Chương 6: Đại hộ pháp

Nam Quốc là một trong lục đại cường quốc trên thế giới. Cùng với Bắc Quốc, Cao Lạp, Đại Nhật, Tây Sa, và Chân Môn, hợp thành liên minh Thái Dương, nắm giữ tất cả nền kinh tế chủ yếu của toàn cầu. Trong lục quốc, Nam Quốc và Bắc Quốc là nổi trội nhất, không những giáp ranh với nhau, còn là 2 siêu cường quốc trong mọi lĩnh vực, luôn xếp vị trí hàng đầu thế giới.

Bề ngoài Nam Quốc và Bắc Quốc trông rất là hòa thuận, nhưng lại ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Một núi không thể có 2 hổ, nên cả 2 nước đều đã lên kế hoạch thôn tính lẫn nhau từ rất lâu rồi. Nhưng vì thực lực của đôi bên đều tương đương nhau, nên không bên nào nắm được lợi thế và cũng không dám tuyên chiến trước.

Nói đến lực lượng chiến đấu, Bắc Quốc và Nam Quốc đều sở hữu những đội quân thiện chiến và hùng mạnh nhất thế giới. Trong khi Bắc Quốc tập trung sử dụng các công nghệ, khoa học, và kỹ thuật tiên tiến nhất để nâng cao sức mạnh của quân đội. Thì Nam Quốc lại tập trung tào đạo và khai thác sức mạnh của các Thánh Khí và Khí Sư.

Thực lực của một Khí Sư có thể ngang bằng với một tiểu đội tinh nhuệ, được trang bị đầy đủ hỏa lực. Các Khí Sư rất thích hợp để thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm đơn độc, như thâm nhập hang ổ kẻ địch để lấy tin tình báo hay thích sát các mục tiêu quan trọng. Cho nên vị trí của Khí Sư trong quân đội rất được coi trọng, là đại biểu cho chính Nam Quốc. Tất nhiên, ngoài quân đội là nơi xuất hiện nhiều Khí Sư nhất, thì Nam Quốc vẫn còn có Thánh Điện là nơi quy tụ các Khí Sư hùng mạnh nhất.

Nhưng từ trước đến giờ, Thánh Điện lại rất không vừa lòng với bộ quốc phòng của Nam Quốc. Bởi vì quân đội đã dùng sức mạnh của Khí Sư để đối phó những người bình thường, là làm trái quy tắc của Thánh Điện. Mà Thánh Điện vẫn phải để yên cho bộ quốc phòng, vì cả 2 đã đồng ý, chỉ cần họ dùng Khí Sư để bảo vệ đất nước thì Thánh Điện sẽ nhắm mắt cho qua. Còn nếu những Khí Sư trong quân đội dám làm hại người trong nước, Thánh Điện sẽ nhất định làm theo quy tắc, truy sát đến cùng.

Phải nói quân đội Nam Quốc nhờ vào Khí Sư mà trở thành đội quân nguy hiểm nhất thế giới, đủ sức để càn quét bất kỳ quốc gia nhỏ nào. Tại sao Thánh Điện lại có gan đe dọa bộ quốc phòng? Lý do đơn giản là Thánh Điện có đủ sức mạnh để uy hiếp họ.

Khí Sư đúng là có thể sánh ngang với một Tông Sư võ thuật, nhưng đó vẫn chưa phải là cảnh giới cao nhất. Một khi Khí Sư đã luyện đến mức đỉnh phong, đột phá được cảnh giới Khí Sư, có sức mạnh vượt qua hiểu biết của người thường, họ sẽ được tôn vinh là Khí Vương.

Chỉ cần đã là Khí Sư thì đã có thể xây dựng một gia tộc lớn, được nhiều người kính nể. Còn khi đã đạt đến cảnh giới Khí Vương, có được sức mạnh dời non lấp bể, thì sẽ được những cường quốc trên thế giới săn đón, và dùng mọi cách để chiêu mộ. Nên biết, cấp độ Khí Vương cũng thuộc vào hàng cực hiếm trên thế giới, còn hiếm hơn những kỳ trân dị bảo, dù là Nam Quốc rộng lớn được ưu ái gọi là vùng đất sản sinh ra Khí Sư nhiều nhất, nhưng cũng không có đến hơn 20 Khí Vương.

Vì Nam Quốc là đất nước coi trọng các Khí Sư, nên chính quyền đã lập ra một bảng danh sách gọi là ‘Thập Đại Thánh Khí Vương’, bao gồm 10 Thánh Khí Sư có cấp độ Khí Vương mạnh nhất của Nam Quốc. Mỗi một Khí Vương này đều có khả năng trấn áp một vùng, đồng thời là vũ khí trọng yếu của quốc gia, được hưởng tất cả đặc quyền lớn nhất trong nước. Có thể đi bất cứ đâu và làm bất cứ việc gì mà không cần phải trả lời với chính quyền.

Trong bảng danh sách này, người đứng đầu và xếp vị trí thứ nhất chính là Điện chủ của Thánh Điện. Đủ thấy tiếng nói của vị Điện chủ này có trọng lượng thế nào trong Nam Quốc. Đừng nói là bộ trưởng bộ quốc phòng, ngay cả thủ tướng và hoàng gia của Nam Quốc gặp ông cũng phải kính nể mấy phần. Càng phải nói, ngoài Điện chủ ra, còn có 4 vị Thánh Khí Vương khác trong danh sách cũng là người của Thánh Điện, chiếm một nửa danh sách. Mà bộ quốc phòng thì chỉ có một vị chiến thần được liệt vào danh sách này thôi. Cho nên, vị trí của Thánh Điện trong Nam Quốc là tuyệt đối. Không có một thế gia hay tổ chức nào, kể cả quân đội, dám thách thức quyền lực của Thánh Điện.

--------------------------------------------------

Quay lại vài ngày trước, trong đại điện nguy nga, tráng lệ của Thánh Điện. Điện chủ đang ngồi trên một bảo tọa được chế tác một cách tinh vi và trang trọng, đây là bảo tọa dành riêng cho Điện chủ. Ông ngồi yên đó, nhưng khí thế của ông vẫn toát ra mạnh mẽ, trước mặt ông là một người con gái đang quỳ với bộ mặt trắng bệch và sợ hãi, cô ta chính là Tô Bích Thủy.

“Cô thật là to gan! Ta chỉ lệnh cho cô đi điều tra sư đệ của ta thôi. Thế mà cô lại tự ý muốn giết người là sao?”

Giọng nói của Điện chủ tuy vẫn bình thường như mọi khi, nhưng Bích Thủy lại cảm nhận thấy có chút sát khí bên trong. Thậm chí dù ông đang đeo mặt nạ, nhưng ai cũng nhận ra là Điện chủ đang nổi giận. Dù cô đã sẵn sàng tâm lý là sẽ bị trừng phạt sau khi trở về, nhưng cô vẫn không thể không run lên vì sợ.

“Cho ta một lý do để không giết cô ngay bây giờ.”

Điện chủ đứng dậy, bước lại gần Tô Bích Thủy. Sát khí trên người ông lúc này đã không còn giấu được nữa. Trán của Bích Thủy bắt đầu đổ đầy mồ hôi, cả người cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, không dám ngẩng đầu lên.

“Thưa Điện chủ! Tôi không có gì để nói, là tôi tự ý làm trái mệnh lệnh, không liên quan đến ai hết. Nếu có trừng phạt thì hãy để một mình tôi gánh hết, xin người hãy tha cho những thuộc hạ của tôi.”

“Được! Rất có nghĩa khí, cô tuy là nhân tài, nhưng nếu hôm nay ta tha cho cô, thì ta không thể làm gương cho những người khác.”

Nói xong, cánh tay của Điện chủ đột nhiên sáng rực lên, Khí xung quanh như hội tụ lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ông muốn một chưởng đánh chết Bích Thủy.

“Khoan đã! Điện chủ, xin hãy nương tay.” Trước khi ông kịp xuất thủ, một giọng nói vang lên từ sau lưng Bích Thủy. Cô liền bất ngờ, quay đầu lại nhìn. Một bóng hình phụ nữ thướt tha đang từ từ bước lại chỗ cô.

Người phụ nữ này mặc chiếc váy dài màu xanh, giày cao gót cũng màu xanh, dáng người thon thả và có một khuôn mặt khả ái, vừa nhìn đã say đắm. Trên người cô tỏa ra một luồng khí chất rất cao quý, thanh lệ tú nhã, càng nhìn càng ưa thích, nhưng thần sắc lại có một chút lạnh lùng. Tuy Bích Ngọc cũng được coi là mỹ nhân hàng đầu, nhưng so với cô gái này còn kém rất xa.

“Thanh hộ pháp!” Tô Bích Ngọc nhíu mày nhìn cô gái đó.

Đây là một trong 2 đại hộ pháp của Thánh Điện, địa vị và sức mạnh chỉ xếp sau Điện chủ.

“Liễu Hạ Lan! Cô về rồi đó sao?”

“Tham kiến Điện chủ! Tôi đã về rồi.” Liễu Hạ Lan đến trước mặt Điện chủ và quỳ xuống.

Nhìn thấy Liễu Hạ Lan, sát khí của Điện chủ liền tiêu tan hết, ông quay lại bảo tọa của mình và ngồi xuống.

“Nhiệm vụ ở thành phố Bắc Minh ra sao rồi?”

“Tiến triển rất tốt! Tôi tin rằng chậm nhất là cuối năm nay sẽ có kết quả.”

“Tốt! Chỉ cần lần này thành công, thực lực của Thánh Điện sẽ càng mạnh hơn nữa.” Điện chủ tỏ ra rất vui vẻ, cười một cách sảng khoái. “Vậy tại sao cô muốn ta tha cho Bích Thủy?” Tưởng chừng ông sẽ quên đi Bích Thủy, nhưng tính mạng của cô vẫn như là ngọn đèn treo trước gió.

“Điện chủ! Bây giờ Thánh Điện của chúng ta đang rất cần nhân tài. Tô Bích Thủy là một trong số tài năng hiếm có. Xin niệm tình cô ta vẫn còn trẻ, còn chưa suy nghĩ thấu đáo mà tha cho cô ta một mạng.”

Bích Thủy nghe được những lời cầu xin của Liễu Hạ Lan mà cực kỳ cảm động. Xét về vai vế, đó là đại hộ pháp của Thánh Điện, địa vị tối cao, lẽ ra không cần quan tâm đến một người thấp hèn như cô. Xét về thực lực, Liễu Hạ Lan xếp thứ 2 trong Thập Đại Thánh Khí Vương, có biệt danh là ‘Thanh Hà Tiên Tử’, vì cô luôn mặc những bộ áo đầm màu xanh, và có vẻ đẹp như một tiên nữ giáng trần. Một người vừa xinh đẹp, vừa có địa vị, và có sức mạnh đỉnh cao như thế, từ lâu đã là thần tượng của Bích Thủy.

“Cái này… thôi được rồi. Nếu Thanh hộ pháp đã cầu xin, ta cũng không làm khó nữa. Chuyện này ta sẽ cho qua.”

Nghe được lời của Điện chủ, Bích Thủy rất bất ngờ. Cô không ngờ Điện chủ lại nể mặt của Liễu Hạ Lan đến thế. Khác với vị đại hộ pháp còn lại, thực chất Liễu Hạ Lan là người cùng thời với Điện chủ, tuổi của cô bây giờ cũng đã ngoài 50 rồi, nhưng chính xác là bao nhiêu thì không ai biết, cũng không ai dám hỏi. Mọi người chỉ dám đoán rằng Liễu Hạ Lan đã tu luyện một loại công pháp có thể khắc chế và kiểm soát sự lão hóa, vì vậy cô ấy tuy tuổi thật đã hơn 50 nhưng vẻ ngoài không khác gì một thiếu nữ mới ngoài 20.

Vào thời kỳ đỉnh cao của Thánh Điện, trong Thập Đại Thánh Khí Vương thì cả 10 người đều là người của Thánh Điện. Lúc đó, nổi tiếng nhất phải nói đến là ‘Tứ Đại Hộ Pháp’ - Hắc, Bạch, Lục, Thanh. Thanh hộ pháp thì chính là Thanh Hà Tiên Tử, Liễu Hạ Lan. Còn Bạch hộ pháp chính là Lão Sư của Nguyên Lạc, sư đệ của Điện chủ, Tề Dương.

Năm đó, Tề Dương, Liễu Hạ Lan cùng với 2 người có cấp độ Khí Vương khác, hợp xưng là Tứ Đại Hộ Pháp của Thánh Điện, cùng nhau đứng đầu trong bảng Thập Đại Thánh Khí Vương, uy chấn cả thiên hạ, không ai là không biết đến.

Nhưng sau đó, sự việc Tề Dương phản bội Thánh Điện, lấy trộm Thánh Khí bỏ trốn, khiến uy danh của Tứ Đại Hộ Pháp bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cùng với việc một cuộc chiến lớn giữa Thánh Điện và các Khí Sư của Bắc Quốc xảy ra, khiến các Khí Vương của Thánh Điện lần lượt thiệt mạng. Dù kết quả là Thánh Điện giành được chiến thắng, nhưng lại bị thiệt hại rất nặng nề, đến bây giờ vẫn không thể hồi phục lại nguyên khí.

Rồi lần lượt, 2 đại hộ pháp còn lại là Hắc hộ pháp và Lục hộ pháp, cũng không rõ lý do mà rời bỏ Thánh Điện, mai danh ẩn tích. Chỉ còn lại Liễu Hạ Lan phải một mình gánh vác trách nhiệm đại hộ pháp của Thánh Điện.

Cũng nhờ thực lực cường đại và trí tuệ xuất chúng của cô, Thánh Điện vẫn duy trì được sức mạnh đứng đầu cả Nam Quốc, cô cũng vươn lên xếp vị trí thứ 2 trong Thập Đại Thánh Khí Vương, nếu nói cô xứng đáng làm Phó Điện chủ thì cũng không ai dám phản bác. Vì những đóng góp to lớn của cô, nên Liễu Hạ Lan rất được Điện chủ xem trọng.

“Tô Bích Thủy, ta bãi bỏ chức vụ đội trưởng đội cận vệ của cô, phạt cô bế quan nửa năm, lập tức giải tán những thuộc hạ của cô.”

“Đa tạ Điện chủ đã tha mạng!”

“Tất cả lui ra đi! Ta muốn nói chuyện riêng với Thanh hộ pháp.”

“Tuân lệnh!” Tô Bích Thủy cùng với những lính gác trong đại sảnh vội vàng bước ra ngoài, trong đại điện rộng lớn lúc này chỉ còn lại 2 người.

Liễu Hạ Lan đứng dậy, nhìn Điện chủ đang trầm tư một hồi rồi nói: “Người có phải đang nghĩ về Bạch hộ pháp?”

“Đúng thế! Đã im lặng suốt 20 năm, tại sao bây giờ lại đánh thức Thánh Khí đó?” Điện chủ thở dài nói.

“Hôm đó, tôi cũng cảm nhận được sự thức tỉnh của Thánh Khí. Với uy lực khủng khiếp đó, chỉ sợ tất cả Khí Vương trong Nam Quốc đều đã biết được vị trí của Bạch hộ pháp rồi.”

“Biết thì sao? Ai dám đụng đến sư đệ của ta, coi như là khiêu chiến với Thánh Điện.” Điện chủ bổng nổi giận nói.

“Nhưng mà Điện chủ, Bạch hộ pháp đã được cho là kẻ phản bội của Thánh Điện từ lâu, ai cũng biết. Nếu giờ chúng ta ra mặt bảo vệ thì sẽ làm mọi người bất mãn.”

“Vậy cứ nói chúng ta sẽ không truy cứu bất cứ lỗi lầm nào của sư đệ. Bạch hộ pháp vẫn luôn là đại hộ pháp của Thánh Điện.”

Thấy Điện chủ vẫn quyết ý bảo vệ Tề Dương, Liễu Hạ Lan cũng không dám khuyên nhủ nữa.

“Thưa Điện chủ! Nếu người đã muốn bảo vệ Bạch hộ pháp, chi bằng chúng ta đưa người đến đây để tiện bảo vệ tốt hơn.”

“Cũng là cách hay, nhưng…” Điện chủ đứng lên đi một vòng suy nghĩ rồi nói. “Sư đệ là người rất ngoan cố. Năm xưa, không biết vì sao nó lại rời bỏ Thánh Điện mà đi. Nếu như nó cần đến Thánh Điện giúp đỡ thì nó đã liên lạc với chúng ta từ lâu rồi.”

Hơn 20 năm qua, dù mọi người không biết Tề Dương đã trốn đi đâu, nhưng Điện chủ vẫn biết rất rõ nơi ông đang ở, đó chính là Đông Hải Đảo. Nhưng cũng vì hiểu rõ tính cách của sư đệ mình, nên Điện chủ quyết định giữ kín chỗ ở của Tề Dương, không để ai biết.

“Nhưng mà, nếu Bạch hộ pháp ở bên ngoài thì sẽ rất dễ bị các Khí Vương khác thừa nước đục thả câu… Tôi có ý này, hay là để tôi tìm Bạch hộ pháp nói chuyện, khuyên ông ta quay về đây.”

Điện chủ nhìn vào Liễu Hạ Lan và suy nghĩ. Lẽ ra thân làm sư huynh, thì phải là chính bản thân mình đi khuyên bảo và can ngăn sư đệ của mình. Suốt bao nhiêu năm qua, ông cũng nên đi tìm sư đệ hỏi rõ sự tình từ lâu. Nhưng vì lý do đặc biệt, ông tuyệt không thể rời khỏi Thánh Điện này, ông chỉ biết nhắm mắt để người đời hiểu lầm sư đệ.

“Người phải đi lẽ ra là ta. Nhưng ta không thể rời khỏi đây, đành trông cậy vào cô thôi.”

“Điện chủ, người là chủ nhân của Thánh Điện, thân phận cực kỳ cao quý. Mấy chuyện này cứ giao cho đám thuộc hạ làm là được rồi, không cần phiền đến người đâu.”

Nói xong, Liễu Hạ Lan lập tức rời khỏi Thánh Điện tiến về Đông Hải Đảo. Điện chủ lúc này cũng bước ra ngoài ban công, đăm chiêu nhìn về phía đông.

--------------------------------------------------

“Rầm!” Cửa phòng bệnh viện bị đá văng ra. Lão Trương và Tiểu Mỹ giật mình, nhìn thấy một đám người đột nhiên xông vào phòng, bao vây cả 2 người.

“Cao Sương… là anh?” Tiểu Mỹ nhìn thấy Cao Sương bước vào phòng, cảm giác giận dữ và chán ghét dâng lên trong lòng cô. Chính hắn đã hại Trương Phát ra nông nỗi này. Bây giờ hắn còn dám dẫn người đến nữa sao?

“Tiểu Mỹ! Em 5 lần 7 lượt từ chối tôi vì tên bất tài vô dụng này. Bây giờ thì sao, hắn bị đánh đến mức phải nằm băng bó ở đó. Em đã thấy ai mới xứng đáng với em rồi chứ.”

“Thôi đi! Anh đừng giả bộ nữa. Anh Phát bị Lý Ngư bắt đi và bị hành hạ đến nông nỗi này. Lý Ngư là người của anh, ai cũng biết. Việc này chắc chắn là do anh sai khiến.” Tiểu Mỹ giận dữ quát lên.

Cao Sương im lặng không nói gì, chỉ lườm nhẹ Tiểu Mỹ rồi nhìn vào lão Trương.

“Tôi đến đây không phải để nói nhảm. Lão già, lão hay mau kêu tên cao thủ kia ra cho tôi. Hôm nay, tôi sẽ cho mọi người ở Thái Điền này biết, ai dám chống đối với tôi, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Lão Trương ngạc nhiên nhận ra, thì ra Cao Sương dẫn người đến đây không phải tìm Trương Phát, người hắn muốn xử lý chính là Nguyên Lạc.

“Tôi không biết cậu đang nói cái gì hết.” Lão Trương cố ý giả vờ.

“Ông đừng làm bộ nữa. Tôi biết là ông đã thuê được một tên có võ công cao cường, hắn dám phế mấy tên đàn em của tôi. Như vậy đâu khác gì là vả vô mặt nhà họ Cao.”

Bỗng một tên thuộc hạ chạy vào nói: “Thiếu gia, bọn em đã tìm hết bệnh viện rồi, vẫn không tìm thấy cái tên như được miêu tả kia, có lẽ nó đã trốn rồi.”

“Trốn cũng nhanh lắm…” Cao Sương tiến đến trước mặt lão Trương, nắm lấy áo ông mà hét: “Nói! Tên kia đã chạy đi đâu rồi.”

“Tôi không biết, dù có biết cũng không nói cho mấy người.”

Lão Trương vùng vẫy dùng hết sức đẩy Cao Sương ra. Dù sao lão Trương đã già nhưng cũng là một thuyền trưởng lái tàu, sức khỏe vẫn còn dồi dào. Còn Cao Sương chỉ là một tên công tử chỉ biết ăn chơi đàn đúm suốt ngày, làm gì có sức mà chống lại lão Trương. Hắn lập tức bị xô ngã sóng soài ra đất.

Nhìn tư thế ngã của Cao Sương, Tiểu Mỹ không nhịn được liền cười một cách khi dễ. Bị mất mặt trước đám đàn em, hắn giận đỏ cả mặt và hét lên.

“Dẫn bọn họ đi tra hỏi cho tôi, hỏi đến khi biết được tung tích của tên kia thì thôi. Đem cả cái tên đang nằm ở kia nữa.” Cao Sương sai thuộc hạ bắt cả 3 người lão Trương đi. Tiểu Mỹ và lão Trương liều mình bảo vệ Trương Phát, nhưng bọn họ cũng không thể cản được bọn đàn em của Cao Sương. Cuối cùng, tuy Trương Phát đang bị thương toàn thân, nhưng vẫn bị bọn Cao Sương bắt đi không thương tiếc.

---

Nguyên Lạc đang vui vẻ đi về bệnh viện, trên tay còn cầm theo 3 hộp đồ ăn mà cậu cho là ngon mắt nhất. Cậu vừa đi một vòng quanh khu chợ đêm, đây là lần đầu tiên trong đời cậu được đi ra ngoài một mình như thế này, được tự do đi dạo, được mua bất cứ gì mình thích.

Nhưng khi vừa về đến cổng, thì thấy rất nhiều người đang tụ tập trước bệnh viện. Cậu ngạc nhiên liền lại hỏi thăm một người đứng đó: “Làm ơn cho tôi hỏi, tại sao mọi người lại đứng trước bệnh viện đông thế?”

“Hồi nãy, có một nhóm côn đồ rất đông, rất hung hăng, xông thẳng vào bệnh viện, đánh gục hết bảo vệ, sau đó còn bắt theo 3 người đi.”

Nghe vậy, Nguyên Lạc liền hoảng hốt chạy thẳng vô bệnh viện, chạy đến phòng hồi sức của Trương Phát, cậu thấy cửa phòng đã bị đá sập, bên trong đã không còn ai nữa. Nhìn tất cả đồ dùng trong phòng bị đập nát, đủ thấy 2 bên đã giằng co dữ dội thế nào. Trong lòng Nguyên Lạc đầy hỗn loạn, cậu không còn giữ được bình tĩnh nữa, cậu sợ cả 3 người lão Trương sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cậu lao thật nhanh ra ngoài bệnh viện, cậu cứ cắm đầu chạy một mạch mà không suy nghĩ gì, nhưng được một hồi cậu nhận ra là mình không biết họ đã dẫn lão Trương đi đâu. Cậu nhìn xung quanh, cậu cũng không biết mình đang ở đâu, một cảm giác rất lạ dâng lên trong lòng cậu, cảm giác cô đơn, lẻ loi, một mình cô độc ở một nơi xa lạ.

Nguyên Lạc quả thật không biết mình phải làm gì lúc này, chạy đi tìm Lão Sư, hay là đi cứu 3 người lão Trương. Nhưng dù chọn cái nào, cậu cũng không biết mình phải đi đâu, và đi tìm như thế nào. Chưa bao giờ cậu thấy lưỡng lự và bất lực như thế này.

“Không được! Tính mạng là quan trọng hơn hết, dù phải tìm hết cả thị trấn này mình cũng phải tìm cho ra họ.”

Thế là cậu quyết định phải đi cứu 3 người lão Trương, cậu vận hết Khí vào đôi chân và dùng hết sức chạy. Cậu định sẽ tìm hết mọi ngõ ngách trong thị trấn, tốc độ của cậu còn nhanh hơn cả xe hơi. Mấy người đi đường chỉ thấy một bóng người nhanh như điện, xẹt ngang mắt họ.

“Trời! Đó có phải là người không hay là thứ gì thế?”

“Có phải là gặp ma rồi không?”

Lúc này, Nguyên Lạc thật không quan tâm đến người khác nghĩ gì, cậu chỉ một lòng muốn cứu người mà sử dụng toàn bộ sức lực của mình. Nhưng Thánh Điện luôn muốn che giấu sự tồn tại của Khí Sư như một bí mật quốc gia, nếu Nguyên Lạc làm lộ ra bí mật ở đây, có lẽ cậu sẽ bị Thánh Điện truy nã mất.

Đúng vào lúc này một bóng đen đang đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, người này mặc một bộ áo choàng dài màu đen với mũ trùm che kín cả khuôn mặt. Người áo đen đã quan sát Nguyên Lạc từ lúc cậu chạy ra khỏi bệnh viện, dù cậu có chạy nhanh cỡ nào, cũng không thể thoát khỏi mắt của người này.

“Thật thú vị!” Người áo đen nở một nụ cười quái dị rồi biến mất vào màn đêm.

Bầu trời đêm của Thái Điền hôm nay vốn rất tĩnh lặng, dự báo thời tiết đã nói đêm nay sẽ không có mưa và rất khô ráo. Nhưng bỗng dưng, không biết từ đâu, sương mù kéo đến dày đặc, đến nỗi người đi trên đường cũng không thấy rõ phía trước.

“Chuyện gì thế? Sao mà hôm nay sương mù nhiều thế này?”

“Sương mù thế này, lần đầu tôi mới thấy đó. Còn chẳng nhìn thấy được gì trước mặt thì sao mà đi đây? Lỡ tông trúng gì thì sao?”

Nhờ làn sương mù này mà Nguyên Lạc có thể chạy hết sức lực mà không bị ai thấy. Nhưng cậu cũng không để tâm đến và cứ tiếp tục chạy. Sau khi cậu chạy được một hồi lâu, cậu phát hiện mình đã chạy đến một cánh đồng hoang vắng, xung quanh không một bóng người.

Cậu rất ngạc nhiên, không biết là mình đã chạy ra ngoại ô từ khi nào. Dù trên đường đi, cậu luôn quan sát cẩn thận, nhưng không lẽ cậu đã lạc đường vì đám sương mù này.

“Không lý nào lại vậy? Phải quay lại thôi.” Nguyên Lạc lập tức quay đầu lại, chạy ngược về phía mà mình đã đến. Nhưng cho dù cậu chạy bao lâu, hay bao xa, cậu vẫn không thể chạy ra khỏi cánh đồng này.

Cảm nhận được điều bất thường, Nguyên Lạc đứng lại và quan sát làn sương mù kỳ lạ một hồi. Cậu liền vận Khí của mình và tỏa ra xung quanh để tìm hiểu nơi này. Nhưng chỉ được vài chục mét thì Khí của cậu đã bị một bức tường vô hình cản lại.

“Nguy! Đây không phải là sương mù bình thường. Đây là trận pháp. Ở đây có cao thủ, mình sơ ý quá.” Nguyên Lạc vội cảm nhận được trong sương mù có chứa Khí lực, từ nhỏ cậu cũng từng nghe Lão Sư kể về những trận pháp có những uy lực kỳ dị. Trong đó, cũng có một vài loại trận pháp mượn sức mạnh từ tự nhiên để kích hoạt. Cậu nghĩ là có người nào đó đã dùng sương mù để dụ cậu vào trận pháp. Nhốt cậu vào mê cung sương mù này.

Có nhiều cách để phá một trận pháp, đơn giản nhất là tìm ra tâm trận pháp và đảo ngược nó, hoặc là đánh gục kẻ bày trận. Nhưng Nguyên Lạc không có thời gian để làm vậy, cậu chọn cách nguy hiểm và nhanh nhất là dùng Khí của bản thân xung phá trận pháp.

Nguyên Lạc tập trung Long Khí vào đôi tay rồi đấm nhiều hướng vào không khí, cậu muốn trực tiếp phá hủy trận pháp. Làm vậy có thể khiến không gian trong trận trở nên bất ổn định, làm người điều khiển khó kiểm soát. Nhưng nếu người bày trận vẫn kiên quyết cố duy trì trận pháp, thì có thể dẫn đến việc bị trận pháp phản thệ.

Tuy nhiên, cách thức này cũng có rủi ro, nếu đây là trận pháp có thể tự hấp thụ Khí để mạnh hơn, hoặc là người bày trận có Khí nhiều hơn. Thì Nguyên Lạc chắc chắn sẽ bị kiệt sức trước khi phá được trận pháp. Nhưng vì để cứu mấy người lão Trương, Nguyên Lạc quyết liều cả mạng mình, bất chấp tất cả.

“Đủ rồi đó! Cậu dù có dùng hết sức, cũng không thể thoát khỏi đây đâu.” Một giọng nói lạ phát ra từ trong màn sương.

Nguyên Lạc lập tức liếc nhìn xung quanh để tìm ra hướng giọng nói truyền đến: “Không biết là cao thủ từ đâu đến? Tại sao lại giam tôi vào trận pháp này?”

“Đừng khẩn trương! Ta không có ý định hại cậu đâu. Nhưng vì cậu đang thi triển sức mạnh của một Khí Sư trước mặt người thường. Ta không thể không ngăn cản cậu.”

Cậu nghe được giọng nói này rất nhẹ nhàng, êm dịu và thánh thót, hình như là của một nữ nhi, với lại không có sát khí bên trong, nên cậu cũng bớt được một chút lo lắng.

“Tôi xin lỗi vì đã gây kinh sợ đến mọi người trong thị trấn, nhưng vì cứu người, tôi không thể không làm vậy.”

“Cậu nên biết Thánh Điện đã đặt ra lệnh cấm. Thế giới của các Khí Sư tuyệt đối không được để lộ ra với thế giới bên ngoài. Cậu làm như vậy là chống lại Thánh Điện rồi.”

“Thánh Điện! Cô là người của Thánh Điện?” Nguyện Lạc hoảng hốt, cậu không ngờ việc mình thi triển sức mạnh nhanh như vậy đã kinh động đến Thánh Điện rồi. Quả thật nơi đâu cũng có tai mắt của Thánh Điện.

Một hình bóng bước ra từ màn sương, Nguyên Lạc liền tập trung quan sát người này. Có thể tạo ra trận pháp đầy uy lực này, thực lực của đối phương chắc chắn là cao hơn cậu rất nhiều lần. Cho dù người này không có sát ý với mình, nhưng cậu tuyệt không vì thế mà lơ là phòng bị.

Nhưng khi cậu nhìn thấy rõ được đối phương là một người phụ nữ trong một bộ áo choàng màu đen, với vóc dáng và khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Cả người cậu liền đơ ra, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: ‘Quá đẹp, thật sự quá đẹp!’ Tuy Tô Bích Thủy và Tiểu Mỹ cũng là những mỹ nhân tuyệt sắc nhất cậu từng gặp, nhưng nếu đứng trước người phụ nữ này thì họ càng không có tư cách để mà so sánh.

“Ta tên là Liễu Hạ Lan, là một trong 2 đại hộ pháp của Thánh Điện. Người đời đặt biệt danh cho ta là Thanh Hà Tiên Tử.”

“Hộ pháp… không chỉ là người của Thánh Điện. Mà còn là một trong những người mạnh nhất. Đại hộ pháp của Thánh Điện?” Nguyên Lạc chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.