Chương 4: Hạ sơn

Lịch sử của Thánh Điện đã kéo dài hàng nghìn năm, là một trong những tổ chức lâu đời nhất của Nam Quốc. Nhiệm vụ của Thánh Điện ngoài việc thu giữ và trông coi những Thánh Khí, còn có nhiệm vụ phải quản lý các Khí Sư và Thánh Khí Sư trong nước. Sức mạnh của Khí Sư đã là một đẳng cấp hoàn toàn vượt trội với người thường, vì thế sự tồn tại của Thánh Khí Sư lại càng được giữ bí mật không cho người bình thường biết đến, để tránh gây ra những hoang mang không cần thiết.

Nói tóm lại, Thánh Điện giống như một đội cảnh vệ, chuyên bảo vệ những người bình thường trước bất kỳ Khí Sư và Thánh Khí Sư nào có ý đồ xấu, muốn dùng sức mạnh để hãm hại người khác. Chỉ cần là người đã chạm đến cảnh giới Khí Sư, thì đều nằm trong viện theo dõi chặt chẽ của Thánh Điện. Nếu như người đó dám ra tay làm hại một người bình thường, lập tức họ sẽ được liệt vào danh sách truy nã của Thánh Điện.

Thế lực của Thánh Điện trải dài khắp Nam Quốc, cao thủ tuyệt đỉnh nhiều không đếm nổi. Cho nên, không có kẻ điên nào dám đối đầu với Thánh Điện, bị liệt vào danh sách truy nã thì coi như là đã bị phán án tử hình. Dù có trốn đến đâu, cũng sẽ bị Thánh Điện truy đuổi và tiêu diệt.

Vì vậy, ở Nam Quốc, có rất ít người biết về Khí Sư. Còn chuyện về Thánh Khí Sư thì lại càng ít người biết đến hơn, nếu có thì chỉ có những gia tộc cổ võ lâu đời nhất mới có tư cách biết đến.

Tô Bích Thủy xuất thân từ một gia tộc nhỏ, không có tiếng tăm. Tuy nhà họ Tô thuộc hàng những gia tộc cổ võ, nhưng trong mắt các gia tộc lâu đời khác họ chỉ là một gia tộc tầm thường, không có gì đặc biệt. Nhưng từ khi Tô Bích Thủy được sinh ra, nhà họ Tô bỗng nhiên phất lên. Bởi nếu trong gia tộc có được một Khí Sư tọa trấn, thì cả nhà họ sẽ nhận được vô số lợi ích từ các gia tộc khác, cũng được nhiều người kính nể hơn.

Chẳng cần nói, Bích Thủy lại còn là Cốt Khí Nhân, trong nghìn người mới có một, nên từ nhỏ cô đã được nuông chiều hết mực. Được cung phụng như một công chúa, đến năm 13 tuổi, cô được Thánh Điện để mắt, được dẫn đến Thánh Điện để tu luyện. Cô còn được Thánh Khí Sư nổi tiếng Diệp Mạch Thanh thu nhận làm đồ đệ. Với sự chỉ dẫn của Diệp Mạch Thanh, cô đã đột phá được cảnh giới Khí Sư khi mới ngoài 20 tuổi.

Cả đời Tô Bích Thủy luôn sống trong sự suông sẻ, muốn gì được nấy. Không ai có thể làm khó được cô. Thế mà hôm nay, cô lại bị một tên tiểu tử, tuổi tác không kém gì mình, cứ một mực gây khó dễ cho cô. Đầu tiên hắn chặn đường, đánh gục hết đám đàn em của cô, rồi ngoan cố cứ bắt ép cô phải xin lỗi hắn.

Quan trọng hơn là thực lực của tên tiểu tử này rất kỳ lạ. Lúc mới gặp, hắn không giống như một Khí Sư, nên cô đã sơ ý, bị Khí của hắn đánh trúng gây trọng thương. Nhưng rõ ràng là lúc đó cô thấy mình vẫn còn mạnh hơn tên nhóc này nhiều.

Sau khi Tề Dương xuất hiện, hắn vẫn cứng đầu đòi đánh tiếp với cô, nhưng lần này, thực lực của tiểu tử đó lại trở nên mạnh hơn gấp bội, có thể áp đảo được cô. Bỗng dưng, cơ thể hắn phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ. Sau khi ánh sáng tắt, hắn còn mạnh hơn nữa, hắn liền tung ra chiêu thức chứa Long Khí lúc nãy, Khí lực hoàn toàn mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Long Khí của Nguyên Lạc như một con rồng gầm thét, càn quét mọi thứ, lao thẳng cực nhanh đến Bích Thủy. Uy lực cực kỳ khủng khiếp khiến cả Bích Thủy cũng sợ hãi, ngay cả khi cô không bị trọng thương, cô cũng không đủ tự tin cản được chiêu này. Bích Thủy vội vận Lôi Khí lên cực điểm, cố hết sức chống đỡ.

“Linh Xà Câu Hồn!”

Lôi Khí trên 2 tay của Bích Thủy phát sáng, hóa thành 2 con rắn lớn lao đến và quấn lấy Long Khí. Đây là chiêu thức mạnh nhất của Lôi Xà Chưởng, dùng Lôi Khí để quấn lấy và giữ chặt mục tiêu, sau đó Lôi Khí sẽ vừa siết chặt mục tiêu, vừa phóng ra luồng điện cao thế gây thêm sát thương. Người bị trúng chiêu này, hoặc là bị điện giật cháy thành than, hoặc là sẽ bị siết đến khi xương cốt vỡ nát.

Tuy là vậy, nhưng một con rồng có thể lật tung cả trời đất thì làm sao thèm để ý đến mấy con rắn nhỏ bé kia, Long Khí của Nguyên Lạc chỉ lắc mình một cái, 2 con Lôi Xà lập tức đều bị hất văng ra, phản chấn khiến Bích Thủy phải lùi lại vài bước, nôn ra một ngụm máu.

Nhìn thấy Long Khí vẫn đang lao thẳng về mình, Bích Thủy nhắm mắt lại nghĩ lần này đành phải bỏ mạng nơi đây. Thế nhưng, khi Long Khí chỉ còn cách Bích Thủy vài phân, thì không tiếp tục bay thẳng nữa, mà đổi hướng bay vút lên trời.

Người đổi hướng quỹ đạo bay của Long Khí chính là Nguyên Lạc. Cho dù có căm ghét Bích Thủy đến thế nào, dù cho cô ta đã giết bạn bè của mình. Cậu cũng chỉ muốn dạy dỗ cô gái này một chút thôi, cũng chưa đến mức phải giết cô ta.

“Tại sao ngươi lại không giết ta?”

“Tôi chỉ cần cô xin lỗi thôi, tôi không muốn giết cô.”

“Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa trước mặt ta. Không phải ngươi rất hận ta sao? Ta đã giết bạn bè của ngươi mà. Tài không bằng người, ngươi cứ giết ta đi.”

“Lão Sư từng dạy tôi là mạng sống rất quý giá, chúng ta phải biết trân trọng nó.”

Nghe lời nói của Nguyên Lạc, Bích Thủy liền cúi mặt xuống, cả mặt cô đều đỏ lên như gấc. Nguyên Lạc nhìn vẻ mặt ấy không biết là cô gái này đang xấu hổ hay là đang giận.

“Tiểu tử! Ngươi quá ngây thơ, nếu đổi lại là ta. Ta đã giết ngươi từ lâu rồi.”

“Cho dù là cô muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không làm vậy với cô.”

“Tại sao? Vì ta là phụ nữ à?”

Nguyên Lạc im lặng không trả lời câu hỏi đó. Bích Thủy cũng đã đoán trước được câu trả lời. Cô nghĩ thầm: ‘Tên nhóc này thật kỳ lạ, suy nghĩ thật khác người. Ai đời bị người ta truy sát mà vẫn tha chết cho người ta, chỉ vì người đó là phụ nữ.’

“Ta không phục, rõ ràng là ngươi đã dùng bàng môn tà đạo để tăng sức mạnh của mình lên. Ngươi thắng cũng không có quang minh chính đại.” Tô Bích Thủy bỗng gào thét lên như một đứa trẻ đang giận dỗi trước mặt người lớn. Cô muốn thay đổi chủ đề vừa nãy, nhưng trên mặt cô vẫn có nét đỏ ửng.

“Tôi đâu có quyết đấu thắng thua gì với cô, tôi chỉ cần cô xin lỗi thôi. Tôi dù có dùng gì cũng không cần cho cô biết.”

“Ngươi…” Tô Bích Thủy đỏ mặt tía tai, giận đến mức không thể trả lời lại.

“Được rồi! Nếu cô còn muốn đánh tiếp thì tôi cũng sẽ chiều ý cô, đánh cho đến khi cô chịu xin lỗi mới thôi.”

‘Còn đánh nữa? Rõ ràng là không thể đánh lại hắn, sao hắn còn muốn đánh nữa chứ? Chỉ còn cách phải xin lỗi thôi sao? Đúng là hiếp người quá đáng mà.’ Tô Bích Thủy thầm trách móc.

“Tôi… xin... lỗi, vì đã tấn công... bạn của cậu. Xin… lỗi… đã sỉ nhục... sư phụ cậu.”

Tô Bích Thủy gắng gượng nói từng chữ một như một đứa trẻ mới biết nói. Nguyên Lạc nhìn thấy dáng vẻ đó cũng không nhịn được mà cười. Mặt cô lại càng đỏ ửng hơn nữa.

“Cười cái gì? Ngậm miệng lại cho ta.”

“Xin lỗi! Vì nhìn cô e thẹn cũng dễ thương quá, nên tôi không nhịn được.”

“Ngươi mà còn cười nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi.” Tô Bích Thủy xấu hổ, cúi đầu giậm chân một cái, vành tai cô cũng đỏ cả lên.

“Được, được! Không cười thì không cười. Nếu cô đã chịu xin lỗi, mấy người bọn cô có thể đi. Hy vọng lần sau cô đừng có giết chóc bừa bãi nữa.”

Bích Thủy giận đùng đùng quay mặt đi về phía bọn đàn em của cô. Bỗng cô đứng lại, quay lại nhìn Nguyên Lạc và nói.

“Vẫn chưa kết thúc đâu. Ta sẽ về khổ luyện để trở nên mạnh hơn nữa, khi đó ta sẽ đi tìm ngươi, nhất định sẽ đánh bại ngươi.”

“Tôi sẽ chờ cô.” Nguyên Lạc cười đáp lại.

Từ khi trở thành Khí Sư, Bích Thủy đã trở nên quá kiêu ngạo, tự cho mình đã là thiên tài, không cần phải khổ luyện để làm gì. Cô tự ý bỏ bê luyện tập, suốt ngày chỉ biết đi với đám Hoắc Nhược. Khiến cho sư phụ của cô là Diệp Mạch Thanh cũng ngán ngẩm.

Nhưng hôm nay, cô đã gặp được một tên nhóc Khí Sư trẻ tuổi hơn cô, và còn mạnh hơn cô. Lòng tự tin của Bích Thủy đã bị vỡ nát. Cô đã hiểu câu núi cao còn có núi cao hơn. Bây giờ, trước mặt cô, người đàn ông này xứng đáng làm đối thủ của cô.

“Tiểu tử! Ngươi tên là gì?”

“Tôi tên Nguyên Lạc.”

“Tô Bích Thủy, nhớ lấy cái tên này! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Lúc đó, chúng ta phải quyết phân thắng bại.”

Nguyên Lạc và Bích Thủy mỉm cười nhẹ với nhau, giống như từ kẻ thù đã trở bạn bè rồi. Nhưng có thể làm bạn thật sự hay không, trong lòng họ cũng không chắc nữa.

Nhìn thấy bóng dáng đám người Tô Bích Thủy đi khỏi ngọn núi. Nguyên Lạc thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với nhiều người lạ như thế, còn có cả một cô gái tuổi xấp xỉ cậu. Nhưng tiếc là mọi người phải đấu đá lẫn nhau, nếu được cậu luôn muốn giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình.

Lão Sư lúc này vẫn chú ý quan sát Nguyên Lạc. Ông mỉm cười một cách hài lòng vì trong trận chiến lần này, Nguyên Lạc đã trưởng thành thêm một chút: “Không tệ! Có thể chiến đấu với một Khí Sư trong trận đấu đầu tiên của cuộc đời nó, đúng là có thu hoạch không nhỏ.”

Nguyên Lạc quay người lại, tiến đến chỗ Lão Sư, cậu hiện có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông.

“Lão Sư… Người có thật là đã lấy trộm Thánh Khí đó từ Thánh Điện?”

“Thánh Khí đó đúng là do ta đem đi, nhưng ta không có trộm nó.” Lão Sư chỉ nói ngắn gọn như thế rồi quay mặt đi.

Câu trả lời của Lão Sư càng khiến Nguyên Lạc tò mò hơn nữa. Nhưng chỉ cần Lão Sư đã nói là ông không có trộm thì là không trộm. Cậu tin tưởng tuyệt đối vào Lão Sư.

Suốt ngày hôm đó, Nguyên Lạc dành hết thời gian để cứu chữa những con thú trong núi và tự chôn cất những con vật đã chết. Còn Lão Sư thì đi gia cố lại kết giới đã bị Bích Thủy phá vỡ.

Vài ngày sau, Nguyên Lạc và Lão Sư lại ngồi với nhau trên chỏm đá gần thác nước. Cả 2 đều đang ngồi xếp bằng, nhắm chặt mắt giống như đang ngồi thiền. Đây là phương pháp tu luyện Khí của Lão Sư dạy cho Nguyên Lạc, nó giúp cơ thể có thể hấp thụ Thiên Khí nhanh chóng, giúp tuần hoàn Khí trong cơ thể dễ dàng, và cũng giúp nội thương mau lành hơn.

Nội thương của Nguyên Lạc lẽ ra phải cực kỳ trầm trọng bởi tác dụng phụ của viên thuốc do Lão Sư đưa. Nhưng không hiểu sao, nội thương của Nguyên Lạc đang được phục hồi một cách nhanh chóng. Ngay cả bản thân cậu cũng phải bất ngờ.

“Lão Sư! Cơ thể của con đang có gì đó rất kỳ lạ.”

“Ta thấy. Và ta cũng đã biết lý do rồi. Tất cả là nhờ vật bên trong người con đó.”

Nguyên Lạc liền tìm kiếm khắp người, rồi bỗng bất ngờ lấy ra từ trong túi quả táo vàng. Cậu vẫn luôn mang theo quả táo này trong người, không lẽ là vật này đã cứu mình?

“Lão Sư! Đây là… Thánh Khí sao?

“Đúng! Nhưng cũng không phải...“ Lão Sư vẫn trả lời ngắn gọn, khiến cho Nguyên Lạc ngồi ngẩn ra. Cậu cố hỏi lại lần nữa, nhưng Lão Sư vẫn không muốn trả lời.

“Lạc Nhi! Khi nào cơ hội đến, con sẽ biết thôi.”

Nghe Lão Sư nói vậy, Nguyên Lạc cũng đành nhẫn nhịn không dám hỏi nữa.

Lão Sư nhìn đứng dậy nhìn lên trời một hồi rồi nói: “Lạc Nhi! Đã đến lúc rồi.”

“Đến lúc gì vậy, Lão Sư?”

“Đến lúc con xuống núi rồi.”

Nguyên Lạc nghe xong rất ngạc nhiên, xuống núi, tức là đi ra ngoài hòn đảo này, là đi ra thế giới rộng lớn kia. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn ở trong ngọn núi này, chưa bao giờ bước chân khỏi đây.

Cũng không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc đi ra bên ngoài, chỉ là Lão Sư nói cậu phải ở đây tu luyện đến khi đủ năng lực mới đi được. Thay vào đó, cậu chỉ được nghe mọi thứ về thế giới bên ngoài thông qua lời Lão Sư kể.

Ở trên núi thì làm gì có điện, internet, hay những thiết bị điện tử như tivi, máy tính, điện thoại. Tất cả những gì Nguyên Lạc biết được là thông qua những lời kể, những câu chuyện từ Lão Sư. Dần dần, đối với cậu, thế giới bên ngoài không khác gì một thế giới cổ tích.

Đã vô số lần, cậu nằm mơ thấy mình được Lão Sư dẫn đi ra ngoài, đi đến những khu vui chơi, rạp chiếu phim, công viên, hồ bơi, và cả những danh lam thắng cảnh. Được nhìn thấy những chiếc xe hơi, xe máy, tàu lửa, và máy bay. Được ăn, được uống tất cả những món ngon mà cậu chỉ được nghe Lão Sư kể đến.

“Nhưng Lão Sư, con vẫn còn nhiều thứ cần người chỉ dạy lắm.”

“Những gì con cần phải học đều ở ngoài kia.” Lão Sư nhìn Nguyên Lạc với đôi mắt hiền lành, trìu mến, như một người cha không nỡ xa con mình.

Sau đó, Lão Sư nhắn nhủ Nguyên Lạc vài câu rồi bảo cậu đi ngủ sớm, sáng sớm mai sẽ dẫn cậu đi khỏi đảo.

Sáng hôm sau, Nguyên Lạc thức dậy với tâm trạng đầy lo âu, cũng có chút hớn hở. Tối qua, cậu định gói ghém hành lý để đi, nhưng nhìn xung quanh, trong căn nhà lá đơn sơ này thì đâu có gì để mang theo. Thế là đến sáng, cậu chỉ mang theo quả táo vàng rời khỏi nhà cùng Lão Sư. Khi đi ra khỏi kết giới, cậu quay đầu lại nhìn ngọn núi lần cuối, cậu quả thật không nỡ rời khỏi đây, dù sao mình cũng đã gắn bó với ngọn núi này suốt 20 năm.

Hai người đi đến bờ biển thì thấy đã có một con tàu đang chờ sẵn ở đó. Lúc đó, thuyền trưởng trong tàu bước ra, đó chính là gã thuyền trưởng đã chở đám Tô Bích Thủy đến đây.

“Lão Tề à! Dạo này, tại sao Đông Hải Đảo lại có nhiều khách du lịch đến đây thế?” Tên thuyền trưởng đi đến chỗ Lão Sư rồi lên tiếng.

“Cách đây mấy bữa, có một đám người tìm đủ mọi cách để đến đây, dù tôi ra giá cao cỡ nào họ cũng chấp nhận. Thiệt là đám ngốc, trên hòn đảo này đâu có thứ gì để tham quan chứ?”

“Chính ông là người dẫn bọn Tô Bích Thủy đến đây?” Nguyên Lạc ngạc nhiên hỏi gã thuyền trưởng, nhưng nghe ông ta nói thế, chắc là ông ta không biết lai lịch của bọn Tô Bích Thủy.

“Được lắm lão Trương! Thì ra là ông bận đưa bọn người kia đến đây, báo hại tôi lúc đó tìm ông khắp nơi mà không thấy. Cũng may là tôi trở về kịp đấy.”

“Được rồi, được rồi! Không phải là cũng có con trai tôi đưa ông đi đó sao? Tôi đã dặn nó rồi.”

Mấy hôm trước, Lão Sư cũng rời khỏi đảo mấy ngày, khi trở về cũng đi tìm vị thuyền trưởng họ Trương này để nhờ ông ta đưa về Đông Hải Đảo, tuy nhiên là bọn Tô Bích Thủy đã nhanh hơn, thuê lão Trương này đưa họ đi trước. Nghe cách 2 người nói chuyện, Nguyên Lạc cũng hiểu được là bao nhiêu năm nay, chính lão Trương là người chuyên đưa đón những người muốn đến và đi khỏi Đông Hải Đảo

Lão Sư lớn tiếng mắng lão Trương. Đây là lần đầu Nguyên Lạc thấy Lão Sư cử xử như vậy, dù đang mắng, nhưng nhìn ông cũng không giống như là đang giận dữ, mà giống như là 2 người bạn thân đang cãi nhau.

“Mà cũng kỳ lạ lắm nha, khi bọn người kia quay lại tàu, tất cả đều bị thương rất nặng, có người gãy tay, gãy chân nữa kìa. Tôi hỏi gì họ cũng không trả lời. Chả lẽ họ đã gặp cướp hay thú dữ?”

“Họ đúng là đã gặp thú dữ, một đứa con của hổ. Họ cố tình xâm nhập lãnh thổ của nó, nên bị nó đuổi đánh đó. May là đứa con của hổ đó rất rộng lượng, nên nó không giết ai cả.”

Lão Sư kể với lão Trương, cố ý nói Nguyên Lạc chính là đứa con của hổ. Nguyên Lạc không phản đối gì, vì từ nhỏ cậu được nuôi dưỡng bằng sữa của hổ, cũng coi như là con của hổ rồi. Nhưng mà nghe Lão Sư kể như thế vẫn khiến cậu cực kỳ xấu hổ.

“Con của hổ? Đáng sợ vậy sao? Thế thì tôi phải dặn mấy người du khách lần sau đến phải coi chừng mới được.”

“Không cần nữa đâu! Đứa con của hổ đó đã xuống núi rồi.” Lão Sư nhìn Nguyên Lạc rồi cười.

“Cái gì? Xuống núi rồi, vậy mà ông còn ung dung đứng đây nói chuyện thế à? Đi ngay, chúng ta lập tức đi khỏi đây ngay.”

Thấy dáng vẻ hốt hoảng và thúc giục họ nhanh chóng lên thuyền của lão Trương, Lão Sư và Nguyên Lạc cũng không nhịn được mà cười.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Lạc đi thuyền, cậu rất hồi hộp. Lúc đầu, cậu còn bị say sóng, chỉ dám ngồi một chỗ, nhưng khi đã quen, cậu liền tỏ ra thích thú chạy khắp boong thuyền, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cảm nhận gió biển và sóng biển.

“Lão Tề, đây chính là thằng nhóc mà ông luôn kể cho tôi nghe, phải không?” Lúc này, Lão Sư và lão Trương đang đứng ở bánh lái thuyền. Thấy lão Trương hỏi mình, Lão Sư chỉ khẽ gật đầu.

“Ông đã giữ nó trên đảo gần 20 năm. Bây giờ mới cho nó tiếp xúc với xã hội bên ngoài. Tôi chỉ lo… nó không thích ứng nổi thôi.”

“Sẽ ổn thôi, nó là do tôi nuôi lớn, tôi rất hiểu tính nó. Ngoài kia, rất ít thứ có thể làm khó được nó. Với lại, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho nó hết rồi.”

Nghe Lão Sư nói thế, lão Trương cũng yên tâm không hỏi thêm nữa.

Nguyên Lạc đang đứng cạnh lan can thuyền, cậu trầm tư nhìn vào chiếc vòng trên cổ mình, trên đó có chiếc vòng tay lúc nhỏ được đeo trên tay cậu. Chiếc vòng này đã bị hoen ố và rỉ sét, màu sắc cũng đã chuyển hết sang màu đồng vì năm tháng, nên không thể biết được màu sắc lúc đầu là gì, nhưng bên trên vẫn có khắc 2 chữ rất rõ, ‘Nguyên Lạc’.

Nhìn chiếc vòng một lúc, cậu ngẩng đầu nhìn vào khoảng không ở phía chân trời kia. Cậu có rất nhiều dự tính cho chuyến đi này, cậu cũng hy vọng là có thể tìm hiểu rõ về nguồn gốc của mình.

Sau 2 ngày trên biển, Nguyên Lạc đã đến đất liền, nơi đầu tiên cậu đặt chân đến ở thế giới bên ngoài là một thị trấn nhỏ, giáp biển ở Nam Quốc, tên là Thái Điền, ngành nghề chính chủ yếu là dựa vào việc đánh bắt cá và du lịch.

Lão Trương sau khi đưa Lão Sư và Nguyên Lạc cập bến tàu, ông mời cả 2 người đến nhà ông nghỉ ngơi. Tất nhiên là Lão Sư không do dự gì liền đồng ý đến nhà lão Trương, hiếm khi bạn bè gặp nhau, phải giãi bày tâm sự mấy ngày mới được.

Tối đó, lão Trương đãi cả 2 những món ăn đặc sản của vùng họ. Nguyên Lạc từ nhỏ chỉ toàn được ăn hoa quả trong rừng, ngon nhất cũng chỉ là món cá nướng, cậu không thích ăn thịt vì những con thú ở Đông Hải Sơn là gia đình của cậu. Nên khi thấy những món ăn lạ và ngon kia, cậu liền ăn sạch sẽ hết chén dĩa trên bàn trước ánh mắt ngỡ ngàng của lão Trương.

Sau bữa ăn, lão Trương và Lão Sư đều ngồi hàn thuyên tâm sự với nhau, Nguyên Lạc cũng ngồi cạnh lắng nghe. Cậu hỏi làm sao mà 2 người quen biết nhau. Lão Trương kể lại vào hơn 20 năm trước, lúc đó ông là một trong những tay lái tàu giỏi nhất của thị trấn, là người duy nhất có thể lái tàu an toàn đến Đông Hải Đảo.

Vì vùng biển xung quanh Đông Hải Đảo rất khó đến gần, nên hải sản ở đấy không thể đánh bắt được. Duy chỉ có lão Trương, nhờ có tài lái tàu cực giỏi nên ông thường xuyên đến đó đánh bắt cá. Số lượng cá mỗi lần ông đem về đều rất nhiều, dần dần ông bị những tàu đánh cá khác ganh ghét và đố kỵ.

Họ đã lập mưu và hãm hại ông. Họ tố cáo ông là đã vi phạm quy định đi vào vùng biển cấm, còn cung cấp lương thực cho những hải tặc xung quanh đó. Lập tức, lão Trương bị bắt giam và tịch thu tài sản. Đương nhiên là bọn họ cũng đã mua chuộc các viên quan chức lúc đó.

Cứ tưởng lần đó lão Trương sẽ chết chắc. Ai ngờ được, khi đó, Lão Sư cũng đi đến thị trấn này và đang tìm người có thể chở ông đến Đông Hải Đảo. Biết được cả thị trấn cũng chỉ có lão Trương là chở ông đi được. Lão Sư liền ra tay giúp đỡ và giải oan cho ông. Ông đã bắt hết những kẻ có liên quan đến vụ án, điều tra rõ đầu đuôi, ngọn ngành, và sử dụng những mối quan hệ của mình để trả sự trong sạch cho lão Trương.

Sau đó, vì biết ơn mà lão Trương tình nguyện sẽ làm người lái tàu không công chở Lão Sư đến Đông Hải Đảo suốt đời. Từ đó, tình bạn 2 người nảy nở, mỗi lần Lão Sư muốn rời khỏi đảo hay trở về đảo, ông chỉ cần liên lạc với lão Trương thôi.

Cứ mỗi tháng, lão Trương sẽ đến Đông Hải Đảo một lần, nếu cần gì thì Lão Sư sẽ căn dặn lão Trương mang đến trong chuyến đi sau.

“Tôi cảm thấy hình như lần này ông đi khỏi, thì sẽ không quay lại đảo nữa, phải không?”

“Không, không cần quay lại!”

Nghe Lão Sư trả lời, khuôn mặt của lão Trương hiện lên một vẻ buồn rầu. Nếu Lão Sư không trở về đảo nữa thì có nghĩa là ông sẽ không quay lại thị trấn này nữa.

Sáng hôm sau, Lão Sư dẫn Nguyên Lạc đi dạo quanh thị trấn, ông chỉ cho cậu cách dùng những phương tiện di chuyển và đi lại trên đường phố, hướng dẫn cậu sử dụng tiền để mua đồ, đồng thời sắm cho cậu vài bộ quần áo để thay đổi.

Nhưng Nguyên Lạc cảm thấy rất lạ là Lão Sư lấy đâu ra lắm tiền thế. Lão Sư cũng ở trên đảo với mình suốt mà. Cậu hỏi thế nào thì Lão Sư cũng lảng tránh không trả lời.

Nguyên Lạc như một đứa trẻ lần đầu được ba mẹ dẫn đi chơi, cậu thả sức chạy nhảy, chỉ chỏ khắp nơi, đến đâu cũng la toáng lên, vì tất cả đều như là một thế giới mới đối với cậu. Nếu như đây là một đứa trẻ thì không ai nói gì, nhưng nhìn một chàng trai tầm 20 tuổi cư xử, hành động như một đứa trẻ, lại đi chung với một ông lão râu tóc bạc phơ. Mọi người xung quanh đều lắc đầu thở dài, còn tỏ ra tội nghiệp cậu.

Chỉ tiếc thị trấn Thái Điền là một thị trấn nhỏ, không có những tụ điểm ăn chơi hay khu vui chơi nổi tiếng nào. Ở đây chỉ có một khu trung tâm mua sắm lớn và vài tiệm ăn tương đối nổi danh. Nhưng với Nguyên Lạc, tất cả đều quá kinh ngạc và tuyệt vời.

Sau cả một ngày đi tham quan, Nguyên Lạc mệt mỏi trở về nhà của lão Trương, nhìn thấy cậu giống như một đứa trẻ mới lớn, Lão Sư vui vẻ mỉm cười đi đằng sau cậu. Nhìn ông như trẻ lại 10 tuổi vậy.

Khi 2 người vừa bước vào nhà, một giọng la thất thanh của lão Trương phát ra khiến cả 2 giật mình. Từ trong nhà, lão Trương chạy vụt ra thật nhanh đến chỗ Lão Sư, mặt ông đầy hốt hoảng và lo lắng.

“Lão Tề à! Ông phải giúp tôi, xin ông hãy giúp tôi.”

“Lão Trương có chuyện gì thì bình tĩnh nói cái đã.”

“Thằng con trai của tôi, nó bị người ta bắt đi rồi.”

Lão Trương tên thật là Trương Lộc, vợ mất sớm, ông chỉ có một người con trai tên Trương Phát, sắp sửa tốt nghiệp đại học. Suốt thời gian qua, 2 cha con luôn nương tựa nhau mà sống. Trương Phát cũng là một người con hiếu thảo, chăm chỉ, cần cù, và siêng năng. Lúc rảnh rỗi, cậu thường theo cha mình ra biển đánh bắt cá. Cậu đã học được cách lái tàu từ cha mình, nên hiện giờ cậu cũng có khả năng lái tàu đến Đông Hải Đảo. Những lúc lão Trương bận thì Trương Phát sẽ là người đưa Lão Sư đến đảo.

Trương Phát có một người bạn gái tên là Tiểu Mỹ, là cô gái xinh đẹp nhất thị trấn. Cả 2 đã yêu nhau từ lúc học cấp 3, họ hẹn sang năm sẽ làm đám cưới. Chỉ tiếc là sắc đẹp của Tiểu Mỹ đã lọt vào mắt của thiếu gia nhà họ Cao. Cao Sương là một phú nhị đại ở Thái Điền, gia thế rất khủng, bất cứ thứ gì lọt vào mắt hắn, hắn đều quyết có được.

Đã nhiều lần Cao Sương đến nhà cầu hôn đều bị Tiểu Mỹ từ chối. Hắn biết Tiểu Mỹ và Trương Phát đang yêu nhau và còn hẹn ước sẽ cưới nhau, nên hắn rất căm hận Trương Phát.

"Tiểu Phát bị người ta bắt? Chuyện này là như thế nào? Ông kể lại từ đầu đi."

Chuyện xảy ra ở một quán bar, Trương Phát dẫn theo Tiểu Mỹ đến đây cùng với mấy người bạn. Trong lúc uống say, nhóm của Trương Phát vô tình gây sự với một nhóm người khác trong quán. Cuối cùng dẫn đến xung đột, vì nhóm Trương Phát đông hơn, nên nhóm người kia đánh không lại, phải bỏ chạy.

Khoảng 5 phút sau, đám người đó quay lại và dẫn thêm rất nhiều người. Thì ra họ là đàn em của Lý Ngư, ông trùm khét tiếng nhất tại Thái Điền, không ai ở thị trấn này mà không biết hắn.

Lý Ngư là kẻ vô lại, chuyên làm điều xấu, không việc gì mà hắn không dám làm. Thế lực ngầm của hắn rất mạnh và dường như khống chế được cả chính quyền, đến cả cảnh sát cũng không dám đụng đến hắn. Ở thị trấn Thái Điền, hắn có thể nói là một tay che trời, nhưng thật ra lý do ai cũng sợ hắn là vì đằng sau Lý Ngư còn có một thế lực lớn chống lưng, đó là nhà họ Cao.