Chương 22: Luyện Khí Đại Cương

“Đại ca đã tiến vào Luyện Khí tầng bảy rồi sao?” Vương Trường Sinh kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.

Luyện Khí có tổng cộng chín tầng. Tộc nhân Vương gia Trường tự bối đều từ Luyện Khí tầng bảy trở xuống, còn những người tư chất kém thì vẫn dừng lại ở Luyện Khí tầng hai.

Vương Trường Phong là đại nhi tử của Vương Minh Trí, Vương Minh Trí là đại bá của Vương Trường Sinh. Năm nay Vương Trường Phong 25 tuổi, độ cảm ứng Hỏa linh căn đạt tới 75, tư chất tốt hơn Vương Minh Trung, là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi trong Vương gia. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Minh Trung ra ngoài làm việc, dù sao Vương Trường Phong còn trẻ, khả năng tiến vào Trúc Cơ Kỳ cũng cao hơn.

Trong số các loại linh căn của tu tiên giả, chỉ có một linh căn sẽ chiếm ưu thế hơn. Độ cảm ứng của tu tiên giả chỉ là cảm ứng mạnh hay yếu với một loại thuộc tính linh khí nào đó, linh căn có độ cảm ứng cao nhất thì gọi là chủ linh căn. Bình thường mà nói, tu tiên giả sẽ căn cứ vào thuộc tính của chủ linh căn để lựa chọn công pháp tương ứng. Độ cảm ứng với chủ linh căn càng cao thì khả năng hấp thu linh khí của thuộc tính tương ứng sẽ càng nhiều, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh. Một tu tiên giả vô luận có bao nhiêu loại thuộc tính linh căn thì độ cảm ứng với tất cả linh căn cộng lại đều là một trăm.

Độ cảm ứng Thủy linh căn của Vương Trường Sinh chỉ có 60, ở trong Trường tự bối, xem như không tệ, nhưng vẫn kém xa Vương Trường Phong.

Bởi vì có tư chất tốt nên Vương Trường Phong không cần phải ra ngoài làm việc, một mực ở trong gia tộc tu luyện là được. Cho dù gia tộc hiện tại thu không đủ chi nhưng tài nguyên do gia tộc cung cấp cho Vương Trường Phong chẳng những không giảm bớt mà còn tăng lên.

Tuổi tác của Vương Diệu Tông đã cao, Vương gia nhất định phải xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ mới. Nếu không có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, Vương gia giống như một đứa trẻ ôm vàng ngoài chợ, sẽ thu hút vô số cặp mắt tò mò.

Chỉ cần Vương Trường Phong tiến vào Trúc Cơ Kỳ, Vương gia có thể được bình an vô sự trong hai trăm năm.

Dù gia tộc có gặp khó khăn đến đâu cũng không thể giảm bớt tài nguyên tu luyện của Vương Trường Phong, đây là nhận thức chung của Vương Minh Viễn và các vị tộc lão.

“Đúng vậy! Ông trời ban thưởng cho người cần cù, tư chất của Sinh nhi mặc dù kém hơn Trường Phong, nhưng con càng phải cố gắng hơn hắn mới được. Chờ con hết nhiệm kỳ, mẹ sẽ bảo cha con gọi con về Thanh Liên sơn, con đã trải qua bốn năm vất vả ở huyện Bình An rồi, cũng nên trở về Thanh Liên sơn tu luyện. Lại thêm lần này con đã lập được đại công, phát hiện được một mỏ Huyền Kim. Gọi con về Thanh Liên sơn danh chính ngôn thuận chính là cha của con, cũng sẽ không có ai phản đối.”

“Nương, chỉ cần xuất lực vì gia tộc thì ở nơi nào làm việc cũng đều giống nhau, đừng nên làm khó phụ thân.”

“Việc này có gì mà khó làm, cha con là gia chủ Vương gia. Ông ấy lúc nào cũng muốn xử lý sự vụ công bằng nhưng có việc cực nhọc thì để cho nhi tử, còn chuyện tốt thì lại đẩy nhi tử ra xa, nào có loại sự tình này. Đúng rồi, mẹ đã đưa cho con cuốn “Luyện Khí Đại Cương”, con đã đọc chưa?”

Vương Trường Sinh có chút chột dạ, ấp a ấp úng nói: “Hài nhi đã đọc một chút, nhưng nội dung tương đối phức tạp, hài nhi đọc không hiểu.”

Ba năm trước, thời điểm Vương Trường Sinh rời khỏi Thanh Liên sơn, Liễu Thanh Nhi đã tặng cho Vương Trường Sinh một cuốn “Luyện Khí Đại Cương”, dặn dò Vương Trường Sinh phải học thuộc lòng nội dung trong đó.

“Luyện Khí Đại Cương” là một cuốn thư tịch về luyện khí, trong đó giới thiệu mấy trăm loại vật liệu luyện khí nhất giai và tri thức luyện khí cơ bản.

Mới đầu Vương Trường Sinh còn đọc một đoạn thời gian, nhưng thời gian dài trôi qua, hắn cũng nhét quyển sách này vào trong Túi Trữ Vật, không tiếp tục đọc nữa.

Ngay cả việc tu luyện của mình cũng là một vấn đề, một viên linh thạch hận không thể tách ra thành hai đóa hoa, hắn làm gì có dư thừa linh thạch để học tập luyện khí.

Thuở ban đầu khi Vương gia mới lập tộc, Vương gia có một vị luyện khí sư nhất giai thượng phẩm, vị luyện khí sư đó có thể luyện chế ra mười mấy loại linh khí nhất giai. Nhưng về sau, gia tộc càng ngày càng nghèo nên không có cách nào kiếm đủ linh thạch để bồi dưỡng luyện khí sư.

Không phải Vương Minh Viễn không nghĩ tới việc bồi dưỡng luyện khí sư, nhưng chi phí ban đầu để bồi dưỡng luyện khí sư quá cao. Vật liệu luyện khí nhất giai không quá đắt, thế nhưng muốn bồi dưỡng một luyện khí sư thì cần phải luyện tập luyện khí hàng trăm, hàng nghìn lần. Nếu vận khí kém sẽ hao phí mấy nghìn viên linh thạch, đến luyện khí học đồ cũng chưa chắc có thể luyện chế ra một món linh khí hạ phẩm.

Đây cũng là hiện trạng chung của tiểu gia tộc tu tiên. Bốn nghề nghiệp nổi tiếng nhất trong tu tiên giới là chế phù sư, luyện khí sư, luyện đan sư và trận pháp sư. Con cháu trong tiểu gia tộc tu tiên có thể hiểu được một nghề là tốt lắm rồi. Đại đa số tiểu gia tộc tu tiên đều dựa vào buôn bán linh cốc và nguyên vật liệu để kiếm sống, miễn cưỡng duy trì hoạt động của gia tộc.

Ngoại trừ Vương gia, quận Trường Bình còn có hai tiểu gia tộc tu tiên là Hoàng gia và Trần gia, trong đó, Trần gia có thực lực mạnh nhất. Trần gia có một cửa hàng tên là Linh Phù Đường, chuyên bán các loại linh phù nhất giai, việc làm ăn khá tốt. Khiến Vương gia và Hoàng gia vô cùng ghen tị.

Mười năm trước, Hoàng gia đã phát hiện ra một mỏ Huyền Thiết cỡ nhỏ, tình hình đã có chuyển biến tốt nhưng vẫn chưa bồi dưỡng ra luyện khí sư. Nguyên nhân cụ thể thì người ngoài cũng không rõ.

Trần gia, Hoàng gia và Vương gia, ba gia tộc cùng nhau hợp lực mở một phường thị cỡ nhỏ. Trong phường thị có một cửa hàng binh khí, nhưng linh khí bán ra đều được mua từ những phường thị lớn, kiếm linh thạch nhờ vào chênh lệch giá. Giá cả linh khí không cao, nhưng chất lượng là trung đẳng.

Cả ba gia tộc đều nhìn thấy sản nghiệp binh khí này đang bỏ không, đều muốn độc chiếm chiếc bánh lớn này. Trước mắt, Trần gia đang có tài lực hùng hậu nên tỉ lệ bồi dưỡng ra luyện khí sư là lớn nhất.

Vương gia cũng nhìn thấy cơ hội kinh doanh này, đáng tiếc hữu tâm vô lực. Nhưng Liễu Thanh Nhi luôn ghi nhớ việc này, bà luôn cảm thấy sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ bồi dưỡng ra luyện khí sư. Vì thế, từ khi Vương Trường Sinh tiến vào Giảng Đạo Đường bắt đầu học tập tri thức tu tiên, Liễu Thanh Nhi đã có suy nghĩ truyền thụ tri thức luyện khí cho Vương Trường Sinh, bà kỳ vọng Vương Trường Sinh trong tương lai có thể trở thành luyện khí sư, được gia tộc tận lực bồi dưỡng.

Chỉ việc duy trì tu luyện thôi cũng là một vấn đề, Vương Trường Sinh nào có tâm tư và tài lực trong việc học tập thuật luyện khí.

Liễu Thanh Nhi nghe Vương Trường Sinh trả lời, bà nhíu mày, đang chuẩn bị trách cứ vài câu, nhưng nghĩ đến nhi tử ở thế tục trong ba năm, thiếu ăn thiếu mặc, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào.

“Mấy ngày này con nên đọc kỹ cuốn “Luyện Khí Đại Cương” một lần, mẹ muốn con ghi nhớ từ trên xuống dưới, có cái gì không hiểu, mẹ sẽ giải thích cho con, con nghe chưa?” Liễu Thanh Nhi trịnh trọng dặn dò.

“Hài nhi biết rồi.” Vương Trường Sinh thành thật đáp ứng.

Không lâu sau, đồ ăn đã làm xong.

Một bát mì nóng hổi, hai cái bánh bao lớn và một đĩa măng xào thịt, mùi thơm nức mũi, hết sức mê người.

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng ngửi một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm say mê, cười nói: “Thơm quá! Lâu lắm rồi mới được ăn đồ ăn do mẹ làm.”

“Chỉ cần con thích, mẹ sẽ làm cho con mỗi ngày, nhanh ăn đi! Mỳ để nguội sẽ không ngon đâu.” Liễu Thanh Nhi nghe nhi tử khen, mặt mày hớn hở.

“Nhiều đồ như vậy, hài nhi ăn không hết, sức ăn của hài nhi không bằng sơn thú. Mẹ, mẹ cũng ngồi xuống ăn đi!”

Liễu Thanh Nhi lắc đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều, nói: "Mẹ đã ăn rồi, mẹ không đói, con ăn đi!”

Dưới sự nài nỉ của Vương Trường Sinh, Liễu Thanh Nhi múc một tô mỳ nhỏ.

“Thơm quá! Đồ ăn của mẹ vẫn là ngon nhất.” Vương Trường Sinh vừa cúi đầu ăn mì vừa mơ hồ nói.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh ăn như gió cuốn, trên mặt Liễu Thanh Nhi lộ ra thần sắc hạnh phúc.

Bữa cơm này, Vương Trường Sinh ăn rất vui vẻ, Liễu Thanh Nhi cũng rất vui vẻ.

Ăn uống xong, Vương Trường Sinh trở lại chỗ ở của mình, tắm rửa rồi thay sang bộ y phục mà mẫu thân đã làm cho hắn. Xong xuôi, hắn lấy ra một cuốn sách màu lam, trên trang bìa viết bốn chữ “Luyện Khí Đại Cương”.