếu không vi phụ sẽ đích thân chấp hành gia pháp, trừng phạt rõ ràng, con hiểu chưa?” Vương Minh Viễn nghiêm nghị nói.
“Hài nhi đã hiểu.”
Vương Trường Sinh không hề hoài nghi lời nói của phụ thân, dựa vào hiểu biết của hắn đối với phụ thân, loại chuyện này, phụ thân thật sự có thể làm được.
Vương Minh Viễn nghe Vương Trường Sinh trả lời, sắc mặt dịu đi một chút, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lần này con phát hiện được một mỏ Huyền Kim, gia tộc sẽ khen thưởng cho con nhưng hiện tại mỏ Huyền Kim là cơ mật hàng đầu của Vương gia chúng ta, con không được tiết lộ cho người ngoài. Hiện tại cũng không còn chuyện của con, con trở về trấn thủ huyện Bình An đi! Nếu có chuyện gì thì dùng bồ câu đưa thư hồi báo cho gia tộc.”
“Vâng, hài nhi xin được cáo lui.” Vương Trường Sinh đáp ứng, định quay người rời khỏi.
“Chờ một chút.” Vương Minh Viễn gọi Vương Trường Sinh lại rồi đứng dậy đi về phía Vương Trường Sinh.
Hắn lấy ra một túi gạo màu trắng từ trong Túi Trữ Vật rồi đưa cho Vương Trường Sinh, nói: “Đây là hai cân Ngọc Tủy Linh Mễ nhất giai thượng phẩm, do cha nhờ đại bá của con đi phường thị khác mua về, sẽ có ích cho việc tu luyện của con. Con cầm đi! Mặc dù linh khí ở huyện Bình An mờ nhạt nhưng con không được lơ là việc tu luyện, hiểu chưa?”
Sau khi nhận lấy túi gạo, một dòng nước ấm áp chảy khắp toàn thân Vương Trường Sinh, hắn gật đầu đáp ứng: “Hài nhi đã hiểu. Về sau nếu như phát hiện cái gì, hài nhi sẽ lập tức báo cáo.”
“Hiểu được là tốt, là người thì ai cũng có tư tâm, Vương gia chúng ta có thể đứng sừng sững mấy trăm năm mà không ngã, ngoài được các tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn ra thì tộc nhân đoàn kết cũng không thể thiếu. Nếu như mỗi vị tộc nhân chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, bỏ qua lợi ích của gia tộc thì Vương gia chúng ta đã sớm diệt vong.” Vương Minh Viễn dạy bảo.
“Dạy bảo của phụ thân, hài nhi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Vương Trường Sinh nghiêm mặt nói.
Vương Minh Viễn hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Vương Trường Sinh, nói: “Con hiểu được là tốt nhất, nhớ kỹ, con mang họ Vương. Muốn giúp đỡ ta thì đừng gây thêm phiền toái cho ta, trên đường nhớ cẩn thận một chút. Đúng rồi, trên bếp còn mấy chiếc màn thầu, con nhớ mang theo, đi trên đường còn có cái mà ăn. Còn mẹ của con, ta sẽ nói với nàng.”
Vương Trường Sinh đáp ứng rồi quay người rời đi.
Hắn mang theo lương khô, cất bộ y phục mới do mẫu thân may rồi đi xuống núi.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, tộc nhân lần lượt bước ra khỏi chỗ ở của mình, bắt đầu công việc bận rộn.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, các tộc nhân lần lượt chào hỏi hắn, Vương Trường Sinh lần lượt mỉm cười đáp lại.
Thời điểm Vương Trường Sinh đi tới chân núi Thanh Liên sơn, một đám mây màu trắng từ trên trời đáp xuống, đáp xuống trước mặt hắn.
Đứng bên trên đám mây màu trắng là một thanh niên mặt tròn khoảng chừng hai mươi tuổi, thanh niên mặt tròn nhìn có chút chất phác, mặt mũi bóng loáng, thịt mỡ ở phần eo một tầng lại chồng thêm một tầng, hai mắt nheo lại.
“Này, cửu đệ, đệ trở về khi nào vậy?” Thanh niên mặt tròn nhìn thấy Vương Trường Sinh, vui vẻ nói.
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Tối hôm qua, đệ phụng mệnh gấp nên đã trở về, bây giờ phải trở về huyện Bình An. Tam ca, hôm nay huynh không cần làm gì sao?”
Nam tử mặt tròn tên là Vương Trường Tinh, là nhi tử của tứ thúc. Xếp hàng thứ ba trong Trường tự bối.
Vương Trường Tinh là ngũ linh căn, năm nay 22 tuổi, lớn hơn Vương Trường Ca hai tháng.
Tư chất của hắn cũng không tốt, đã tu luyện nhiều năm nhưng đến nay vẫn là Luyện Khí tầng ba nên đã ra ngoài làm việc từ sớm.