Chương 5: Thái Điền dậy sóng

Nhà họ Cao là gia tộc có quyền lực nhất ở Thái Điền. Gia chủ nhà họ Cao tên là Cao Điền Huy, xuất thân là một tay lái buôn, chuyên cho vay nặng lãi, hắn làm giàu bất chấp mọi thủ đoạn. Trong giới kinh doanh, hắn là giám đốc của công ty lớn nhất thị trấn, công ty Cao Thị, còn ở thế giới ngầm, hắn là người đứng đằng sau Lý Ngư, ông trùm xã hội đen của thị trấn này.

Bây giờ tại Thái Điền, Cao Điền Huy như một ông vua, nắm quyền lực của cả 2 giới hắc bạch, có thể hô mưa gọi gió, không ai dám động vào. Hắn có một đứa con trai độc nhất là Cao Sương, từ nhỏ đã được hắn cưng chiều hết mực. Cao Sương cũng dựa hơi cha mình mà hết sức kiêu ngạo, không xem ai ra gì, những gì hắn muốn thì phải có cho bằng được. Nếu như dùng tiền không mua được, hắn sẽ nhờ đến Lý Ngư xử lý.

Chuyện lần này của Trương Phát, chắc chắn cũng có liên quan đến Cao Sương. Mọi người đều biết Cao Sương rất muốn có được người đẹp Tiểu Mỹ, nhưng Tiểu Mỹ thì đang chuẩn bị kết hôn với Trương Phát rồi.

Thật ra, mọi người ở Thái Điền đều căm ghét 2 cha con Cao Sương, nhưng chẳng ai dám đứng lên chống lại họ cả. Vì lúc trước, đã có người dám tố cáo hành vi vô lại của 2 cha con hắn. Kết quả là cả nhà người đó đều bị Lý Ngư thủ tiêu hết. Khiến mọi người đều sợ hãi trước thủ đoạn tàn nhẫn của nhà họ Cao.

Nhìn thấy Lý Ngư, Trương Phát đã hiểu đây là cái bẫy mà Cao Sương đã giăng ra. Nhóm Trương Phát cố gắng chạy khỏi đó nhưng đều bị đám đàn em của Lý Ngư bắt lại.

Lý Ngư bắt Trương Phát phải bồi thường tiền thuốc men cho đàn em của hắn. Nhưng cậu thì không có đủ tiền để đưa, nên đã bị Lý Ngư bắt đi. Sợ cậu xảy ra chuyện, Tiểu Mỹ đã chạy về báo tin cho lão Trương hay.

Nghe lão Trương kể lại mọi chuyện. Lão Sư và Nguyên Lạc đều nhíu mày tức giận trước hành động vô lại của Lý Ngư.

"Lão Sư, chúng ta phải đi cứu Tiểu Phát ngay."

Nguyên Lạc đã gặp gỡ Trương Phát tối qua. Đây là một chàng trai hiền lành, vui tươi và dễ gần. Cậu có ấn tượng rất tốt với Trương Phát, nên rất muốn giúp đỡ người này.

"Khoan đã, việc này phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm."

Lão Sư nói phía sau Lý Ngư là có cả nhà họ Cao, thế lực không thể xem thường. Cho dù cứu được Trương Phát lần này, nhà họ Cao nhất định sẽ không bỏ qua cho 2 cha con lão Trương.

“Vậy chúng ta phải làm sao, Lão Sư?”

“Người thì nhất định phải cứu, nhưng nhà họ Cao cũng không thể tha.”

Lão Trương đã kể những thủ đoạn tàn bạo và ghê tởm của Cao Điền Huy tại thị trấn này cho 2 thầy trò Nguyên Lạc nghe. Vì vậy, Lão Sư quyết định sẽ xóa tên nhà họ Cao ra khỏi thị trấn này.

Thực lực của Lão Sư, lão Trương đã từng được chứng kiến qua. Hơn 20 năm trước, khi được Lão Sư giúp đỡ, ông đã biết được người tên Tề Dương này có lai lịch không hề tầm thường chút nào. Đến cả hội đồng thị trấn lúc đó còn phải cúi đầu trước người này. Nên ông tin tưởng, chỉ cần Lão Sư chịu giúp đỡ thì con trai của mình sẽ được cứu.

Sau khi bàn bạc, Nguyên Lạc sẽ cùng với lão Trương đi cứu Trương Phát, còn Lão Sư sẽ tự mình đi đến nhà họ Cao. Để Lão Sư một mình đến nhà họ Cao đúng là rất nguy hiểm, nhưng Nguyên Lạc vẫn hoàn toàn tin tưởng vào ông.

Nguyên Lạc và lão Trương đi ra khỏi nhà thì thấy Tiểu Mỹ đang đứng đợi ngoài cửa. Tiểu Mỹ mặc một bộ váy đầm màu trắng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng đôi mắt xinh đẹp. Nguyên Lạc vừa nhìn thấy Tiểu Mỹ liền ngây người ra, không hổ là người đẹp nhất thị trấn. So với sắc đẹp của Tô Bích Thủy, thì Tiểu Mỹ hoàn toàn không kém, nhưng Bích Thủy lại có nét đẹp của những cô gái ngoại quốc hơn, còn Tiểu Mỹ lại có vẻ đẹp tiêu chuẩn của con gái Nam Quốc.

“Bác Trương, bác đã liên lạc được người mà bác nói chưa? Nếu còn kéo dài thời gian hơn nữa, con sợ anh Phát sẽ...“ Tiểu Mỹ vừa thấy lão Trương bước ra khỏi cửa thì liền chạy lại khóc lóc.

“Con đừng lo nữa, Tiểu Mỹ! Lần này Tiểu Phát được cứu rồi. Con nhìn xem…” Lão Trương an ủi Tiểu Mỹ xong rồi chỉ tay về phía Nguyên Lạc.

“Đây là người bác nói? Không phải chứ? Anh ta nhìn còn trẻ vậy mà…”

Tiểu Mỹ nhìn sang Nguyên Lạc, cô quan sát một hồi rồi thấy chàng trai này không có gì đặc biệt cả. Quần áo thì bình thường, tóc tai thì rối bù, nhìn như một người nông dân quê mùa, chỉ khuôn mặt thì có thể nói là khá đẹp trai. Quả thật, cô không thể tin là chàng trai này có thể giúp được gì cho mình.

“Tiểu Mỹ! Cậu trai này tuy còn trẻ nhưng giỏi võ lắm đó, cậu ta có thể cứu được Tiểu Phát.”

“Giỏi võ, bác Trương à! Bọn người Lý Ngư đều là dân giang hồ, lại còn rất đông và hung dữ nữa, làm sao mà cậu ta đối phó hết được?”

‘Bây giờ là thời đại nào rồi? Biết võ thì làm được gì chứ? Đứng trước súng đạn thì cũng phải bỏ chạy cả thôi. Với lại nhìn tên này thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ, nghe thôi cũng biết là dân lừa đảo, làm gì biết đánh đấm.’ Tiểu Mỹ còn nghĩ lão Trương già rồi, lú lẫn hết rồi. Lại đem mạng sống con trai mình giao hết vào tay bịp bợm này.

“Cậu ta nhìn cùng lắm bằng tuổi con thôi. Làm sao mà có thể giúp được gì cho chúng ta. Bác Trương! Bác có lầm lẫn gì không?”

“Con cứ tin ta đi. Bác không tiện nói hết mọi chuyện cho con nghe được. Chúng ta mau đi cứu Tiểu Phát thôi.”

Nghe lão Trương nói thế, Tiểu Mỹ cũng hết cách. Bây giờ, cứu người là quan trọng nhất. Đến lúc đó, nếu có gì xảy ra, cùng lắm là báo cảnh sát thôi.

Cả 3 người cùng bắt xe đi đến địa chỉ mà Lý Ngư đưa cho Tiểu Mỹ, chỉ cần cô đem tiền chuộc đến thì hắn sẽ thả người. Tiền chuộc hắn đưa ra là 10 tỷ, lão Trương làm sao mà có số tiền lớn đến thế. Đây rõ ràng là muốn dồn Trương Phát vào con đường chết.

Chiếc xe chạy thẳng ra khỏi thị trấn, địa điểm mà Lý Ngư hẹn là một căn nhà hoang ở ngoại ô thị trấn. Khi cả 3 người bước xuống xe thì thấy xung quanh căn nhà hoang đã được đám đàn em của Lý Ngư bao vây hết, đây đúng là cái bẫy.

Gã tài xế nhìn thấy khí thế của bọn đàn em Lý Ngư liền sợ hãi, quay đầu xe bỏ chạy, để lại 3 người lão Trương ở đó. Lão Trương nhìn thấy đám người kia vừa đông vừa tràn đầy sát khí, tay chân ông cũng run rẩy không dám cử động. Nhưng vì cứu con trai của mình, ông đành cắn răng, lấy hết can đảm bước lên trước dẫn đầu.

Nguyên Lạc nhìn thấy lão Trương can đảm liều mình xông vào chỗ nguy hiểm để cứu con trai mình như thế, trong lòng cũng rất khâm phục ông. Cậu cũng liếc nhìn mấy tên đó, đồng thời dùng Khí để cảm nhận toàn bộ xung quanh căn nhà. Cậu muốn tìm xem có ai là cao thủ Khí Sư không, nhưng sau khi quan sát, cậu chắc chắn ở đây chỉ có những tên giang hồ bình thường, không có gì đặc biệt. Cậu chỉ lắc đầu cười khổ.

Nếu đối thủ là Khí Sư thì dễ giải quyết rồi, nhưng đối phương lại là người bình thường. Phải biết Thánh Điện có quy định là Khí Sư không thể làm hại người thường, nếu họ dám ra tay giết người, họ lập tức sẽ bị Thánh Điện truy sát.

Trước khi đến đây, Lão Sư đã dặn Nguyên Lạc phải biết giữ bình tĩnh. Nếu bắt buộc phải đánh với người thường, thì phải chú ý Khí lực của mình, tuyệt đối không được hạ sát họ. Đây cũng coi như là một phần rèn luyện để biết cách điều khiển sức mạnh của cậu cho thích hợp.

Lão Trương hiên ngang dẫn đầu đi trước, 2 người Nguyên Lạc và Tiểu Mỹ đi sát sau lưng ông. Bọn đàn em Lý Ngư dẫn cả 3 vào một căn phòng tối. Trong đó, Trương Phát đang bị trói trên một cái ghế, máu me đầy cả người, khuôn mặt thì biến dạng. Rõ ràng là cậu đã bị Lý Ngư hành hạ một cách dã man.

“Tiểu Phát…”

Nhìn thấy Trương Phát bị đánh thê thảm như thế, lão Trương và Tiểu Mỹ không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Nguyên Lạc thấy cảnh tượng trước mắt cũng rất căm phẫn, chàng trai tuấn tú cậu gặp gỡ tối qua, nay bị đánh đập không còn ra hình người, cậu thật không ngờ con người lại có thể đối xử với nhau như vậy.

“Sao rồi? Đã mang tiền tới chưa?” Lý Ngư lúc này đang ngồi trên cái ghế khác, ung dung hút một điếu thuốc, nhìn vào lão Trương và nói.

“Lý Ngư, cậu thật quá đáng, con trai tôi đã làm gì nên tội, mà cậu lại đánh đập nó một cách tàn nhẫn như thế?”

“Làm gì à? Nó dám sỉ nhục đàn em của tôi, tức là sỉ nhục đến tôi. Tôi chưa giết nó là may cho nó lắm rồi.”

“Ông còn muốn giết người? Ông xem thường pháp luật đến thế sao?” Tiểu Mỹ ở đây là người biết rõ mọi chuyện nhất. Chính đám đàn em của Lý Ngư là người gây sự trước.

“Ở thị trấn này, ông đây chính là luật.”

Lý Ngư liếc nhìn Tiểu Mỹ với ánh mắt dữ tợn, đằng đằng sát khí. Khiến Tiểu Mỹ phải sợ hãi vội vàng núp sau lão Trương.

“Cậu thả con trai tôi ra đi, tôi tình nguyện thay thế nó, cậu muốn làm gì tôi cũng được.”

Lúc này, lão Trương đã không còn giữ được sự can đảm ban nãy. Vì thấy Trương Phát bị như vậy, lòng ông đau đớn cùng cực, chỉ muốn chịu khổ thay cho con mình.

“Hôm nay, tôi mà còn chưa nhận được tiền chuộc, thì không ai trong mấy người có thể bước ra khỏi đây.”

Lý Ngư ra hiệu, tất cả đàn em của hắn tay cầm vũ khí, tiến lại gần 3 người lão Trương.

“Mấy người muốn làm gì? Tôi sẽ gọi cảnh sát đó.” Tiểu Mỹ thấy tình hình không ổn, vội lấy điện thoại ra.

“Gọi đi! Tôi muốn xem cô gọi thế nào.”

“Ông thách tôi à! Được! Ông chờ đó… Hả? Sao lại không có sóng?” Tiểu Mỹ liền mở điện thoại để bấm số, nhưng cô phát hiện điện thoại của cô không có vạch sóng nào.

“Ha ha ha! Tôi đã dám kêu mấy người đến đây. Tất nhiên là có lí do. Vùng ngoại ô này làm gì có sóng điện thoại chứ. Mấy người có la thế nào cũng không ai đến cứu đâu.” Lý Ngư cười ngạo nghễ, hắn tự tin mọi chuyện đã nằm trong bàn tay hắn.

Lý Ngư đứng lên, thân hình hắn rất to con và lực lưỡng, khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài kéo từ trán xuống miệng, trông rất ghê rợn. Trên tay hắn còn cầm cả một cây đao.

Tiểu Mỹ và lão Trương nhìn thấy Lý Ngư đi về phía họ liền sợ hãi run rẩy, đôi chân cứng lại, chạy cũng không nổi. Nhưng đúng lúc này, Nguyên Lạc bước ra đứng giữa họ và Lý Ngư.

“Tiểu tử! Ngươi là ai? Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi. Chắc chắn là từ nơi khác đến.”

“Đúng, tôi là bạn của cha con họ, hiện đang tá túc ở chỗ họ. Ông thả cậu ta ra đi.” Trước khí thế của Lý Ngư, Nguyên Lạc vẫn ung dung một cách bình thường, như không có gì xảy ra.

“Thằng nhãi này! Ngươi tưởng ngươi là ai? Còn dám ra lệnh cho ta. Chán sống rồi à?” Lý Ngư cầm cây đao quơ qua quơ lại trước mặt Nguyên Lạc, mục đích là để thị uy. Nhưng Nguyên Lạc vẫn không tỏ ra sợ hãi.

“Tôi nói lại lần nữa. Chỉ cần ông thả cậu ta ra, hôm nay ông có thể rời khỏi đây lành lặn.”

“Ha ha ha! Còn dám uy hiếp ta nữa. Tên này chắc bị thần kinh rồi. Hôm nay, ta không chém chết ngươi, ta không phải tên Lý Ngư.” Lý Ngư nghe lời hăm dọa của Nguyên Lạc mà nổi giận. Từ khi đi theo nhà họ Cao, không ai trong thị trấn Thái Điền này dám chống lại hắn.

Thấy Lý Ngư nổi nóng lên, Tiểu Mỹ sợ hắn sẽ gây bất lợi cho Trương Phát, cô liền nắm tay áo lão Trương và nói.

“Bác Trương, bác mau kêu cậu ta đừng nói nữa. Nếu không Lý Ngư sẽ ra tay thật đó.”

“Tiểu Lạc, cháu có chắc là đối phó bọn chúng được không? Nếu không, chúng ta về chờ lão Tề quay lại rồi bàn bạc.” Lão Trương nghe Tiểu Mỹ nói, trong lòng cũng lo lắng, dù gì bọn người kia cũng quá đông, một mình Nguyên Lạc khó mà chống lại hết.

“Trương bá! Bá đừng lo, cứ đứng sau lưng cháu. Cháu sẽ cứu được Tiểu Phát và đưa mọi người ra ngoài an toàn mà.” Nguyên Lạc quay đầu lại mỉm cười an ủi lão Trương.

Lão Trương nhìn về tấm lưng của Nguyên Lạc, ông bất chợt thấy bóng hình của Lão Sư năm xưa, đem lại một cảm giác rất an toàn cho người khác. Bây giờ, ông cũng chỉ biết trông cậy vào chàng trai trước mặt mình thôi.

Nói xong, Nguyên Lạc quay lại nhìn Lý Ngư, ánh mắt cậu thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn. Cậu bắt đầu bước thẳng về phía trước, đi về phía Trương Phát.

“Tránh ra, ai cản tôi, tôi sẽ đánh người đó tàn phế.” Sát khí của Nguyên Lạc tỏa ra, khiến mọi người trong căn phòng đều lạnh cả sống lưng.

Trực giác của Lý Ngư mách bảo rằng tên tiểu tử này không phải hạng tầm thường. Nhưng hắn là người đứng đầu thế giới ngầm ở thị trấn này, có gì mà hắn chưa từng gặp. Một chút đe dọa này không là gì với hắn.

“Quá ngông cuồng, không xem lão tử ra gì. Để ta chém ngươi thành từng mảnh.”

Lý Ngư gầm lên một tiếng rồi lao vào Nguyên Lạc như một con thú dữ. Hắn dùng hết sức vung một đao từ trên xuống.

Mắt thấy lưỡi đao sắp chém trúng mình, khuôn mặt của Nguyên Lạc vẫn không thay đổi. Cậu giơ chân ra đạp một cước ngay bụng của Lý Ngư. Cả người hắn liền bay thẳng đập mạnh vô tường. Mọi người ở đó, kể cả lão Trương và Tiểu Mỹ cũng đều bất ngờ trước một cước cực nhanh đó.

Quá nhanh, quá mạnh! Lý Ngư là ông trùm thế giới ngầm của Thái Điền, lại bị một tên nhóc đánh hạ bởi một đòn.

Lý Ngư ôm bụng gắng gượng đứng lên. Hắn không ngờ Nguyên Lạc nhỏ con mà lại có sức lực kinh người đến thế.

“Bọn bây đứng nhìn gì nữa? Xông lên, giết hết bọn chúng cho ta.” Lý Ngư đã bị mất mặt trước đám đàn em. Tuy Cao Sương dặn là không được đụng đến Tiểu Mỹ, nhưng bây giờ Lý Ngư đã nổi điên, mắt đỏ ngầu, quyết phải lấy lại thể diện.

Bọn đàn em nghe lệnh liền giơ vũ khí lên xông đến. Nguyên Lạc vẫn bình tĩnh, tung một cú đá vòng, 5 tên đàn em bị dính đòn đều lộn nhào ngã xuống đất. Chợt thấy có 2 tên lao về phía lão Trương và Tiểu Mỹ, Nguyên Lạc nhảy lên đá vào một tên, cú đá cực mạnh khiến tên đó bay luôn vào tên còn lại, cả 2 cùng văng ra xa bất tỉnh.

Chưa đầy 2 phút, mấy chục tên đàn em của Lý Ngư đều bị hạ gục. Nguyên Lạc liếc nhìn xung quanh, tất cả đều chỉ bị thương, cao lắm chỉ là gãy vài cái xương, không ai chết cả. Cậu rất hài lòng với kết quả này.

Lão Trương và Tiểu Mỹ đều đứng đơ cả người mà nhìn. Lão Trương biết Lão Sư là một võ sư cực mạnh, nhưng không ngờ cả Nguyên Lạc cũng mạnh không kém. Bất ngờ nhất là Tiểu Mỹ, lúc đầu cô còn nghi ngờ người này chỉ là tên lừa gạt, nhưng chỉ mới vừa ra tay đã bá đạo thế này, quả thật là cao thủ.

Lý Ngư lúc này sắc mặt trắng bệch, tất cả đàn em của hắn đã bị đánh gục trong chớp mắt. Gã thiếu niên này sao lại lợi hại đến thế? Tại sao hắn không biết ở Thái Điền lại xuất hiện một cao thủ thế này?

“Ông còn muốn đánh tiếp không?” Nguyên Lạc liếc nhìn Lý Ngư.

“Không, không! Tôi đầu hàng. Vị đại ca này, là tôi có mắt không tròng, đã mạo phạm cậu. Tôi xin lỗi, xin tha cho tôi một con đường sống.” Lý Ngư hoảng hốt quỳ xuống cầu xin.

Nguyên Lạc cũng không muốn làm đến cùng, đối phương đã đầu hàng thì cậu sẽ bỏ qua, đi thẳng đến chỗ Trương Phát, cởi trói cho cậu ta. Lão Trương và Tiểu Mỹ thấy mọi chuyện đã kết thúc cũng mừng rỡ chạy đến chỗ Trương Phát.

Trương Phát bị thương nặng không thể cử động, chỉ có thể nói lắp bắp vài câu. Lão Trương và Tiểu Mỹ thấy cần phải đưa Trương Phát đến bệnh viện ngay, vội vàng cõng cậu đi ra ngoài. Nhưng điện thoại không có sóng, không thể gọi được xe cấp cứu, họ nhìn xung quanh thì phát hiện thấy mấy chiếc xe hơi của bọn Lý Ngư để gần đó. Nguyên Lạc liền quay lại kêu bọn Lý Ngư giao chìa khóa xe ra.

Lý Ngư thấy Nguyên Lạc đi rồi còn quay trở lại, khiến hắn sợ khiếp vía, hắn còn tưởng tên nhóc kia đổi ý muốn quay lại xử mình. Sau khi lấy được chìa khóa xe, lão Trương liền lái xe đưa Trương Phát đến bệnh viện.

Lúc này, tại trung tâm thị trấn, tòa nhà cao nhất của thị trấn thuộc về công ty Cao Thị, ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất, một người đàn ông to béo, với chiếc bụng phệ, đang ngồi hút một điếu xì gà, trông rất hưởng thụ. Đây là Cao Điền Huy, giám đốc của Cao Thị, ông trùm bí mật của thị trấn Thái Điền. Hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn giang sơn của hắn. Bỗng một tiếng đập cửa phát ra, một gã mập khác y chang hắn lao vào phòng.

“Cha à! Lý Ngư bị người ta đánh, cả đám đàn em vô dụng của hắn cũng bị đánh đến vô bệnh viện rồi.” Người đến là Cao Sương, con trai của Cao Điền Huy.

“Cái gì? Là ai mà to gan thế, người của Cao Điền Huy này mà cũng dám đánh sao?”

“Là 2 cha con Trương Phát đó cha! Hắn muốn giành Tiểu Mỹ với con, nên con kêu Lý Ngư cho hắn một bài học. Không ngờ là cha hắn mời được một cao thủ về, đánh gục cả nhóm Lý Ngư.”

“Cao thủ? Không thể nào, ở đây làm gì có ai đánh lại được Lý Ngư.” Cao Điền Huy biết rõ sức mạnh của Lý Ngư, cả thị trấn này không có ai là đối thủ của hắn. Lý Ngư tuy là một tên đần độn, nhưng trời sinh có sức khỏe hơn người, hắn đã theo Điền Huy bao nhiêu năm nay, đã làm không biết bao nhiêu chuyện, chưa bao giờ thất thủ.

“Tên đó không phải người ở đây. Con điều tra được, hắn mới đến đây hôm qua thôi, hiện đang ở nhà của lão già Trương Lộc.”

Cao Điền Huy đứng lên, đi một vòng suy nghĩ, kẻ có thể đánh bại Lý Ngư thì chắc chắn không phải hạng tầm thường, nếu có thể khiến kẻ đó quy phục thì thế lực của hắn sẽ càng tăng cường. Nhưng nếu không chịu quy thuận hắn, thì đó sẽ là một mối đe dọa lớn.

“Con hãy đi điều tra lý lịch của tên đó. Nếu được, thì chúng ta sẽ dụ dỗ hắn làm thuộc hạ cho chúng ta.”

“Con đã điều tra rồi. Nhưng không có thông tin gì cả, không một ai biết hắn từ đâu đến. Người như vậy rất nguy hiểm, có thể là cảnh sát quốc tế bí mật đến đây điều tra chúng ta, cần phải loại trừ ngay, không thể giữ lại.”

Nghe Cao Sương nói rất có lý, Cao Điền Huy cũng trầm tư một chút.

“Được! Việc này giao cho con, cần bao nhiêu người thì tùy ý con. Con phải nhớ, nếu chiêu mộ được tên đó thì tốt. Còn không thì phải làm cho thật triệt để, không ai được coi thường nhà họ Cao chúng ta.”

“Cha cứ yên tâm. Con sẽ xử lý một cách ổn thỏa mà”

Nói xong, Cao Sương quay người bước ra khỏi công ty. Hắn liền gọi điện thoại cho Lý Ngư.

“Tập trung những thuộc hạ giỏi nhất của ông. Gã cao thủ đó, chúng ta đi giải quyết hắn ngay.”

Lý Ngư nghe thấy mình phải gặp lại tên nhóc khủng bố đó, hắn liền sợ hãi, run rẩy toàn thân. Hắn đã thấy rõ sức mạnh của Nguyên Lạc, hắn biết dù quy động hết nhân lực của nhà họ Cao cũng không thể đối phó nổi tên đó.

“Cao thiếu gia, cậu nghe tôi, đừng có gây sự với tên đó nữa, dù triệu tập hết anh em cũng không đấu lại hắn đâu.”

Lúc còn nhỏ, Lý Ngư may mắn được một cao thủ võ thuật chỉ điểm cho vài chiêu võ. Cũng nhờ hắn có thiên phú võ thuật nên chỉ vài chiêu đó cũng đủ giúp hắn xưng bá tại Thái Điền. Thậm chí cả những vùng lân cận xung quanh cũng ít có ai đấu ngang cơ hắn. Nên khi thấy Nguyên Lạc ra tay, hắn đã biết trình độ của người này đã gần đạt đến mức Tông Sư rồi.

Tông Sư là cảnh giới cao nhất của người luyện võ, nên cho dù hắn và tất cả đàn em của hắn cùng lên, thì cũng chẳng là gì trong mắt một Tông Sư.

“Cái gì? Lý Ngư! Ông dám không nghe theo lời tôi à? Cha tôi đã giao hết toàn quyền cho tôi. Tôi kêu ông đi tập hợp người thì ông phải đi làm ngay.”

“Người thì tôi sẽ kêu giùm cậu, nhưng tôi sẽ không tham gia vụ này.” Lý Ngư lắc đầu. Nếu không vì ơn nghĩa năm xưa, cha của Cao Sương đã giúp đỡ hắn trong lúc khốn khổ. Hắn sẽ không ra sức vì nhà họ Cao, cũng không làm con chó cho cha con Cao Sương sai khiến.

“Khốn kiếp! Chỉ là một con chó của nhà họ Cao mà dám lớn tiếng thế. Nếu không có cha tôi, thì ông đâu có thể sống đến bây giờ. Đồ vong ân bội nghĩa.”

Lý Ngư không nói gì liền cúp máy. Bao nhiêu năm qua, hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện bất nhân bất nghĩa vì Cao Điền Huy. Hắn sớm đã muốn từ bỏ vũng nước đục này rồi.

“Được lắm, Lý Ngư! Ông dám tạo phản à. Đợi khi làm xong chuyện này, tôi sẽ kêu cha tôi trừ khử ông.”

Sau khi đưa Trương Phát đến bệnh viện, tình hình của cậu ta đã ổn định. Bác sĩ chẩn đoán tuy nhìn có vẻ là bị thương nặng, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ cần ở lại điều trị vài tuần là có thể xuất viện.

Khi nghe bác sĩ nói xong, lão Trương và Tiểu Mỹ đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cả 2 đang ngồi cạnh giường bệnh của Trương Phát để chăm sóc cho cậu. Nguyên Lạc đứng ngoài nhìn thấy mọi thứ đã ổn, cậu định đi ra ngoài mua một chút đồ ăn cho 2 người họ. Với cậu cũng muốn thử cảm giác tự đi ra ngoài mua đồ là như thế nào.

Ngay khi cậu vừa đi ra ngoài bệnh viện được vài phút, một đoàn xe phóng thật nhanh, bao vây cổng vào. Từ trong đoàn xe, hơn một trăm người bước ra, ai nấy cũng mặt mày dữ tợn, tràn đầy sát khí, trên tay họ còn cầm theo vũ khí hùng hổ bước thẳng vào trong bệnh viện.

Thấy đám người đó tiến thẳng đến quầy tiếp tân, nữ y tá trực đêm sợ hãi vội vàng kiếm chỗ trốn. Cô ta thầm trách mấy gã bảo vệ ngoài kia làm gì mà không cản bọn người này lại. Nhưng thật ra tất cả bảo vệ bên ngoài đã bị khống chế và đánh cho bất tỉnh hết rồi.

Dẫn đầu đám người đó chính là Cao Sương, hắn đứng ngay giữa sảnh bệnh viện, liếc nhìn xung quanh. Lúc này trời đã khuya, đã hết giờ làm việc, nên không còn nhiều bệnh nhân. Những người còn ở đó cũng đã sớm chạy đi kiếm chỗ trốn.

Một tên thuộc hạ đã mang nữ y tá trực đêm đến trước mặt Cao Sương. Mặt cô ta trắng bệch ra, cả người sợ đến mức không dám nhúc nhích.

“Mấy tiếng trước, có một tên bị thương rất nặng được 3 người, 2 nam và một nữ, đưa vô đây cấp cứu. Bây giờ hắn đang ở phòng nào?”

“Tôi… tôi…” Tuy là nghe thấy Cao Sương hỏi mình, nhưng vì nữ y tá đó quá sợ hãi, không thể mở miệng ra nói được.

“Nói!” Cao Sương giận dữ quát lên.

“Á! Người đó vẫn còn trong phòng hồi sức. Xin đừng giết tôi!” Nữ y tá hoảng hồn, vội quỳ xuống cầu xin.

Cao Sương cũng mặc kệ nữ y tá dẫn người đi vào phòng hồi sức.