Hiệu quả của Tụ Thủy Châu này trong việc ngưng tụ Thủy linh khí còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn. Nếu hắn tu luyện ở nơi dồi dào linh khí, Tụ Thủy Châu có thể tăng tốc độ tu luyện của hắn lên khoảng một phần năm.
Để đổi lấy Tụ Thủy Châu, hắn đã lấy linh phù Phi Thiên Phù mà mẫu thân cho hắn để bảo mệnh mang ra đổi. Lúc trước còn có chút không nỡ, hiện tại xem ra, vụ giao dịch này đã đúng.
“Chít chít!”
Vài tiếng kêu quái dị vang lên. Song Đồng Thử chui ra từ trong ngực Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh duỗi lòng bàn tay phải ra, Song Đồng Thử thuận theo cánh tay của hắn mà bò vào trong lòng bàn tay.
Trong miệng Song Đồng Thử phát ra tiếng kêu “chít chít”, truyền đạt tin tức cho Vương Trường Sinh rằng nó đang đói.
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi, Lam Nguyệt Linh Mễ còn không đủ cho ta ăn, ta nào có nhiều linh mễ như vậy để đút cho ngươi ăn chứ. Ngươi ăn chút nhân sâm bình thường đi.” Vương Trường Sinh lấy ra một củ nhân sâm đỏ như máu rồi đặt nó lên trên mặt đất.
Xích Huyết Tham, là một thảo dược thông dụng. Có công dụng làm tan vết máu bầm và bổ sung khí huyết. Thời điểm một người luyện võ sẽ không tránh khỏi có chút va chạm, bọn hắn thường sử dụng Xích Huyết Tham để chữa thương.
Vì Vương Trường Sinh không có điều kiện nên không thể nào mỗi ngày đều cho Song Đồng Thử ăn linh cốc. Chỉ có thể cho nó ăn một ít dược liệu.
Trong nhà Vương Thu Sinh kinh doanh thảo dược nên trong khố phòng có rất nhiều thảo dược.
Vương Thu Sinh biết được Vương Trường Sinh muốn thảo dược, hắn lập tức dùng bồ câu truyền tin, sai quản gia đưa tới một xe dược liệu.
Song Đồng Thử cũng không có ghét bỏ, nó từ trên tay Vương Trường Sinh nhảy xuống rồi ăn hết sạch Xích Huyết Tham.
Vương Trường Sinh khẽ mỉm cười, đang định trêu đùa một lúc với Song Đồng Thử thì giọng nói của Vương Thu Sinh bỗng nhiên vang lên: “Cửu thúc công, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Thanh Thạch trấn xuất hiện cương thi, nhiều vị tộc nhân đã bị cương thi cắn chết.”
Vương Trường Sinh nghe được lời này, nụ cười trên mặt liền ngưng lại, tâm niệm khẽ động, Song Đồng Thử chui lại vào trong ngực của hắn.
“Cửu thúc công, đây là thư do tộc lão ở Thanh Thạch trấn dùng bồ câu gửi tới.”
Có một ít tộc nhân Vương gia sống ở Thanh Thạch trấn, số lượng không phải đặc biệt nhiều, nhưng nơi đó đã xuất hiện cương thi nên hắn chắc chắn phải đi một chuyến.
Theo lý thuyết, trong hoàn cảnh bình thường sẽ không có khả năng xuất hiện cương thi, trừ phi là có người nuôi dưỡng chúng, nhưng những gì được nói trong thư lại tương đối mơ hồ. Hắn chắc chắn phải tới Thanh Thạch trấn để điều tra trước khi đưa ra kết luận.
Nếu là do tà tu gây rối, lợi dụng phàm nhân để nuôi dưỡng cương thi, hắn phải lập tức báo cáo cho gia tộc, để gia tộc xử lý.
“Ngươi đi lấy bồ câu đưa thư chuyên dùng để truyền tin cho gia tộc tới đây cho ta.” Vương Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ, rồi dặn rò Vương Thu Sinh.
Để cẩn thận, tốt nhất là báo tin cho gia tộc. Vạn nhất thật sự là do tà tu gây rối, một mình hắn đi tới, chả nói là rơi vào miệng cọp sao. Dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm đấu pháp, tiêu diệt tiểu Phượng chỉ là do tiểu Phượng không có thủ đoạn công kích.
Nếu như không phải do tà tu gây rối, gia tộc cũng không trách tội hắn, dù sao cũng không có ai dám cam đoan chuyện này không phải do tà tu gây rối, vẫn nên cẩn thận một chút.
Cương thi khác với quỷ vật. Trong hoàn cảnh bình thường, thi thể của người sau khi chết sẽ từ từ thối rữa, rất khó xuất hiện một con cương thi. Mà quỷ vật thì không giống như vậy, nếu trước khi chết có oán khí, hồn phách sẽ không thể tiêu tan, lại được âm khí tẩm bổ, rất dễ biến thành quỷ vật.
Huyện Bình An cách Thanh Liên sơn tương đối xa, trên người hắn cũng không có Truyền Tấn Phù. Thứ đồ chơi đó quá đắt, một tấm Truyền Tấn Phù ít nhất cũng phải hơn một trăm viên linh thạch, hơn nữa còn là vật phẩm chỉ dùng được một lần. Chỉ có tộc nhân ra ngoài vận chuyển hàng hóa hoặc là thăm dò tình báo thì trên tay mới có thể có một tấm Truyền Tấn Phù.
Ngay sau đó, Vương Thu Sinh mang tới một con bồ câu đưa thư, Vương Trường Sinh viết xong thư rồi cuộn lại, buộc vào chân bồ câu đưa thư rồi thả nó đi.
Chữ viết trong thư được viết bằng ám hiệu, chỉ có một số ít tộc nhân Vương gia có thể xem hiểu ám hiệu. Cho dù có bị người khác chặn lại bồ câu đưa thư thì cũng sẽ không biết nội dung trong thư là gì.
“Thu Sinh, ngươi đi với ta một chuyến. Hiện tại sẽ lên đường luôn.”
Vương Trường Sinh nói xong, môi hắn khẽ mấp máy mấy lần, dưới chân hắn bỗng xuất hiện một đám mây màu trắng.
Vương Thu Sinh thấy thế, vội vàng nhảy lên trên đám mây.
Đám mây màu trắng từ từ nâng hai người lên trên không rồi bay về phương xa.
Thanh Thạch trấn, từ đường Vương gia.
Có mười mấy tộc lão đang ngồi trên ghế, vẻ mặt của ai cũng u sầu.
Mặc dù Vương Thiên Đức là huyện úy nhưng những người ở đây đều có bối phận cao hơn hắn. Hắn chỉ có thể thành thật đứng ở một bên, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Trên mặt đất trải ra mấy tấm chiếu rơm, trên mỗi tấm chiếu rơm đều được phủ một tấm vải trắng.
Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn bước tới, hắn vừa xuất hiện, mười mấy vị tộc lão đã lập tức vây xung quanh hắn.
“Bát thúc, thế nào rồi? Đã liên lạc được với Thiên Sư bản gia chưa?”
“Bát thúc, Thiên Sư bản gia đến rồi sao?”
“Bát thúc, khi nào thì Thiên Sư bản gia mới đến vậy, hắn có thể tiêu diệt cương thi không?”
······
Các tộc lão không ngừng đặt câu hỏi, đều muốn biết tin tức về Thiên Sư bản gia trong miệng Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn xua tay, trầm giọng nói: “Kiên nhẫn một chút, ta đã dùng bồ câu đưa thư để báo tin cho Thiên Sư bản gia rồi. Ta tin rằng sau khi Thiên Sư bản gia nhận được thư sẽ mau chóng tới đây. Chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là quản lý tốt tộc nhân, kiên nhẫn chờ Thiên Sư bản gia đến, không thể lại có tộc nhân bị giết hại nữa.”
Hắn dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn Vương Thiên Đức đang đứng trong góc, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Thiên Đức, Thanh Thạch trấn chưa từng xuất hiện cương thi. Đột nhiên xuất hiện một con cương thi, ngươi có ý kiến gì không? Cứ mạnh dạn nói ra, đều là người một nhà, không cần phải che giấu.”
Vương Thiên Đức do dự một lúc rồi nói: “Bát thúc công, vậy để tôn nhi nói. Dựa theo phân tích của tôn nhi, cương thi đã cắn chết tộc nhân, hẳn là bát thúc công.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, Vương Thiên Đức vừa dứt lời đã bị các tộc lão phản bác.
“Thiên Đức, ngươi nói bậy nói bạ gì đó? Thất ca sao có thể biến thành cương thi được chứ! Loại chuyện này ngươi không thể nói lung tung được.”
“Đúng đấy, thi thể thất thúc bị chó hoang tha đi mất. Làm sao lại biến thành cương thi được chứ!”
“Thất thúc khi còn sống cũng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, bát nước bẩn này ngươi không thể hắt lên người thất thúc được. Ngươi vu khống trưởng bối là không tôn kính với trưởng bối.”
Vương Thanh Sơn nhíu mày, quát lớn: “Được rồi, đều câm miệng hết cho ta. Là ta để cho Thiên Đức nói, không có mệnh lệnh của ta, các ngươi đều câm miệng hết cho ta. Thiên Đức, ngươi nói tiếp đi.”
Vương Thiên Đức gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Suy đoán của tôn nhi hoàn toàn có căn cứ. Thứ nhất, Thanh Thạch trấn chưa từng xuất hiện cương thi, tại sao sau khi thi thể của thất bá công mất tích, không qua bao lâu đã xuất hiện cương thi. Trên đời chắc chắn không có chuyện trùng hợp như vậy chứ! Thứ hai, ba trong số năm tộc nhân đã chết là đại nhi tử cùng tôn tử và tôn nữ của thất bá công. Theo như tôn nhi được biết, sau khi xác chết biến thành cương thi, sẽ ra tay sát hại người thân của mình. Thứ ba, trên tấn có nhiều gia đình như vậy, vì sao cương thi lại không cắn người khác? Hết người này đến người khác lại chọn trúng đại nhi tử cùng tôn tử và tôn nữ của thất bá công? Quả thực cổ quái. Tổng hợp ba điều trên, tôn nhi suy đoán cương thi là do thất bá công biến thành. Về phần tại sao thất bá công lại biến thành cương thi, tôn nhi không hiểu. Chờ Thiên Sư bản gia đến, có lẽ sẽ rõ ràng.”
Vương Thanh Sơn gật gật đầu, phân tích của Vương Thiên Đức đúng là hoàn toàn có căn cứ. Nhưng chân tướng sự việc là gì còn phải chờ Thiên Sư bản gia đến mới biết được.
Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh cùng Vương Thu Sinh chậm rãi đáp xuống từ đường Vương gia.
Vương Thanh Sơn đầu tiên là sững sờ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hắn vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Lão hủ là Vương Thanh Sơn, bái kiến Thiên Sư.”
Những người khác cũng phản ứng lại, trăm miệng một lời nói: “Bái kiến Thiên Sư.”
“Thanh tự bối! Dựa theo bối phận, ngươi gọi ta một tiếng cửu thúc là được, không cần phải khách sáo như vậy. Ta nghe nói nơi này xuất hiện cương thi, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, không được bỏ lỡ dù chỉ một chữ.” Nói đến đây, sắc mặt Vương Trường Sinh trở nên nghiêm nghị.