Một canh giờ sau, hạc giấy màu xanh đáp xuống chân núi Thanh Liên sơn.
Thanh Liên sơn cao hơn năm trăm trượng, trên núi có rất nhiều kỳ hoa dị thảo.
Thanh Liên sơn đã bố trí một bộ trận pháp nhị giai hạ phẩm là Tam Tài Lục Hợp Trận. Đây là trận pháp phòng ngự, cho dù có năm sáu tên tu sĩ Trúc Cơ đồng thời công kích, không có thời gian một ngày thì tuyệt đối không công phá được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tu sĩ Vương gia điều khiển trận pháp có pháp lực dồi dào. Nếu không, chỉ trong vòng vài canh giờ, trận pháp sẽ bị phá vỡ.
Trên Thanh Liên sơn xây rất nhiều tòa nhà. Một số phàm nhân không có linh căn sẽ sống ở giữa sườn núi, bọn hắn hoặc phụ trách tu sửa phòng ốc, hoặc làm tiểu nhị trong cửa hàng do Vương gia mở, hoặc làm việc trong Linh Thiện Đường, phụ trách nấu cơm cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ chưa tích cốc.
Trên đỉnh núi có một linh mạch nhị giai hạ phẩm có kích thước ba dặm, Vương gia cho xây dựng một tòa phủ đệ khổng lồ trên linh mạch, các tộc nhân có linh căn đều sống ở trong đó.
Trong thư phòng, Vương Minh Viễn đang đọc một bản cổ tịch, trên bàn còn bày ra hơn chục quyển sách, trong sách đã có văn tự giới thiệu, cũng có cả hình ảnh.
Liễu Thanh Nhi đứng sau lưng Vương Minh Viễn, xoa bóp vai cho Vương Minh Viễn.
“Huyền Kim là vật liệu luyện khí nhất giai thường được dùng trong tu tiên giới. Đại đa số linh khí đều sẽ trộn lẫn Huyền Kim để làm tăng độ bền dẻo. Phần lớn linh khí thuộc tính Kim có uy lực khá lớn đều sẽ dùng Huyền Kim để luyện chế. Thanh Kim Tiền Kiếm mà chàng đưa cho Sinh nhi, chính là dùng Huyền Kim để luyện chế.” Liễu Thanh Nhi chậm rãi nói.
Vương Minh Viễn buông cuốn sách trong tay xuống, gật đầu nói: “Cũng không biết quy mô của mỏ Huyền Kim này lớn đến mức nào. Có thể khai thác được trong bao lâu, nhưng cho dù chỉ khai thác được trong một năm, cũng đủ để vượt qua khó khăn trước mắt.”
“Lần này Sinh nhi đã lập được một đại công, chàng dự định sẽ ban thưởng gì cho hắn? Thiếp nói trước cho chàng biết. Chàng thân là gia chủ, phải thưởng phạt phân minh. Bất kể thế nào, cũng nên ban thưởng cho hắn hai trăm, à không, phải ba trăm viên linh thạch! Mười cân Huyền Kim trị giá ba trăm viên linh thạch, Sinh nhi đã phát hiện ra một mỏ Huyền Kim, ban thưởng cho hắn ba trăm viên linh thạch cũng không quá phận!”
“Khẳng định sẽ ban thưởng cho Sinh nhi, nhưng bây giờ còn không biết quy mô của mỏ Huyền Kim này thế nào. Chờ đám người thất đệ phái người trở về bẩm báo quy mô của mỏ Huyền Kim rồi nói sau. Hi vọng quy mô của mỏ Huyền Kim này lớn hơn một chút, có thể để cho chúng ta khai thác được mấy năm. Đúng rồi, Thanh Nhi, năm nay lá Linh Tang có bị giảm hay không? Có đủ để nuôi dưỡng linh tằm không?”
“Nha đầu Trường Tuyết đã chăm sóc Linh Tang rất tốt, lá Linh Tang có rất nhiều, đủ để nuôi dưỡng linh tằm. Nhưng linh cốc nhất giai hạ phẩm dùng để nuôi dưỡng Tuyết Vân Kê thì không có bao nhiêu, còn lại hơn một trăm cân, không ăn được mấy ngày, mặt khác,...”
Liễu Thanh Nhi còn chưa nói xong, một tiếng nói dồn dập bỗng nhiên vang lên: “Tam ca, tam ca, có tin vui.”
“Thất đệ đã trở về.” Vương Minh Viễn đứng dậy.
Vương Minh Trung bước nhanh đến, vẻ mặt vui mừng.
“Thất đệ, thế nào rồi? Khoáng mạch lớn đến mức nào? Có thể khai thác được trong mấy năm?” Vương Minh Viễn sốt ruột, hỏi.
“Là một mỏ Huyền Kim cỡ nhỏ. Dựa theo tính toán của Thanh Lâm, có thể khai thác được trong ba đến bốn năm. Một ngày khai thác Huyền khoáng thạch có thể tinh luyện ra hai, ba cân Huyền Kim, nhưng nhân thủ không đủ, ngũ thúc nhờ đệ bảo với tam ca phái thêm ba mươi tên tu sĩ Luyện Khí đến đây. Đúng rồi, phải mang theo khí cụ bày trận, để tránh bị tặc nhân quấy rối, Hoàng gia chính là một vết xe đổ!”
Trên mặt Vương Minh Viễn lộ vẻ hưng phấn, gật đầu nói: “Ta sẽ lập tức bố trí nhân thủ. Đúng rồi, sao chỉ có một mình đệ trở về? Thanh Lâm không trở về sao?”
Vương Minh Trung mỉm cười, nói: “Thanh Lâm cũng trở về. Tam ca, đệ mang cho huynh một kinh hỉ. Các ngươi vào đi!”
“Kinh hỉ?” Vương Minh Viễn có chút sửng sốt.
Vừa dứt lời, Vương Trường Sinh và Vương Thanh Lâm bước vào.
“Sinh nhi, sao con cũng trở về?” Liễu Thanh Nhi nhìn thấy Vương Trường Sinh, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Trong mắt Vương Minh Viễn có chút vui mừng, nhưng rất nhanh, hắn nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Sinh nhi, tại sao con lại tự mình chạy về đây? Còn chưa hết bốn năm nhiệm kỳ, nếu con chạy về đây thì ai sẽ chịu trách nhiệm trấn thủ huyện Bình An? Con đây là đang lơ là nhiệm vụ.”
“Là ngũ thúc công bảo con trở về.” Vương Trường Sinh nhỏ giọng nói.
Trong ấn tượng của Vương Trường Sinh, Vương Minh Viễn luôn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Dần dà, mỗi khi Vương Trường Sinh nhìn thấy phụ thân, trong lòng đều cảm thấy e ngại.
“Tam ca. Là ngũ thúc công bảo Trường Sinh trở về. Trường Sinh phát hiện ra mỏ Huyền Kim này, lẽ ra phải do hắn báo cáo cho huynh. Chức vụ Thiên Sư của hắn, tạm thời sẽ do tộc nhân khác đảm nhiệm. Có ngũ thúc trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vương Minh Trung nói.
Liễu Thanh Nhi trừng mắt nhìn Vương Minh Viễn, tức giận nói: “Là ngũ thúc bảo Sinh nhi trở về. Lần này chàng không còn gì để nói nữa!”
Sắc mặt Vương Minh Viễn chậm lại một chút, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu ngũ thúc bảo con trở về, vậy thì thôi, nói cho ta biết làm sao con phát hiện được mỏ Huyền Kim này đi!”
Trong lòng Vương Trường Sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, từ khi nhận được thư của tộc lão ở Thanh Thạch trấn, rồi tiến về Thanh Thạch trấn tiêu diệt cương thi cho đến việc phát hiện mỏ Huyền Kim. Hắn không bỏ sót một chữ nào.
Thời điểm Liễu Thanh Nhi nghe nói Vương Trường Sinh một mình đối phó với cương thi, trong lòng đột nhiên dâng lên, sau khi biết Vương Trường Sinh không có bị thương, cương thi cũng bị tiêu diệt, lúc này mới thở dài một hơi.
Trên mặt Vương Minh Viễn lộ vẻ khen ngợi, gật đầu nói: “Làm tốt lắm. Xem ra vi phụ cho con đi huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư là đúng. Con đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Có việc sẽ gọi cho con.”
“Hài nhi tuân mệnh.” Vương Trường Sinh đáp ứng.
“Phu quân, thất đệ. Các ngươi cứ từ từ trò chuyện, ta sẽ không quấy rầy các ngươi.” Liễu Thanh Nhi nói một câu rồi dẫn theo Vương Trường Sinh đi ra ngoài.
“Ba năm không gặp, Sinh nhi đã gầy đi rất nhiều, nhất định là thức ăn ở thế tục không tốt. Để mẹ làm cho con một bát mỳ Ngọc Tham Liên, bồi bồ một chút. Y phục của con cũng bị rách rồi, mẹ có may cho con một bộ y phục mới. Đã ba năm rồi, con cũng cao lớn hơn rồi, con đợi một chút, chút nữa thử y phục xem có vừa hay không, nếu không vừa thì mẹ sẽ đổi cái khác, mẹ còn làm cho con một đôi giày nữa,...”
Nghe mẫu thân nói không ngừng nghỉ, trong lòng Vương Trường Sinh hết sức cảm động.
Nửa khắc sau, Vương Trường Sinh đi theo Liễu Thanh Nhi vào một căn phòng làm bằng gỗ. Trong phòng bày nồi niêu xoong chảo, hiển nhiên, đây là phòng bếp.
“Con đi đường lâu như vậy chắc chắn rất mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, mẹ đi làm mỳ trước.” Liễu Thanh Nhi để Vương Trường Sinh ngồi xuống nghỉ ngơi rồi bà đi về phía bếp lò.
Liễu Thanh Nhi lấy ra một chiếc bình gỗ thô sơ từ trong Túi Trữ Vật, đổ toàn bộ bột mì bên trong ra rồi thêm nước nhào bột mì, cực kì điêu luyện.
Nàng vừa nhào bột mỳ, vừa mở miệng nói: “Sinh nhi, con ở huyện Bình An khẳng định chịu không ít khổ, con đừng trách cha con, cha con cũng muốn con ở lại Thanh Liên sơn an tâm tu luyện, nhưng ông ấy là gia chủ Vương gia, nếu ông ấy không làm gương thì tộc nhân sẽ không phục. Ông ấy xử lý sự vụ trong gia tộc cũng không dễ dàng, con hãy thông cảm cho cha của con. Hàng năm, mẹ nhờ Trường Tuyết tặng những đồ vật kia cho con, cha con cũng có một phần. Con vừa rời khỏi Thanh Liên sơn được một tháng, cha con đều ngủ không ngon giấc, ông ấy thường nằm mơ thấy con xảy ra chuyện, khiến ông ấy bị dọa sợ. Mỗi lần Trường Tuyết đưa đồ cho con xong rồi trở về, cha con biết được con vẫn bình an vô sự thì ông ấy mới ngủ ngon được một chút. Còn có,...”
Nghe mẫu thân càm ràm, trong lòng Vương Trường Sinh cảm thấy ấm áp.
Sau khi nhào bột xong, Liễu Thanh Nhi lấy ra một miếng thịt vẫn còn dính máu từ trong Túi Trữ Vật, miếng thịt to cỡ nắm tay.
“Một con sơn thú nhất giai hạ phẩm đột nhiên phát bệnh, nó không chịu ăn uống, cha con đành phải cho người giết nó để bồi bổ cơ thể cho thế hệ trẻ tuổi. Nhà chúng ta cũng được chia một phần, lúc đầu mẹ muốn để cho Trường Tuyết đưa qua cho con, không nghĩ tới con sẽ trở về. Mẹ sẽ làm cho con món măng xào thịt, chỉ ăn mỳ không thôi thì không đủ no, ở tuổi của con thì phải ăn nhiều linh vật một chút, cũng dễ dàng tiến giai hơn một chút. Trường Phong đã là Luyện Khí tầng bảy.”