Chương 20: Hóa thành ác ma

Bệnh viện thành phố hôm nay có rất đông người đến khám bệnh. Các bác sĩ và y tá phải làm việc cật lực đến trưa mới được nghỉ ngơi. Trong phòng bệnh cá nhân của Tiểu Mỹ, nhờ có các bác sĩ giỏi đã chữa trị tận tình, cùng các trang thiết bị y tế tiên tiến, nên tình trạng của cô đã thuyên giảm đi rất nhiều.

“Bác Lý, cháu đến để thay chăn nệm đây.” Một nữ y tá xinh đẹp bước vào phòng. Cô chào một người phụ nữ trung niên họ Lý, bà cũng chính là mẹ của Tiểu Mỹ.

“Làm phiền cháu rồi.” Mẹ của Tiểu Mỹ nở một nụ cười dịu dàng, chào lại.

Nữ y tá bước vào, bắt đầu làm những công việc thường ngày của mình. Cô là người được giám đốc bệnh viện cử đến chăm sóc riêng cho Tiểu Mỹ. Một phần cũng là vì thị trưởng đã dặn họ phải chăm lo cho mẹ con Tiểu Mỹ thật chu đáo.

Nhưng cô còn có một thân phận khác, cô chính là thành viên thứ 8 của Hắc Hổ, và cũng là thành viên nữ duy nhất trong đội, biệt danh Bát Hổ. Nhị Hổ đã ra lệnh cho cô giả dạng làm y tá đến bệnh viện bảo vệ cho Tiểu Mỹ, để cho Nguyên Lạc có thể yên tâm đến trường học.

Mặc dù cô chưa tận mắt chứng kiến sức mạnh của người đại ca mới, Nguyên Lạc. Nhưng khi thấy các thành viên khác trong đội đều sợ sệt và tôn kính cậu, cô cũng không khỏi cảm thán. Chỉ là một thiếu niên chừng 20 tuổi, lại có thể quy phục họ dễ dàng vậy.

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông mặc áo bác sĩ bước vào.

“Bệnh nhân Lý Mỹ, chuẩn bị đi theo tôi.”

“Đi đâu thưa bác sĩ?” Mẹ của Tiểu Mỹ hỏi.

“Chúng tôi phải dẫn bệnh nhân đi trị liệu, mời bà tránh qua một bên.” Người đàn ông trả lời rất là thô lỗ, rồi đẩy mẹ của Tiểu Mỹ qua một bên.

“Khoan đã!” Bát Hổ vội đứng ra cản người đàn ông lại.

“Cô dám cản đường tôi ư?”

“Tôi là y tá được phân công chăm sóc riêng cho bệnh nhân này. Hôm nay, tôi chưa nhận được lịch điều trị đặc biệt nào cho cô ta cả.”

“Yêu cầu này mới được đưa xuống từ viện trưởng, cô không biết cũng không có gì lạ. Cô chỉ là một y tá nhỏ thôi, mà dám tra hỏi tôi à.” Người đàn ông giận dữ nói.

Bát Hổ suy ngẫm một lúc rồi lại nói tiếp.

“Vậy anh đến đây theo lệnh của viện trưởng à?”

“Đúng vậy!”

“Nói dối! Anh thật sự là ai?” Bát Hổ bỗng nhiên hét lớn lên, làm cho người đàn ông giật mình.

“Tiểu Mỹ đang mắc hội chứng sợ đàn ông. Không thể nào viện trưởng lại kêu một bác sĩ nam đến đây để đưa cô ta đi. Anh chắc chắn không phải là người trong bệnh viện.”

Khuôn mặt người đàn ông liền biến sắc, hắn thật sự không phải là bác sĩ gì cả. Hắn được Hoàng Hải phái đến đây giả mạo làm bác sĩ để đưa Tiểu Mỹ đi. Hắn đâu ngờ cô gái này lại mắc chứng sợ đàn ông, làm cho hắn bị bại lộ.

Tuy bị bại lộ, nhưng hắn vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao trước mắt hắn cũng chỉ là những phụ nữ chân yếu tay mềm, hắn vẫn có thể khống chế bọn họ dễ dàng.

“Không ngờ lại bị bại lộ, nếu vậy tôi chỉ còn cách dùng vũ lực thôi.” Nói rồi người đàn ông lao đến phía Bát Hổ.

Nhưng Bát Hổ đâu phải là cô gái bình thường. Dù cho cô là người yếu nhất trong đội Hắc Hổ, nhưng không có nghĩa cô yếu đến mức để một tên du côn bình thường bắt nạt.

Cô dễ dàng né qua một bên, rồi chụp lấy cánh tay của người đàn ông và dùng đòn khóa khớp để bẻ tay hắn ra sau lưng. Người đàn ông không ngờ hắn lại bị khống chế nhanh như vậy. Hắn cố hết sức giãy giụa, nhưng vẫn không thoát nổi bàn tay của cô.

“Nói! Là ai sai ngươi đến đây?” Bát Hổ lập tức tra hỏi.

Trong giây phút đó, một người đàn ông khác lại xuất hiện, hắn nhanh chóng lao thẳng về phía Bát Hổ. Vì bất ngờ nên cô đành phải buông người đàn ông này và nhảy tránh ra.

“Có cả đồng bọn à?” Trước tình thế một địch 2, Bát Hổ cũng thấy hơi lúng túng.

Hai người đàn ông không nói gì, lập tức tấn công Bát Hổ. Tuy có chút khó khăn khi phải đấu với 2 người, Bát Hổ cũng cố hết sức bình tĩnh đối phó. Đánh được mấy chiêu, cả 2 người họ cảm thấy khó mà thắng được Bát Hổ. Họ lại sợ để càng lâu thì sẽ có cảnh sát đến.

“Chạy!” Một tên la lên rồi cả 2 quyết định chạy trốn.

“Muốn chạy? Đừng hòng!” Bát Hổ vẫn còn muốn tra hỏi là ai đã cử họ đến. Nhưng họ lại bỏ cuộc, chạy trốn nhanh như thế. Cô liền nhanh chóng rượt theo.

Mẹ của Tiểu Mỹ thì lại đứng yên như trời trồng, bà vẫn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ sau khi Bát Hổ đuổi theo 2 người đàn ông kia, bà mới giật mình chạy về phía Tiểu Mỹ, ôm cô vào lòng. Tiểu Mỹ từ lúc thấy đàn ông bước vào phòng là đã hoảng loạn, ngồi nép mình vào một góc phòng rồi.

Lúc này mới có mấy người bảo vệ chạy đến hỏi han tình hình. Mẹ của Tiểu Mỹ kể lại mọi chuyện cho họ nghe.

“Bây giờ chỗ này không an toàn, mời 2 người đi theo chúng tôi.” Một người bảo vệ lên tiếng.

Mẹ của Tiểu Mỹ không chần chừ, vội vàng ôm chặt Tiểu Mỹ dẫn cô đi theo hướng dẫn của mấy người bảo vệ.

Về phần Bát Hổ, cô truy đuổi 2 người đàn ông ra ngoài bệnh viện. Nhưng họ đã có chuẩn bị, có sẵn một chiếc xe đang chờ họ bên ngoài, 2 người đó nhảy lên chiếc xe, nhấn ga chạy thật nhanh. Bát Hổ không có cách nào rượt theo nữa, đành bất lực nhìn theo chiếc xe.

Cô lấy điện thoại gọi cho Nhị Hổ và báo cáo mọi thứ.

Bỗng Nhị Hổ la lên: “Nguy rồi, đây là kế điệu hổ ly sơn. Muội mau chóng quay lại xem mẹ con Tiểu Mỹ sao rồi.”

Bát Hổ chợt nhận ra mình đã trúng kế của đối phương. Cô hối hả chạy về phòng bệnh, nhưng đã không còn ai ở đó. Cô bắt đầu hốt hoảng, vội tìm những người xung quanh hỏi thăm. Sau khi biết mẹ con Tiểu Mỹ đã được vài người bảo vệ dẫn đi, trong lòng cô chợt nổi lên cảm giác bất an. Bởi theo lý họ không cần phải đi đâu cả, với lại hướng đi của họ lại là hướng cửa thoát hiểm.

Cô lập tức chạy về cửa thoát hiểm. Khi đến gần đó, cô đã thấy một bóng người đang nằm ngay gần cánh cửa. Cô chạy đến đỡ người đó lên, thì phát hiện ra đó chính là mẹ của Tiểu Mỹ. Cô cố gắng tìm mọi cách khiến cho bà tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, mẹ của Tiểu Mỹ liền hốt hoảng, la hét một cách mất bình tĩnh.

Bà kể lại khi những người bảo vệ đưa mẹ con bà đến cửa thoát hiểm này. Bỗng nhiên, có một người ra tay đánh bà bất tỉnh. Trong cơn hôn mê, bà còn nghe được tiếng la thất thanh, cầu cứu của con gái mình. Nhìn thấy mẹ của Tiểu Mỹ vừa nói, vừa khóc lóc thảm thiết, Bát Hổ cũng cảm thấy rất áy náy.

Đến lúc này, Bát Hổ đã biết đối phương muốn bắt cóc Tiểu Mỹ. Lý do là gì thì cô không rõ. Cô liền gọi lại cho Nhị Hổ.

“Muội thật là quá sơ ý. Nếu để đại ca biết được, cậu ta sẽ trách Hắc Hổ chúng ta quá vô dụng. Một người con gái cũng không thể bảo vệ được.” Nghe Nhị Hổ trách móc mình, Bát Hổ liền trở nên sợ hãi.

“Vậy giờ muội phải làm sao?”

“Muội hãy ở lại bệnh viện, bảo vệ cho mẹ của Tiểu Mỹ. Ta sẽ huy động tất cả huynh đệ Hắc Hổ tìm cho ra tung tích của bọn bắt cóc này. Dám động đến Hắc Hổ thì bọn chúng chán sống rồi.” Sát khí của Nhị Hổ dữ dội đến nổi Bát Hổ cũng cảm nhận được nó qua điện thoại.

Chưa đầy một phút sau, điện thoại của các thành viên khác của Hắc Hổ đột ngột rung lên. Họ mở ra coi thì thấy một dòng tin nhắn rất ngắn gọn: ‘Tiểu Mỹ bị bắt cóc. Tất cả tập trung cứu người.’ Ngay lập tức, tất cả đều hoãn lại nhiệm vụ mình đang làm, họ vội vàng chạy đến điểm tập trung. Trong lòng họ đều có cùng suy nghĩ là muốn tìm ra bọn bắt cóc thật nhanh và hy vọng Tiểu Mỹ không sao. Nếu không, họ thật sự không dám đối mặt với cơn giận dữ của Nguyên Lạc.

Nguyên Lạc lúc này vẫn chưa hay biết gì chuyện Tiểu Mỹ lại bị bắt cóc. Sau khi thoát khỏi sự chú ý của các câu lạc bộ, cậu quyết định đi dạo quanh sân trường.

“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.” Bỗng một giọng nói cất lên phía sau Nguyên Lạc. Cậu quay lại nhìn thì thấy một nhóm người vừa lạ vừa quen, đang đi đến chỗ cậu.

“Cậu là Hoàng Nam, người tôi gặp ở công viên hôm trước, đúng không?” Nguyên Lạc nhận ra người đàn ông đang dẫn đầu chính là Hoàng Nam. Những người còn lại chính là đám người tấn công cậu lúc ở công viên.

“Hôm nay, ta đến đây để bắt ngươi trả giá đây.” Hoàng Nam cười một cách đắc ý.

“Cậu lại muốn đánh nhau sao?”

“Ha ha ha! Đánh? Ta không cần phải ra tay đánh ngươi. Tự động có người làm thay ta rồi. Giờ ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo ta.” Hoàng Nam lại cười một cách sảng khoái, khiến cho Nguyên Lạc rất khó hiểu.

“Tại sao tôi phải nghe theo lời cậu?”

“Nếu ngươi không đi theo ta, người này sẽ gặp nguy hiểm.”

Nói xong, Hoàng Nam lấy điện thoại đưa cho Nguyên Lạc xem. Vừa nhìn thấy bức hình trong điện thoại, khuôn mặt của Nguyên Lạc đã tối sầm lại, không khí xung quanh bỗng cô đặc lại, sát khí của cậu tỏa ra rất khủng khiếp. Hoàng Nam đứng gần đó cũng cảm nhận được, trong ánh mắt cậu đang có ý định muốn giết người.

Hắn lấy hết bình tĩnh đe dọa Nguyên Lạc tiếp: “Sao nào, ngươi muốn đánh ta sao? Nếu ta có mệnh hệ gì, thì cô gái trong đây cũng sẽ chịu chung số phận đó.”

Trong chiếc điện thoại đó có bức hình Tiểu Mỹ đang bị trói chặt vào một cái ghế. Nhìn khuôn mặt hoảng sợ đến tột độ của cô, khiến cho tim của Nguyên Lạc đau như cắt. Cô vốn rất sợ tiếp cận đàn ông, nhưng bây giờ bọn người này lại dám bắt cô đi. Nguyên Lạc có thể tưởng tượng cô đã phải đau đớn, gào thét đến cỡ nào. Cơn giận trong người cậu đã lên đến đỉnh điểm. Cậu đang cố gắng hết sức kìm nén để không đánh chết Hoàng Nam.

“Được, cậu muốn đưa tôi đi đâu. Tôi sẽ đi theo.”

Hoàng Nam mừng thầm trong bụng. Chỉ cần đưa được Nguyên Lạc đến nhà kho đó, đám người của Dương Thiên Bửu sẽ xử lý được cậu.

Hoàng Nam đi trước dẫn theo Nguyên Lạc đến nhà kho. Lúc bước vào, cậu đã thấy có hơn trăm người đang đứng chờ sẵn, mỗi người đều cầm trên tay vũ khí. Ánh mắt của họ cực kỳ hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Nhưng Nguyên Lạc vẫn không mảy may chú ý đến bất cứ ai. Đôi mắt của cậu chỉ hướng về kẻ cầm đầu, đang đứng ở đằng sau những người này, Dương Thiên Bửu.

Cảm nhận thấy Nguyên Lạc đã phát hiện ra mình và đang nhìn mình chằm chằm. Dương Thiên Bửu bỗng lạnh cả sống lưng. Dù rất khiếp sợ, nhưng nghĩ lại hắn có từng này người ở đây, đâu có gì phải sợ nữa.

“Cô ấy đang ở đâu?” Nguyên Lạc nghiến răng nói. Vừa nãy cậu đã dùng Khí để tìm kiếm Tiểu Mỹ xung quanh khu vực nhà kho. Nhưng cậu không thể tìm được Khí của Tiểu Mỹ, cũng có nghĩa là cô ấy không có ở đây.

“Bây giờ ngươi còn có tâm trí nghĩ cho người khác sao? Muốn biết cô ta đang ở đâu? Phải xem ngươi có mạng bước ra khỏi đây không đã.” Dương Thiên Bửu mỉm cười một cách độc ác.

“Nếu cậu chỉ muốn đối phó tôi. Tại sao lại đi bắt cóc người khác?”

“Không bắt cô ta thì làm sao dụ ngươi đến đây được. Muốn trách, thì trách tại ngươi quen biết cô ta đi.”

Lời nói của Dương Thiên Bửu làm cho tâm trí Nguyên Lạc hoảng loạn. Vì cậu mà Tiểu Mỹ mới bị người khác nhẫn tâm làm hại đến mức này. Cảm giác áy náy và tội lỗi chợt dâng lên trong lòng cậu. Cậu đang nghĩ, nếu mình không rời khỏi đảo, không gặp những người này, thì có lẽ sẽ không có ai bị tổn thương.

Nhưng bây giờ đã không thể quay lại như trước được nữa. Bây giờ, cậu đã có những người cần phải bảo vệ bằng mọi giá. Cậu sẽ tìm mọi cách để bảo vệ họ, cho dù có phải hóa thành ác ma.

Nguyên Lạc lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi.

“Nhị Hổ! Tiểu Mỹ đã bị bắt, Bát Hổ có bị làm sao không?” Cậu gọi cho Nhị Hổ và muốn nhờ anh đi tìm tung tích của Tiểu Mỹ, đồng thời hỏi thăm tình hình của Bát Hổ. Bởi vì Bát Hổ đang được giao cho nhiệm vụ bảo vệ Tiểu Mỹ, nhưng bây giờ Tiểu Mỹ lại bị bắt đi mất, nên có thể Bát Hổ đã gặp chuyện không may.

“Bát Hổ vẫn ổn, cô ấy đang bảo vệ cho mẹ của Tiểu Mỹ. Đại ca, tôi rất làm xin lỗi vì không thể bảo vệ cho Tiểu Mỹ.” Nhị Hổ trả lời trong điện thoại với giọng điệu rất áy náy.

“Được rồi, tôi không trách anh. Giờ tôi muốn nhờ anh tìm ra tung tích của Tiểu Mỹ nhanh nhất có thể.” Nghe thấy Bát Hổ và cả mẹ của Tiểu Mỹ không sao. Nguyên Lạc cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cậu thật sự chưa từng trách cứ mấy người trong Hắc Hổ, thậm chí cậu còn lo cho sự an nguy của Bát Hổ nữa.

“Đại ca hãy yên tâm. Chúng tôi đã xác định được vị trí của Tiểu Mỹ. Cho bọn tôi 10 phút, cả đội Hắc Hổ nhất định sẽ đưa Tiểu Mỹ lành lặn trở về.”

“Vậy thì tốt, đợi tôi xử lý chuyện bên đây xong sẽ hội hợp với mấy anh.” Nguyên Lạc cúp máy, lại nhìn về phía Dương Thiên Bửu. Cậu tin có sự giúp đỡ của Hắc Hổ, Tiểu Mỹ sẽ không sao. Bây giờ cậu chỉ cần tập trung giải quyết đám người trước mắt thôi.

“Nói lời trăn trối xong chưa?” Dương Thiên Bửu vẫn còn cười cợt rất tự tin.

Sắc mặt Nguyên Lạc tối sầm lại, cậu đã hết kiên nhẫn với loại người như Dương Thiên Bửu. Nếu không phải vì cậu luôn xem trọng sinh mệnh con người, không muốn giết người bừa bãi, thì cậu đã ra tay giết hắn từ lâu rồi.

Lại thấy ánh mắt của Nguyên Lạc nhìn mình đầy sát khí, Dương Thiên Bửu lại chợt thấy lạnh dọc sống lưng. Hắn vội vàng hét lên với những người xung quanh: “Mấy người còn chờ gì nữa? Xông lên đánh chết nó đi.”

Một tên đứng phía sau của Nguyên Lạc liền lao lên vung gậy đập thẳng vào đầu cậu. Nguyên Lạc bình tĩnh quay người lại, đấm thẳng vào bàn tay đang cầm gậy của tên đó. Hắn đau đến đến nỗi phải buông cây gậy ra, nhưng khi hắn nhìn lại bàn tay của hắn, thì nó đã bị biến dạng rất khủng khiếp. Thấy vậy, hắn đang định la lên, nhưng chưa kịp cất tiếng thì Nguyên Lạc đã tung thêm một đấm nhanh như chớp vào mặt hắn, khiến hắn gục luôn tại chỗ.

“Tôi đang rất gấp. Mấy người lên hết một lượt cho đỡ tốn thời gian đi.” Nguyên Lạc lạnh lùng nhìn quét qua những người ở đó và nói.

Lời nói khiêu khích, tỏ ý xem thường của cậu đã chọc giận tất cả bọn họ. Tức thì, mọi người đều la hét điên cuồng và xông vào Nguyên Lạc.

Nguyên Lạc vẫn ung dung dùng 2 tay đánh văng 2 tên đang xông đến đầu tiên. Tiếp đó, cậu chụp lấy một tên đô con nhất gần đó, rồi ném mạnh vào một nhóm 3 người khác. Cả 4 tên đều bị văng đi, đập mạnh vào tường bất tỉnh.

Trong nháy mắt, cậu đã hạ gục 6 người. Những tên còn lại đều đứng ngơ người ra. Họ đều bất ngờ trước sức mạnh của Nguyên Lạc.

Nhưng cũng có vài tên chưa bỏ cuộc, 4 tên cầm dao đứng đằng sau Nguyên Lạc đồng thanh xông tới. Không cần quay lại, cậu cũng cảm nhận được một lưỡi dao đang bổ xuống đầu mình. Cậu khẽ lách người tránh né dễ dàng. Tiếp theo, cậu vung quyền thẳng vào mặt tên vừa bổ dao xuống. Cậu lại dùng tốc độ cực nhanh đấm liên tiếp vào mặt 3 tên còn lại đang lao lên. Cả 4 tên vừa xông lên đã bị đánh văng ra, mỗi người nằm một ngã.

Bây giờ, bọn họ mới nhận ra Nguyên Lạc mạnh mẽ cỡ nào. Đứng trước hơn trăm người mà vẫn bình tĩnh, không một chút dao động, dường như cậu không hề để tâm đến sự hiện diện của họ. Dương Thiên Bửu cũng bắt đầu run sợ, nhưng hắn vẫn chưa chịu đầu hàng, hắn thật sự không dám tin Nguyên Lạc có thể đối phó với từng này người.

“Mọi người cùng xông lên một lượt đi. Chúng ta đông người thế này, chẳng lẽ không giết nổi một người sao?” Dương Thiên Bửu la lên.

Nghe thấy tiếng thúc giục của Dương Thiên Bửu, bọn họ cũng đành cắn răng xông lên, họ chỉ còn cách lấy số lượng bù chất lượng, lấy thịt đè người. Nguyên Lạc vẫn ung dung, một quyền tung ra là một người bị văng đi. Nguyên Lạc cũng nhanh đến nổi không một ai có thể chạm vào cậu. Dù đang bị bao vây trong biển người, Nguyên Lạc giống như một cơn lốc xoáy, hất văng bất cứ ai dám xông vào.

Chưa đầy 10 phút, cậu đã đánh bại tất cả tên côn đồ trong nhà kho này. Lần này, cậu ra tay khá mạnh, hơn trăm tên đều bị cậu đánh đến bất tỉnh. Cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn đám người Hoàng Nam. Bọn họ từ nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn. Họ cứ tưởng sẽ chứng kiến được cảnh Nguyên Lạc bị đánh đập cho đến chết. Nào ngờ, hơn trăm người vẫn không thể làm cậu bị thương một chút. Thậm chí, cậu còn không hề tỏ ra mệt mỏi.

Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Nguyên Lạc, bọn Hoàng Nam liền hoảng sợ, thi nhau chạy khỏi nơi đó. Bây giờ, cả nhà kho chỉ còn Dương Thiên Bửu vẫn còn đứng yên ở đó. Nhưng chân hắn lúc này đã run cầm cập, mồ hôi chảy ướt đẫm cả lưng.

Thật ra, hắn cũng đã muốn chạy trốn lâu rồi. Nhưng đôi mắt như thú dữ kia đã khóa chặt mọi cử động của hắn. Hắn sợ đến nổi không dám động đậy, chỉ biết đứng yên một chỗ.

Nguyên Lạc nhìn hắn một hồi mới mở miệng nói: “Tại sao lại làm như vậy?”

Mặt của Dương Thiên Bửu như ngơ ra, hắn không hiểu câu hỏi của Nguyên Lạc có nghĩa gì.

“Tôi chưa bao giờ có ý định giết cậu. Tại sao cậu phải tìm cách hãm hại tôi, còn hại luôn bạn bè của tôi?”

“Vì sao ư? Bởi vì ngươi dám sỉ nhục ta trước mặt mọi người trong lớp.” Vào ngày hôm trước Nguyên Lạc đã đấm hắn văng ra khỏi lớp, đối với hắn đó là sự sỉ nhục lớn nhất. Chỉ cần nhớ lại, hắn liền tức điên lên, quên mất tình trạng bây giờ mà gào thét với Nguyên Lạc.

“Chỉ vậy thôi? Chỉ như vậy mà ngươi lại nhẫn tâm bắt cóc Tiểu Mỹ.” Biết được lý do, Nguyên Lạc càng phẫn nộ hơn nữa. Sát khí của cậu liền bộc phát mạnh mẽ, Dương Thiên Bửu cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh hắn bỗng nhiên hạ thấp xuống bất thường.

Lúc này, đôi mắt của Nguyên Lạc đỏ ngầu, khuôn mặt nhìn cực kỳ đáng sợ, giống như một ác ma bước ra từ địa ngục. Dương Thiên Bửu nhìn cậu đang từ từ tiến đến, hắn cũng sợ đến tím tái mặt mày, đôi chân hắn đột nhiên mất hết sức lực, ngồi bẹp xuống đất.

“Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi đụng đến ta, thì ngươi đừng hòng gặp lại cô gái kia.”

Khi Dương Thiên Bửu nhắc đến Tiểu Mỹ, sát khí của Nguyên Lạc bỗng biến mất. Cậu đang chần chừ vì không dám chắc đội Hắc Hổ đã cứu được Tiểu Mỹ hay chưa. Nếu vẫn chưa cứu được, mà cậu lại hành động nông nổi, chỉ sợ hắn thật sự sẽ ra tay với Tiểu Mỹ.

Trong giây phút chần chừ đó, điện thoại của Nguyên Lạc reo lên. Cậu nhìn thấy trên màn hình là số điện thoại của Nhị Hổ. Hơi thở của cậu bỗng loạn nhịp một chút, cậu đang cầu mong Tiểu Mỹ không sao và đội Hắc Hổ đã cứu được cô.

Cậu đưa điện thoại lên tai và hy vọng: “Đại ca, chúng tôi đã cứu được Tiểu Mỹ, cô ấy không bị tổn thương nào cả.”

“Tốt! Lập tức đưa cô ấy trở về bệnh viện.” Nguyên Lạc thở dài một hơi, mọi sự lo lắng của cậu đều tan biến.

Hiện tại, Tiểu Mỹ đang hôn mê vì sợ hãi quá độ. Tuy không có tổn thương gì bên ngoài nhưng Nhị Hổ vẫn lo căn bệnh của cô sẽ có khả năng trầm trọng hơn. Nhị Hổ cũng không dám chậm trễ, liền kêu Tam Hổ đưa Tiểu Mỹ về bệnh viện. Tiểu Mỹ đang bị nhốt ở một nhà kho khác, cách chỗ của Nguyên Lạc tầm một dãy phố.

Ở đây cũng có mấy chục tên côn đồ do Hoàng Hải sắp xếp coi chừng cô. Nhưng giờ bọn chúng đều đã bị đánh gục. Ngũ Hổ, Lục Hổ, và Thất Hổ đứng giữa những cơ thể đang nằm la liệt. Đôi tay của 3 người đều thấm đẫm máu của bọn côn đồ.

Nhị Hổ bước đến, nắm đầu một tên vẫn còn chưa bất tỉnh lên và tra hỏi: “Nói! Là ai sai bọn ngươi đi bắt cóc cô gái này.”

“Là… chủ tịch của tập đoàn Phúc Thịnh… Hoàng Hải.”

“Hoàng Hải? Hắn thật sự chán sống rồi.” Nhị Hổ nghiến răng nói.

“Nhị ca, chúng ta lập tức đến Phúc Thịnh, đập cho tên Hoàng Hải đó một trận đi.” Thất Hổ cũng đang tức giận nói.

“Khoan đã! Đợi ta báo cáo lại với đại ca, rồi để cậu ta quyết định.” Nói rồi Nhị Hổ gọi điện kêu cảnh sát đến bắt đám côn đồ này lại.

Quay lại chỗ nhà kho của Dương Thiên Bửu, hắn cũng đã nghe được cuộc gọi báo rằng Tiểu Mỹ đã được cứu từ bên Nguyên Lạc. Biết được bùa hộ mệnh của mình đã mất tác dụng, Dương Thiên Bửu lập tức hoảng loạn, hắn vội vàng đứng dậy, chạy thẳng về phía cửa.

Nhưng chỉ vừa chạy được vài bước, Nguyên Lạc đã bất ngờ xuất hiện ngay cạnh hắn. Cậu thì thầm vào tai hắn.

“Muốn chạy? Không dễ vậy đâu.” Lời của Nguyên Lạc giống như giọng nói của tử thần đòi mạng.

Nguyên Lạc chụp lấy đầu của Dương Thiên Bửu, rồi nhấn mạnh xuống đất. Khuôn mặt của hắn đã được in rất rõ trên mặt đất. Cả hàm răng bị gãy hết, chỉ còn vài cái. Cái mũi vốn đã bị gãy của hắn nay lại còn biến dạng hơn nữa.

Dương Thiên Bửu chỉ còn biết khóc lóc van xin: “Xin cậu hãy tha cho tôi. Sau này, tôi không dám đụng đến cậu nữa đâu.”

“Nếu không muốn người khác tổn thương mình, thì đừng có tổn thương người khác.” Ánh mắt của Nguyên Lạc lúc này rất lạnh lùng và tàn nhẫn. Cậu tiếp tục đập mạnh đầu của Dương Thiên Bửu xuống đất lần nữa.

Lần này, hắn đã bất tỉnh, nhưng chỉ sợ với chấn thương đầu thế này, cả đời hắn cũng không tỉnh dậy nổi, chỉ có thể sống cuộc đời của người thực vật. Đây đã là sự nhân từ cuối cùng của Nguyên Lạc, cậu không muốn giết người, càng không muốn bị Thánh Điện phong sát. Nhưng thật sự tên Dương Thiên Bửu này quá độc ác, để hắn vĩnh viễn không đi hại người nữa, cậu phải khiến hắn trở thành người thực vật.

Một tiếng sau, đám người Dương Thiên Bửu đã bị cảnh sát bắt giữ. Nguyên Lạc hối hả chạy đến bệnh viện thăm Tiêu Mỹ. Đứng ngoài phòng bệnh, ngoại trừ mẹ của Tiểu Mỹ, còn có 6 thành viên của Hắc Hổ đang đứng bảo vệ. Khuôn mặt của họ đều rất căng thẳng, khi thấy Nguyên Lạc đến, họ càng căng thẳng hơn.

“Bác Lý! Tình trạng Tiểu Mỹ như thế nào rồi?” Nguyên Lạc không chú ý đến họ mà chạy đến chỗ của mẹ Tiểu Mỹ hỏi.

Mẹ của Tiểu Mỹ nhìn qua Nguyên Lạc rồi khóc lóc: “Bệnh tình của nó đã nghiêm trọng hơn rồi. Bác sĩ nói lẽ ra có thể chữa khỏi nhanh hơn dự tính, nhưng với tình trạng bây giờ, họ còn không dám chắc chữa trị được.”

Nguyên Lạc nghe xong thì lạnh cả người. Cậu nhìn vào phòng thấy Tiểu Mỹ đang la hét ầm ĩ, vùng vẫy rất dữ dội, các bác sĩ và y tá đang cố gắng giữ chặt tay chân cô lại. Nhìn thấy cô đau đớn như vậy, tim của Nguyên Lạc giống như thắt lại.