Chương 18: Quyết chiến trên lôi đài

Rất nhanh, tin tức Dương Húc tổ chức lôi đài để thách đấu một người vô danh được lan khắp thành phố và cộng đồng mạng. Cũng vì Dương Húc từng là nhà vô địch đấu vật quốc gia, nên hắn cũng rất nổi tiếng trong giới đấu vật. Cộng thêm việc hắn thường cho trực tiếp những trận đấu của riêng hắn trên lôi đài, nên rất được đông đảo người theo dõi.

Ngay cả phòng tập thể hình, nơi tổ chức lôi đài cũng bắt đầu đông kín người đến coi, có người còn dùng điện thoại để phát sóng trực tiếp. Hàng nghìn bình luận đã nổ ra khắp các diễn đàn mạng để tranh luận về sự kiện này.

“Tên nào chán sống mà dám đấu với Dương Húc thế?”

“Lần cuối cùng Dương Húc đấu với người khác, hắn đã đánh cho đối thủ tàn phế. Cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn đó.“

“Thế đã là gì, hắn từng đánh người ta đến mức chấn thương sọ não. Phải sống cuộc đời thực vật suốt đời đó.”

Cư dân mạng liên tục kể nhau nghe những trận đánh tàn khốc của Dương Húc. Dù là trận nào, hắn cũng chiến thắng một cách áp đảo và những đối thủ của hắn đều phải nhập viện điều trị. Vì Dương Húc chiến đấu một cách rất bạo lực, không biết nương tay với đối thủ. Cho nên những trận đấu của hắn rất được nhiều người chú ý.

Bên dưới tầng hầm phòng tập của Dương Húc có xây một sàn đấu rất lớn, cùng với chỗ ngồi cho khách đến xem lên đến mấy trăm người.

Sàn đấu được xây dựng theo tiêu chuẩn của một võ đài. Bốn phía được bọc bằng hàng rào sắt, 2 đối thủ sẽ chiến đấu với nhau cho đến khi có một người đầu hàng hoặc không thể đánh được nữa. Ngoài việc đó ra, trong võ đài này không có luật lệ nào hết, không trọng tài, không có thời gian, không hạn chế vũ khí hay những đòn đánh lén và đánh vào chỗ yếu hại trên cơ thể.

Tất nhiên là kể cả việc giết chết đối thủ cũng không sao, bởi vì trước khi chiến đấu, cả 2 phải ký vào một tờ sinh tử trạng. Nếu lỡ giết chết đối thủ thì người còn lại sẽ không chịu trách nhiệm gì cả. Cũng nhờ những lý do hấp dẫn này, mà võ đài của Dương Húc rất nổi tiếng.

Lúc này, Nguyên Lạc đang đứng ở một góc của võ đài, cậu vừa mới ký vào tờ sinh tử trạng mà phía Dương Húc đưa cho. Những người đến xem cũng tập trung nhìn về phía cậu, đa số đều lắc đầu, ra vẻ tội nghiệp cho cậu. Sau khi nhìn thấy đối thủ là một kẻ vô danh, dáng vẻ tầm thường, thậm chí còn nhìn giống như một người không biết võ thuật gì hết. Mọi người đều cho rằng Dương Húc vẫn sẽ chiến thắng dễ dàng.

Những vụ cá cược bắt đầu diễn ra, hầu như ai cũng đặt cược vào Dương Húc vì kết quả đã quá rõ ràng. Chỉ là họ muốn cược xem Nguyên Lạc sẽ cầm cự được bao nhiêu phút ở trên đó thôi.

“Tôi cược 100 triệu vào chàng trai trẻ đó.” Trong lúc mọi người còn đang bàn tán về việc Dương Húc sẽ hành hạ Nguyên Lạc ra sao, thì một giọng nói đầy tự tin cất lên.

Hai người đàn ông lấy ra một cọc tiền to để trước mặt người đang tổ chức vụ các cược này. Nếu Nguyên Lạc nhìn thấy 2 người này thì cậu sẽ nhận ra đó là Nhị Hổ và Tam Hổ

Sau khi Nguyên Lạc rời đi, dù đã dặn Thất Hổ không cần thông báo cho ai, nhưng anh đã âm thầm báo tin cho 2 người họ biết. Khi nghe xong, cả 2 liền đi đến phòng tập này để đề phòng trường hợp Nguyên Lạc cần hỗ trợ.

“Nhị ca, hình như làm thế này không ổn đâu, chúng ta đang đem đại ca ra cá cược đó. Nếu để đại ca biết, có thể đại ca sẽ nổi giận đó.” Tam Hổ lên tiếng ngăn cản Nhị Hổ lại.

“Không sao đâu, đây là cơ hội làm giàu mà. Đại ca sẽ không giận đâu, cùng lắm chúng ta chia cho đại ca một nửa.” Nhị Hổ vừa cười, vừa nói.

Mọi người xung quanh nhìn vào 2 người đều cười chế giễu một cách đắc ý, giống như họ đang nhìn vào 2 kẻ điên đang đem tiền ném ra cửa sổ.

Trong khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao, cánh cửa lớn của tầng hầm bỗng mở ra. Dương Húc bước vào một cách ngạo nghễ, đi sau hắn có cả lớp trưởng. Lớp trưởng cũng nhìn Nguyên Lạc rất vênh váo và xem thường cậu. Hắn rất háo hức muốn nhìn thấy cảnh Nguyên Lạc bị Dương Húc hành hạ đến chết.

Sau khi Dương Húc bước lên võ đài, 4 cái lồng sắt ở 4 phía liền được hạ xuống, ngăn không cho người bên trong chạy ra. Dương Húc nhìn Nguyên Lạc chằm chằm, còn miệng hắn thì nở một nụ cười quái gở.

“Đã lâu rồi, ta chưa được phấn khích thế này. Ta sẽ từ từ thưởng thức trận đấu này. Đầu tiên, ta sẽ bóp nát cổ ngươi, làm ngươi không thể la lên 2 chữ ‘đầu hàng’ được. Sau đó, ta sẽ đập nát tứ chi của ngươi, từng cái một. Khiến ngươi sống không được, chết cũng không xong.”

Dương Húc nói ra cách hắn sẽ hành hạ đối phương một cách chậm rãi, làm cho mọi người chứng kiến ở đó đều phải nổi cả da gà. Nhưng sắc mặt của Nguyên Lạc vẫn không hề thay đổi, dường như không quan tâm đến những lời của hắn nói.

“Nhìn xem, có phải là cậu ta đã bị dọa đến mức đơ cả người rồi, phải không?”

“Hình như vậy, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.”

Những người ở đó đều cảm thấy rất tội nghiệp cho Nguyên Lạc. Họ từ đầu đã cho rằng cậu chắc chắn không có cơ hội để chiến thắng.

Nhị Hổ và Tam Hổ lúc này đang đứng từ xa quan sát Dương Húc.

“Tam Hổ, đệ điều tra tên Dương Húc này thế nào rồi?”

“Theo thông tin đệ điều tra được, Dương Húc từng là nhà vô địch quốc gia môn đấu vật. Nhưng vì hắn luôn ra tay quá tàn nhẫn và độc ác, nên đã bị cấm thi đấu vĩnh viễn. Sau đó hắn đã nhờ vào tài lực của gia đình mà mở ra sàn đấu ngầm này, chủ yếu là để hắn thỏa mãn cái tính cuồng chiến của hắn.”

“Nhị ca, liệu đại ca có thể đánh lại Dương Húc không?” Tam Hổ đọc xong thông tin cũng cảm thấy lo lắng một chút.

“Cả đội Hắc Hổ chúng ta đều đã từng đánh nhau với đại ca rồi, sức mạnh của đại ca thế nào, đệ cũng biết rõ mà. Với thực lực của đại ca, dù tìm khắp Nam Quốc, cũng chưa chắc có đối thủ.”

Tam Hổ chợt nhớ lại khoảnh khắc Nguyên Lạc nhảy khỏi tòa nhà cao 10 tầng và chạy thẳng lên một tòa nhà 30 tầng khác chỉ trong tích tắc, mà khiến anh cảm thấy rùng mình. Anh thấy mình rất may mắn khi không còn là kẻ thù của Nguyên Lạc nữa.

Trong lúc Tam Hổ còn đang hồi tưởng, tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên. Mọi người xung quanh đều im lặng, chỉ còn lại vài tiếng chụp hình và tiếng cổ vũ nhỏ động viên cho Nguyên Lạc, có vài người thậm chí nhắm mắt lại không muốn chứng kiến cảnh tượng tàn khốc tiếp theo.

Dương Húc và Nguyên Lạc từ từ áp sát lại gần nhau. Nguyên Lạc từ đầu đến cuối vẫn không tỏ ra một chút sợ sệt hay do dự nào. Điều này càng khiến Dương Húc phấn khích hơn nữa. Đã lâu rồi, chưa có ai dám tự tin đối mặt với hắn như thế này.

Ngay khi Nguyên lạc đến được phạm vi tấn công của Dương Húc, hắn liền ra tay trước. Hắn vươn cánh tay khổng lồ của mình nhắm vào cổ của Nguyên Lạc thật nhanh. Hắn dự định bóp nát cổ của cậu đúng như lời hắn nói.

Nhưng tốc độ của Nguyên Lạc vẫn nhanh hơn, cậu khẽ lách người tránh một cách dễ dàng. Sau đó cậu nhanh chóng dùng một đòn lên gối ngay vào bụng của Dương Húc.

Bị trúng đòn bất ngờ, Dương Húc đau đớn ôm lấy bụng. Nguyên Lạc không chần chừ, nhân cơ hội vòng ra sau lưng hắn, giáng thêm một đấm ngay sau gáy, khiến hắn gục ngã xuống đất.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây. Không một ai kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Người ngoài chỉ nhìn thấy Dương Húc đang lao đến Nguyên Lạc thì bỗng nhiên bị ngã xuống đất bất tỉnh. Tất cả đều im lặng và bàng hoàng.

Nhưng một giây sau, những tiếng hò hét và vỗ tay vang khắp tầng hầm.

“Không thể tin được, cậu ta đã hạ gục Dương Húc nhanh như chớp.”

“Tôi còn không thấy rõ cậu ta di chuyển như thế nào nữa kìa.”

“Cậu ta là ai vậy? Mau, đi tìm thông tin cậu ta cho tôi.”

Những lời nói ca tụng bắt đầu xuất hiện. Ngay cả những người theo dõi trực tiếp trên mạng cũng rộn ràng theo.

“Người thiếu niên này chắc là một cao thủ võ thuật đây.”

“Hình như tôi đã thấy cậu ta trong kỳ thi Võ Thuật Thiếu Niên Quốc Tế năm ngoái.”

“Không phải đâu, cậu ta nhìn lạ lắm.”

Lớp trưởng cũng không khỏi kinh ngạc và hoảng hốt: “Anh họ thua rồi sao? Không thể nào!”

Tam Hổ nhìn thấy Nguyên Lạc chiến thắng một cách dễ dàng, cũng gật đầu khen ngợi: “Có thể thắng nhanh như vậy. Thật đúng là đại ca của chúng ta.”

“Không, trận chiến vẫn chưa kết thúc.” Nhị Hổ đột ngột nói.

Nguyên Lạc quay đầu chuẩn bị bước ra khỏi võ đài, thì một giọng nói cất lên: “Đứng lại đó!” Cậu quay lại thì nhìn thấy Dương Húc đang cố gắng đứng dậy một cách khó khăn.

“Không ngờ ngươi vẫn đứng dậy nổi.” Nguyên Lạc cũng bất ngờ nói.

Dương Húc trời sinh có thân thể rất cứng cáp, hơn hẳn người thường. Từ nhỏ đến lớn, không có ai có thể làm hắn bị thương. Thế nhưng hắn không ngờ Nguyên Lạc có thể đánh hắn trọng thương chỉ với 2 đòn.

“Ta nhìn không lầm, ngươi thật sự rất mạnh. Là người mạnh nhất ta từng gặp. Rất xứng để đánh nhau với ta.” Vì hắn vốn là một người cuồng chiến, gặp đối thủ càng mạnh, ý chí chiến đấu của hắn càng được nâng cao hơn nữa.

Thấy Dương Húc đứng dậy được và vẫn còn muốn chiến đấu. Lớp trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì Dương Húc là do hắn mời đến. Nếu Nguyên Lạc có thể đánh bại được Dương Húc, hắn lo là tiếp theo cậu sẽ tìm hắn tính sổ.

Chỉ thấy trán Dương Húc nổi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn không khác gì một con ác quỷ. Hắn giang rộng 2 cánh tay ra, khụy một chân xuống, làm một tư thế lấy đà chạy đến. Hắn đang định dùng cả cơ thể khổng lồ của mình để bắt lấy Nguyên Lạc, rồi vật cậu xuống đất, khóa chặt mọi cử động của cậu.

Dương Húc hét lên một tiếng thật lớn rồi xông thẳng vào Nguyên Lạc giống như một cỗ xe tăng. Hai bàn tay của hắn giang rộng, sẵn sàng tóm lấy Nguyên Lạc nếu cậu tránh về một phía.

Nhưng hắn đã tính sai, Nguyên Lạc lần này không tránh qua 2 bên nữa. Ngược lại, cậu lao thẳng vào Dương Húc. Hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị Nguyên Lạc dùng tay chụp lấy đầu. Cả thân hình khổng lồ của hắn đột nhiên bị chặn lại, không thể bước thêm được nữa.

Khuôn mặt của Dương Húc lộ ra vẻ kinh ngạc như chưa từng có: “Không thể nào, làm sao ngươi có thể chặn đứng ta, chỉ với một tay?”

Nguyên Lạc không thèm trả lời, cậu vận thêm sức vào cánh tay nhấc bổng Dương Húc lên và đập mạnh đầu hắn xuống đất. Chấn động mạnh đến nỗi cả võ đài đều lung lắc dữ dội. Tiếp theo là tiếng nứt vỡ từ chỗ của Dương Húc lan ra khắp nơi trên mặt sàn.

Những người ở đó đều bị một phen thất kinh hồn vía. Họ không tin được là một người có vóc dáng bình thường như Nguyên Lạc lại có sức mạnh kinh người đến thế. Lúc này, trong đầu mọi người chỉ xuất hiện 2 chữ: ‘Quái vật!’

Cũng nhờ cơ thể cứng như thép, đầu của Dương Húc vẫn còn chưa bị nát vụn, nhưng đầu hắn bây giờ đã máu me đầm đìa.

“Cảm giác bị người khác đánh như thế nào?” Nguyên Lạc lạnh lùng nhìn Dương Húc và nói.

“Rất là sảng khoái! Ta chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như bây giờ.” Dương Húc vẫn mở miệng cười to, mặc cho đầu hắn đã bê bết máu. Hắn dùng 2 tay nắm chặt lấy cổ tay của Nguyên Lạc, hắn cố gắng dùng hết sức muốn bẻ gãy cánh tay của cậu.

“Thật là ngoan cố, ta sẽ cho ngươi thấy rõ, thực lực giữa 2 ta khác biệt thế nào.” Dù Dương Húc đang cố bẻ gãy tay cậu, nhưng Nguyên Lạc vẫn rất hết sức bình tĩnh như không chuyện gì. Vì thật sự, hắn không thể làm gãy được tay của cậu.

Nguyên Lạc vận một chút Khí vào cánh tay còn lại. Rồi cậu đấm thật mạnh vào đầu của Dương Húc. Tuy chỉ sử dụng một ít Khí vào đòn đánh này, nhưng đối với một người bình thường, cũng đã đủ giết chết họ.

Một lần nữa, võ đài lại bị chấn động dữ dội. Nó đã không còn giữ vững được nữa, một giây sau, cả võ đài đều bị vỡ nát và đổ sập xuống. Những người đứng xung quanh đều hoảng hồn, vội vàng bỏ chạy khỏi đó.

Khói bụi mịt mù bay khắp tầng hầm, mọi người đều vẫn chăm chú nhìn về phía võ đài. Ai cũng mong biết được kết quả cuộc chiến. Và khi khói tan hết, mọi người nhìn đã nhìn thấy rõ kết cục.

Nguyên Lạc vẫn đứng đó, bình an vô sự. Dương Húc thì nằm yên, 2 mắt trắng dã, chứng tỏ hắn đã bất tỉnh. Bên cạnh đầu của hắn còn in rõ một dấu nấm đấm, lõm sâu xuống đất. Có vẻ như Nguyên Lạc không hề đấm thẳng vào đầu của Dương Húc, cậu chỉ đấm sượt qua đầu hắn thôi. Còn việc hắn bất tỉnh chỉ là vì quá sợ hãi.

Lớp trưởng thấy Dương Húc thất bại, liền hoảng sợ, bỏ chạy khỏi đó. Những người còn lại đều không dám lên tiếng, tất cả đều đứng đó im lặng. Không ai ngờ được, một thiếu niên chỉ khoảng 20 tuổi lại có thể đánh bại nhà cựu vô địch đấu vật quốc gia một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng không được bao lâu, bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi những tiếng hoan hô đầy phấn khích của người xem ở đó. Vài người chạy đến vây kín xung quanh Nguyên Lạc để phỏng vấn, họ còn cầm máy quay để quay cận cảnh mặt của cậu.

Nguyên Lạc lần đầu tiên bị nhiều người vây quanh và dò hỏi một cách dồn dập như thế này, khiến cậu hết sức bối rối.

“Tam Hổ, đệ ra giúp cho đại ca đi. Sắp tới, đệ phải cố gắng chú ý chăm sóc cho đại ca đó.” Nhị Hổ đứng ngoài thấy Nguyên Lạc đang chật vật trong đám đông, anh đành lên tiếng.

“Vậy nhị ca sẽ làm gì?”

“Sau ngày hôm nay, đại ca sẽ trở nên rất nổi tiếng, nhất là ở thế giới ngầm. Ta phải đi chuẩn bị vài thứ cho đại ca.” Dương Húc có thể tự do mở võ đài để đánh nhau và cá cược một cách phi pháp, thì chắc chắn hắn phải có quan hệ sâu rộng đến thế giới ngầm trong thành phố.

Điều đó cũng dễ hiểu đối với một người có thực lực như Dương Húc, hắn đi đến đâu cũng sẽ được nhiều ông trùm săn đón. Nhưng bây giờ hắn đã bị Nguyên Lạc đánh bại, chắc chắn cậu sẽ bị những người trong thế giới ngầm chú ý đến.

“Chuẩn bị thứ gì?” Tam Hổ vẫn thắc mắc hỏi.

“Chuẩn bị giúp đại ca thống nhất thế giới ngầm của Gia Yên.”

Câu trả lời của Nhị Hổ khiến Tam Hổ rất ngạc nhiên.

“Nhưng đại ca đâu có nói chúng ta làm thế?”

“Đã là đại ca của Hắc Hổ chúng ta, thì nhất định không thể là kẻ vô danh tiểu tốt, ít nhất cũng phải là vua của thế giới ngầm chứ. Nhưng cho dù đại ca không muốn nổi tiếng, sau vụ việc hôm nay, đại ca không thể tránh né nỗi rồi.” Nhị Hổ nói xong, cười nhẹ một cái rồi lặng lẽ rời khỏi.

Tam Hổ nhanh chân chen vào đám đông, vội vàng đẩy mọi người ra xa Nguyên Lạc. Anh vốn rất giỏi trong việc giao tiếp và quản lý, nên đã đứng ra làm người đại diện cho Nguyên Lạc và thông báo sẽ trả lời mọi câu hỏi thay cho cậu ta.

Anh cũng ra hiệu cho cậu rời khỏi đây và giao mọi việc lại cho anh. Nguyên Lạc cũng hiểu được ý, lập tức nhanh chóng đi khỏi phòng tập. Vừa bước khỏi cửa phòng tập anh đã thấy Lục Hổ đứng chờ bên cạnh chiếc xe.

“Xem ra mọi người đều nắm hết hành tung của tôi.”

“Đại ca, xin đừng xem thường tin tình báo của Hắc Hổ thế.” Lục Hổ nhe răng cười.

Nguyên Lạc không nói gì nữa, cậu lên xe chạy về trường học.

Tin tức Nguyên Lạc đánh bại Dương Húc lập tức lan truyền khắp nơi. Mọi người đều cố gắng truy tìm thông tin về cậu, những hình ảnh ghi lại cảnh cậu đánh nhau với Dương Húc cũng trở thành chủ đề nóng nhất trên mạng.

Nguyên Lạc trở về lớp học của mình, cậu phát hiện là mọi người trong lớp đang nhìn cậu với ánh mắt rất sợ sệt. Trên đường từ cổng vào đến đây, cậu cũng chú ý là tất cả những sinh viên khác trong trường đều tránh né cậu.

Cậu bước đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Mọi người bắt đầu bàn tán với nhau, tai của Nguyên Lạc rất thính, có thể nghe rõ họ nói gì.

“Dương Húc đã bị cậu ta đánh bại đó.”

“Thật là không thể tin nổi!”

Xem ra tất cả mọi người trong trường đều đã biết rõ chuyện của Nguyên Lạc đánh bại Dương Húc rồi. Cậu vốn bị mọi người trong lớp cô lập từ đầu, bây giờ họ còn xa lánh cậu hơn nữa.

“Đại ca thấy ngày đầu đến trường như thế nào?” Thất Hổ ngồi kế bên cười khúc khích.

Nguyên Lạc nhìn qua Thất Hổ một lúc rồi làm ra vẻ bất lực, lắc đầu thở dài: “Quá đủ cho một ngày!” Cậu thật sự chỉ muốn được bình yên đi học thôi. Nào ngờ mới chỉ có một ngày đầu, đã xảy ra bao nhiêu chuyện.

Chiều hôm đó, lúc tan trường, Mã Đức Bình cho người mời Nguyên Lạc đến văn phòng của ông một chuyến. Lúc cậu đến, thì đã thấy Tam Hổ đã ở đó rồi.

Mã Đức Bình liền thuật lại mọi chuyện xảy ra sau khi cậu đánh bại Dương Húc. Sau khi hay tin Dương Húc thách đấu lôi đài với Nguyên Lạc, ông liền cho người đến ngăn cản. Nhưng khi cảnh sát đến thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Cảnh sát lập tức đưa Dương Húc vào bệnh viện, giải quyết đám đông, phong tỏa cả phòng tập và sàn đấu ngầm.

“Lão đệ, tuy là nhờ có đệ, chúng ta mới dẹp được sàn đấu ngầm chuyên cá độ phi pháp, lớn nhất của Gia Yên, bắt được tên chủ mưu Dương Húc. Nhưng đệ đã bị những băng đảng từng hợp tác với hắn chú ý đến rồi.”

Mọi thứ đúng như lời của Nhị Hổ đã nói. Tam Hổ liền kể lại những gì mình đã nói với công chúng. Anh nói Nguyên Lạc là một người lính đặc chủng được phái đến để điều tra Dương Húc và đường dây cá độ phi pháp của hắn, còn vì sao cậu lại nhìn trẻ tuổi như vậy là nhờ đã được hóa trang rất kỹ để không lộ thân phận thật sự.

Tuy lời giải thích rất khó tin, nhưng ngoài việc Nguyên Lạc có xuất thân từ quân đội ra, không ai nghĩ được lý do nào hợp lý hơn.

“Việc còn lại, tôi chỉ cần nói là chính Mã thị trưởng đã kêu gọi sự giúp đỡ từ quân đội. Thế là họ tin ngay.” Tam Hổ ưỡn ngực lên nói, anh rất tự tin vào tài bịa chuyện của mình. Nhờ vào câu chuyện của anh, có lẽ Nguyên Lạc sẽ ít bị người khác truy tìm hơn.

“Tuy là vậy, nhưng các lão đại trong thế giới ngầm kia sẽ không tin dễ dàng vậy đâu, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua. Sắp tới, lão đệ phải thật cẩn thận đó.” Mã Đức Bình nhắc nhở.

Nguyên Lạc cũng hiểu rõ vấn đề nên gật đầu.

Sau cuộc nói chuyện, Nguyên Lạc được Lục Hổ chở về biệt thự của Mã gia. Vừa về bước ra khỏi xe, cậu đã thấy Mã Vân đang chờ cậu trước cửa.

“Em đang làm gì ở đây thế?” Nguyên Lạc lên tiếng hỏi.

“Em đang tự hỏi, có phải là anh lại đi đánh nhau không?” Mã Vân mỉa mai, ý nói là Nguyên Lạc đã tự ý bỏ đi đánh nhau với Dương Húc mà không báo cho cô biết. Đến khi bạn bè trong lớp cho cô xem trực tiếp cảnh cậu đánh nhau trên điện thoại, cô mới hay và đã rất tức giận.

“Em đang lo cho anh à?” Nguyên Lạc cũng tỏ ra ấp úng vì cậu cũng sợ Mã Vân sẽ lo và ngăn cản cậu, nên cậu mới không muốn báo cho Mã Vân biết.

“Tất nhiên rồi, chính ông nội và cha đã bảo em trông chừng anh mà, nên em phải có trách nhiệm quản lý anh chứ.” Mã Vân đỏ mặt và hét lớn.

Nguyên Lạc lại khó xử, không biết nói gì nữa. Cậu lẽ ra phải là người bảo vệ cho Mã Vân. Tại sao bây giờ lại trở thành Mã Vân phải trông chừng cậu chứ?

“Hai đứa về rồi à? Sao không vào nhà đi, làm gì mà đứng ngoài cửa thế?” Tào Trúc Lâm bước ra ngoài thấy cả 2 đang đứng ngượng ngùng nhìn nhau, bà mỉm cười nhẹ rồi kêu cả 2 vào.

Trong một biệt thự khác, một người đàn ông cao to và đầy cơ bắp, có bộ râu dài đen tuyền và ánh mặt cực kỳ hung dữ. Ông ta đang ngồi trên ghế với tâm trạng không được tốt, ai nhìn vào cũng thấy ông ta đang rất giận dữ. Đứng kế ông là người quản gia đang run rẩy vì sợ hãi.

“Tình hình Dương Húc thế nào rồi?”

“Bị nứt sọ, mũi và xương sườn đều bị gãy. Bác sĩ chẩn đoán phải nằm viện điều trị mấy tháng.” Quản gia nói lại kết quả sau khi Dương Húc được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

“Được lắm, dám đánh con trai tôi ra nông nổi này. Mã Đức Bình, tôi nhất định bắt ông trả giá.”

Ông ta chính là cha của Dương Húc, tên là Dương Khánh, là gia chủ của Dương gia. Dương gia là một trong những gia tộc lớn nhất và quyền lực nhất ở Gia Yên, chỉ xếp sau Mã gia.

“Lập tức điều tra thông tin của cái tên đã đánh con tôi ra nông nỗi này.” Dương Khánh hét lớn về phía quản gia.

“Nhưng mà lão gia, tên đó là người của quân đội đó. Chúng ta không nên đụng vào hắn.” Quản gia lập tức khuyên can.

“Tôi không cần biết hắn có phải người của quân đội hay không. Tôi phải phanh thây hắn ra trăm mảnh mới vơi đi được cơn giận này.”

Cùng một lúc Dương gia mất đi một cái cây làm ra tiền là sàn đấu ngầm, và Dương Húc thì bị đánh trọng thương và bị bắt giữ. Dương Khánh không thể không tức điên được.

“Lão gia, có Hoàng tổng của tập đoàn Phúc Thịnh đến đây muốn cầu kiến lão gia.” Một người hầu bước vào bẩm báo.

“Tập đoàn Phúc Thịnh? Là tên Hoàng Hải đó à? Bảo hắn về đi, ta không muốn gặp ai lúc này.” Dương Khánh vẫy tay nói.

“Nhưng Hoàng tổng nói ông ta có thông tin của kẻ đã đánh Dương thiếu gia.”

Dương Khánh nghe thấy vậy cũng chần chừ một chút. Cuối cùng, ông ta vẫn cho mời Hoàng Hải vô hỏi cho rõ. Hoàng Hải Hải bước vào chào hỏi rất cung kính. Ông gật đầu chào lại, rồi mời Hoàng Hải ngồi xuống nói chuyện.

“Hoàng Hải, ông nói là ông biết tên lính đã đánh bại con tôi à?”

“Thật ra, tên đó không phải là lính đâu.” Hoàng Hải kể lại chuyện Nguyên Lạc đã đánh con trai của ông như thế nào. Ông nói Nguyên Lạc thật ra chỉ là một người bình thường, chứ không phải là người của quân đội.

“Vậy, theo như ông nói, tên đó chỉ là một tên tầm thường không có gốc gác gì đặc biệt.”

“Đúng, tôi đã điều tra rồi, hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, được Mã Đức Bình đem về từ thị trấn Thái Điền, có lẽ vì hắn biết một chút võ thuật, nên được Mã gia trọng dụng thôi.”

Dương Khánh trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Hôm nay, ông đến đây chắc không chỉ nói nhiêu đó, phải không?”

“Không hổ là Dương lão gia, quả thật hôm nay tôi đến để thương lượng hợp tác với ông.”

“Hợp tác làm gì?”

“Hợp tác để lật đổ Mã gia!”

Câu nói của Hoàng Hải khiến Dương Khánh hết sức chấn động. Rất nhanh, ông lấy lại tinh thần, đôi mắt ông lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Một bên là gia tộc chỉ đứng sau Mã gia, bên kia là tập đoàn cũng chỉ xếp sau Mã gia. Nếu 2 phe này hợp tác với nhau, sợ gì không đấu lại Mã gia.