Lúc này, rất nhiều tộc nhân đã chạy tới. Tay trái bọn hắn cầm bó đuốc, tay phải cầm một nắm gạo nếp. Trên mặt của mỗi người đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ căng thẳng.
Vương Trường Sinh nhíu mày, ra lệnh: “Lập tức phái người đi xem chuyện gì đã xảy ra. Nếu thấy cương thi xuất hiện thì lập tức gõ chiêng đồng báo hiệu.”
Vương Thanh Sơn đáp ứng, lập tức ra lệnh, có mấy tộc nhân tuân mệnh mà đi.
Một khắc sau, tộc nhân được phái đi tìm hiểu tình huống đã quay lại.
Kết quả khiến Vương Trường Sinh dở khóc dở cười. Hóa ra là có một tộc nhân tên là Vương Hữu Thắng, hắn buồn đi tiểu nên tỉnh dậy rồi ra ngoài đi vệ sinh. Không ngờ có một bộ y phục bị gió thổi bay, rơi vào trên người hắn. Hắn nhất thời căng thẳng, lập tức hét lên, gây nên phản ứng dây chuyền.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn có chút xấu hổ. Làm sợ hãi nửa ngày, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió.
“Được rồi. Tất cả đều đi về nghỉ ngơi đi! Phái một vị tộc nhân canh giữ ở nhà Vương Hữu Thắng. Lấy chiêng đồng của hắn đưa cho người khác giữ. Lần sau nếu nhìn thấy cương thi thì hãy gõ chiêng đồng để báo hiệu, không nên tùy tiện gõ chiêng đồng.” Vương Trường Sinh trịnh trọng dặn dò.
“Các ngươi có nghe cửu thúc nói không đấy. Không nhìn thấy cương thi thì không được phép gõ chiêng đồng lung tung, tất cả đều đi về nghỉ ngơi đi!” Vương Thanh Sơn giải tán tộc nhân để ai về nhà nấy.
Vương Trường Sinh trở lại trong phòng, đả tọa dưỡng thần.
Không lâu sau, Thanh Thạch trấn đã lại yên tĩnh.
Giờ dần, đêm khuya thanh vắng, hầu hết mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Vương Thu Mậu không ngăn cản được cơn buồn ngủ nên chậm rãi nhắm hai mắt lại, đi gặp chu công.
Trong một tòa viện tử nào đó, Vương Hữu Thắng chạy từ trong nhà ra, hai tay đang ôm lấy bụng, chạy về phía nhà xí.
Nhà xí cách cửa viện cũng không xa, cửa viện dường như không được khóa chặt. Một trận âm phong thổi tới, đẩy tung cả cửa viện.
“Mẹ nó, thật xúi quẩy. Đầu tiên là không cẩn thận gõ phải chiêng đồng, giờ thì lại bị đau bụng. Hôm qua nhất định là giẫm phải cứt chó rồi!” Vương Hữu Thắng phàn nàn.
Bởi vì không cẩn thận gõ phải chiêng đồng nên hắn bị thúc bối hung hăng khiển trách vài câu. Đám người cùng thế hệ cũng cười nhạo hắn nhát gan, khiến hắn thực sự tức giận.
Đúng lúc này, có người gõ cửa nhà xí một cái.
“Hữu Nghĩa, ta đang ở bên trong. Ngươi đợi một lát nữa.” Vương Hữu Thắng không kiên nhẫn, nói.
“Ầm, ầm!”
Cánh cửa bị đâm vỡ nát. Một bóng người lao về phía Vương Hữu Thắng.
Vương Hữu Thắng thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì hai vai đã bị đối phương tóm lấy. Ngay sau đó, cổ hắn truyền đến một trận đau nhức.
Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cố gắng đẩy đối phương ra nhưng vô ích.
Không lâu sau, Vương Hữu Thắng đã mất đi ý thức.
Bóng người buông Vương Hữu Thắng ra, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén. Chính là Vương Thanh Diễm đã biến thành cương thi.
Nó xoay người, nhảy ra khỏi nhà xí rồi nhảy về phía căn phòng.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến một tiếng hét thảm.
Vương Trường Sinh đang ngồi xếp bằng trên chiếu rơm, hai mắt khép hờ.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông thanh thúy từ bên ngoài truyền đến.
Xung quanh căn phòng, Vương Trường Sinh buộc mấy sợi dây đỏ, trên mỗi sợi dây đỏ đều buộc vài quả chuông. Chỉ cần có người tới gần căn phòng, sẽ chạm vào sợi dây đỏ.
Một tiếng gầm quái dị vang lên, cửa phòng bị đâm thủng. Một con cương thi lao vọt vào bên trong, chính là Vương Thanh Diễm.
Thời điểm tiếng chuông vang lên, Vương Trường Sinh mở hai mắt ra.
“Gầm!”
Cương thi gầm lên một tiếng, mang theo một mùi hôi thối khó chịu mà lao về phía Vương Trường Sinh.
Sắc mặt Vương Trường Sinh thay đổi, lấy một nắm gạo nếp từ trong túi gạo đang buộc trên người, ném về phía cương thi.
Gạo nếp rơi lên người cương thi, bốc lên một làn khói xanh, cương thi phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cương thi gầm lên một tiếng, dùng song trảo chộp về phía Vương Trường Sinh.
Lúc này, Vương Thu Mậu cũng bị tiếng gầm đánh thức, hắn nhìn thấy cương thi, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Vương Trường Sinh giơ hai tay lên, hai khối băng trùy trong suốt dài hơn một thước bay ra.
Hai khối băng trùy đánh vào trên người cương thi, thế nhưng không xuyên thủng được thân thể của nó, hai khối băng trùy vỡ ra hóa thành một đống vụn băng.
Vương Trường Sinh kinh ngạc, thân thể con cương thi này thế mà có thể chặn được pháp thuật sơ cấp trung giai. Không biết linh khí có thể đả thương được nó hay không.
Ánh mắt của hắn đảo một vòng, lấy ra một hạt châu màu lam to bằng quả trứng gà rồi đánh một đạo pháp quyết lên trên.
Sau khi hạt châu màu lam xoay tròn, một lượng lớn lam quang bỗng hiện lên, hóa thành một bức tường nước màu lam cao bằng người và dày hai thước, chặn trước người Vương Trường Sinh.
Cương thi không cần suy nghĩ, trực tiếp lao thẳng vào tường nước màu lam.
Trong khoảng khắc nó lao vào tường nước màu lam, ngón tay Vương Trường Sinh búng liên tục. Từ trên tay bay ra năm đạo bạch quang, trong nháy mắt bay vào bên trong tường nước màu lam biến mất không thấy đâu.
Bức tường nước màu lam “ầm” lên một tiếng rồi ngưng kết thành băng. Hóa thành một bức tường băng màu trắng cao bằng người, tỏa ra từng tia bạch khí.
Cương thi bị đóng băng ở bên trong, biến thành một bức tượng bằng băng.
Vương Trường Sinh búng mười ngón tay liên tục, đánh mấy đạo pháp quyết vào hạt châu màu lam. Vô số đốm sáng màu xanh hiện lên, hóa thành một thủy cầu khổng lồ, bao bọc xung quanh bức tượng băng.
Vương Trường Sinh búng ngón tay liên tục, từng đạo bạch tuyến bay ra, trong nháy mắt biến mất vào trong thủy cầu, thủy cầu nhanh chóng kết băng, biến thành một khối băng lớn.
“Mau rời khỏi nơi này, ta muốn phóng hỏa đốt căn phòng này.” Vương Trường Sinh ra lệnh.
Trên người hắn không có phù triện hệ Hỏa, cũng không thể thi triển pháp thuật hệ Hỏa. Hắn chỉ có thể đóng băng cương thi rồi sau đó thiêu hủy căn phòng này, dùng lửa để tiêu diệt cương thi.
Kế hoạch này, hắn đã sớm nghĩ tới.
Những thứ đáng ở trong phòng đã được dọn đi từ lâu, trong viện cũng đã chuẩn bị rất nhiều vại nước để phòng ngừa lửa lan rộng.
Vương Thu Mậu cùng với thê thiếp vội vàng ôm lấy hài tử, lao ra khỏi căn phòng.
Vương Trường Sinh lấy ra cây châm lửa, đốt chăn đệm rồi lui ra ngoài.
Không lâu sau, ngọn lửa càng ngày càng lớn, ánh lửa ngút trời.
Khối băng bị tan ra bởi ngọn lửa, cương thi cũng vì vậy mà thoát được ra, ngọn lửa lập tức bao phủ toàn thân nó.
Một tiếng gầm chói tai vang lên, cương thi vội vàng lao ra ngoài.
“Thổ Tường Thuật!” Vương Trường Sinh quát lên một tiếng, hai tay phóng ra một luồng hoàng quang chói mắt rồi ấn xuống đất.
Hoàng quang trong nháy mắt biến mất vào trong lòng đất, hai bức tường màu vàng cao hơn hai trượng, dày hai thước bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt đất. Ngăn cản đường đi của cương thi.
Cương thi bị liệt diễm cuồn cuộn cuốn lấy, rất nhanh đã bị đốt thành tro bụi.
Khi Vương Thanh Sơn cùng Vương Thu Sinh chạy đến cũng là lúc cả căn nhà đã bị thiêu hủy. Bởi vì trước đó làm tốt biện pháp phòng hộ, ngọn lửa cũng không thể lan rộng ra.
Khi Vương Trường Sinh cảm thấy đã đến lúc, hắn thi triển Hóa Vũ Thuật để ngưng tụ nước mưa rồi dập tắt ngọn lửa.
“Thanh Sơn, ngươi phái người đi thăm dò một chút. Xem có tộc nhân nào bị sát hại hay không, nếu có tộc nhân bị sát hại, lập tức mang thi thể đi thiêu hủy.”
“Vâng, cửu thúc. Tôn nhi lập tức ra lệnh.” Vương Thanh Sơn gật đầu đáp ứng.
Sau nửa canh giờ, đã có kết quả báo lên. Có hai tộc nhân bị giết hại, một người trong số đó là Vương Hữu Thắng, chết trong nhà xí. Hai cỗ thi thể này đã bị thiêu hủy ngay lập tức.
Lúc này, trời đã sắp sáng. Vương Trường Sinh dặn dò thêm vài câu rồi trở lại căn phòng do Vương Thanh Sơn sắp xếp, đả tọa điều tức.
Nói đến, nếu trên tay hắn có mười tám tấm Hỏa Cầu Phù, đoán chừng vừa đối mặt cũng có thể tiêu diệt con cương thi này, đáng tiếc hắn quá nghèo.
Khiến Vương Trường Sinh cảm thấy kì quái chính là, buổi sáng hắn đã cho bồ câu đưa thư đi báo tin cho gia tộc, làm sao đến tận ban đêm, gia tộc vẫn không phái người tới, chẳng lẽ chưa nhận được thư của hắn?
Vương Trường Sinh nghĩ một hồi, nhưng hắn thực sự không hiểu được nguyên nhân trong đó, dứt khoát không nghĩ tới nữa, nhắm mắt dưỡng thần.