Tin tức Nguyên Lạc đánh bại Dương Húc cuối cùng cũng đến tai Mã Chiêu Minh. Ông vốn là người cực kỳ nhạy bén và thông minh, ông biết sau lưng của Dương Húc còn có Dương Khánh và cả Dương gia hậu thuẫn. Bây giờ, Mã Đức Bình đã đứng ra thừa nhận mình chính là người đã chiêu mộ Nguyên Lạc từ quân đội về để đối phó Dương Húc. Như vậy, chẳng khác nào ông ta đã tuyên chiến với Dương gia.
Nhưng không lâu sao, ông lại nhận thêm một tin lớn khác. Tập đoàn Phúc Thịnh đã hợp tác với Dương gia, mục tiêu của họ là lật đổ gia tộc đứng đầu Gia Yên, Mã gia. Và không chỉ có 2 thế lực này, còn có vài gia tộc nhỏ khác cũng cùng hợp tác đối phó họ. Chỉ sau vài tiếng, những tập đoàn và cơ sở kinh doanh to nhỏ của Mã gia đều bị tấn công và bị thu mua liên tiếp. Giá cổ phiếu bị tụt dốc trầm trọng. Mã gia phải hứng chịu những thiệt hại nặng nề chưa từng có.
Ngay tối hôm đó, một cuộc họp nội bộ trong Mã gia lập tức diễn ra. Tại đại sảnh lớn, Mã Chiêu Minh đang ngồi ở ghế chủ tọa, phía dưới là 2 hàng ghế dành cho Mã Đức Bình và các trưởng lão trong gia tộc.
Một vị trưởng lão lên tiếng: “Có ai biết tại sao Dương gia và tập đoàn Phúc Thịnh lại hợp tác đối phó chúng ta không?”
“Chỉ trong vòng 2 tiếng, chúng ta đã tổn thất hơn mấy trăm tỷ rồi đó. Nếu tiếp tục như vậy, Mã gia chúng ta chỉ sợ không cầm cự được lâu đâu.” Một trưởng lão khác than thở.
“Gia chủ, có phải ông đã biết chuyện gì không? Xin hãy nói cho chúng tôi biết.” Nhìn thấy mọi người đang lo lắng, than vãn. Nhưng Mã Chiêu Minh vẫn bình tĩnh ngồi yên nhìn, nên họ đoán ông đã biết rõ sự tình.
Mã Chiêu Minh đành phải kể lại mọi chuyện. Con trai của chủ tịch tập đoàn Phúc Thịnh, Hoàng Hải, hôm qua đã tấn công Mã Vân, kết quả là đã bị đánh cho nhập viện. Còn sáng nay, Mã Đức Bình đã triệt phá địa điểm tổ chức cá độ và đánh nhau phi pháp của Dương gia, và bắt giữ Dương Húc, con trai của Dương Khánh, gia chủ của Dương gia.
Nghe xong, mọi người đã hiểu vì sao 2 thế lực kia lại hợp tác nhắm vào Mã gia.
“Nói vậy, tất cả mọi chuyện đều là tại 2 cha con Đức Bình gây ra?”
Một câu nói này đã chĩa mọi sự chú ý về phía Mã Đức Bình.
“Nhị trưởng lão, ý ông nói như vậy là sao?” Mã Đức Bình híp mắt nhìn về phía vị trưởng lão vừa lên tiếng.
“Đức Bình, vì cậu mà Mã gia bị tấn công từ nhiều phía thế này. Thiết nghĩ, chính cậu phải là người đứng ra xử lý ổn thỏa việc này chứ.” Nhị trưởng lão trả lời với giọng điệu đầy thù địch.
“Vậy ông muốn tôi giải quyết thế nào?” Mã Đức Bình lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão.
“Đơn giản thôi, cậu chỉ cần thả Dương Húc ra, sau đó cùng với Mã Vân đến chỗ Hoàng Hải và Dương Khánh dập đầu tạ tội.”
Mã Đức Bình tức giận, đập mạnh vào cái bàn bên cạnh, rồi đứng lên hét lớn: “Có lý nào như thế được? Nếu tôi làm vậy, khác nào nói Mã gia đã đầu hàng bọn họ. Rồi mặt mũi, danh tiếng của Mã gia để đâu nữa?”
“Trong giờ phút tồn vong thế này, mấy thứ như mặt mũi, đâu còn quan trọng nữa.” Nhị trưởng lão lớn tiếng cãi lại.
“Câm miệng hết cho tôi!” Mã Chiêu Minh lúc này mới lấy hết sức la lên. Tuy ông tuổi đã già, nhưng khí thế vẫn còn cường đại, một tiếng quát của ông đã làm mọi người trong đại sảnh đều phải run sợ và im lặng.
“Nhị trưởng lão, tại sao ông dám nói mặt mũi của Mã gia không quan trọng? Thân là người của Mã gia, thì phải sống chết bảo vệ lấy danh dự của Mã gia.” Mã Chiêu Minh lườm nhị trưởng lão khiến ông thất kinh hồn vía.
“Là tại tôi lỡ lời, xin gia chủ tha tội.” Nhị trưởng lão vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Đức Bình, con không được hỗn láo với bề trên. Mau xin lỗi nhị trưởng lão!”
Mã Đức Bình cũng liền cúi đầu xin lỗi. Nguyên Lạc đứng trong một góc cũng phải gật đầu thán phục. Mã Chiêu Minh không hổ là chủ của một gia tộc, rất có sự uy nghiêm và quyết đoán của người đứng đầu, ông đã lên tiếng thì không ai dám cãi lại.
“Nhưng mà gia chủ, quả thật lần này Mã gia chúng ta không thể nào chống lại liên minh của 2 thế lực kia được. Ngoài cách giảng hòa ra, không còn cách nào khác.” Đại trưởng lão, người đứng đầu các trưởng lão đã lên tiếng.
Mã Chiêu Minh cũng hiểu rõ được mối nguy cơ này: “Dù cho như vậy, Mã gia chúng ta cũng không được để mất sự tôn nghiêm của mình. Kêu Đức Bình đi hạ mình để xin lỗi bọn họ, là chuyện không thể nào.”
“Vậy, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Đại trưởng lão hỏi.
“Từ khi nào mà mấy người trở thành những lão già nhát gan thế?”
Mã Chiêu Minh đứng dậy, nhìn quét qua từng vị trưởng lão với ánh mắt đầy thất vọng.
“Những trưởng lão ngồi ở đây, đều là những người anh em tốt của tôi, đều cùng tôi xây dựng nên một Mã gia hùng mạnh như bây giờ. Có người nào mà không cùng tôi vào sinh ra tử chứ, có khó khăn nào mà chưa từng trải qua.” Từng câu nói của Mã Chiêu Minh, khiến mọi người trong đại sảnh rất xúc động, nhất là những vị trưởng lão đã từng cùng ông xây dựng nên Mã gia từ 2 bàn tay trắng.
“Nghĩa vụ của những người đi trước như chúng ta là gì?” Mã Chiêu Minh bỗng nhìn thẳng vào đại trưởng lão mà hỏi.
“Trưởng lão chúng ta có nghĩa vụ là đi trước mở đường cho thế hệ tương lai.” Đại trưởng lão đứng lên dõng dạc trả lời.
Mã Chiêu Minh gật đầu rồi nhìn về phía nhị trưởng lão.
“Đó là lời thề của những người đi trước như chúng ta. Chúng ta phải cố gắng bảo vệ và bồi dưỡng cho lớp trẻ, thế mà ông lại muốn đem Đức Bình ra thế mạng sao?”
Nhị trưởng lão lúc này đã trở nên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: “Gia chủ, tôi thật sự đã biết lỗi rồi, xin gia chủ khai ân.”
“Được rồi, đứng lên đi!” Nghe thấy Mã Chiêu Minh không trách tội, nhị trưởng lão mới nhẹ nhõm đứng lên.
Lúc này, Mã Chiêu Minh một lần nữa liếc nhìn mọi người. Thấy tất cả đã đồng lòng và quyết tâm, ông đã yên tâm mà nói tiếp.
“Từ bây giờ, Mã gia chúng ta sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, chống lại liên minh Dương gia và Phúc Thịnh. Phải để cho mọi người biết, vì sao Mã gia chúng ta được xưng là đệ nhất gia tộc ở Gia Yên.” Mã Chiêu Minh hô to lên, những người khác trong đại sảnh cũng hò hét theo, chiến ý ngút trời.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nguyên Lạc tìm đến Mã Chiêu Minh.
“Bá phụ, chỉ vì cháu tự ý đánh bại Dương Húc, mà gây ra cho Mã gia nhiều rắc rối. Cháu thật sự xin lỗi. Cháu sẽ đi đến Dương gia giải quyết chuyện này.”
“Cháu không được nghĩ như vậy. Chẳng phải ta đã nói rồi sao, dù cháu có làm chuyện gì, cũng đã có Mã gia đứng sau chống lưng cho cháu. Cháu không cần phải kiêng nể bất cứ ai.” Thấy Nguyên Lạc đang rất áy náy, Mã Chiêu Minh vội vàng khuyên nhủ.
“Chuyện này là do Dương Húc tự chuốc lấy. Đệ và hắn đã có ký vào giấy sinh tử rồi. Chỉ là tên Dương Khánh đó muốn mượn gió bẻ măng, thật sự không liên quan đến đệ.” Mã Đức Bình cũng nói thêm.
Nghe cả 2 người nói vậy, Nguyên Lạc cảm thấy rất ấm lòng.
“Được rồi, chuyện này cứ để cho Mã gia giải quyết, cháu cứ về ngủ sớm, mai còn đi học.” Mã Chiêu Minh ân cần vỗ nhẹ vào vai Nguyên Lạc rồi quay đầu đi.
Tuy nhìn bên ngoài, Mã Chiêu Minh vẫn tỏ ra không có gì, nhưng thật sự ông cũng đang rất lo lắng. Nét mặt buồn phiền của ông không thoát khỏi mắt của Nguyên Lạc.
Lão Sư đã dạy cho cậu: ‘Khi được người khác giúp đỡ, ta phải cố gắng hết sức báo đáp chân tình của họ.’ Bây giờ, Mã gia đã giúp cậu rất nhiều, nên cho dù việc này có phải do cậu gây ra hay không, cậu cũng quyết định sẽ giúp Mã gia giải quyết vấn đề này.
Trời vừa tờ mờ sáng, Nguyên Lạc đã âm thầm lẻn ra ngoài. Cậu đi đến bãi đất trống bên cạnh trang viên của Mã gia. Tại đây, có vài người đã chờ cậu từ lâu, đó chính là đội Hắc Hổ. Ngoại trừ Tứ Hổ còn nằm viện và Bát Hổ thì đang bảo vệ Tiểu Mỹ, cả 5 người còn lại đều có mặt.
“Đại ca có việc gì hẹn bọn tôi vậy?” Nhị Hổ là người lên tiếng trước.
“Thật ra… Tôi có việc cần mọi người giúp.” Nguyên Lạc nói một cách ngại ngùng.
Cả đội Hắc Hổ nhìn nhau và cười, họ không ngờ cậu thiếu niên đang ngại ngùng này lại chính là con mãnh thú mấy hôm trước đã đánh họ một cách thê thảm.
“Tại sao đại ca lại nói như vậy? Bọn tôi đã tôn cậu lên làm đại ca, thì lời nói của đại ca cũng như là mệnh lệnh vậy. Chỉ cần cậu nói một tiếng, cả đội Hắc Hổ nhất quyết làm theo.” Nhị Hổ nói xong, những người khác đều gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, chúng tôi đã gọi cậu một tiếng đại ca, thì chúng ta giống như là huynh đệ rồi. Chuyện của đại ca cũng là chuyện của bọn tôi mà.” Thất Hổ nói thêm.
Ban đầu, Nguyên Lạc chỉ muốn mượn sức của Hắc Hổ để điều tra thêm thông tin về Dương gia. Nhưng khi nghe được lời nói của họ, cậu thật sự rất cảm động. Bây giờ, cậu không chỉ có một nghĩa huynh là Mã Đức Bình, mà cậu đã có thêm 7 huynh đệ tốt nữa.
“Chúng ta vào chuyện chính đi, việc có thể khiến đại ca phải nhờ đến sự giúp đỡ của Hắc Hổ thì không phải chuyện nhỏ. Nó có phải liên quan đến việc Mã gia đang đứng trước nguy cơ bị sụp đổ, phải không?” Nhị Hổ là người cực kỳ sắc bén, nắm bắt tình hình rất tốt, chỉ việc Nguyên Lạc triệu tập cả đội đến đây cũng đã giúp anh phán đoán chính xác mấy phần rồi.
Nguyên Lạc cũng không nói gì vì Nhị Hổ đã đoán đúng.
“Vậy, đại ca cần chúng tôi phải làm gì?”
“Tôi muốn mọi người giúp tôi đối phó Dương gia.”
Cả đội Hắc Hổ nghe thấy vậy cũng im lặng, tất cả đều nhìn về Nhị Hổ, bởi lẽ anh là người đa mưu túc trí nhất ở đây. Dương gia không phải là gia tộc nhỏ ở Gia Yên, nó chỉ đứng sau mỗi Mã gia, nhưng không có nghĩa là họ sợ Mã gia.
Nếu đấu một chọi một, Mã gia có thể thắng nhưng sẽ thắng rất thê thảm, và với chút sức lực còn lại, bất kỳ gia tộc nhỏ nào ở Gia Yên cũng có thể thôn tính họ. Biết rõ điều đó, nên Mã gia vẫn giữ vững ranh giới với Dương gia suốt bao nhiêu năm nay. Nhưng bây giờ, vì sự việc Dương Húc, Dương gia đã dốc toàn bộ sức lực để đấu sống chết với Mã gia.
Cho dù Nguyên Lạc muốn đội Hắc Hổ đối phó Dương gia, thì họ vẫn phải cần một kế sách hoàn hảo và an toàn. Và từ trước đến nay, Nhị Hổ luôn đóng vai trò là quân sư của cả đội. Mọi kế sách đều do anh bày ra.
“Đại ca, cậu muốn biết nguồn gốc sức mạnh của Dương gia là gì không?” Nhị Hổ hỏi.
Nguyên Lạc gật đầu. Nhị Hổ kể lại sau khi Nguyên Lạc đánh bại Dương Húc, anh đã âm thầm điều tra lai lịch của hắn. Để rồi biết hắn chính là con trai của Dương Khánh, gia chủ của Dương gia. Anh lại tiếp tục điều tra về Dương gia.
Cuối cùng, anh điều tra được, Dương gia chính là gia tộc chi phối thế giới ngầm của Gia Yên. Nhiều năm trước, Dương gia vẫn còn chưa mạnh mẽ như bây giờ. Dương Khánh lúc đó mới chỉ là cánh tay đắc lực của Triệu Bá Thịnh. Nhưng kể từ ngày Triệu Bá Thịnh bị Mã Đức Bình bắt giữ. Dương Khánh đã nhân cơ hội đó, độc chiếm toàn bộ tài sản và quyền lực của Triệu Bá Thịnh. Đưa Dương gia lên đỉnh cao như bây giờ.
“Cho nên, nếu đại ca muốn đối đầu với Dương gia, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý đối đầu với cả thế giới ngầm của thành phố.” Lời của Nhị Hổ khiến mọi người ở đó phải toát mồ hôi.
“Thế anh đã có kế hoạch gì?” Chỉ có Nguyên Lạc vẫn bình tĩnh lên tiếng. Đối với cậu, để bảo vệ Mã gia, cho dù phải chống lại cả thành phố, cậu cũng không sợ.
“Câu hỏi phải là đại ca muốn đối phó với Dương gia như thế nào?”
Nguyên Lạc bỗng ngây người ra trước câu nói của Nhị Hổ: “Như thế nào… là sao?”
“Nghĩa là đội Hắc Hổ sẽ làm theo ý muốn của đại ca. Nếu đại ca muốn ngăn chặn Dương gia, thì hiện giờ có 2 cách. Một là tiêu diệt kẻ đứng đầu Dương gia, chỉ cần đại ca đồng ý, đội Hắc Hổ sẽ lên kế hoạch ám sát Dương Khánh.”
Nhị Hổ vừa nói xong, ánh mắt của Nguyên Lạc lập tức thay đổi, tất cả thành viên của Hắc Hổ liền cảm nhận được sát khí của cậu, bọn họ đều sợ run cả người.
“Tôi đã nói, mấy người muốn đi theo tôi, thì nhất định không được giết người nữa.” Lúc này, cả người Nguyên Lạc đều tỏa ra một khí thế lạnh lẽo.
“Đại ca không cần phải khẩn trương. Những gì đại ca nói, chúng tôi đều ghi nhớ cả. Bởi vậy, tôi mới nói là chúng ta vẫn còn một cách khác, nhưng cách này khó hơn gấp bội phần.” Nhị Hổ lấy hết sức, cố gắng bình tĩnh nói tiếp.
Nguyên Lạc thu hồi sát khí của mình lại và nói: “Đó là cách gì?”
“Đó là thâu tóm cả Dương gia, khiến họ quỳ phục dưới chân đại ca.”
Lời nói của Nhị Hổ khiến Nguyên Lạc phải kinh ngạc. Những thành viên khác của Hắc Hổ cũng ngạc nhiên không kém. Bây giờ, Dương gia không chỉ là một gia tộc bình thường, phía sau nó là cả một thế lực khổng lồ, là cả thế giới ngầm của Gia Yên.
Thâu tóm Dương gia cũng tức là thâu tóm cả thế giới ngầm. Còn bên họ chỉ có 8 người, nếu tính luôn cả Nguyên Lạc. Đây vốn là chuyện bất khả thi. Nhưng nhất thời, các thành viên của Hắc Hổ đều sục sôi ý chí, ánh mắt quyết tâm của họ dường như muốn nói rằng, họ thật sự muốn đưa Nguyên Lạc lên vị trí đầy quyền lực đó.
Đứng trước vẻ mặt đầy mong chờ của họ, Nguyên Lạc cũng có cảm giác rất bối rối. Cậu không tài nào hiểu được, tại sao từ việc cậu đến đây yêu cầu sự giúp đỡ từ họ, biến thành việc họ muốn cậu lên nắm quyền cả thế giới ngầm.
Nhưng với việc Mã gia đang gặp rắc rối lớn, Nguyên Lạc không thể tự nghĩ ra cách nào khác được. Cậu đành thở dài, đồng ý làm theo cách của Nhị Hổ.
“Được, mọi người nghe đây! Từ hôm nay, nhiệm vụ chính của Hắc Hổ sẽ là tìm mọi cách đưa đại ca trở thành đế vương của thế giới ngầm.” Nhị Hổ quay về phía những người khác và nói một cách quyết tâm. Các thành viên khác của Hắc Hổ cùng đồng thanh hưởng ứng theo.
Sau khi quyết định xong, cả đội Hắc Hổ mới ngồi xuống cùng lên kế hoạch với Nguyên Lạc. Mục tiêu đầu tiên của họ sẽ là tập đoàn Phúc Thịnh.
Lý do họ chọn Phúc Thịnh là bởi vì Nguyên Lạc cương quyết muốn giải vây cho Mã gia trước. Để làm được vậy, họ cần phải phá vỡ liên minh của Dương gia và Phúc Thịnh. Hiện tại, họ vẫn chưa đủ sức đối đầu với Dương gia, nhưng Phúc Thịnh thì có thể.
Bởi lẽ, họ không cần phải khiến cả tập đoàn Phúc Thịnh sụp đổ. Họ chỉ cần khiến Phúc Thịnh phải chao đảo, phân tâm một chút, đủ để liên minh không thể tiếp tục tấn công Mã gia là được. Không có tập đoàn lớn mạnh nào mà không có góc tối của nó, Phúc Thịnh cũng không ngoại lệ. Để đạt được thành tựu như bây giờ, chắc chắn Hoàng Hải cũng sẽ có những bí mật không muốn để cho người ngoài biết.
Nhị Hổ giải thích xong rồi phân công từng người trong Hắc Hổ đi điều tra những việc làm phi pháp của Phúc Thịnh từ trước đến nay. Thậm chí điều tra cả những người đã từng hợp tác với Hoàng Hải trong quá khứ. Không được bỏ sót một thứ gì.
Sau khi phân công, các thành viên của Hắc Hổ tản nhau ra, mỗi người một hướng, điều tra thông tin được giao. Nguyên Lạc thì quay về biệt thự chờ tin tức của họ.
…
Sáng hôm đó, Nguyên Lạc và Mã Vân vẫn đến trường như bình thường. Mọi thứ vẫn giống như hôm qua, tất cả mọi người trong lớp vẫn xa lánh cậu. Nguyên Lạc vẫn ngồi một mình trong góc lớp, không có ai trò chuyện.
Đến giờ ra chơi, một nhóm sinh viên đột nhiên ùa vào lớp học. Một người trong đó hét lên: “Tên sinh viên mới nhập học hôm qua là ai?”
Mọi người nghe vậy là đủ hiểu họ đến đây để tìm Nguyên Lạc. Mặc dù cũng có thêm Thất Hổ mới nhập học hôm qua, nhưng dường như mọi người đã lãng quên anh rồi.
Một cậu sinh viên trong lớp sợ sệt chỉ về phía Nguyên Lạc đang ngồi. Đám người đó liền tiến đến vây quanh Nguyên Lạc. Tên cầm đầu lên tiếng trước: “Cậu chính là người đánh bại Dương Húc, phải không?”
“Đúng vậy, mấy người tìm tôi có chuyện gì?” Nguyên Lạc trả lời rất hời hợt.
“Xin cậu hãy gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi.” Người cầm đầu vội cúi đầu xuống nói.
“Không, cậu ta thích hợp với câu lạc bộ của bọn tôi hơn.”
“Cái gì? Câu lạc bộ của bọn tôi mới là nơi xứng đáng nhất cho cậu ta.” Bỗng nhiên những người khác cũng lên tiếng theo. Bọn họ đang ra sức tranh giành Nguyên Lạc để gia nhập câu lạc bộ của họ. Bọn họ chính là những đội trưởng của các câu lạc bộ đã bị Dương Húc đánh bại.
Sau khi nghe tin Nguyên Lạc đã hạ gục Dương Húc, bọn họ quyết định phải ra sức chiêu mộ cậu vào câu lạc bộ của họ cho bằng được. Nguyên Lạc cũng không ngờ họ lại tìm cậu để chiêu mộ nên rất lúng túng.
Cả một góc lớp bỗng trở nên ồn ào, huyên náo lên, mọi người thi nhau đưa ra lý do câu lạc bộ của họ tốt hơn. Nhất thời, Nguyên Lạc cảm thấy rất khó xử, cậu không muốn tham gia nhưng không ai cho cậu có thời gian trả lời.
“Trật tự!” Giọng nói của Mã Vân vang lên, khiến đám người kia cũng phải chú ý đến.
“Mấy người đang làm phiền Lạc ca đó.” Mã Vân vội vàng chạy đến, tách đám người đó ra khỏi Nguyên Lạc, còn đứng chắn trước mặt cậu nữa. Tất nhiên là bọn họ cũng nhận ra cô là Mã Vân, con gái của thị trưởng thành phố, nên không ai dám lên tiếng nữa.
“Mời mọi người ra khỏi lớp!” Mã Vân hùng hổ nói như đang ra lệnh, nhưng không một ai dám phản kháng, cả đám người đành ngoan ngoãn đi ra ngoài. Nhưng bọn họ vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn còn vài người vẫn còn lãng vãng trước cửa lớp, không chịu đi.
Nguyên Lạc vội cám ơn Mã Vân đã giải vây cho mình. Đánh nhau thì cậu rất giỏi, nhưng về cách ứng xử và giao tiếp, cậu vẫn còn chưa biết cách giải quyết ổn thỏa. Vì cậu đã sống trên đảo suốt 20 năm, chưa từng gặp gỡ nhiều người, nên nếu có người chủ động tiếp cận và nhiệt tình giao tiếp với cậu, chắc chắn cậu sẽ rất bối rối.
“Lạc ca đừng lo, anh chỉ cần tập trung bảo vệ em, mấy việc nhỏ nhặt này cứ giao cho em.” Mã Vân nói rất tự tin.
Nguyên Lạc nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu. Những sinh viên khác nhìn vào thấy 2 người đang tình tứ cũng thầm cười họ.
Nhưng không ai biết rằng, bên ngoài cửa lớp, đang có một người đang nhìn Nguyên Lạc và Mã Vân với ánh mắt đầy ghen ghét và thù hận. Hắn chính là Hoàng Nam, người đã tấn công họ trong công viên.
Hắn nhìn Mã Vân tỏ ra cực kỳ thân mật với Nguyên Lạc mà nổi giận vô cùng, 2 mắt hắn đỏ ngầu như một người điên: “Dám giành Tiểu Vân với ta, ta nhất định bắt ngươi trả giá.”
Hoàng Nam nghiến răng quay người rời khỏi trường học. Hắn đi đến một nhà kho cũ bị bỏ hoang. Bước vào trong, hắn thấy nơi đây có đến hơn trăm tên du côn và xã hội đen đang tụ tập trong đây. Người nào cũng mặt mày hung dữ, trên tay còn cầm theo vũ khí.
“Hoàng Nam, cậu đã đến rồi.” Một người trong đó bước đến phía Hoàng Nam, người đó chính là lớp trưởng đã chạy trốn Nguyên Lạc hôm qua.
“Dương Thiên Bửu, cậu nói là cậu muốn xử lý tên khốn Nguyên Lạc đó, phải không?”
“Đúng vậy, tôi đã tập trung rất nhiều anh em đến đây. Đa số họ đều là đàn em của Dương Húc, may mắn chưa bị cảnh sát bắt, họ cũng rất căm hận Nguyên Lạc.”
Nhìn thoáng qua, Hoàng Nam có thể cảm thấy sát khí của bọn người này. Nguyên Lạc đã làm mất miếng ăn của họ, cho nên họ muốn đi tìm cậu để trả thù. Hoàng Nam sau khi xuất viện cũng có suy nghĩ đi tìm Nguyên Lạc để báo thù, nhưng khi nghe tin Nguyên Lạc đã đánh bại Dương Húc, hắn đã bỏ qua ý định đấu tay đôi với cậu và đành phải nghĩ cách khác. Nhưng bây giờ với nhiêu đây người, hắn tin là đã đủ để đánh chết cậu.
“Bây giờ tôi cần cậu làm cho tôi một việc.” Dương Thiên Bửu nói tiếp.
“Là việc gì?”
“Cậu hãy đi dụ Nguyên Lạc đến nhà kho này. Chỉ cần hắn dám bước vào đây, hắn sẽ không bao giờ bước ra ngoài được nữa.” Dương Thiên Bửu nở một nụ cười rất nham hiểm.
Hoàng Nam nghe xong liền hoảng hốt, hắn không ngờ Dương Thiên Bửu lại kêu hắn đi dụ Nguyên Lạc đến đây.
“Dụ? Làm sao mà dụ hắn được chứ?”
“Thật ra cũng rất đơn giản. Chúng ta chỉ cần nhắm vào nhược điểm của hắn.”
“Nhược điểm của hắn? Làm sao chúng ta biết được nhược điểm của hắn là gì?”
Dương Thiên Bửu suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Thông thường, điểm yếu chung của con người là những người thân xung quanh họ. Chúng ta hãy thử điều tra xem hắn có người thân nào, rồi dùng chúng để uy hiếp hắn đến đây.”
Nghe thấy thế, mắt của Hoàng Nam sáng lên, hắn liền chạy đi điều tra về Nguyên Lạc. Nhưng chỉ một tiếng sau, hắn quay lại với khuôn mặt cực kỳ thất vọng. Trên tay hắn cầm theo một tập tài liệu hồ sơ về Nguyên Lạc.
Hoàng Nam đã đi nhờ cha mình điều tra về Nguyên Lạc. Tất nhiên là Hoàng Hải đã từng điều tra cậu rồi, nên mọi thông tin của cậu, Hoàng Hải đều có sẵn. Nhưng khi Hoàng Nam nhận được tập tài liệu, hắn rất bất ngờ và thất vọng. Hồ sơ của Nguyên Lạc quá ít, chỉ vỏn vẹn có vài tờ giấy.
Tất cả thông tin về Nguyên Lạc chỉ có từ lúc cậu đi đến Gia Yên. Còn những thông tin từ trước khi đến Gia Yên, thậm chí là xuất thân của cậu, toàn bộ đều không có.
“Đây chắc chắn là do Mã gia giở trò, cố tình che giấu thân phận thật của hắn.” Dương Thiên Bửu sau khi đọc xong hồ sơ của Hoàng Nam đem đến cũng cảm thấy rất lạ.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Hoàng Nam sốt ruột hỏi.
Dương Thiên Bửu vẫn không bỏ cuộc, hắn đem hồ sơ ra đọc lại lần nữa. Bỗng có một điểm trong đây khiến hắn chú ý. Hắn liền chỉ vào đó và nói với Hoàng Nam.
“Trong đây có nói, Nguyên Lạc thường xuyên đi đến bệnh viện thành phố để gặp một cô gái.”
Hoàng Nam nhìn vào liền nhận ra điểm khác thường này: “Cô gái này là không lẽ là người thân của hắn?”
“Không phải là người thân, thì cũng là người hắn rất xem trọng. Chỉ cần như vậy là đủ để dụ hắn đến đây rồi.”
“Được, vậy chúng ta lập tức đi bắt cô gái này đến đây.” Khi đã tìm được cách đối phó Nguyên Lạc, Hoàng Nam rất phấn khởi nói.
“Bắt? Bộ cậu nghĩ chúng ta có thể xông thẳng vào đó trực tiếp bắt cô ta à? Cô ta đang ở trong bệnh viện thành phố, gần đó lại có đồn cảnh sát túc trực 24 tiếng. Làm sao mà chúng ta bắt cóc được.” Dương Thiên Bửu bỗng quát lên.
Hoàng Nam cũng nhận ra Dương Thiên Bửu nói rất đúng. Chuyện này họ phải lên kế hoạch thật kỹ càng, không thể làm theo cảm hứng được.
“Tôi đã có cách rồi, nhưng để thành công, phải nhờ vào cha của cậu đó.”
Hoàng Nam không chần chừ gì, liền gật đầu đồng ý.