“Con người không phải là thánh hiền. Làm gì có ai không phạm sai lầm, Trường Sinh, làm sai cũng không sao chỉ cần thay đổi là được, biết sai mà sửa thì không còn gì tốt bằng. Hiện tại gia tộc thu không đủ chi, là người thì đều có tư tâm. Nhưng trong thời điểm khó khăn này, nếu mọi người chỉ lo cho bản thân mình thì gia tộc sớm muộn cũng sụp đổ.” Vương Diệu Kính thâm ý sâu sắc, dạy bảo Vương Trường Sinh.
Vương gia thật sự quá nghèo, đến mỗi người một kiện linh khí còn chưa làm được. Lúc này, bọn hắn đương nhiên phải thu hồi tư tâm. Có tư tâm là chuyện bình thường, nhưng không được phép phóng túng, chỉ cần lập được công lao thì gia tộc sẽ có ban thưởng.
Vương Trường Sinh cúi người hành lễ về phía Vương Diệu Kính, nói: “Những lời dạy bảo của ngũ thúc công, tôn nhi nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Vương Diệu Kính rất hài lòng với thái độ của Vương Trường Sinh, tiếp đấy ông hỏi về chuyện tu luyện thường ngày của hắn.
Vương Trường Sinh trả lời từng câu hỏi một, không giấu diếm bất kì điều gì.
“Ngũ thúc công. Đoạn thời gian trước tôn nhi có phát hiện ra một đoạn linh mạch. Nhưng chưa kịp báo cáo lên trên.”
Linh mạch rất nhỏ, nhỏ đến mức không đáng để chú ý. Vương Trường Sinh giữ lại cũng vô dụng, không bằng báo cho gia tộc để đổi lấy một ít tài nguyên tu luyện.
“Cái gì, linh mạch sao? Linh mạch ở đâu? Lớn chừng nào?” Sắc mặt Vương Diệu Kính biến hóa, vẻ mặt có chút kích động.
“Trong một sơn cốc phụ cận Vương gia trấn, là linh mạch nhất giai. Do tôn nhi vô tình phát hiện ra đoạn linh mạch đó, kích thước khoảng hai trượng, linh khí mờ nhạt, không đáng để phái người tới canh giữ.”
Vương Diệu Kính có chút thất vọng, hắn cười với Vương Trường Sinh, nói: “Dù sao đây cũng là một đoạn linh mạch, nói không chừng ở gần đó còn có đoạn linh mạch khác. Xem ra chúng ta cần phải phái người tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng khu vực chúng ta kiểm soát một lần mới được, để xem còn phát hiện được gì khác không. Phát hiện ra đoạn linh mạch này, ngươi lại lập thêm một công.”
“Không sai. Lần này nếu không có Trường Sinh, chúng ta có lẽ không phát hiện ra nơi này có một mỏ Huyền Kim. Chờ khảo sát xong quy mô của mỏ Huyền Kim, chúng ta sẽ kiểm tra kỹ hơn một chút ở khu vực phụ cận Thanh Thạch trấn. Nơi này đã có mỏ Huyền Kim, nói không chừng còn có thể phát hiện ra những kim loại khoáng thạch khác.” Vương Minh Trung đồng ý với đề nghị của Vương Diệu Kính.
Một khắc sau, một thanh niên vừa cao vừa gầy mặc hoàng sam đi ra từ trong sơn động. Hắn cúi người hành lễ với ba người Vương Trường Sinh, nói: “Cửu thúc công, thất tằng tổ, ngũ cao tổ. Theo khảo sát sơ bộ của tôn nhi, đây là một mỏ Huyền Kim cỡ nhỏ. Dựa theo suy tính của tôn nhi, nếu mười tu tiên giả đồng thời khai thác trong điều kiện khai thác hợp lý thì một ngày có thể khai thác được hai đến ba nghìn cân Huyền Kim khoáng thạch. Bình thường mà nói, một trăm cân Huyền Kim khoáng thạch có thể tinh luyện ra một đến hai khối Huyền Kim. Theo cách tính này, một ngày khai thác Huyền Kim khoáng thạch thì có thể tinh luyện ra hai đến ba cân Huyền Kim. Ước tính, chỉ đủ khai thác trong ba đến bốn năm.”
“Một ngày có thể sản xuất ra hai đến ba cân Huyền Kim!” Ngữ khí của Vương Diệu Kính có chút nặng nề.
Ở trên thị trường, một cân Huyền Kim có giá trị là ba mươi viên linh thạch. Hai cân Huyền Kim chính là sáu mươi viên linh thạch. Một ngày sáu mươi viên linh thạch, một năm chính là 21,900 viên linh thạch.
Vương Diệu Kính thân là tộc lão Vương gia, đối với tài chính của gia tộc vẫn rất rõ ràng.
Phải biết. Trong một năm, mấy trăm tộc nhân Vương gia cùng nhau cố gắng cũng không kiếm được một vạn viên linh thạch. Mà mỏ Huyền Kim này, trong một năm lại có thể tạo ra hơn hai vạn viên linh thạch cho Vương gia. Có mỏ Huyền Kim này, chắc chắn sẽ giải quyết được khó khăn của Vương gia.
“Có thể khai thác trong ba đến bốn năm!” Vương Minh Trung kích động.
Vương Diệu Kính hít sâu một hơi, khẽ vuốt râu, hỏi: "Minh Trung, ta nhớ rằng ngươi có một tấm phù binh nhị giai hạ phẩm là Chỉ Hạc Phù Binh. Tốc độ phi hành có thể so được với pháp khí phi hành hạ phẩm, đồ vật này còn không?”
“Ở đây! Ngũ thúc, người muốn chất nhi trở về bẩm báo tam ca?”
“Quá tốt rồi. Ngươi lập tức sử dụng để trở về gia tộc, nói cho Minh Viễn biết quy mô của mỏ Huyền Kim này. Để Minh Viễn phái thêm ba mươi tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ tới đây khai thác Huyền Kim khoáng thạch. Thanh Lâm, Trường Sinh, các ngươi cũng đi theo Minh Trung trở về gia tộc rồi báo cáo sự việc ở đây cho Minh Viễn.”
Vương Minh Trung vội vàng gật đầu đáp ứng.
Vương Trường Sinh nghe xong lời này, trong lòng mừng rỡ. Nhưng hắn nhớ tới phụ thân của hắn, do dự một lúc rồi hỏi: “Ngũ thúc công, bây giờ chất nhi quay về gia tộc có phù hợp không? Dù sao chất nhi cũng là Thiên Sư ở huyện Bình An, chất nhi phải tọa trấn ở đây. Hay là thất thúc và Thanh Lâm cứ về trước đi, để tránh khi gặp phụ thân thì chất nhi bị người quở trách.”
Vương Minh Viễn rất nghiêm khắc với bản thân, đối với Vương Trường Sinh cũng rất nghiêm khắc.
“Là ta bảo ngươi quay về. Nếu xảy ra chuyện gì, ta gánh. Chức vụ Thiên Sư của ngươi, tạm thời sẽ do người khác đảm nhiệm. Ta không bảo ngươi quay về để chơi, mà là để ngươi báo cáo tình huống. Ngươi ở huyện Bình An đã ba năm, cũng quen thuộc sự tình ở đây. Mà mỏ Huyền Kim này là do ngươi phát hiện ra, ngươi trở về báo cáo là cũng là hợp tình hợp lý, đây là việc công, cha ngươi sẽ không quở trách ngươi.”
“Đúng vậy. Trường Sinh, đây là việc công, nếu tam ca trách cứ ngươi, ta là người đầu tiên không đồng ý.” Vương Minh Trung lên tiếng phụ họa.
Vương Trường Sinh nghe xong lời này, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu đáp ứng.
Nói thật, xa nhà đã ba năm, hắn cũng muốn về thăm nhà.
Vương Minh Trung vỗ Túi Trữ Vật ở bên hông, một đạo thanh quang từ trong đó bay ra, đây rõ ràng là một con hạc giấy màu xanh to bằng bàn tay.
“To lên.”
Vương Minh Trung quát một tiếng rồi đánh một đạo pháp quyết vào hạc giấy màu xanh.
Hạc giấy màu xanh phát ra một tiếng chim hót lanh lảnh, hai cánh vung lên, hình thể đột nhiên lớn đến cỡ hai trượng. Bên ngoài thân hạc giấy màu xanh sáng lên vô số phù văn màu xanh, linh quang tỏa ra rực rỡ.
Phù binh là sản phẩm kết hợp của luyện khí thuật cùng với phù triện chi thuật. Nói cho cùng, Chỉ Hạc Phù Binh là một loại phù binh phi hành, các loại phù binh khác nhau có tốc độ phi hành khác nhau. Số lượng phù văn được khắc cũng không giống nhau. Có một điểm chúng của tất cả các loại phù bình đó chính là giá cả đắt đỏ, cho dù là phù binh nhất giai hạ phẩm thì cũng phải ba trăm viên linh thạch một tấm.
Có mặt lợi nhưng cũng có mặt hại. Phù binh phi hành chỉ cần một chút pháp lực là có thể sử dụng, sẽ không tiêu tốn quá nhiều pháp lực. Khuyết điểm chính là tốc độ phi hành là cố định và không thể tăng tốc bằng cách truyền pháp lực. Mà sau khi linh khí phi hành và pháp khí phi hành được truyền một lượng lớn pháp lực, có thể gia tăng tốc độ. Nếu truyền pháp lực đủ nhiều, tốc độ của linh khí phi hành hạ phẩm có thể so được với linh khí phi hành trung phẩm.
Vương Minh Trung là đối tượng trọng điểm được Vương gia bồi dưỡng, nếu có đủ tài nguyên sẽ ưu tiên Vương Minh Trung Trúc Cơ. Nhưng bây giờ gia tộc đang gặp khó khăn, tài nguyên tu luyện phân bổ cho Vương Minh Trung cũng không nhiều. Vương Minh Trung không thể không ra ngoài làm việc, để cho đám hậu bối Trường tự bối cùng Thanh tự bối có tư chất tốt an tâm tu luyện trong Thanh Liên sơn.
Bởi vì lo lắng Vương Minh Trung sẽ gặp nguy hiểm, Vương Diệu Tông đã ban cho Vương Minh Trung một tấm phù binh phi hành nhị giai hạ phẩm, dùng để bảo mệnh.
“Lên đây đi! Mặc dù đây chỉ là phù binh phi hành nhị giai hạ phẩm nhưng tốc độ có thể so được với pháp khí phi hành hạ phẩm. Không tới một canh giờ là có thể trở về Thanh Liên sơn.”
Vương Minh Trung nhảy lên đầu tiên, tiếp theo là Vương Trường Sinh và Vương Thanh Lâm.
“Ngũ thúc, chất nhi dẫn bọn hắn trở về. Nơi này giao lại cho người.”
Hạc giấy màu xanh phát ra một tiếng kêu thanh thúy rồi vỗ cánh bay lên trời.
Tốc độ phi hành của Chỉ Hạc Phù Binh cực nhanh. Thanh phong rít gào lướt qua, thổi tóc Vương Trường Sinh bay tứ tung.
“Đúng rồi, thất thúc. Cha mẹ cháu dạo này thế nào?” Vương Trường Sinh ngồi vững, vẻ mặt mong đợi hỏi.
“Tam ca, tam tẩu đều rất tốt. Tam ca vẫn như xưa, phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng xử lý sự vụ trong gia tộc. Tam tẩu cùng đại tẩu, các nàng cùng một nhóm nữ quyến gần đây bận hái lá Linh Tang! Cụ thể thì ta cũng không rõ, ngươi trở về thì biết. Thật vất vả mới có thể trở về một chuyến, ngươi ở lại đây thêm hai ngày, cũng sẽ không có ai nói gì ngươi cả.”
Vương Trường Sinh gật đầu, vừa nghĩ tới lúc có thể nhìn thấy phụ mẫu, trong lòng cảm thấy phấn chấn.