Chương 11: Thi Biến

Hắn lấy ra một viên linh thạch, rồi lại lấy linh đản và Phi Thiên Thù ra, đưa cho thiếu nữ mặc váy xanh.

Trước khi Vương Trường Sinh đến huyện Bình An để nhậm chức, Liễu Thanh Nhi đã đưa cho hắn một tấm Phi Thiên Phù và dặn dò hắn sử dụng Phi Thiên Phù để chạy trốn khi gặp phải nguy hiểm. Nhưng vì muốn gia tăng tốc độ tu luyện nên Vương Trường Sinh đành phải lấy Phi Thiên Phù ra để trao đổi.

Một tấm Phi Thiên Phù có giá trị hơn ba mươi viên linh thạch, tốc độ nhanh hơn nhiều so với Đằng Vân Giá Vũ Thuật, cho nên rất quý giá.

Thiếu nữ mặc váy xanh mỉm cười ngọt ngào, đưa Tụ Thủy Châu cho Vương Trường Sinh rồi nói: “Thành giao, Tụ Thủy Châu này từ giờ thuộc về đạo hữu. Chỉ cần truyền vào một chút pháp lực thì vật này sẽ từ từ ngưng tụ Thủy linh khí.”

“Ồ, tiên tử là người của Lâm gia Hồng Diệp lĩnh.” Thời điểm Vương Trường Sinh tiếp nhận Tụ Thủy Châu, hắn nhìn thấy hoa văn lá cây màu đỏ được thêu trên ống tay áo của thiếu nữ mặc váy xanh, kinh ngạc nói.

Vì Vương gia sống ở Thanh Liên sơn nên các thành viên trong Vương gia sẽ lấy Thanh Liên Vương gia để giới thiệu xuất thân của mình.

Lâm gia Hồng Diệp lĩnh cũng là một gia tộc tu tiên, nằm ở quận Quảng Lăng, Ninh Châu.

Thực lực của Lâm gia mạnh hơn Vương gia tới mấy lần. Chỉ tính riêng tu sĩ Trúc Cơ, Lâm gia đã có tới năm người. Vậy nên Lâm gia là gia tộc tu tiên có thực lực mạnh nhất Ninh Châu. Nghe nói Lâm gia được Tử Tiêu Môn chống lưng, nhiều vị tộc nhân cũng bái nhập Tử Tiêu Môn.

“Nghe ngữ khí của đạo hữu, hẳn là cũng xuất thân từ gia tộc tu tiên.” Thiếu nữ mặc váy xanh mỉm cười, thuận miệng hỏi.

Vương Trường Sinh do dự một lúc rồi hai tay hắn ôm quyền, trịnh trọng nói: “Tại hạ là Vương Trường Sinh đến từ Thanh Liên Vương gia.”

Có thể quen biết người của Lâm gia Hồng Diệp lĩnh, cũng là một thu hoạch không nhỏ. Điều khiến Vương Trường Sinh cảm thấy kì quái chính là tại sao thiếu nữ này lại chạy đến Thanh Trúc phường thị để bày sạp hàng, chẳng lẽ kẻ này là giảo mạo?

Hắn cẩn thận suy nghĩ, nhưng nhanh chóng bác bỏ suy đoán này, giả mạo ai không giả lại đi giả mạo làm người của Lâm gia, đây chẳng phải là muốn tìm đường chết hay sao.

“Thì ra là Vương đạo hữu, tiểu muội là Lâm Ngọc Dao. Không biết trên người Vương đạo hữu có còn linh đản không? Tiểu muội có thể lấy đồ vật khác ra để trao đổi, linh thạch cũng được.” Lâm Ngọc Dao chân thành nói.

“Không có, tại hạ chỉ có một quả linh đản này thôi.”

Trên mặt Lâm Ngọc Dao lộ ra vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nhiệt tình nói: “Vương đạo hữu, đạo hữu thử nhìn những đồ vật khác, xem có muốn trao đổi cái gì hay không?”

Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng, nói: “Tại hạ không còn linh thạch nữa, cũng không lấy ra được đồ vật khác. Tại hạ sẽ không quấy rầy việc làm ăn của Lâm tiên tử nữa.”

Dứt lời, hắn đứng dậy.

Chưa đi được bao xa, một ông lão mặc áo bào màu xanh đã đi tới.

Ông lão có râu tóc hoa râm, sắc mặt hồng hào, bên hông buộc một cái hồ lô màu xanh, toàn thân đầy mùi rượu, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy được.

“Ngọc Dao, còn chưa xử lý xong đống đồ vật này sao?” Ông lão mặc áo bào màu xanh ân cần hỏi han.

Lâm Ngọc Dao nhíu mày, nói: “Cha, sao người uống nhiều rượu như vậy? Mẹ con đâu!”

“Hôm nay cao hứng nên uống mấy chén cùng với cữu cữu của ngươi. Ngươi tới đây là để chúc thọ ngoại tổ mẫu, không phải đến để làm ăn, để một nhà cữu cữu phải chờ ngươi, thật không ra gì. Mau thu dọn lại sạp hàng rồi cùng ta trở về ăn cơm, mẹ ngươi đang giúp đỡ ở trong bếp nên ta tới gọi ngươi về.”

Lâm Ngọc Dao gật đầu đáp ứng, nàng thu dọn sạp hàng rồi rời đi cùng ông lão mặc áo bào màu xanh.

Thanh Trúc phường thị có tới mấy khách điếm, nhưng muốn nghỉ lại thì cần phải có linh thạch. Vì tiết kiệm linh thạch nên Vương Trường Sinh cũng không ở lại khách điếm.

Hắn đi dạo dọc theo con đường một vòng rồi trở lại quảng trường.

Trong một góc của quảng trường có mười mấy tên tán tu đang túm năm tụm ba lại vào với nhau, hoặc lật xem điển tịch hoặc nói chuyện trên trời dưới đất.

Vương Trường Sinh tìm tới một góc rồi lấy ra một quyển điển tịch, say sưa đọc.

Chỉ xem thôi cũng đã qua một đêm.

Sáng hôm sau, Vương Trường Sinh thu hồi điển tịch, đứng dậy vươn vai một cái rồi đi ra bên ngoài phường thị.

Ra khỏi rừng trúc, môi Vương Trường Sinh khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân hắn bỗng nhiên xuất hiện một đám mây màu trắng, từ từ nâng hắn lên trên cao rồi bay về phương xa.

Buổi trưa, Vương Trường Sinh trở lại đảo Liên Hoa.

Hắn không nghỉ ngơi mà lấy ra Tụ Thủy Châu rồi bắt đầu luyện hóa.

Hắn đặt Tụ Thủy Châu vào khoảng không trước mặt rồi liên tục bấm ngón tay, đánh mấy đạo pháp quyết lên Tụ Thủy Châu.

Tụ Thủy Châu có tổng cộng sáu viên ngọc trai, mặt ngoài mỗi một viên ngọc trai đều hiện lên một lượng lớn hoa văn ngưng tụ Thủy linh khí.

Thời gian từng chút một trôi qua, trên trán Vương Trường Sinh đã toát ra một tầng mồ hôi, nhưng mười ngón tay vẫn không ngừng bấm niệm pháp quyết.

Sau một khắc, Vương Trường Sinh thu lại pháp quyết, quang mang trên Tụ Thủy Châu dần ảm đạm rồi Tụ Thủy Châu rơi xuống tay hắn.

“Rốt cục cũng luyện hóa xong!” Vương Trường Sinh thở nhẹ ra một hơi.

Cổ tay hắn lắc một cái, Tụ Thủy Châu rời khỏi tay hắn, lơ lửng ở giữa không trung.

Hắn đưa tay chạm nhẹ vào Tụ Thủy Châu, Tụ Thủy Châu đột nhiên tỏa ra lam quang chói lóa. Không bao lâu sau, xung quanh Tụ Thủy Châu xuất hiện một vài điểm lam quang.

Vương Trường Sinh gật đầu hài lòng, vận chuyển khẩu quyết tầng thứ hai của “Vân Vũ Quyết”, bắt đầu tu luyện.

······

Thanh Thạch trấn. Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa là hai tên lưu manh vô lại nổi tiếng ở Thanh Thạch trấn, cả ngày ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng.

Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa là hai anh em ruột. Nhà bọn hắn vốn là một gia đình giàu có nhưng sau khi cha của bọn hắn qua đời vì bệnh tật, hai huynh đệ lại làm ăn thua lỗ nên phải bán hết sản nghiệp của tổ tiên mới có thể miễn cưỡng trang trải cuộc sống. Hai người bọn hắn không thành thạo bất kì một nghề nào lại ham ăn biếng làm nên rất nhanh đã tiêu hết tiền.

Hai huynh đệ cùng nhau nảy ra ý tưởng, đánh chủ ý lên người chết.

Đương nhiên, bọn hắn sẽ không đào phần mộ tổ tiên của nhà mình, mà nhắm vào Vương gia, thế gia vọng tộc trên Thanh Thạch trấn.

Tộc nhân Vương gia đông đảo. Hầu hết cửa hàng gạo, cửa hàng vải và tửu lâu trên trấn đều do tộc nhân Vương gia mở. Ở Thanh Thạch trấn, để nói về Vương gia thì có nói nửa ngày cũng không hết chuyện.

Vương gia là gia tộc từ bên ngoài đến Thanh Thạch trấn, nhưng tộc nhân Vương gia ở huyện thành cũng là nhân vật có mặt mũi. Được tộc nhân Vương gia ở huyện thành chống lưng, Vương gia nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thanh Thạch trấn. Chỉ cần chuyện làm ăn có thể kiếm được tiền, đều có thể thấy được bóng dáng tộc nhân Vương gia.

Thanh Thạch trấn chuyên sản xuất đá cẩm thạch, hai mỏ đá lớn nhất ở đây đều thuộc sở hữu của Vương gia.

Một tháng trước, lão thái gia có bối phận lớn nhất Vương gia tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi. Tiệc rượu được tổ chức từ đầu trấn đến cuối trấn trong ba ngày, từ đó có thể thấy được tài lực của Vương gia.

Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa cũng đi ăn chực, hai người bọn hắn nhìn thấy tộc nhân Vương gia đeo trang sức vàng bạc. Lại nghĩ đến mình ngay cả ăn cơm một ngày ba bữa cũng là một vấn đề, khiến trong lòng bọn hắn đã sớm cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày trước, bệnh cũ của lão thái gia phát tác nên đã qua đời. Ông được an táng tại nghĩa trang gia tộc Vương gia.

Vào ban đêm, giờ tý, đêm khuya thanh vắng.

Hai huynh đệ Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa đi đến chân núi của một ngọn núi nào đó. Cách đó không xa là một căn nhà gỗ đơn sơ.

Nghĩa trang gia tộc Vương gia nằm trên đỉnh núi Thanh Thạch. Vì phòng ngừa trộm mộ, Vương gia đã phái hai vị tộc nhân đến canh giữ, người thủ mộ đã dựng một căn nhà gỗ đơn sơ dưới chân núi.

Cách một đoạn thời gian, người thủ mộ sẽ lên núi tuần tra.

Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa đã theo dõi được mấy ngày, bọn hắn đã tìm hiểu rõ ràng quy luật hoạt động của người thủ mộ.

Chờ sau khi người thủ mộ xuống núi, bọn hắn lợi dụng bóng đêm, lặng lẽ chạy lên trên núi.

Bọn hắn đã chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả dụng cụ đào mộ cũng được chuẩn bị.

“Đại ca, nơi này có nhiều ngôi mộ như vậy, nên đào ngôi mộ nào?” Lý Nhân Nghĩa nhìn qua mấy trăm ngôi mộ, trong lòng suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Trước tiên hãy đào mộ lão thái gia Vương gia, hắn có bối phận cao, trong nhà lại tương đối giàu có, khẳng định có không ít thứ đáng giá được chôn cùng, mau, cùng đi tìm phần mộ của hắn.”

Lão thái gia được hạ táng cách đây không lâu, bia mộ cũng là mới tinh, rất dễ thấy.

Không qua bao lâu, hai huynh đệ bọn hắn đã tìm được phần mộ của lão thái gia.

Hai người đều dùng dụng cụ nên dễ dàng đào phần mộ của lão thái gia lên.

Không ngoài dự đoán của Lý Nhân Kiệt, trong quan tài có rất nhiều vật bồi táng có giá trị, bọn hắn đều không bỏ qua dù chỉ một món.

Để thuận tiện cho việc vơ vét vật bồi táng, bọn hắn mang thi thể lão thái gia ra khỏi quan tài rồi ném lên trên mặt đất. Khuôn mặt của lão thái gia ngửa lên trời, đúng lúc để ánh trắng chiếu vào thi thể lão thái gia.

Sau khi Lý Nhân Kiệt cùng Lý Nhân Nghĩa vơ vét hết vật bồi táng trong quan tài, hai huynh đệ bọn hắn lại tiếp tục đào thêm vài phần mộ nữa, nhưng mà thu hoạch cũng không nhiều.

“Ầm ầm!”

Một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, dưỡng như ông trời cũng đang cảnh cáo bọn hắn không được làm loại chuyện thất đức này.

“Trời sắp mưa rồi, thu hoạch đêm nay của chúng ta cũng không nhỏ. Đi thôi! Ngày khác thiếu bạc, lại đến đây đào thêm vài phần mộ.”

Lý Nhân Kiệt và Lý Nhân Nghĩa bỏ lại dụng cụ, mang theo đống đồ mới đào được rời đi.

Một canh giờ sau, giữa nhiều tiếng sấm lớn, trời bắt đầu mưa như trút nước.

Lúc đầu người thủ mộ cách một đoạn thời gian sẽ lên núi tuần tra, nhưng ngoài trời mưa như trút nước, người thủ mộ nghĩ rằng sẽ không có ai bất chấp ngoài trời đang mưa to mà lên núi trộm mộ nên cũng không lên núi tuần tra.

Thi thể lão thái gia bị ngâm trong nước mưa, mặt ngửa lên trời.

Thời gian từng chút một trôi qua, ngón tay của lão thái gia bỗng nhúc nhích. Nửa canh giờ sau, lão thái gia đột nhiên mở hai mắt ra, hai tay duỗi thẳng rồi nhảy xuống núi.

Không qua bao lâu, lão thái gia nhảy một cái đã biến mất vào trong màn đêm.