Sáng sớm hôm sau, người thủ mộ lên núi tuần tra thì phát hiện phần mộ của lão thái gia đã bị đào lên, thi thể không cánh mà bay nên hắn lập tức báo cho tộc lão.
Vương Thanh Sơn là tộc nhân Vương gia có bối phận cao nhất trong Thanh Thạch trấn. Lão thái gia đã chết là đường huynh của hắn.
Biết được phần mộ của đường huynh bị trộm, thi thể lại không cánh mà bay. Vương Thanh Sơn một bên phái tộc nhân tìm kiếm thi thể, một bên khác phái người báo quan.
Vương gia là đại gia tộc ở huyện Bình An, phần mộ của lão thái gia bị trộm, thi thể không cánh mà bay, điều này đã khiến rất nhiều tộc nhân Vương gia lo lắng. Khi tộc lão của các chi khác trong Vương gia biết được việc này, tất cả bọn họ đều cầu truy nã hung thủ, tìm thi lão thái gia về để an táng cẩn thận.
Vương Thiên Đức là huyện úy của huyện Bình An, phụ trách trị an và bắt cướp, hắn cũng là tộc nhân Vương gia. Sau khi biết chuyện, Vương Thiên Đức lập tức mang theo tổng bộ đầu cùng mười mấy tên bộ khoái chạy tới Thanh Thạch trấn.
Dựa theo bối phận, Vương Thiên Đức phải gọi lão thái gia đã chết một tiếng thất bá công.
Vương Thiên Đức đầu tiên trấn an tộc lão các chi khác khi bọn họ nghe được tin đã chạy tới đây. Sau đó hắn vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ đưa hung thủ ra trước công lý, cũng như tìm được thi thể của thất bá công.
Vương Thiên Đức làm huyện úy đã được mười năm, có kinh nghiệm phong phú. Hắn mang theo tổng bộ đầu đến nghĩa trang của gia tộc điều tra. Đồng thời cũng hỏi hai tên thủ mộ về tình hình cái đêm phần mộ bị trộm.
Nghe người thủ mộ nói xong, trong lòng Vương Thiên Đức liền có lòng tin.
Vụ án này khẳng định không phải do tộc nhân Vương gia làm. Thất bá công đức cao vọng trọng, tộc nhân Vương gia không thể nào đào phần mộ của thất bá công rồi đánh cắp thi thể được. Nhưng để cẩn thận, Vương Thiên Đức vẫn phái người đi điều tra nghe ngóng, xem trước khi chết thất bá công có khúc mắc với người nào khác hay không.
Toàn bộ vật bồi táng đều bị vơ vét sạch sẽ. Bởi vậy có thể thấy được, kẻ trộm mộ hơn phân nửa là hạng người nghèo rớt mùng tơi. Dựa theo manh mối này, Vương Thiên Đức phái bộ khoái đi kiểm tra từng nhà, những nhà nghèo khó là trọng điểm điều tra.
Vật bồi táng phần lớn là vàng bạc châu báu, kẻ trộm mộ không thể cầm số vàng bạc châu báu này đi rêu rao khắp nơi được. Bọn hắn khẳng định sẽ đem bán vật bồi táng lấy trộm được để lấy bạc.
Lần theo manh mối này, Vương Thiên Đức phái người đi tới tất cả tiệm cầm đồ trong huyện Bình An. Tại một tiệm cầm đồ trong huyện thành có tên là “Tiệm Cầm Đồ Vĩnh An”, bộ khoái biết được sau một ngày xảy ra vụ án, có người đã đến tiệm cầm đồ Vĩnh An để cầm cố vàng bạc châu báu.
Bởi vì số tiền quá lớn, Hứa An là ông chủ của tiệm cầm đồ Vĩnh An cũng đích thân ra tiếp đón.
Qua lời khai của Hứa An, có hai huynh đệ đã tới đây để cầm cố vàng bạc châu báu, trên chân của bọn hắn dính không ít bùn đất. Trong lời nói của bọn hắn, có một tên nói là muốn đi Bách Hoa Lâu chơi mấy ngày.
Bách Hoa Lâu là kỹ viện lớn nhất huyện Bình An, người bình thường không có đủ khả năng đi tới nơi này.
Lần theo manh mối này, bổ khoái rất nhanh đã bắt được hai huynh đệ Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa ở trong Bách Hoa Lâu.
Không chờ ra công đường, Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa đã thành thật khai nhận. Bọn hắn thừa nhận đã lấy trộm vật bồi táng của lão thái gia, nhưng bọn hắn một mực chắc chắn, bọn hắn không đánh cắp thi thể lão thái gia.
Vương Thiên Đức sai người nhốt Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa lại. Để Vương Thanh Sơn triệu tập tộc nhân, tìm kiểm thi thể lão thái gia.
Phụ cận Thanh Thạch sơn có rất nhiều chó hoang. Vương Thiên Đức suy đoán, thi thể lão thái gia có khả năng đã bị chó hoang tha đi.
Vương Thanh Sơn đã triệu tập mấy trăm tên tộc nhân, tất cả cùng nhau lên núi tìm kiếm thi thể lão thái gia, nhưng cũng không thu hoạc được gì. Có vài tên tộc nhân chẳng may gặp phải một con gấu mù rồi bị nó đả thương.
Năm ngày đã trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được thi thể lão thái gia. Mọi người cũng không còn ôm hi vọng gì nữa, Vương Thanh Sơn đành phải để lại mười mấy tên tộc nhân tiếp tục tìm kiếm, còn lại giải tán những tộc nhân khác.
Vương Hữu Bình và Vương Hữu Toàn là đường huynh đệ, hai người bọn hắn phụ trách tiếp tục tìm kiếm thi thể lão thái gia trong núi sâu.
Buổi tối hôm đó, sắc trời dần tối, trên người bọn hắn đều mang theo lương khô, bọn hắn dứt khoát ngủ lại trong một cái miếu hoang trên núi.
“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, chỉ sợ thi thể lão thái gia đã bị đám chó hoang ăn sạch. Vì sao ngũ bá công lại muốn chúng ta tiếp tục tìm kiếm thi thể thất bá công chứ?” Vương Hữu Bình phàn nàn.
“Này, chỉ có trách vận khí của chúng ta không tốt, ai rút phải lá thăm ngắn sẽ phải ở lại trên núi để tiếp tục tìm kiếm thi thể thất bá công. Ai bảo chúng ta rút phải lá thăm ngắn chứ! Dù sao chúng ta mang đủ lương khô, đủ để ở lại miếu hoang này vài ngày. Dùng hết lương khô, chúng ta sẽ trở về báo cáo kết quả nói chúng ta không tìm thấy thi thể thất bá công. Ra sức một chút là được rồi, nghiêm túc như vậy để làm gì!” Vương Hữu Toàn nói.
“Nói cũng đúng, chúng ta cứ làm như vậy đi.”
Hai người trò chuyện với nhau một lúc rồi mỗi người đều tự tìm cho mình một khoảng đất trống, trải cỏ khô lên trên rồi nằm ngủ.
Giờ tý, đêm khuya thanh vắng.
Trong một sơn cốc cỏ dại mọc um tùm, hai bên vách đá phủ đầy rêu xanh. Trên vách đá gồ ghề bên trái treo rất nhiều dây leo màu xanh vừa thô vừa to.
Một tiếng gầm kì quái bỗng nhiên vang lên, một bóng người đột nhiên lao ra từ trong đám dây leo rậm rạp.
Rõ ràng phía sau đám dây leo rậm rạp kia là một sơn động bí ẩn, nhưng cửa hang đã bị đám dây leo màu xanh vừa thô vừa to chặn lại.
Bóng người đó là một nam tử, toàn thân hắn mọc ra một lớp lông cứng màu đen, ngón tay hắn thon dài, móng tay đã biến thành một màu đen. Nhìn cách ăn mặc và khuôn mặt của hắn thì chính là lão thái gia đã chết được nhiều ngày, hắn đã biến thành một con cương thi.
Hắn ngửa mặt lên trời rồi gầm lên một tiếng kì quái, nó hé miệng lộ ra hai chiếc răng nanh.
Một vầng trăng sáng đang được treo thật cao trên bầu trời, một lượng lớn tinh hoa nguyệt quang đang nhao nhao tràn vào trong miệng của nó.
Sau khi hút tinh hoa nguyệt quang nửa canh giờ, hai tay nó duỗi thẳng rồi nhảy ra khỏi sơn cốc.
Nó nhảy loạn về bốn phía trong núi sâu. Sau một canh giờ, nó xuất hiện bên ngoài một cái miếu hoang.
Cái mũi của nó khẽ ngửi vài cái, hai chân liền nhảy lên, nhảy vào bên trong miếu.
Vương Hữu Bình ngủ rất say, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hắn uể oải mở mắt ra, chỉ thấy một nam tử toàn thân mọc ra lông đen đang dùng hai tay bắt lấy bả vai của Vương Hữu Toàn rồi cắn vào cổ hắn.
“Cứu ta, nhanh tới cứu ta.” Vương Hữu Toàn lớn tiếng cầu cứu.
Vừa dứt lời, nam tử đã buông bả vai Vương Hữu Toàn ra, hai chân Vương Hữu Toàn mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Dưới ánh trăng sáng, có thể thấy rõ trên cổ Vương Hữu Toàn có hai lỗ máu to bằng ngón tay.
“Gầm!”
Nam tử toàn thân mọc ra lông đen há miệng, có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh của nó vẫn còn dính vết máu.
Vương Hữu Bình bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng hắn còn chưa kịp chạy bao xa thì hai chân của cương thi đã nhảy lên ngăn cản đường đi của hắn.
Cương thi dùng hai tay tóm lấy bả vai Vương Hữu Bình, nó há miệng rồi cắn vào cổ Vương Hữu Bình.
Vương Hữu Bình chỉ cảm thấy trên cổ mình truyền đến một cơn đau nhói. Không qua bao lâu, mắt hắn tối sầm lại, cơ thể ngã khụy xuống đất.
Sau khi hút tinh huyết của hai tên người sống, con cương thi nhảy ra bên ngoài miếu hoang.
Không qua bao lâu, nó đã biến mất vào trong màn đêm.
······
Đảo Liên Hoa.
Mặt trời vừa mới mọc lên, ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên đảo Liên Hoa như một chiếc áo choàng màu vàng, sưởi ấm thân thể của mọi người.
Thanh Liên Các, Vương Trường Sinh đang khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn màu xanh lục, trên tay đeo một chuỗi hạt châu màu lam. Trong phòng xuất hiện rất nhiều điểm lam quang.
Theo nhịp hít vào thở ra, từng điểm lam quang dường như nhận được một chỉ dẫn nào đó, chúng thuận theo đỉnh đầu mà chui vào trong cơ thể của hắn biến mất không thấy đâu.
Nửa khắc đồng hồ sau, sau khi một vài điểm lam quang cuối cùng cũng chui vào trong cơ thể Vương Trường Sinh, hắn lập tức mở hai mắt ra, trong mắt hắn bắn ra một tia tinh quang.
“Nếu từ nhỏ ta đã đeo Tụ Thủy Châu này rồi tu luyện, chỉ sợ hiện tại ta đã tiến vào Luyện Khí tầng bảy!” Vương Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự nhủ.