Một Khí Sư thực thụ là người đã thuần thục kỹ năng Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể mượn sức mạnh từ Thiên Khí để làm tăng sức mạnh của bản thân. Nói thì dễ, nhưng để thực hiện được cần phải có sự hiểu biết cách vận dụng Khí trong cơ thể trước, rồi tiếp đến là phải biết cách hấp thụ Thiên Khí từ bên ngoài và hòa làm một với cơ thể.
Người bình thường muốn sử dụng được Nhân Khí của bản thân thì phải cần trải qua rèn luyện, và phải có sự kiên trì nhất định. Đôi khi còn cần có sự trợ giúp của dược liệu, đan dược, và phương pháp đả thông kinh mạch toàn thân. Vì vậy để hoàn thành được bước thứ nhất cũng đã phải mất 10 năm, nếu thông minh thì cũng mất ít nhất 5 năm. Nhưng một khi hoàn toàn làm chủ được Nhân Khí thì họ đã có thực lực ngang bằng một cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, có đủ tư cách xưng bá trên giang hồ.
Nhưng thật ra vẫn còn có một cách để đạt được điều kiện trên. Đó là những người bẩm sinh vừa mới chào đời đã có thể tự sử dụng Nhân Khí rồi. Người đời gọi những đứa trẻ đó là ‘Cốt Khí Nhân,’ và tỉ lệ phần trăm để xuất hiện một Cốt Khí Nhân là 1/1000.
Nguyên Lạc và Tô Bích Thủy vốn là Cốt Khí Nhân, bẩm sinh đã sử dụng được Nhân Khí. Tuy là đã có căn cơ từ nhỏ, nhưng cả 2 cũng phải đợi đến 20 tuổi mới có thể trở thành Khí Sư. Cho nên mới biết, để một người bình thường có thể trở thành Khí Sư phải mất biết bao nhiêu thời gian và công sức như thế nào. Càng không phải nói cảnh giới Khí Sư là niềm ao ước của những người luyện võ. Có người luyện cả đời cũng không thể với đến cánh cửa Khí Sư. Nên những người đạt được đẳng cấp Khí Sư chắc chắn đều là đại tông sư.
Hoắc Nhược hoàn toàn hoảng hốt khi phải chứng kiến tại đây lại xuất hiện thêm một Khí Sư trẻ tuổi như Bích Thủy. Phải nói Thánh Điện là nơi quy tụ các Khí Sư, nhưng Khí Sư trẻ tuổi như Tô Bích Thủy thì lại rất hiếm. Thế mà tại đây, lại có thêm một tên tiểu tử khoảng chừng 20 tuổi đã trở thành Khí Sư rồi.
Lúc này, đám người Hoắc Nhược đang nằm la liệt khắp nơi, một chiêu vừa nãy của Nguyên Lạc đã đánh gục hết bọn họ. Bản thân Hoắc Nhược cũng bị gãy mất một tay và một chân, không thể chiến đấu được nữa.
Tô Bích Thủy quét mắt nhìn xung quanh, thấy đàn em của mình không thể chiến đấu được nữa, nhưng mà có đấu tiếp, họ cũng không thể đấu lại tên nhóc kia. Cô biết trận này chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
“Cô đi đi! Tôi không muốn đánh nhau với phụ nữ.”
Tình hình của Nguyên Lạc hiện giờ cũng không tốt chút nào. Vết thương cũ cộng vết thương mới, cậu đang cố cắn răng chịu đựng mà đứng nói chuyện. Chiêu vừa rồi đã là toàn bộ sức mạnh của mình, thế mà cô gái này vẫn còn đứng vững sau khi lãnh trọn tuyệt chiêu của cậu. Bây giờ, chỉ hy vọng là có thể khuyên cô ta đi khỏi đây. Nếu không được, thì cậu đành phải liều mạng với cô ta.
“Ngươi nói sao? Bảo ta đầu hàng rút lui như con rùa rụt đầu à? Không biết tự lượng sức, ngươi cho rằng ngươi đã là Khí Sư thì có thể đánh bại được ta sao? Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của Khí Sư.”
Dứt lời Tô Bích Thủy vội vận Khí lên cực điểm. Bình sinh cô ghét nhất là bị người khác coi thường. Lời nói của Nguyên Lạc rõ là có hàm ý, cô là phụ nữ, không thể đấu lại hắn. Cô đã quyết ý là phải diệt trừ tên nhóc Khí Sư này để trừ đi hậu hoạn.
Những luồng Khí bắt đầu hiện ra như cơn lốc vây quanh Bích Thủy, rồi từ trong cơn lốc, những tia sét bắt đầu xuất hiện bên trong, càng lúc càng dữ dội. Bích Thủy hét lên một tiếng, cơn lốc Khí tan biến, lúc này đã có vô số những tia sét đang bao phủ toàn thân cô.
“Đó là… Lôi Khí.” Nguyên Lạc ngạc nhiên nhìn vào Khí của Bích Thủy. Cậu vốn không có ý xem thường cô, cậu chỉ thuận tiện nói như vậy. Không ngờ Bích Thủy lại nổi giận và muốn đấu với cậu đến cùng.
Hết cách, Nguyên Lạc biết hôm nay chỉ có thể quyết một mất một còn với Bích Thủy. Cậu cũng vội vận Long Khí lên đỉnh điểm để nghênh chiến.
“Tiếp chiêu đây! Lôi Xà Chưởng!”
Tô Bích Thủy tập trung Khí vào tay rồi chưởng ra một chưởng đầy uy lực. Lôi Khí liền hóa thành hình một con rắn lớn lao đến Nguyên Lạc. Nguyên Lạc không dám xem thường chiêu thức này của Bích Thủy, uy lực của nó tuy thua kém chiêu Tiềm Long Du Thiên, nhưng cậu hiện tại không thể trực tiếp đối đầu. Cậu liền vận Khí xuống 2 chân để tăng thêm tốc độ và lập tức nhảy lên tránh khỏi con Lôi Xà đó.
Bích Thủy cũng liền vận Khí đuổi theo. Tuy cả 2 đã trọng thương, nhưng sức mạnh và tốc độ của Khí Sư vẫn vượt xa người thường. Trong chớp mắt đã giao đấu hơn trăm chiêu, Hoắc Nhược đứng từ xa quan sát, trong mắt hắn, tốc độ của 2 người này quá khủng khiếp, mắt người bình thường không thể nào theo kịp được. Thương thế của Nguyên Lạc vẫn nặng hơn Bích Thủy, càng đánh thì càng rơi vào thế hạ phong. Sau hơn trăm chiêu, Nguyên Lạc đã gần cạn kiệt sức lực, cậu sắp không thể duy trì Long Khí được nữa. Ngược lạc, Lôi Khí của Bích Thủy vẫn hùng hồn, đang áp chế Nguyên Lạc đến mức nghẹt thở.
“Nhìn phương thức hấp thụ Thiên Khí của ngươi đầy gián đoạn, có vẻ như ngươi mới đột phá được cảnh giới Khí Sư gần đây thôi, đúng không? Vậy thì ngươi thua chắc rồi.”
Nói xong, Tô Bích Thủy liên tung ra song chưởng tràn đầy Lôi Khí. Nguyên Lạc thấy thế cũng đành vận Long Khí đối chưởng với cô ta. Một tiếng nổ lớn vang lên, 2 song chưởng của 2 Khí Sư chạm nhau, mọi thứ xung quanh đều bị kình lực thổi bay ra xa hết, khiến cả ngọn núi cũng đều phải rung chuyển.
Đám người Hoắc Nhược lúc này đều đã tỉnh dậy và đang theo dõi trận đấu của Nguyên Lạc và Tô Bích Thủy. Tất cả đều run sợ trước sức mạnh của Khí Sư, nếu phải so sức mạnh của bọn họ với Khí Sư, thì chỉ như một con kiến đứng trước con voi. Thế mà lúc đầu họ đinh ninh là có thể lấy số lượng đông đảo để bắt giữ được Tề Dương, mà bây giờ chỉ cần một thằng nhóc Khí Sư cũng dư sức đánh bại tất cả bọn họ rồi.
Họ cũng cực kỳ ngạc nhiên vì đây là lần đầu họ tận mắt chứng kiến Tô Bích Thủy sử dụng toàn bộ sức mạnh. Từ trước đến nay, Bích Thủy luôn kiềm chế sức mạnh khi huấn luyện với họ. Một phần là cô không muốn làm bọn Hoắc Nhược bị thương, một phần vì cô là Khí Sư, không cần dùng toàn lực để đánh với người thường.
‘Ầm!’ Một tiếng nổ nữa vang lên, Nguyên Lạc và Bích Thủy đã tách ra sau khi so chưởng. Nguyên Lạc bị kình lực làm thối lui cả chục bước, thương thế của cậu càng nặng thêm. Bích Thủy thì tốt hơn, cô chỉ bị thối lui vài bước, nhưng khóe miệng của cô cũng bắt đầu rỉ máu.
“Tiểu tử! Khí của ngươi đã không còn bao nhiêu, cơ thể của ngươi đã tới giới hạn rồi. Mau đầu hàng đi! Ta sẽ cho ngươi chết một cách nhanh chóng.”
Tô Bích Thủy rất muốn giải quyết Nguyên Lạc nhanh chóng, cô đã tốn quá nhiều sức trong trận chiến này, cô muốn để giành số sức lực còn lại để đi bắt Tề Dương.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục, chết có gì đáng sợ! Hôm nay, tôi sẽ liều mạng với cô.”
“Đã đến đây thì đều là khách. Lạc Nhi! Con đâu cần phải đòi sống đòi chết với cô ta.”
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng âm thanh phát ra thì như sấm rền ngang tai xuất hiện. Bích Thủy nhận ra người đến là một cao thủ tuyệt đỉnh. Cô liền xoay người nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai cả. Bỗng một bóng người từ xa đang tiến đến chỗ họ, thần thái uy nghi, mặt nghiêm nhưng không giận, người đến chính là Lão Sư.
“Lão Sư!” Nguyên Lạc mừng rỡ hét lên.
“Ngươi là Tề Dương? Con rùa rụt đầu này cuối cùng đã xuất hiện. Ta hôm nay đến để thu phục ngươi. Ngoan ngoãn...”
“Vô lễ!” Lão Sư nheo mắt nhìn Bích Thủy rồi mở miệng. Giọng điệu của ông tuy vẫn bình thường nhưng 2 chữ ‘vô lễ’ đó hóa thành làn sóng âm trực tiếp ập thẳng vào người Bích Thủy. Cả người cô liền bị sóng xung kích làm cho khí huyết đảo lộn, thân thể cô liền đổ gục xuống và hộc ra ngụm máu tươi.
Khắp người Tô Bích Thủy bỗng run lên. Nếu nói lúc đầu cô cứ nghĩ thực lực của Tề Dương cao lắm chỉ ngang bằng mình. Nhưng với khả năng thiên lý truyền âm và cách không đả thương vừa rồi, thực lực của Tề Dương chắc đã vượt qua cảnh giới Khí Sư rồi.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, không biết tại sao Tô Bích Thủy đang nói chuyện thì lại quỳ xuống thổ huyết như thế. Chả lẽ thương tích của cô nặng hơn mọi người nghĩ.
“Trang phục của mấy người, đều là võ phục của Thánh Điện. Từ khi nào mà Thánh Điện lại đào tạo ra một người thiếu tôn trọng tiền bối như cô thế?”
“Tiền bối? Ta khinh! Lão chỉ là một tên trộm giặc không hơn không kém. Không có tư cách làm tiền bối của ta.”
“Trộm giặc?... Ra là vậy. Người sư huynh này của ta thật là phiền phức.” Lão Sư sau khi nghe lời nói của Bích Thủy thì liền trầm tư suy nghĩ một hồi, xong rồi ông làm ra vẻ thông suốt, lắc đầu và mỉm cười.
“Sao thế? Lão đang hối hận à? Đã muộn rồi, hôm nay ta theo lệnh của Điện chủ đến đây tiêu diệt kẻ phản bội Thánh Điện là ông.” Bích Thủy cũng thấy dáng vẻ của Lão Sư tự lấy làm lạ, nhưng cô cũng không để tâm đến nó nhiều.
“Tiêu diệt lão phu? Lệnh của Điện chủ? Nói dối không biết ngượng.”
Lão Sư vừa dứt lời liền tỏa ra sát khí ngút trời. Lập tức không khí xung quanh trùng xuống, mọi người đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Sư huynh của lão sẽ không bao giờ ra lệnh giết lão phu. Cũng sẽ không bao giờ giao việc này cho một Khí Sư bình thường như cô. Nói thật đi! Là ai sai cô đến đây?”
Mỗi câu nói của Lão Sư đều mang theo sát khí kinh người. Lão Sư từ từ tiến sát về Bích Thủy, không khí xung quanh cô cũng thay đổi theo, càng lúc càng nén lại, khiến cho Bích Thủy càng nghẹt thở.
Chỉ với áp lực đã đủ bức ép người khác phải đầu hàng, thực lực của người này quả thật khủng khiếp. Bích Thủy đã biết rõ sự chênh lệch thực lực giữa 2 người là quá lớn.
“Tôi không nói dối. Tôi chính là đội trưởng đội cận vệ của Thánh Điện.”
Tô Bích Thủy lấy trong người ra một miếng lệnh bài, tượng trưng cho thân phận của mình. Lão Sư nhìn thấy lệnh bài cũng nhận ra đó đúng là lệnh bài của Thánh Điện. Trước đây, ông cũng từng là đội trưởng đội cận vệ. Chức vụ này không chỉ phụ trách an toàn của Thánh Điện, mà còn là phụ tá thân cận bên cạnh Điện chủ, là cánh tay phải đắc lực, chuyên làm những nhiệm vụ tối mật cho Điện chủ. Ông dừng chân lại và cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc.
“Cô hãy dẫn người của cô quay về trước đi. Lão phu sẽ tự mình đến Thánh Điện gặp sư huynh làm rõ mọi chuyện.”
“Lão nói sao? Lão sẽ tự mình về Thánh Điện? Lão nghĩ tôi sẽ tin những gì lão nói à? Đâu có ai điên mà tự đi nộp mạng như thế.”
“Ồ… Cô không tin thì sao? Cô có muốn ép lão phu đi theo cô bây giờ không?” Lão Sư mỉm cười nhìn Tô Bích Thủy và nói.
Bích Thủy im miệng không thể nói gì nữa. Cho dù là lúc bình thường, cô cũng không đấu lại hắn, nói gì bây giờ cô đang trọng thương. Bây giờ chỉ cần toàn mạng rời khỏi ngọn núi này đã là may mắn lắm rồi.
“Được! Tôi sẽ về báo cáo lại với Điện chủ. Lão cứ chờ đó, Thánh Điện sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.”
Tô Bích Thủy vội ra dấu cho đám Hoắc Nhược đi khỏi đây. Sau khi Tề Dương xuất hiện, và thấy được thực lực của người này, bọn họ đều sợ xanh mặt, họ sợ là tất cả bọn họ có thể sẽ bỏ mạng ở đây. Khi thấy đại tỷ ra hiệu, cả đám vội vã đứng lên chuẩn bị chạy khỏi ngọn núi.
Thấy đám người kia bỏ đi, Nguyên Lạc thở dài đi về phía Lão Sư với khuôn mặt đầy thất vọng.
"Lão Sư, con vô dụng, đã không thể bảo vệ ngọn núi này, con đã làm mất mặt người. Xin Lão Sư trách tội."
"Ta thấy thực lực của con không thua gì cô gái kia. Tuy cô ta có kinh nghiệm hơn trong việc điều khiển Khí. Nhưng dù có đấu cứng, cũng có thể miễn cưỡng đấu bất phân thắng bại. Vì sao con lại thua như vậy?"
"Vâng, là vì con quá sơ suất."
Nguyên Lạc kể lại chuyện khi nãy, vì quá bất ngờ trước sức mạnh của đối thủ mà không phòng bị kịp, bị trúng 2 chưởng gây trọng thương. Cộng thêm vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn, nên cậu không thể phát huy toàn bộ công lực vốn có.
"Cứ coi như đây là bài học cho con. Dù trong bất cứ tình huống nào, con cũng không được lơ là phòng bị. Nhất định không được xem thường đối thủ, cho dù đó là nữ nhi."
"Vâng, con đã rõ." Nguyên Lạc lần này đã thấu hiểu việc khinh thường đối thủ sẽ có kết quả gì. Lần trước bị Bù Nhìn Đất đả thương, nay lại có Tô Bích Thủy. Cả 2 lần đều vì cậu quá lơ là phòng bị. Cậu tự hứa sẽ không bao giờ như thế nữa.
Cậu quay đầu lại nhìn những vết tích chiến đấu khi nãy, rồi cậu nhìn vào những xác chết của những con vật trong núi. Đó là những người bạn thân thiết nhất của cậu, gia đình của cậu. Một vẻ mặt bi thương và phẫn nộ xuất hiện.
“Lão Sư! Người từng nói, sống trên đời chuyện gì cũng phải rõ ràng, bọn họ đã giết bạn bè của con, bạn của con hoàn toàn vô tội, thế mà bọn họ lại ra tay tàn nhẫn quá, dù thế nào con cũng cần họ phải xin lỗi trước khi đi."
Lão Sư nhìn Nguyên Lạc tỏ ra ngạc nhiên muốn hỏi tại sao cậu lại làm vậy. Không dễ gì để kêu bọn Bích Thủy rời khỏi đây mà.
"Vậy con muốn đi bắt bọn họ xin lỗi sao?"
"Vâng, xin Lão Sư cho phép."
Ông lắc đầu thở dài. Ông biết Nguyên Lạc rất cố chấp, đây là điểm mạnh cũng là điểm yếu của cậu. Chuyện đến nước này, chỉ có thể để cậu tự giải quyết thôi.
"Thôi được, cầm lấy đi." Lão Sư lấy từ trong người ra một viên thuốc rồi ném cho Nguyên Lạc.
"Đây là…?"
"Viên thuốc này sẽ giúp con khai thông khí huyết, tạm thời phong toả nội thương, giúp phục hồi thể chất. Uống nó vào, trong thời gian ngắn, có thể giúp con phát huy được 7 phần sức mạnh như lúc bình thường."
"Tuy nhiên, tác dụng phụ của thuốc sẽ khiến nội thương của con trầm trọng hơn, khiến con chậm hồi phục hơn bình thường. Đều là do con quyết định."
Nguyên Lạc nhìn viên thuốc một hồi rồi không hỏi gì thêm, lập tức uống viên thuốc đó.
Lúc này, bọn Tô Bích Thủy đang bước đi nhanh ra khỏi khu rừng, trên nét mặt bọn họ đều có vẻ mệt mỏi và chán nản.
“Khoan đã!” Bỗng một giọng nói vang lên.
Tất cả quay đầu lại, thấy Nguyên Lạc đằng đằng sát khí, đang tiến về chỗ họ.
“Các người đã xông vào đây giết hại bạn bè của tôi. Còn sỉ nhục Lão Sư. Nói đi thì đi sao?”
“Thế ngươi muốn gì?” Bích Thủy liếc mắt nhìn về Nguyên Lạc.
“Muốn đi cũng phải để lại câu xin lỗi.”
“Ngươi nói gì? Ngươi muốn ta xin lỗi? Thật là chán sống mà!” Tô Bích Thủy nổi giận, sát khí lại phát ra, ý muốn giết Nguyên Lạc ngay.
“Lạc Nhi nói đúng. Những con vật trên ngọn núi này cũng như là gia đình của nó. Mấy người đến đây tìm lão phu, cũng đâu cần phải ra tay sát sinh đến thế.” Lão Sư đang đi sau Nguyên Lạc cũng lên tiếng.
“Lão thất phu kia! Lão muốn nuốt lời phải không? Lão đã nói là để bọn ta đi rồi mà?”
Tô Bích Thủy dù nộ khí xung thiên, nhưng đứng trước mặt Tề Dương, cô cũng không dám làm càn. Dù sao, rời khỏi đây vẫn quan trọng hơn.
“Lão có thể không cản cô. Nhưng đồ đệ này của lão rất ngoan cố, nó đã quyết làm chuyện gì là phải làm được mới thôi. Nếu hôm nay cô không cúi đầu xin lỗi, chỉ e nó sẽ không để mấy người rời khỏi đây.”
Đám người Bích Thủy nghe Lão Sư nói, liền trợn mắt lên, thầm nghĩ 2 thầy trò này đúng là kẻ tung người hứng, thật vô liêm sỉ. Rõ ràng là không cho họ đi khỏi đây mà.
“Đại tỷ, hay là chúng ta cứ xin lỗi đi.”
“Đúng đó, chỉ xin lỗi thôi mà, đâu có mất mát gì.”
“Câm miệng!”
Bọn Hoắc Nhược đang cố khuyên nhủ Bích Thủy nhịn một chút, không ngờ bị cô quát lại. Từ trước đến giờ, Bích Thủy là người rất kiêu ngạo, mọi người luôn xem cô là một thiên tài, luôn nịnh bợ, lấy lòng cô. Không ngờ tại đây, cô lại bị một tên nhóc xem thường đến thế. Cục tức này, cô đâu thể nhịn.
“Tề Dương! Lão đã nói không cản tôi, thì chuyện này lão cũng không được xen vào. Đây là chuyện giữa tôi và hắn.”
Lão Sư nhìn vào Bích Thủy rồi nhìn Nguyên Lạc.
"Lạc Nhi! Người là con muốn giữ lại. Nhưng phải xem con có khả năng giữ họ không."
“Vâng, Lão Sư.”
Sau khi quyết định, Lão Sư và đám Hoắc Nhược vội lùi ra xa. Cả 2 người Nguyên Lạc và Bích Thủy từ từ tiến lại gần nhau.
“Tiểu tử! Ngươi quả là có lá gan lớn đó, ngươi tưởng có lão thất phu kia che chắn thì không ai trị được ngươi sao? Hôm nay, ta quyết sẽ lấy mạng ngươi.”
"Tôi không dựa vào ai cả, tôi chỉ muốn giành lại công đạo cho bạn bè tôi."
Nguyên Lạc vận Long Khí lên, một luồng Khí dữ dội xuất hiện chấn kinh mọi người. Bích Thủy liền bất ngờ.
"Sao lại như vậy? Sao hắn còn mạnh hơn khi nãy?"
Không như trận đánh hồi nãy, sau khi trúng 2 chưởng của Bích Thủy, khiến cơ thể của Nguyên Lạc bị trọng thương, khí huyết ngưng trệ, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Long Khí. Viên thuốc của Lão Sư rất công hiệu, giúp Nguyên Lạc trong thời gian ngắn tạm thời quên đi nội thương và gia tăng công lực. Cậu bây giờ có thể phát huy được 7 phần sức mạnh, đủ sức chiến với Tô Bích Thủy một trận.
"Tiếp chiêu đi!" Nguyên Lạc vừa nói vừa lao đến.
Một quyền của Nguyên Lạc đánh ra tràn đầy uy lực khiến Bích Thủy vất vả chống đỡ. Cô phải dùng toàn lực của mình mới có thể miễn cưỡng kháng cự được trước sự tấn công mạnh mẽ của Nguyên Lạc.
"Sao trong thời gian ngắn mà thực lực của hắn lại tăng lên gấp bội thế? Chắc chắn là có sự giúp đỡ của lão già khốn kiếp kia."
Bích Thủy thấy tình hình không ổn. Nếu so sức mạnh, cô đang yếu thế hơn tên nhóc này rất nhiều. Cô đành phải chuyển qua sử dụng tốc độ và sự nhanh nhẹn của mình để bù vào sự thiếu hụt sức mạnh.
Thấy Bích Thủy chuyển qua tập trung tránh né, Nguyên Lạc càng lo lắng. Viên thuốc kia chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn. Nếu cậu không thể đánh bại cô gái này trong thời gian đó, thì cậu chắc chắn sẽ thua.
"Đó là Lôi Khí và Lôi Xà Chưởng. Thật là một sự kết hợp thú vị. Lạc Nhi lần này muốn thắng cũng khó đây."
Lôi Xà Chưởng là một trong những tuyệt học của Thánh Điện. Võ công này tập trung chủ yếu vào nhanh, chuẩn, và hiểm. Không có những chiêu thức cầu kỳ, mỗi đòn đánh ra đều nhắm vào những chỗ yếu hại của đối phương.
Thông thường, Khí khi được Khí Sư thức tỉnh sẽ thể hiện khát vọng của người đó. Vì Bích Thủy luyện Lôi Xà Quyền nên Khí mà cô muốn phải là Lôi Khí. Lôi Khí sẽ giúp tăng cường tốc độ và uy lực của Lôi Xà Chưởng lên rất nhiều. Đây là một sự kết hợp hoàn hảo với nhau.
"Năm xưa, không phải Thánh Điện cũng có một tên cũng từng kết hợp sử dụng Lôi Xà Chưởng và Lôi Khí sao?" Lão Sư lẩm bẩm suy nghĩ.
"Cô gái! Diệp Mạch Thanh là gì với cô?"
Tô Bích Thủy nghe thấy cái tên đó liền dừng lại, nhìn vào Lão Sư.
"Lão già! Sao lão biết tên của sư phụ tôi?"
"Quả không sai, thì ra tiểu tử Diệp Mạch Thanh đó là sư phụ của cô."
"Lão biết sư phụ của tôi sao?"
"Biết rất rõ là đằng khác..."
Lão Sư kể lại năm đó lúc còn ở Thánh Điện, đó là thời gian huy hoàng nhất của Thánh Điện, cao thủ Khí Sư nhiều như mây. Tất cả bang phái và gia tộc trên thế giới đều phải kính nể.
Lúc đó Thánh Điện có thu nhận một thiếu niên thiên tài xuất chúng, là kỳ tài võ học ngàn năm có một, tên Diệp Mạch Thanh, chỉ mới 13 tuổi đã trở thành Khí Sư. Đến năm 17 tuổi, đã trở thành Thánh Khí Sư trẻ tuổi nhất Thánh Điện.
"Mới ngày nào hắn còn là đứa trẻ tinh nghịch chạy quanh lão phu, hoá ra bây giờ đã trở thành một sư phụ rồi."
"Lão bớt nói nhảm đi. Đừng có đánh đồng sư phụ tôi với lão. Lão chỉ là tên trộm giặc thối tha, làm sao có cửa mà so sánh với sư phụ của tôi."
Thấy Bích Thủy chửi rủa mình, Lão Sư chỉ biết lắc đầu và cười. Ông tự hỏi tại sao cô gái này lại căm thù mình đến thế.
"Đủ rồi! Cô không được xúc phạm Lão Sư." Nguyên Lạc thì khác, cậu quyết không cho ai nói xấu Lão Sư.
“Ta muốn nói gì là chuyện của ta, tiểu tử thối như ngươi không có quyền xen vào."
"Hôm nay, nếu cô không xin lỗi cả Lão Sư thì đừng hòng rời khỏi đây." Nguyên Lạc càng lúc càng nổi giận, cậu không biết tại sao cô gái này lại ngang ngược đến thế.
"Ta không xin lỗi đó. Ngươi làm gì được chứ?"
"Cô nhất định phải xin lỗi. Tôi nhất định phải bắt cô đi xin lỗi bạn bè tôi, và xin lỗi cả Lão Sư."
Cơn giận của Nguyên Lạc đạt đến đỉnh điểm. Bỗng một âm thanh lạ vang ra từ trong người của Nguyên Lạc, và rồi cả người cậu phát ra ánh sáng chói loá, sáng rực cả ngọn núi.
“Ánh sáng gì vậy? Tên tiểu tử này đang giở trò gì thế? Mọi người hãy đề phòng đánh lén.” Bích Thủy bị ánh sáng lạ kia làm hoa cả mắt, chỉ biết kêu gào với bọn đàn em của mình.
Nguyên Lạc cũng sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Cậu cảm thấy một luồng khí lạ tỏa ra từ bên trong người, nó rất ấm áp và dễ chịu, cậu cảm thấy mọi mệt mỏi và đau đớn đều biến mất. Sau khi ánh sáng biến mất, cậu liền thấy cơ thể của mình đã phục hồi hoàn toàn, cậu đã có thể sử dụng 100 phần trăm sức mạnh của mình.
“Xem ra vật đó đã thức tỉnh, có vẻ Lạc Nhi đã được vật đó chú ý rồi. Tốt lắm! Tốt lắm!” Lão Sư đứng từ xa nhìn vào Nguyên Lạc và mỉm cười. Hình như ông đã biết được nguồn gốc của ánh sáng lạ đó.
Tô Bích Thủy nhìn vào Nguyên Lạc cũng cảm nhận được sự thay đổi Khí của cậu: “Tại sao Khí của hắn lại còn mạnh hơn khi nãy nữa? Hắn đã dùng bàng môn tà đạo gì?”
“Hãy đầu hàng đi!”
“Nằm mơ đi! Ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước ngươi.”
“Vậy đừng trách tôi nặng tay với nữ nhi. Tiếp chiêu đi! Tiềm Long Du Thiên!”