Mẫu thân bớt ăn bớt mặc, hơn phân nửa linh thạch để dành được đều mua tài nguyên tu luyện cho hắn. Phụ thân lấy linh khí đã sử dụng nhiều năm đưa cho hắn phòng thân, tộc thúc tặng cho hắn đan dược và phù triện.
Hiện tại phát hiện ra một mỏ kim loại khoáng mạch, hắn vậy mà lại nghĩ đến việc độc chiếm, quá không hiểu chuyện.
Báo lên gia tộc là chắc chắn, nhưng trước khi báo lên gia tộc, hắn muốn đào một khối Huyền Kim khoáng thạch, bán ra linh thạch đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Vương Trường Sinh khống chế Kim Tiền Kiếm, chém xuống một khối Huyền Kim khoáng thạch to bằng cái thớt. Nếu vận khí tốt, khối Huyền Kim khoáng thạch này có thể tinh chế ra hơn một cân Huyền Kim, có giá trị hơn ba mươi viên linh thạch.
Để che giấu việc Huyền Kim khoáng thạch đã bị khai thác, Vương Trường Sinh đã tìm một ít củi khô, nhóm lửa rồi đặt gần vách đá đã bị chém.
Dưới làn khói, vách đá mới bị chém trở nên đen sì, giống hệt những vách đá xung quanh.
Sau khi xác nhận không có gì khác thường, lúc này Vương Trường Sinh mới yên tâm, cất Huyền Kim khoáng thạch vào Túi Trữ Vật của mình.
Đúng lúc này, xuất hiện một đạo linh quang màu xanh ở phía chân trời xa xa. Từ xa đến gần xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Trường Sinh, chậm rãi hạ xuống.
Linh quang màu xanh rõ ràng là một chiếc phi chu màu xanh dài khoảng hai trượng, trên thân thuyền khắc rất nhiều linh văn màu xanh, tỏa ra sóng linh lực nhàn nhạt.
Trên phi chu màu xanh có hai nam một nữ đang đứng trên đó. Đứng phía trước phi chu là một ông lão, hai hốc má của ông rất gầy, trên cằm còn giữ lại một sợi râu dê, ông lão khoác trên người một kiện trường bào màu xanh, trường bào màu xanh tung bay phấp phới theo gió, thể hiện ra một loại tiên phong đạo cốt.
Một nam tử khác dáng người vừa cao vừa gầy, khuôn mặt chất phác. Còn nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, mặc trên người một bộ y phục màu xanh nước biển, nàng có một đôi mắt đẹp không tì vết.
“Ngũ thúc công, tứ ca, thất tỷ. Sao bây giờ mọi người mới tới?” Vương Trường Sinh nhìn thấy ba người, trên mặt mừng rỡ, nói.
Tộc nhân Vương gia, dựa theo bối phận từ cao xuống thấp được chia làm Diệu, Minh, Trường, Thanh, Thu, Thiên, Hữu. Trước mắt, tu tiên giả có bối phận thấp nhất là Thanh tự bối, còn cao nhất là Diệu tự bối. Phần lớn tu tiên giả Diệu tự bối đều đã có tuổi, chỉ có Vương Diệu Tông đạt tới Trúc Cơ Kỳ.
Hai nam một nữ, dựa theo bối phận từ cao xuống thấp, theo thứ tự là Vương Diệu Kính, Vương Trường Ca và Vương Trường Vũ.
Vương Trường Ca là nhi tử của nhị bá Vương Minh Tài, tư chất tam linh căn, tu vi Luyện Khí tầng sáu, năm nay 22 tuổi. Vương Trường Vũ là tôn nữ của cửu thúc công Vương Diệu Lương, phụ thân của nàng là Vương Minh Tiêu, trong lúc hộ tống hàng hóa thì gặp phải tà tu, vì bảo vệ tài vật nên bị tà tu giết chết. Năm nay Vương Trường Vũ 20 tuổi, tư chất tam linh căn, tu vi Luyện Khí tầng năm.
“Còn không phải do thập thất đệ lơ là nhiệm vụ sao, hắn được giao cho phụ trách thu phát thư tín, liên lạc với Thiên Sư trong ba huyện. Bởi vì không có một bức thư nào được gửi tới nên hắn đóng cửa, bế quan tu luyện. Nếu không phải tứ thẩm đến thăm hắn, chỉ sợ chúng ta còn không biết huyện Bình An xuất hiện cương thi. Nhìn thấy nội dung trong bức thư, tam thúc lập tức để ngũ thúc công dẫn theo ta cùng thất muội chạy đến đây.” Vương Trường Ca cười khổ, giải thích.
Vương Trường Sinh giật mình, nghi ngờ, nói: “Thì ra là thế, đệ còn đang nghĩ làm sao mà mọi người đến bây giờ mới chạy đến đây. Nói đi cũng phải nói lại, không phải tam bá công là người trông coi bồ câu đưa thư sao?”
Tam bá công của Vương Trường Sinh là ngũ linh căn, đã qua 80 tuổi, phụ trách thu phát thư tín.
Vương Diệu Kính thở dài, vẻ mặt buồn bã, nói: “Nửa tháng trước, tam ca đã tạo hóa. Tiểu thập thất đã 16 tuổi, lẽ ra phải ra ngoài làm việc, thế nhưng trong khoảng thời gian này, không có công việc nào phù hợp với hắn. Tứ thúc Minh Lương của ngươi tiến cử tiểu thập thất đi thu phát thư tín, phụ thân của ngươi cảm thấy khá phù hợp nên đã đáp ứng. Ai nghĩ rằng tiểu thập thất lại đóng cửa, bế quan tu luyện, kém chút nữa gây ra đại họa. Minh Lương cũng đã hung hăng khiển trách hắn, phạt hắn đi từ đường diện bích hối lỗi trong một tháng. Đúng rồi, Trường Sinh, lúc chúng ta đến thì biết rằng cương thi đã bị tiêu diệt, nhưng lại nghe nói trong mỏ đá có tộc nhân bị giết hại, có phải là vẫn còn cương thi không?”
“Khó có thể nói được, có một tộc nhân bị mất tích tên là Vương Hữu Ân, có khả năng hắn đã biến thành cương thi. Chỉ là không biết Vương Hữu Lượng bị giết bởi Vương Thanh Diễm hay là Vương Hữu Ân, không ngoại trừ khả năng còn có những con cương thi khác. Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm, ngũ thúc công, thật ra nơi này có Huyền Kim khoáng thạch, chỉ là không biết trữ lượng lớn đến mức nào.
“Huyền Kim khoáng thạch!”
Trong đôi mắt đục ngầu của Vương Diệu Kính lóe lên một tia sáng, hắn nhìn về hướng Vương Trường Sinh chỉ, hắn nhìn thấy trên vách đá đen nhánh mơ hồ bắn ra nhiều điểm tinh quang.
Hắn lắc cổ tay một cái, một hỏa cầu khổng lồ đường kính hơn một trượng bắn ra, đập vào vách đá.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, liệt diễm cuồn cuộn bao phủ toàn bộ vách đá.
Một lát sau, ngọn lửa tiêu tán hết, nơi bị hỏa cầu khổng lồ đập vào cũng không có biến hóa gì lớn.
“Ngũ thúc công, để tôn nhi tới thử một chút.” Vương Trường Vũ tự đề cử mình.
Nàng giơ hai tay lên, từ trong tay áo bay ra mấy đạo thủy tiễn trong suốt dài hơn một thước, trong nháy mắt đánh trúng vào nơi hỏa cầu đã nện.
Hai tiếng trầm đục vang lên, thủy tiễn trong suốt vỡ vụn ra nhưng chưa thể đâm thủng vách đá, trên vách đá bốc lên một làn khói xanh.
Mấy năm nay, Vương gia thu không đủ chi, cuộc sống trôi qua thập phần gian nan. Tộc nhân trẻ tuổi đang tu luyện có thể có được một kiện linh khí đã là tốt lắm rồi, đối với những vật phẩm sử dụng một lần như là phù triện công kích, cực ít tộc nhân có thể sở hữu được. Cho dù có, số lượng cũng không vượt quá năm tấm, cho nên phần lớn đều sử dụng phù triện nhất giai hạ phẩm.
Bởi vì quá nghèo nên tu tiên giả ở Vương gia chỉ có thể dành nhiều tinh lực và thời gian hơn trong việc tu luyện pháp thuật nhằm tăng cường thực lực của bản thân.
Vương Trường Ca lấy ra một thanh đoản kiếm màu vàng dài hơn một thước rồi chém vào vách đá. Lưỡi kiếm sắc bén đã bị chặn lại ngay khi mới chạm vào vách đá.
Hắn khống chế thanh đoản kiếm màu vàng, chém xuống một tảng đá to bằng nắm tay từ trên vách đá màu đen, mặt ngoài tảng đá tỏa ra nhiều điểm kim quang.
“Ngũ thúc công, người hiểu biết sâu rộng, người thử nhìn xem đây có phải là Huyền Kim không.” Vương Trường Ca nhặt khoáng thạch lên rồi đưa cho Vương Diệu Kính.
Vật liệu luyện khí ở tu tiên giới nhiều vô số kể. Tư chất của Vương Trường Ca tốt hơn Vương Trường Sinh. Ngày thường, hắn đều tu luyện ở trong gia tộc, đối với vật liệu luyện khí cũng không hiểu biết nhiều. Mà Liễu Thanh Nhi là luyện khí học đồ nên bà đã giới thiệu vật liệu luyện khí cho Vương Trường Sinh từ khi hắn còn nhỏ, cho nên lúc này Vương Trường Sinh mới nhận ra đây là Huyền Kim khoáng thạch.
Nếu luận về kinh nghiệm, đương nhiên là Vương Diệu Kính có kinh nghiệm phong phú.
Vương Diệu Kính nhận lấy khoáng thạch, cẩn thận kiểm tra một hồi.
“Xì xì!”
Trong lòng bàn tay của ông bỗng nhiên xuất hiện một hỏa cầu khổng lồ, ngọn lửa cuồn cuộn lập tức bao trùm toàn bộ khoáng thạch.
Sau mười hơi thở, khoáng thạch vẫn không có dấu hiệu tan chảy.
Vương Diệu Kính lập tức mừng rỡ như điên, kích động nói: “Không sai, đây tuyệt đối là Huyền Kim, vật liệu luyện khí nhất giai hạ phẩm thường được sử dụng trong tu tiên giới. Huyền Kim có độ cứng rất tốt, nhiệt độ nóng chảy cao, những linh khí loại đao kiếm thường được luyện chế bằng Huyền Kim. Trường Sinh, lần này ngươi đã lập được đại công.”
“Đều là do tổ tông phù hộ, tôn nhi cũng không dám tham công. Đúng rồi, ngũ thúc công, có rất nhiều tộc nhân làm việc trong mỏ đá đều biết đến sự tồn tại của Huyền Kim, tôn nhi đã hạ lệnh phải giữ kín miệng, cũng tập trung bọn hắn lại, nghiêm cấm bọn hắn tiếp xúc với ngoại giới, để tránh tiết lộ tin tức.”
Thanh Thạch trấn nằm ngay cạnh huyện Quảng Lâm, quận Bình Dương. Nếu gia tộc tu tiên ở quận Bình Dương biết Thanh Thạch trấn có mỏ Huyền Kim, nói không chừng sẽ gây phiền toái cho Vương gia. Cho dù là phái người đi đào trộm mỏ Huyền Kim, cũng khiến Vương gia phải chịu tổn thất không nhỏ.
“Làm tốt lắm. Trường Sinh, ngươi lập tức trở về Thanh Thạch trấn, trông coi tộc nhân đã khai thác quặng, nói với bọn hắn rằng cương thi vẫn chưa bị tiêu diệt, nghiêm cấm tộc nhân bước vào trong thâm sơn, người nào vi phạm, nghiêm trị không tha. Trường Ca, Trường Vũ, hai người các ngươi lập tức trở về gia tộc, nói tin tức này cho Minh Viễn để hắn phái thêm nhân thủ đến khai thác mỏ Huyền Kim khoáng thạch này. Việc này rất quan trọng, các ngươi phải nhớ, ngoại trừ Minh Viễn thì các ngươi không được phép tiết lộ cho người khác dù chỉ là nửa chữ, biết chưa?”
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Vương Diệu Kính trở nên hết sức nghiêm túc.
Cả Vương Trường Ca và Vương Trường Vũ đều biết tầm quan trọng của việc này nên cả hai đều đáp ứng.
“Ngũ thúc công, chúng con không có linh khí phi hành. Thanh Vân Chu là linh khí phi hành của người, lấy tốc độ của chúng con, chạy đi chạy lại về gia tộc mất rất nhiều thời gian. Nếu không, người dùng Thanh Vân Chu trở về gia tộc, tôn nhi cùng thất muội sẽ ở lại đây?” Vương Trường Ca do dự một lúc rồi kiến nghị.
Vương Diệu Kính lắc đầu, nói: “Không được, các ngươi vẫn còn quá trẻ. Nơi này cách Thanh Trúc phường thị, quận Bình Dương hơn ba trăm dặm, vạn nhất có tu tiên giả từ quận Bình Dương đi ngang qua nơi này lại nhìn thấy hai người các ngươi đang ở đây canh gác, sao có thể không nghi ngờ cho được? Các ngươi cũng không thể liên tục thi triển Ẩn Thân Thuật để ẩn nấp được! Ta thậm chí còn không dám sử dụng phù triện nhị giai Truyền Âm Phù, chính là vì ta lo lắng Truyền Âm Phù bị người khác chặn lại, làm lộ ra bí mật của mỏ Huyền Kim, dẫn tới tặc nhân rình mò. Mười năm trước, huyện Ngọc Điền do Hoàng gia bảo hộ phát hiện một mỏ Huyền Thiết cỡ nhỏ. Bởi vì để lộ ra tin tức, dẫn tới không ít tu sĩ đến đào trộm, thậm chí còn ăn cướp trắng trợn. Hoàng gia tổn thất mấy vị tu sĩ Luyện Khí mới đánh lui được tặc nhân, cuối cùng Hoàng gia phải mời một vị trận pháp sư nhị giai, bố trí trận pháp nhị giai hạ phẩm Hoàng Thiên Hậu Thổ Trận, đồng thời phái thêm hai vị tu sĩ Luyện Khí tầng chín cùng mười mấy vị tu sĩ Luyện Khí đến bảo vệ. Mặc dù không xuất hiện tình trạng đào trộm nữa, nhưng Huyền Thiết cũng bị đào trộm đi không ít khiến Hoàng gia phải chịu tổn thất nặng nề, không được dẫm vào vết xe đổ này! Kéo dài thời gian cũng không sao, quan trọng là phải giữ được bí mật, càng ít người biết càng tốt.”
“Vâng, ngũ thúc công.”
Vương Trường Ca nghe xong lời này, cũng không kiên trì nữa, hắn thu hồi khối Huyền Kim khoáng thạch đã bị chém xuống.
Môi Vương Trường Vũ khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân của nàng bỗng nhiên xuất hiện một đám mây màu trắng, chở nàng cùng Vương Trường Ca chậm rãi bay lên không, bay về phương xa.
“Trường Sinh, ngươi mau trở lại Thanh Thạch trấn, phong tỏa tin tức, tuyệt đối không được để lộ tin tức ra ngoài.” Vương Diệu Kinh nghiêm túc dặn dò.
Vương Trường Sinh đáp ứng, lập tức thi triển Đằng Vân Giá Vũ Thuật rời đi.