Chương 16: Huyền Kim

Buổi trưa, bầu trời nắng như đổ lửa.

Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa nào đó, bày một bàn tiệc rượu. Vương Trường Sinh ngồi ở vị trí chủ vị cùng với các tộc nhân Vương gia Thanh tự bối.

“Cửu thúc, đây là Kim Tích Đao Ngư vừa mới bắt lên từ dưới sông. Không biết khẩu vị của người là gì nên hấp, kho đều có. Còn có Ngọc Trân Kê này, từ trước đến nay đều dùng thóc để nuôi dưỡng, hương vị cũng không tệ. Còn món thịt vịt nướng này nữa, từ nhỏ đến lớn vịt được ăn gạo uống nước giếng, chất thịt rất tươi.” Vương Thanh Sơn nhiệt tình giới thiệu, cười rạng rỡ.

“Đúng vậy, cửu thúc. Bát canh phỉ thúy này là dùng măng tươi ngon nhất để chế biến, nước canh thanh ngọt lại ngon miệng.”

“Còn món bồ câu hầm nhân sâm này nữa, đây là đặc sản của Thanh Thạch trấn.”

Tộc lão Thanh tự bối thi nhau mở miệng, giới thiệu cho Vương Trường Sinh các món ăn trên bàn.

“Được rồi, ta muốn ăn gì thì ta sẽ tự gắp. Các ngươi cũng đừng chỉ nhìn ta ăn, không cần quá câu nệ, nên uống rượu thì cứ uống rượu.” Vương Trường Sinh khoát tay áo, dặn dò.

Các tộc lão nhao nhao đáp ứng. Ngoài miệng thì bọn hắn đáp ứng nhưng lại hiếm khi động đũa.

Hiếm có cơ hội được ngồi ăn cơm cùng Vương Trường Sinh, bọn hắn đương nhiên phải phục vụ cẩn thận, nào quá tùy ý quá mức.

Bọn hắn đều muốn lấy lòng Vương Trường Sinh nên dẫn theo vãn bối nhà mình, muốn tìm kiếm tương lai tươi sáng hơn.

“Cửu thúc công, không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi.” Đúng lúc này, một giọng nói có chút khẩn trương vang lên.

Vương Thu Sinh vội vàng chạy vào, theo phía sau là mấy tên tộc nhân Vương gia Thu tự bối.

“Đã xảy ra chuyện gì? Lại có tộc nhân bị sát hại sao?” Vương Trường Sinh đặt đũa xuống, trầm giọng hỏi.

“Không sai, trong mỏ đá phát hiện một cỗ thi thể, thi thể là bị cương thi cắn chết. Người chết tên là Vương Hữu Lượng, vẫn luôn làm việc trong mỏ đá.” Vương Thu Sinh gật đầu, kể lại toàn bộ sự tình.

“Vương Hữu Lượng? Không phải ta đã yêu cầu toàn bộ tộc nhân rời khỏi mỏ đá rồi sao? Tại sao vẫn còn có người mắc kẹt ở đây? Mỏ đá này là do ai quản lý?” Vương Trường Sinh nghiêm mặt hỏi.

Một nam tử trung niên thân hình cao lớn tiến lên hai bước, cung kính nói: “Tôn nhi là Vương Thu Tài, bái kiến cửu thúc công. Mỏ đá kia là do tôn nhi quản lý. Dựa theo lời dặn dò của cửu thúc công, ngày hôm qua, toàn bộ tộc nhân đều đã sơ tán khỏi mỏ đá, nhưng không biết vì lý do gì, đêm qua, Vương Hữu Lượng đã lén lút chạy về mỏ đá rồi bị cương thi cắn chết.”

“Mỏ đá này ở đâu? Thi thể chắc là chưa bị thiêu hủy!”

“Cách Thanh Thạch trấn hơn ba mươi dặm về phía Đông. Thi thể vẫn chưa bị thiêu hủy, tôn nhi đã bảo người trông coi thi thể, không có để xảy ra lộn xộn.”

Vương Trường Sinh đứng dậy, ra lệnh: “Thu Sinh, Thu Tài, hai người các ngươi đi với ta một chuyến. Thanh Sơn, ta nhớ là còn một mỏ đá nữa, trước tiên rút toàn bộ tộc nhân về, trước khi tiêu diệt triệt để cương thi, toàn bộ tộc nhân không được tự ý rời khỏi Thanh Thạch trấn, người nào vi phạm, nghiêm trị không tha.”

“Vâng, cửu thúc, chất nhi sẽ ra lệnh ngay.”

Môi Vương Trường Sinh khẽ mấp máy mấy lần, một đám mây màu trắng bỗng hiện ra, Vương Thu Sinh kéo Vương Thu Tài đứng lên trên đám mây.

Đám mây màu trắng chậm rãi bay lên không rồi bay về phía đông.

Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh xuất hiện trong một hẻm núi khổng lồ. Bốn phía hẻm núi được bao quanh bởi núi, trên mặt đất rải rác rất nhiều đá vụn, những ngọn núi xung quanh có vết tích hỏa thiêu rõ ràng.

Cách đó không xa có một đỉnh núi cao ba bốn trăm trượng, dưới chân núi tụ tập mấy chục tộc nhân Vương gia. Bên trái chân núi rõ ràng có vết tích nung khô, gần đó có không ít tảng đá xanh khổng lồ đã được khai thác ra.

Dưới sự chỉ dẫn của Vương Thu Tài, Vương Trường Sinh rất nhanh đã nhìn thấy một thi thể có hai lỗ máu trên cổ.

“Cửu thúc công, tôn nhi cứ tưởng rằng cương thi đã bị tiêu diệt nên sáng hôm nay chúng con đã quay lại mỏ đá, dự định khai thác đá. Nhưng khi vừa đến mỏ đá thì phát hiện thi thể Vương Hữu Lượng.” Vương Thu Tài giải thích.

Vương Trường Sinh phát hiện lồng ngực Vương Hữu Lượng đang phồng to lên, giống như trong ngực hắn có đồ vật gì đó.

Hắn móc từ trong ngực Vương Hữu Lượng ra một tảng đá màu xanh to bằng nắm tay, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy bề mặt tảng đá mơ hồ bắn ra kim quang, giống như có một vài kim loại bị trộn lẫn trong đó.

“Đây là vàng sao? Mỏ đá này có phải là mỏ vàng không?” Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, quay sang hỏi Vương Thu Tài.

“Đây không phải là vàng, chúng con cũng không biết đây là cái gì. Đặt vào trong lò, đốt nửa ngày cũng không bị nung chảy, lấy đao bổ xuống cũng không nứt.” Vương Thu Tài lắc đầu, nói.

Vương Trường Sinh đảo mắt qua, hỏi: “Tảng đá này được khai thác ở đây sao?”

“Đúng vậy, mấy ngày trước mới phát hiện được. Lúc đầu còn tưởng rằng đây là vàng, nhưng khi đặt nó vào trong lò rồi nung nửa ngày, đến lúc lấy ra khỏi lò thì tảng đá vẫn còn nguyên vẹn. Tam thúc đã phái Thu Mậu đi huyện thành mời một vị sư phụ ngọc thạch, nhưng cũng không nhìn ra được đây là vật gì.”

“Dẫn ta tới nơi đã phát hiện ra tảng đá này. Mặt khác, lập tức mang thi thể đi thiêu hủy.”

Vương Thu Tài dặn dò hai tộc nhân mang thi thể đi thiêu hủy. Rồi tự mình dẫn Vương Trường Sinh đi tới trước vách đá phía bên phải chân núi.

Vách đá tối đen như mực, rõ ràng đã từng bị lửa đốt. Dưới ánh mặt trời, mơ hồ bắn ra từng tia kim quang.

“Giải tán tộc nhân đi, để bọn hắn trở về. Còn nữa, nếu trong tay ai có loại đá thì bảo bọn hắn lập tức giao ra. Dám to gan cất giấu, nghiêm trị không tha.” Vương Trường Sinh trịnh trọng ra lệnh.

Vương Thu Tài đảo mắt một vòng, thận trọng hỏi: “Cửu thúc công, đây có phải là đồ vật mà tiên nhân sử dụng hay không?”

“Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu thật sự là đồ vật được tu tiên giả sử dụng, ta có thể gọi ngươi về chủ gia để làm việc. Trước đó, phải giữ kín miệng, mặt khác, tập trung tất cả tộc nhân đang ở trong mỏ đá lại, không cho phép bọn hắn tiếp xúc với người ngoài. Việc này là cơ mật hàng đầu của Vương gia chúng ta. Kẻ nào tiết lộ ra ngoài, nghiêm trị không tha.”

“Vâng, cửu thúc công, tôn nhi sẽ đi làm ngay.’ Vương Thu Tài đáp ứng rồi quay người rời khỏi.

“Thu Sinh, ngươi đi cùng hắn, đi giải tán tộc nhân, không cho phép bất kì kẻ nào ở lại nơi này.”

Vương Thu Sinh đáp ứng rồi quay người rời khỏi.

Chờ sau khi tất cả tộc nhân Vương gia rời đi, Vương Trường Sinh giơ hai tay lên, hai khối băng trùy trong suốt dài hơn một thước bắn ra, đánh lên trên vách đá hiện ra ra kim quang.

Hai tiếng nổ khẽ vang lên, hai khối băng trùy vỡ vụn ra, trên vách đá xuất hiện một mảng sương trắng.

Vương Trường Sinh vui mừng, lấy ra Kim Tiền Kiếm rồi bổ vào vách đá.

“Keng”. Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, lưỡi kiếm Kim Tiền Kiếm vừa cắm vào vách đá đã bị chặn lại.

“Quả nhiên, ta đoán không sai, đây là Huyền Kim. Cũng không biết quy mô của mỏ này lớn đến mức nào.” Vương Trường Sinh nói nhỏ, trong mắt hiện ra một chút sợ hãi xen lẫn vui mừng.

Huyền Kim, là một kim loại thường được sử dụng trong tu tiên giới. Là vật liệu luyện khí nhất giai hạ phẩm, thường dùng để luyện chế đao kiếm và các loại linh khí khác.

Ở trên thị trường, một cân Huyền Kim có giá trị là ba mươi viên linh thạch. Nếu như luyện chế thành linh khí, giá cả sẽ còn cao hơn nữa.

Mỏ đá này thế mà lại có Huyền Kim, khoáng thạch kim loại thường được sử dụng trong tu tiên giới. Thực sự nằm ngoài dự liệu của Vương Trường Sinh, cũng không biết quy mô của mỏ Huyền Kim này lớn đến mức nào.

Nhưng cũng không cần quá nhiều, cho dù chỉ có trăm cân cũng có thể bán được ba nghìn viên linh thạch. Đối với Vương gia mà nói thì đây cũng là một con số lớn.

Hiện tại Vương gia tăng thu giảm chi, thứ đang thiếu chính là linh thạch. Có mỏ Huyền Kim này, Vương gia nhất định sẽ vượt qua được khó khăn trước mắt. Nếu quy mô của mỏ Huyền Kim này tương đối lớn thì đây chính là cơ hội để Vương gia vùng lên.

Vương Trường Sinh bình phục lại tâm tình kích động, nhìn qua vách đá hiện ra kim quang, sắc mặt có chút bất an.

Nói thật, sau khi xác định đây là mỏ Huyền Kim. Ý nghĩ đầu tiên của Vương Trường Sinh không phải báo lên gia tộc mà là độc chiếm mỏ Huyền Kim này.

Con người ai cũng có tư tâm, Vương Trường Sinh cũng không ngoại lệ.

Nếu như hắn độc chiếm mỏ Huyền Kim này rồi đổi lấy tài nguyên tu luyện, tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nếu số lượng Huyền Kim đủ nhiều, hắn có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng chín cũng không thành vấn đề.

Vương Trường Sinh tâm loạn như ma. Một bên là gia tộc thu không đủ chi, một bên là chính mình tu luyện chậm chạp.

Gia tộc đối xử với hắn không tệ. Hàng năm, mẫu thân đều sẽ đưa cho hắn tài nguyên tu luyện, đường tỷ đưa cho hắn một quả linh đản mà chính mình cũng không nỡ ăn. Trước khi rời khỏi gia tộc, lục thúc công đã đưa cho hắn mấy tấm phù triện nhất giai hạ phẩm, phụ thân lấy Kim Tiền Kiếm mình sử dụng đưa cho hắn phòng thân, mẫu thân lấy Phi Thiên Phù mà bà cất giấu nhiều năm đưa cho hắn bảo mệnh, ngũ thúc công cho hắn ba viên Luyện Khí Hoàn.

Vương Trường Sinh vừa nghĩ tới người thân đối với mình tốt thế nào, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ vì tư tâm của mình.