Thanh Vân sơn mạch nằm ở phía đông của huyện Thanh Vân, trải dài hàng trăm dặm, ở đây có hàng trăm ngọn núi lớn nhỏ khác nhau. Thanh Liên sơn là một trong số ít linh sơn của Thanh Vân sơn mạch. Bởi vì ngoại hình giống như một đóa hoa sen màu xanh nên có tên gọi như vậy.
Mặc dù Thanh Liên sơn chưa đến mức hùng vĩ, nhưng bốn mùa như xuân, trên núi có đủ các loại kỳ hoa dị thảo.
Gia tộc Vương gia sống ở Thanh Liên sơn, từ giữa sườn núi cho đến đỉnh núi có xây rất nhiều tòa lầu các, trên này có mấy trăm tộc nhân Vương gia sinh sống.
Trên đỉnh núi có một tòa phủ đệ chiếm diện tích rất lớn, ở trong một đình viện yên tĩnh nào đó.
Bên trong đình viện có một hồ nước rộng hơn mười trượng, trong đó trồng vài bông hoa sen màu xanh.
Một con đường quanh co dải đá vụn dẫn thẳng đến một tòa lầu các màu xanh cao hai tầng.
Trong phòng, một nam tử trung niên khuôn mặt chính trực, trên người khoác một bộ trường sam màu xanh đang nằm trên bàn, lật xem sách.
Nam tử trung niên chính là Vương Minh Viễn, gia chủ đương nhiệm của Vương gia.
Năm nay Vương Minh Viễn 40 tuổi, hắn là tứ linh căn, nhưng xử lý công bằng nên được đại đa số tộc lão đề cử làm gia chủ, phụ trách quản lý sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc.
Hiện nay, Vương gia có 144 tu tiên giả, một vị tộc lão vừa qua đời cách đây không lâu.
Giải quyết sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc không phải là một chuyện dễ dàng, Vương Minh Viễn phải lo liệu đến tất cả mọi mặt vì thế mà hắn trì hoãn việc tu luyện, đến nay chỉ mới là Luyện Khí tầng năm. Nhưng mà tư chất của hắn cũng không tốt, dù có cố gắng tu luyện đến đâu thì khả năng tiến vào Trúc Cơ Kỳ cũng rất thấp.
“Hầy, tháng này lại tiếp tục lỗ vốn sao?” Vương Minh Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhíu mày, ông lấy tay dụi dụi con mắt, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
“Cộc cộc cộc!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một giọng nói của nữ tử vang lên: “Phu quân, ta đã làm một chút đồ ăn, chàng bây giờ có rảnh không?”
Vương Minh Viễn giãn lông mày đang nhíu chặt ra, nói: “Thanh Nhi, nàng không phải là người ngoài, cứ trực tiếp đi vào là được rồi.”
“Thiếp đây không phải là sợ làm ảnh hưởng đến chàng làm việc sao! Chàng là gia chủ Vương gia, một ngày trăm công nghìn việc, một nữ nhân như thiếp làm sao dám quấy rầy chàng.”
Một mỹ phụ trung niên mặc váy xanh bước vào, hai tay đang cầm một cái khay, trên khay có một đĩa bánh ngọt màu xanh và một bát cháo trắng.
Mỹ phụ trung niên chính là Liễu Thanh Nhi, mẫu thân của Vương Trường Sinh.
Liễu Thanh Nhi đặt khay xuống, đưa bánh ngọt cùng cháo trắng tới trước mặt Vương Minh Viễn.
“Thanh Liên cao, cháo hạt sen. Thanh Nhi, từ khi Sinh nhi đến huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư cho đến nay nàng cũng chưa nấu những món này cho ta ăn.”
Vương Minh Viễn mỉm cười, cầm lấy một miếng bánh ngọt rồi bỏ vào miệng.
Liễu Thanh Nhi đi tới sau lưng Vương Minh Viễn, đặt bàn tay ngọc lên vai Vương Minh Viễn, xoa xoa vai cho hắn.
“Chàng còn nhớ có đứa con trai tên là Sinh nhi sao? Thiếp còn tưởng rằng một ngày chàng bận trăm công nghìn việc, nên đã quên mất Sinh nhi rồi.” Liễu Thanh Nhi tức giận, nói.
Vương Minh Viễn cười khổ, nói: “Sao có thể thế được! Ta chỉ có một đứa con trai là Sinh nhi thôi, ta làm sao quên hắn được? Qua một năm nữa, khi hắn hết nhiệm kỳ thì ta sẽ gọi hắn về, thế là được rồi!”
“Chàng cho rằng thiếp đến đây là để nói chuyện này sao? Tứ muội đã nói cho thiếp biết huyện Bình An xuất hiện cương thi. Nếu tứ muội không nói cho thiếp biết, chàng còn định giấu thiếp đến khi nào?”
“Ta đã phái ngũ thúc, Trường Ca và Trường Vũ đến huyện Bình An tiếp viện. Sinh nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, nàng yên tâm!” Vương Minh Viễn vỗ vỗ bàn tay của Liễu Thanh Nhi, an ủi nàng.
Liễu Thanh Nhi nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì từ bên ngoài truyền đến một tiếng gọi gấp gáp: “Tam thúc, tam thúc.”
Liễu Thanh Nhi nghe vậy, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào.
Vương Minh Viễn vội vàng bưng bát sứ lên, dùng tốc độ nhanh nhất húp hết cháo trắng trong bát.
Hắn vừa đặt bát sứ xuống, Vương Trường Ca cùng Vương Trường Vũ cũng vội vàng đi đến.
Sắc mặt của Liễu Thanh Nhi căng thẳng khi nhìn thấy hai người bọn hắn, bà lo lắng hỏi: “Trường Ca, Trường Vũ. Không phải các ngươi đã đi huyện Bình An rồi sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Chẳng nhẽ Sinh nhi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tuy Vương Minh Viễn không nói gì nhưng trong mắt lại hiện ra mấy phần lo lắng.
“Không phải, cửu đệ vẫn bình an vô sự. Chúng cháu phụng mệnh ngũ thúc công nên trở về, có chuyện trọng đại muốn bẩm báo.”
Vương Trường Ca cố ý nhấn mạnh ngữ khí vào “chuyện trọng đại”.
“Trường Ca, có chuyện trọng đại gì lại không thể nói trước mặt ta. Ta gả cho Vương gia được hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ ta vẫn là người ngoài sao?” Liễu Thanh Nhi có chút không vui.
Vương Trường Ca ngượng ngùng cười một tiếng, giải thích: “Tam thẩm, chất nhi không phải có ý này. Đây là nguyên văn của ngũ thúc công, chất nhi và thất muội cũng là phụng mệnh làm việc, vẫn mong tam thẩm thông cảm.”
Vương Trường Vũ đảo mắt, bước nhanh lên phía trước, ngọt ngào nói: “Tam thẩm, chất nhi đã gặp được cửu đệ. Để chất nhi nói cho người tình hình của cửu đệ nhé.”
Sắc mặt Liễu Thanh Nhi dịu đi rồi cùng Vương Trường Vũ đi ra ngoài.
“Đến tột cùng là xảy ra đại sự gì? Đến cả trước mặt tam thẩm, ngươi cũng không thể nói?” Vương Minh Viễn nhíu mày, nói.
Sắc mặt Vương Trường Ca nghiêm lại, bước nhanh lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Tam thúc, phát hiện một mỏ Huyền Kim ở Thanh Thạch trấn, huyện Bình An, đây là do cửu đệ phát hiện được. Ngũ thúc công bảo tam thúc phái thêm người đến Thanh Thạch trấn khai thác Huyền Kim.”
“Cái gì? Huyền Kim? Ngươi nói thật chứ?” Vương Minh Viễn kinh hô, hô hấp có chút nặng nề.
“Chắc chắn là thật. Chất nhi có mang về một khối Huyền Kim khoáng thạch.”
Vương Trường Ca lấy ra một khối khoáng thạch từ trong Túi Trữ Vật, đưa cho Vương Minh Viễn.
“Ta không biết chút gì về vật liệu luyện khí. Trường Ca, ngươi mau đi mời tam thẩm đến đây. Mặc dù tam thẩm chỉ là luyện khí học đồ, nhưng nàng có thể phân biệt nhiều loại vật liệu luyện khí quen thuộc, để nàng xác nhận một chút.”
Kỳ thật Vương Minh Viễn biết thứ trên tay mình chính là Huyền Kim khoáng thạch, nhưng hắn muốn tìm một cái cớ để xoa dịu sự bất mãn trong lòng Liễu Thanh Nhi.
Những lời Vương Trường Ca vừa mới nói, ai nghe được đều cảm thấy khó chịu.
Sau khi Liễu Thanh Nhi gả vào Vương gia, nàng hiếm khi rời khỏi Thanh Liên sơn, nàng cùng một nhóm nữ tộc nhân Vương gia nuôi tằm, dệt áo, làm ruộng để kiếm thêm thu nhập, nàng giúp chồng dạy con, chịu đựng mệt nhọc. Vương Minh Viễn không muốn bởi vì vài câu nói vô tâm của chất tử mà làm tổn thương trái tim của thê tử.
Vương Trường Ca lĩnh mệnh mà đi, ngay sau đó đã mời Liễu Thanh Nhi trở về.
“Ngươi gọi ta trở về làm gì? Cẩn thận không ta lại tiết lộ cơ mật của Vương gia các ngươi.” Liễu Thanh Nhi có chút bất mãn, nói.
Vương Minh Viễn nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Được rồi, hai tiểu bối còn đang ở đây! Chú ý hình tượng. Ở Thanh Thạch trấn, huyện Bình An phát hiện một mỏ Huyền Kim, là do Sinh nhi phát hiện. Thanh Nhi, trước kia nàng từng nhậm chức ở Thần Binh Các trong mười năm, hiểu biết sâu rộng, nàng mau nhìn xem đây có phải là Huyền Kim hay không. Nếu như đây là Huyền Kim thì Sinh nhi đã lập được đại công.”
Nghe nói con của mình đã phát hiện ra một mỏ Huyền Kim, Liễu Thanh Nhi cũng không còn tức giận nữa, bà nhận lấy khoáng thạch, cẩn thận xem xét.
Môi nàng mấp máy mấy lần, một tiếng “xì xì” vang lên. Một đoàn hỏa diễm màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Liễu Thanh Nhi, một mảng lớn hỏa diễm màu đỏ bao trùm toàn bộ khoáng thạch.
Thời gian trôi qua từng chút một nhưng khoáng thạch vẫn không hề có dấu hiệu tan chảy.
Liễu Thanh Nhi lấy ra một thanh chủy thủ màu xanh, sau khi truyền pháp lực vào thì chém vào khoáng thạch.
“Keng!”
Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, mặt ngoài khoáng thạch xuất hiện thêm một vệt trắng.
“Không sai, đây chính là Huyền Kim khoáng thạch, cũng không biết quy mô của mỏ Huyền Kim này lớn đến mức nào. Nhưng cho dù chỉ là một mỏ Huyền Kim cỡ nhỏ, cũng đủ để chúng ta vượt qua khó khăn.” Vẻ mặt Liễu Thanh Nhi có chút phấn khởi.
“Tốt rồi, được tổ tiên phù hộ, Vương gia của chúng ta được cứu rồi. Trường Ca, ngoại trừ các ngươi, chuyện này còn có bao nhiêu người biết?” Vương Minh Viễn trầm giọng hỏi.
Vương Trường Ca suy nghĩ một lát, thành thật nói: “Còn có ngũ thúc công và cửu đệ. Đúng rồi, có một số tộc nhân không có linh căn biết được một chút. Bọn hắn là những người đầu tiên khai thác ra Huyền Kim khoáng thạch, Huyền Kim khoáng thạch nằm ở bên trong một mỏ đá, nhưng bọn hắn lại không biết đây là Huyền Kim. Thời điểm chất nhi cùng thất muội trở về, ngũ thúc công tự mình theo dõi mỏ đá, cửu đệ thì đi tập trung tộc nhân đã biết chuyện lại, nghiêm cấm bọn hắn tiếp xúc với ngoại nhân.”
“Được rồi. Chuyện này các ngươi không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ. Ta lập tức triệu tập tứ đệ và những người khác đến họp, phải mau chóng phái người đến Thanh Thạch trấn.”
“Vâng, tam thúc.”
Vương Trường Ca nháy mắt với Vương Trường Vũ, Vương Trường Vũ ngầm hiểu rồi cùng Vương Trường Ca rời đi, để lại Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi.
“Thiếp biết Sinh nhi có năng lực mà, hắn phát hiện ra một mỏ Huyền Kim, lập được một đại công, có thể gọi hắn trở về được rồi.” Vẻ mặt Liễu Thanh Nhi mong đợi, nói.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Sinh nhi lập được một đại công thì sẽ được trọng thưởng, chờ hắn hết nhiệm kỳ rồi gọi hắn về cũng không muộn. Dù sao cũng chỉ còn một năm, nếu như gọi hắn về sớm thì rất dễ khiến người khác mượn cớ, ngày sau ta xử lý sự vụ trong gia tộc cũng khó hơn.” Vương Minh Viễn có chút khó khăn, nói.
Liễu Thanh Nhi trừng mắt nhìn Vương Minh Viễn, tức giận nói: “Được, được. Mỗi lần thiếp bảo chàng gọi Sinh nhi về, chàng đều lấy lý do là sợ người khác mượn cớ. Trong lòng chàng chỉ có Vương gia chứ không có chỗ cho chúng ta. Tháng này chàng ngủ lại trong thư phòng đi! Dù sao không có hai mẹ con chúng ta, chàng vẫn sống rất tốt.”
Nói xong, Liễu Thanh Nhi tức giận rời đi.
Vương Minh Viễn nhìn thấy tình cảnh này, đành cười khổ, miệng đầy chua xót.
Hắn làm sao lại không muốn gọi Sinh nhi về, nhưng hắn thân là gia chủ Vương gia. Đầu tiên phải để cho tộc nhân tâm phục khẩu phục, mới quản lý sự vụ tốt được. Vì thế, hắn mới nghiêm khắc với mình và vợ con.
Bởi vì hắn xử sự công bằng nên uy vọng của hắn trong lòng tộc nhân rất cao. Vì vậy rất nhiều mệnh lệnh mới có thể tiến hành thuận lợi.