Sau khi Vương Trường Sinh trở lại Thanh Thạch trấn, hắn bảo Vương Thanh Sơn tập trung tộc nhân đang làm việc ở mỏ đá lại với lý do là bọn hắn có khả năng bị lây nhiễm thi độc, nghiêm cấm bọn hắn tiếp xúc với ngoại giới. Quần áo và thức ăn đều được người khác đưa tới.
Vương Thanh Sơn tự nhiên làm theo, hắn tập trung tộc nhân đang làm việc ở mỏ đá lại trong một khoảng sân rộng, phái người đi đưa cơm cho bọn hắn.
Theo báo cáo của Vương Thu Tài, các tộc nhân làm việc ở mỏ đá cũng không cất giấu Huyền Kim khoáng thạch. Không phải bọn hắn không muốn, mà thực tế là bọn hắn không lấy được. Bọn hắn dùng lửa đốt nguyên một ngày rồi dùng đao bổ xuống cũng không lấy được một khối Huyền Kim khoáng thạch. Bọn hắn cũng không biết Vương Hữu Lượng làm thế nào mà lấy được một khối Huyền Kim khoáng thạch.
Khi mặt trời lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn buông xuống Thanh Thạch trấn. Có mười lăm nam tử mặc y phục thường ngày cưỡi khoái mã, phóng nhanh về Thanh Thạch trấn.
Thanh Thạch trấn có không ít người khác họ. Để không gây sự chú ý, sau khi đến huyện Bình An, đoàn người Vương Trường Ca đã chuyển sang cưỡi ngựa, vội vã chạy đến Thanh Thạch trấn.
Dẫn đầu chính là Vương Minh Trung, thất thúc của Vương Trường Sinh. Vương Minh Trung năm nay 32 tuổi, đã tu luyện tới Luyện Khí tầng tám, có hi vọng xung kích Trúc Cơ Kỳ rất lớn.
Ngoại trừ Vương Trường Ca, mười ba nam tử còn lại đều là Thanh tự bối.
Vương Trường Sinh nói ngắn gọn một lần cho Vương Minh Trung về việc hắn phát hiện ra mỏ Huyền Kim như thế nào. Đương nhiên, chuyện hắn chém xuống một khối Huyền Kim khoáng thạch thì hắn không nói ra.
Nghe Vương Trường Sinh nói xong, Vương Minh Trung khen ngợi: “Làm tốt lắm, Trường Sinh, lần này ngươi đã lập được một đại công. Đi thôi, dẫn bọn ta đến mỏ đá. Trường Ca, Thanh Huyền, các ngươi đi lấy Vong Trần Thủy cho tộc nhân làm việc trong mỏ đá uống vào, để bọn hắn quên đi những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.”
Vong Trần Thủy là linh thủy nhất giai. Sau khi uống nước này vào, người ta sẽ quên đi những chuyện xảy ra trong ngày mà không để lại di chứng gì.
Vương Trường Ca đáp ứng, nhận lệnh rồi rời đi.
Thời điểm một đoàn người đi đến mỏ đá thì sắc trời cũng đã tối.
Kỳ quái chính là, vách đá đen sì đã biến mất không thấy đâu. Dường như mỏ Huyền Kim chưa bao giờ xuất hiện.
Đám người bọn hắn vừa mới tới gần mỏ đá, Vương Diệu Kính đi ra từ trong sơn động cách đó không xa.
“Ngũ thúc. Cháu phụng mệnh tam ca, dẫn theo mười bốn thanh niên tới đây, công cụ dùng để đào quặng cũng đã mang đến. Mỏ Huyền Kim ở đâu vậy? Bây giờ chúng cháu bắt đầu khai thác luôn!” Vương Minh Trung sốt ruột, hỏi.
Khi Vương Minh Trung biết ở Thanh Thạch trấn phát hiện ra một mỏ Huyền Kim, hắn vội vàng dẫn người đến đây.
Vương Diệu Kính nhíu mày, nói: “Ngươi không mang theo trận pháp sao? Khai thác vào ban đêm thì còn được nhưng nếu khai thác vào ban ngày, sẽ dễ dàng bị những tu tiên giả khác phát hiện.”
“Cháu mang theo một bộ khí cụ bày trận nhất giai trung phẩm là Lưỡng Nghi Nặc Linh Trận. Đây chính là ẩn nặc trận kỳ tốt nhất trong gia tộc của chúng ta. Từ Trúc Cơ Kỳ trở xuống, sẽ không thể phát hiện được.”
Trận pháp có thể sử dụng nguyên vật liệu để bố trí, cũng có thể dùng khí cụ bày trận để bố trí. Trận pháp sư là nhân tài trân quý nhất trong tu tiên giới. Vương gia thu không đủ chi, nào còn tài nguyên dư thừa để bồi dưỡng trận pháp sư.
Khí cụ bày trận thập phần đắt đỏ. Một bộ khí cụ bày trận trận pháp nhất giai hạ phẩm, giá khởi điểm từ 1,000 viên linh thạch. Bộ Lưỡng Nghi Nặc Linh Trận này được Vương gia đấu giá mua lại từ hội đấu giá với giá 3,500 viên linh thạch, đã cất giữ trong khố phòng được trăm năm, không có cơ hội sử dụng. Hiện tại vừa hay cần dùng đến.
Vương Minh Trung lấy ra hơn mười lá cờ màu trắng. Mỗi một lá cờ dài không quá một thước, trên mặt lá cờ khắc lít nha lít nhít trận văn, linh quang tỏa sáng rực rỡ.
“Đầu tiên là bố trí trận pháp, sau đó mới khảo sát quy mô của mỏ Huyền Kim, rồi bắt đầu lên kế hoạch khai thác. Trước tiên, ta sẽ triệt tiêu Huyễn Ảnh Phù.”
Huyễn Ảnh Phù là một huyễn thuật phù nhất giai hạ phẩm. Có công hiệu huyễn hóa cảnh vật, đối phó với mắt thường của phàm nhân thì không có vấn đề gì. Nếu tu tiên giả sử dụng pháp thuật sơ cấp hạ giai Thiên Nhãn Thuật thì có thể phá được.
Một tay Vương Diệu Kính bấm niệm pháp quyết, trên vách đá lóe lên một trận hoàng quang. Sau một thoáng mơ hồ, một tấm phù triện màu vàng dài hơn một thước rụng xuống từ trên vách đá, lộ ra vách đá đen nhánh. Mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều điểm kim quang bắn ra, cực kì bắt mắt.
“Xì xì!”
Sau một tiếng vang nhỏ, phù triện màu vàng không cần gió mà tự cháy thành tro.
“Vâng, ngũ thúc.”
Vương Minh Trung bước nhanh đến trước mặt vách đá, cổ tay hắn rung lên một cái. Mười tám lá cờ trong tay bắn ra, trên mặt các lá cờ lần lượt sáng lên trận văn.
“Đi.”
Vương Minh Trung đưa tay chạm nhẹ vào vách đá màu đen. Mười tám lá cờ quay tít một vòng rồi hóa thành mười tám đạo linh quang chói mắt, chui vào phụ cận vách đá biến mất không thấy đâu.
Sau một khắc, vách đá mờ dần rồi từ từ biến mất không thấy đâu.
“Thanh Lâm, Thanh Lỗi. Các ngươi vào trong mỏ thăm dò, trước tiên nhìn qua quy mô của mỏ khoáng thạch. Ta nhắc nhở các ngươi trước một câu, mỏ Huyền Kim này là của gia tộc. Cố gắng làm việc, gia tộc sẽ luận công mà khen thưởng. Ai dám cất giấu Huyền Kim khoáng thạch, nếu như bị ta phát hiện sẽ nghiêm trị không tha.” Vương Minh Trung nghiêm nghị nói.
“Vâng, thất thúc công.”
Mười hai tộc nhân đồng thanh đáp ứng rồi lần lượt tiến vào trong mỏ đá.
Vương Trường Sinh nghe xong lời này, trong lòng khẽ run lên. Hắn phải nhanh chóng xử lý khối Huyền Kim khoáng thạch kia mới được.
“Trường Sinh, ngươi lại đây nhìn xem thất thúc mang đồ tốt gì tới cho ngươi này. Vừa rồi suýt chút nữa ta quên đưa cho ngươi.” Vương Minh Trung vẫy tay với Vương Trường Sinh, vừa cười vừa nói.
Vương Trường Sinh lên tiếng rồi bước nhanh về chỗ Vương Minh Trung.
Hắn có tật giật mình nên không dám nhìn thẳng vào Vương Minh Trung.
Vương Minh Trung lấy từ trong Túi Trữ Vật ra ba quả đào màu xanh nhạt rồi đưa cho Vương Trường Sinh, vừa cười vừa nói: “Ba quả Thanh Ti Đào này mới được hái năm nay. Ba năm này khổ cho ngươi rồi, ngươi cầm lấy ăn đi! Ta nhớ ngày xưa, mỗi khi Thanh Ti Đào sắp chín, ngươi đều sẽ chạy đến chỗ thất thúc, không nói một lời mà chỉ đứng dưới gốc cây đào chăm chú nhìn linh đào trên cây. Tam tẩu tới kéo ngươi về, ngươi cũng không chịu về, ta hái cho ngươi một quả Thanh Ti Đào thì ngươi mới chịu quay về.”
“Haha, loại chuyện này hắn làm rất nhiều.” Vương Diệu Kính cười một tiếng, trêu ghẹo nói.
Thanh Ti Đào là linh quả nhất giai hạ phẩm, mỗi năm chín một lần. Trước khi Vương Trường Sinh rời khỏi Thanh Liên sơn, mỗi khi Thanh Ti Đào trong nhà thất thúc trưởng thành, hắn đều cùng các đệ đệ muội muội đến nhà Vương Minh Trung giúp đỡ cho đến khi thất thẩm cho mỗi người một quả Thanh Ti Đào thì mới rời đi.
Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Vương Trường Sinh rất cảm động. Hắn cảm thấy rất xấu hổ khi bản thân mình lại cất giấu Huyền Kim khoáng thạch.
Hắn muốn lấy Huyền Kim khoáng thạch ra thế nhưng lại lo lắng sẽ bị thất thúc và ngũ thúc công trách mắng.
Nhìn bề ngoài thì thấy hắn bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại đang không ngừng tranh đấu.
“Làm sao? Chê ít sao? Chỉ có ba quả thôi, số Thanh Ti Đào còn lại sẽ được chia cho Trường Minh và Trường Thần.” Vương Minh Trung nhìn thấy Vương Trường Sinh đang thất thần, khẽ cười nói.
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh càng thêm do dự.
“Trường Sinh, ngươi là người đầu tiên phát ra mỏ Huyền Kim. Ngươi có lét lút khai thác mấy khối Huyền Kim hay không?”
Vương Minh Trung thuận miệng hỏi.
“Chất nhi có khai thác một khối.”
Sau một hồi do dự, Vương Trường Sinh lấy ra khối Huyền Kim khoáng thạch kia, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Ngược lại, Vương Minh Trung và Vương Diệu Kính không cảm thấy kỳ lạ, cũng không trách tội hắn.
Vương Minh Trung nhận lấy khối Huyền Kim khoáng thạch rồi nhét ba quả Thanh Ti Đào vào trong tay Vương Trường Sinh, vỗ vỗ vai của hắn, thở dài rồi nói: “Trường Sinh. Ba năm này ngươi đã phải chịu khổ, bình Luyện Khí Đan này cho ngươi. Xem như ban thưởng cho việc giao nộp Huyền Kim khoáng thạch.”
Hắn lấy ra một bình sứ màu xanh rồi đưa cho Vương Trường Sinh.
“Tạ ơn ngũ thúc công. Vì gia tộc làm việc là điều nên làm.” Vương Trường Sinh nói một tiếng cảm ơn, thu hồi đan được.