Chương 14: Điệu hổ ly sơn

Trong biệt thự lúc này, cả đội đặc nhiệm đều bị hạ gục. Chỉ còn người đội trưởng đang gắng gượng chịu đựng cơn đau của cánh tay bị đứt, ông cố gắng dùng tay còn lại để cầm máu. Ngũ Hổ và Lục Hổ cũng chuẩn bị kết liễu người đội trưởng. Bỗng nhiên cánh cửa chính đang đóng bị hất tung ra 2 phía, giống như bị xe tải tông trúng, cả 2 cánh cửa đều bị móp méo biến dạng.

Hai người Ngũ Hổ và Lục Hổ nghĩ rằng quân địch có chi viện, cả 2 liền vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng bước vào cửa chỉ có một người, một người thiếu niên trông rất bình thường, khiến cả 2 đều tỏ ra khó hiểu.

Nguyên Lạc ung dung bước vào, phía sau cậu còn kéo lê theo một người. Người bị kéo lê chính là Tứ Hổ, hắn đã bị Nguyên Lạc đánh đến mức máu me đầy người, máu chảy nhiều đến nỗi nơi nào hắn bị kéo đến đều để lại một vệt máu dài.

“Đây là có phải là đồng bọn của mấy người không?” Nguyên Lạc xách Tứ Hổ lên và ném về phía Ngũ Hổ và Lục Hổ. Thân thể của Tứ Hổ bị ném đi như một món đồ, phải quay vài vòng trên không mới đáp xuống đất.

Nhìn thấy toàn thân của Tứ Hổ đều bị bầm dập, không chỗ nào lành lặn. Cả 2 Ngũ Hổ và Lục Hổ đều hoảng hốt la lên: “Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì Tứ Hổ?”

“Đừng lo! Tôi không giết người, tôi chỉ phế đi đôi tay và chân của hắn. Để hắn không làm hại người khác được nữa.” Nguyên Lạc lạnh lùng trả lời.

“Tôi đã thề là sẽ không bao giờ nương tay với những kẻ xem thường sinh mạng của người khác. Nếu để tôi gặp người nào như thế, tôi nhất định sẽ phế người đó.”

Bây giờ tính cách của Nguyên Lạc cũng có thay đổi không ít. Nếu là lúc trước, cậu sẽ không bao giờ ra tay một cách tàn bạo như thế. Cậu từng là người luôn muốn giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình. Nhưng từ sau sự việc của lão Trương, cậu mới hiểu ra được, đôi khi mình phải thật nhẫn tâm thì mới bảo vệ người khác được.

Cậu nhìn xung quanh thấy những người của đội đặc nhiệm đang nằm la liệt, người thì chết, người thì trọng thương chỉ còn thoi thóp. Đôi mắt của cậu híp lại, nhìn về phía Ngũ Hổ và Lục Hổ: “Cả 2 người cũng xem mạng người như cỏ rác. Nếu vậy tôi đành phế mấy người thôi.”

Nguyên Lạc phát ra sát khí ngút trời. Ngũ Hổ và Lục Hổ đều là những người dày dặn kinh nghiệm, họ cảm nhận được sự nguy hiểm của Nguyên Lạc, giống hệt như một con mãnh thú đang chuẩn bị săn mồi. Khí thế đó khiến tay chân của cả 2 trở nên run rẩy.

Trong 2 người, Lục Hổ là người yếu và ít kinh nghiệm hơn, nên hắn đã không giữ được bình tĩnh mà bóp cò súng trước. Nhưng giây phút viên đạn bay ra khỏi nòng súng, Nguyên Lạc đã biến mất trước mắt hắn.

“Ngươi đang nhắm vào đâu thế?” Tiếng nói của Nguyên Lạc bỗng phát ra ngay sau lưng Lục Hổ. Không chỉ thế, hắn còn cảm nhận được sát khí của Nguyên Lạc còn dữ dội hơn nữa. Hắn cảm giác như là có tử thần đang đứng phía sau lưng, nếu quay đầu lại, hắn chắc chắn sẽ chết.

Ngũ Hổ thấy đồng bọn đang gặp nguy hiểm, hắn không chần chừ gì quay súng bắn về phía Nguyên Lạc. Nhưng một lần nữa, cậu lại biến mất trước khi đạn kịp bay đến. Ngũ Hổ lại kinh hoàng, hắn cứ tưởng mình đang gặp ma nữa kìa.

“Quá chậm! Tại sao mấy người cứ sử dụng món đồ chơi này?” Giọng nói của Nguyên Lạc lần này phát ra ngay bên cạnh của Ngũ Hổ. Cậu đang quan sát khẩu súng trường trong tay của Ngũ Hổ. Cậu cảm thấy thứ gọi là súng này không hề có hiệu quả trong chiến đấu. Tại sao ai cũng mang theo thứ này bên người?

Ngũ Hổ càng hoảng hốt vội dùng khẩu súng định hất Nguyên Lạc ra, nhưng cậu lại dùng một tay chụp lấy khẩu súng. Cả người Ngũ Hổ như bị chặn đứng lại, không tiến thêm được. Ngũ Hổ càng thêm kinh sợ, với sức khỏe hơn người của hắn, lẽ ra người thiếu niên này phải bị hất văng ra mấy mét rồi. Thế mà người này lại có thể dùng một tay chặn được toàn bộ sức lực hắn.

Thấy không thể đọ sức được, Ngũ Hổ định lùi về sau bỏ chạy, nhưng Nguyên Lạc đã nhìn ra ý đồ của hắn: “Định chạy à?” Cậu tung ra một nắm đấm xuyên qua khẩu súng trường, làm nó gãy làm đôi. Tuy người của Ngũ Hổ có mặc thêm áo giáp chống đạn, nhưng nắm đấm của Nguyên Lạc vẫn dễ dàng chọc thủng áo giáp của hắn.

Cơ thể nặng hơn trăm ký của hắn bay thẳng vào bức tường đối diện như một viên đạn. Cả xương ngực của hắn đều bị gãy thành nhiều mảnh.

Tận mắt nhìn thấy Ngũ Hổ bị đánh hạ trong một đòn, Lục Hổ đã sợ đến mức điên dại, không còn ý chí chiến đấu nữa. Hắn quay người về phía cửa chính, chạy thật nhanh ra ngoài. Nhưng chỉ vừa chạy được vài bước, hắn cảm thấy một lực lượng cực nặng xuất hiện trên một bên vai, khiến hắn vô thức quỵ một chân xuống.

“Muốn chạy? Đã trễ rồi!” Lục Hổ liếc nhìn phía vai của mình thì thấy bàn tay của Nguyên Lạc đã ở đó từ lúc nào rồi. Chỉ với một bàn tay, đã khiến cho hắn không thể đứng dậy nổi. Một thiếu niên nhìn bình thường nhưng lại có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.

“Xin thiếu hiệp tha mạng! Tôi chưa muốn chết.” Lục Hổ vội khóc lóc cầu xin.

“Ngươi không muốn chết? Vậy mấy người kia muốn chết sao?” Nguyên Lạc giận dữ chỉ tay vào những người của đội đặc nhiệm.

Không để Lục Hổ nói thêm câu nào, Nguyên Lạc đã đấm cho hắn một cái, cả người hắn bay lên không vài giây rồi mới đáp xuống đất, bất tỉnh. Mỉa mai thay, cách đây mấy tiếng, chính hắn cũng làm y như vậy với Hoàng Nam.

Sau khi xử lý xong Ngũ Hổ và Lục Hổ, cậu chạy lại chỗ đội trưởng đội đặc nhiệm, giúp ông băng bó vết thương. Cậu dặn ông hãy gọi thêm người đến chi viện, còn cậu sẽ đi cứu Mã Vân.

Nguyên Lạc đi một mạch đến căn phòng trên tầng cao nhất. Cậu mở cửa thì thấy Mã Vân đang bị trói chặt nằm trên giường, trên miệng còn bị quấn một cái khăn để cô không thể la hét gì. Nhìn thấy cậu, Mã Vân liền cố sức vùng vẫy, cô cố ra hiệu là có người đang mai phục trong phòng. Nhưng Nguyên Lạc vốn đã biết trước, cậu còn biết rõ vị trí của tên đó. Cái cậu quan tâm nhất lúc này chính là Mã Vân vẫn an toàn, không có vấn đề gì.

Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi ung dung bước đến, Mã Vân thấy vậy càng cố giẫy giụa nhiều hơn nữa. Khi đến gần chiếc giường, cậu bỗng dừng lại, giống như đang chờ gì đó.

“Đợi gì nữa, mà còn chưa ra tay?” Nguyên Lạc cất tiếng hỏi.

Biết mình đã bị phát hiện, một bóng người từ dưới gầm giường phóng ra với tốc độ rất nhanh, trên tay người này còn cầm một con dao, đâm thẳng về phía Nguyên Lạc. Nhưng cậu đã biết trước người này đã núp dưới gầm giường từ lâu. Cậu khẽ lách qua một bên, rồi nắm lấy cổ tay của hắn ném thật mạnh vào một tường.

Người đánh lén này hộc ra ngụm máu, loạng choạng đứng dậy. Nhìn kỹ thì thân hình của người này rất gầy guộc, nhưng lại rất cao, cùng đôi tay dài ngoằng. Ánh mắt của hắn rất sắc bén, người đầy sẹo, chứng tỏ hắn là một người có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.

“Làm sao ngươi biết ta đang núp dưới gầm giường?”

“Tôi đã cảm nhận được Khí của ông từ trước khi bước vào cửa rồi.” Nguyên Lạc trả lời.

“Khí? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng ngươi là một kẻ thú vị đó. Đã lâu rồi ta chưa gặp một người nào mạnh như ngươi.” Người này tên là Nhị Hổ, trong đội Hắc Hổ, hắn xếp vị trí thứ 2, tương đương với phó thủ lĩnh. Kinh nghiệm và sức mạnh của hắn cũng hơn hẳn những thành viên còn lại, trước khi gia nhập Hắc Hổ, hắn từng là một sát thủ khét tiếng. Hắn từng hoàn thành những nhiệm vụ ám sát được cho là bất khả thi nhất. Đối với hắn, đối thủ càng mạnh, hắn càng có hứng thú để giết.

Nhị Hổ lấy ra thêm một con dao, lao đến Nguyên Lạc, hắn sử dụng tốc độ của mình để tấn công một cách chớp nhoáng, không cho đối thủ có thời gian phản ứng. Nhưng tốc độ của hắn trong mắt Nguyên Lạc không là gì cả, dù hắn có nhanh thế nào, Nguyên Lạc vẫn né tránh dễ dàng.

Nguyên Lạc bỗng xoay người, đá một cú như trời giáng vào lồng ngực của Nhị Hổ. Cả người hắn lại văng ra xa, đập trúng một cái bàn bằng đá cẩm thạch gần đó, cả cái bàn đều bị nát vụn. Tuy bị thương rất nặng, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy.

“Ngươi quả thật rất mạnh, ta đúng là không phải đối thủ của ngươi. Có lẽ chỉ có đại ca của ta mới có thể đấu với ngươi một trận.”

“Theo tin tức từ đồng bọn của ông. Nhóm của ông phải có 8 người, nhưng tôi cảm nhận được người thứ 8 không có ở trong biệt thự này. Hắn đang ở đâu?” Khi nghe Nhị Hổ nhắc đến đại ca, Nguyên Lạc sực nhớ là vẫn còn một tên nữa chưa xuất hiện, và có thể tên đó chính là thủ lĩnh của chúng, Nhất Hổ.

“Ngươi có thể cảm nhận được ư? Điều đó không quan trọng, Hắc Hổ không bao giờ thất bại, ta sẽ không để ngươi gặp được đại ca đâu.” Nói xong, Nhị Hổ rút ra một khẩu súng lục, nhắm bắn về phía của Nguyên Lạc.

Cũng như lúc trước, Nguyên Lạc chỉ cần khẽ lách qua một bên là đã tránh được viên đạn. Nhị Hổ bỗng ngây người ra một lúc, hắn liền bắn liên tục thêm vài phát nữa. Nguyên Lạc vẫn chỉ đứng yên một chỗ đã tránh hết các viên đạn.

“Ngươi thật ra là ai? Làm sao ngươi có thể tránh được đạn?” Nhị Hổ lúc này đã mất đi sự lạnh lùng vốn có, thay vào đó là sự sợ hãi, giống như đang đứng trước một con quái vật.

“Món đồ chơi đó ư? Nó quá chậm đối với tôi, với lại nó chỉ tấn công theo một đường thẳng, quá dễ để phán đoán hướng bay của nó. Tôi thấy nếu ông đích thân tấn công tôi, thì sẽ có khả năng đánh trúng tôi hơn là dựa vào khẩu súng đó.” Nguyên Lạc lắc đầu giải thích.

Nghe Nguyên Lạc nói xong, Nhị Hổ đã bắt đầu thấy hoang mang, đây là lần đầu hắn nghe được có người nói súng chỉ là một món đồ chơi và xem thường nó đến vậy. Nhưng hắn vốn là một sát thủ dày dặn kinh nghiệm, hắn biết không thể đấu trực diện với Nguyên Lạc, vậy thì phải tìm cách khiến cậu phân tâm.

“Ta công nhận ngươi có thể né được đạn, nhưng không biết cô gái kia có thể né không?” Nhị Hổ chĩa súng về phía Mã Vân mà bắn. Hắn nghĩ nếu Nguyên Lạc muốn cứu người, cậu sẽ phải lấy thân mình làm bia đỡ đạn.

Mắt thấy viên đạn đang bay về phía mình, Mã Vân lại kinh hãi và khóc lóc, giãy giụa. Nhưng lúc viên đạn chỉ cách Mã Vân có vài phân, nó đã bị Nguyên Lạc dùng tay chụp lấy dễ dàng.

“Một cô gái không có sức chống cự, mà ông cũng nhẫn tâm ra tay. Vậy thì tôi sẽ không nương tay với ông nữa.” Sát khí của Nguyên Lạc lại nổi lên dữ dội, Nhị Hổ cảm thấy được mình đã phạm một sai lầm lớn.

Hắn định quay đầu lại, bỏ chạy khỏi căn phòng, nhưng Nguyên Lạc đã kịp dùng viên đạn trong tay, phóng thẳng nó vào chân của hắn. Uy lực của viên đạn được phóng ra từ tay của Nguyên Lạc không thua gì được bắn ra từ súng. Viên đạn đã xuyên thủng một chân Nhị Hổ, khiến hắn ngã nhào. Hắn cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy chân hắn đã có vết thương như bị đạn bắn và máu chảy rất nhiều.

Nguyên Lạc lặng lẽ bước đến chỗ của Nhị Hổ. Cậu lạnh lùng nhìn hắn đang quằn quại vì đau đớn. Nhị Hổ thấy Nguyên Lạc đang đi đến, hắn hốt hoảng cầu xin: “Xin đừng giết tôi! Chỉ cần tha cho tôi một mạng, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho cậu.”

“Nói cho tôi biết đại ca của ông đang ở đâu?”

“Đại ca hiện đang ở…”

Sau khi nghe đội đặc nhiệm báo cáo lại tình hình, cục trưởng cảnh sát đã ra lệnh cho tất cả cảnh sát tiến vào biệt thự. Tứ Hổ, Ngũ Hổ và Lục Hổ đều đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh, cả 3 người bọn chúng đều bị cảnh sát mang đi.

Mã Đức Bình cũng vội vã đem theo vệ sĩ xông vào, sau khi biết Nguyên Lạc đã lặng lẽ đi vào biệt thự một mình, ông rất lo lắng cho cậu và muốn dẫn người đi tìm cậu ngay, nhưng cục trưởng cảnh sát phải ngăn ông lại. Khi nghe được tin, cậu đã hạ gục hết những thành viên Hắc Hổ trong biệt thự và cứu được Mã Vân, ông đã rất vui mừng.

Lúc này, Nguyên Lạc đang bồng Mã Vân đi từ trên cầu thang xuống, cô ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực cậu như một con mèo nhỏ, còn Nhị Hổ thì đang bị trói trên lầu. Đầu của Mã Vân bị va đập mạnh bởi vụ tai nạn, nên đã được Mã Đức Bình sai người đưa đi bệnh viện gấp. Nguyên Lạc bỗng gọi Mã Đức Bình và cục trưởng cảnh sát lại để báo một tin.

“Đại ca của chúng, Nhất Hổ, đã nhân cơ hội chúng ta tập trung người đến biệt thự cứu người. Nhất Hổ đã âm thầm đến nhà tù giam giữ Triệu Bá Thịnh để cứu thoát hắn.” Nguyên Lạc giải thích đây là một kế điệu hổ ly sơn của đội Hắc Hổ. Nhiệm vụ của bọn Nhị Hổ chỉ là cầm chân cảnh sát lâu nhất có thể, mục đích chính của chúng là giải cứu Triệu Bá Thịnh.

Nghe xong thông tin của Nguyên Lạc, Mã Đức Bình chưa kịp phản ứng thì cục trưởng cảnh sát đã nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Nội dung của cuộc gọi chính là nhà tù của họ đã bị tấn công, Triệu Bá Thịnh đã vượt ngục trốn thoát.

Cơn giận của Mã Đức Bình đã lên đến đỉnh điểm, ông chưa từng bị chơi đùa và sỉ nhục như vậy trong đời. Ông không ngờ là mình lại bị một nhóm đánh thuê nhỏ bé này xoay như chong chóng. Ông lệnh cho cục cảnh sát phải truy nã cho được Triệu Bá Thịnh và Nhất Hổ. Ông còn dặn là tăng thêm người kiểm soát mọi ngõ ra vào của thành phố, sân bay, xe lửa và cả tàu điện ngầm. Tuyệt đối không thể để 2 người đó trốn khỏi Gia Yên.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Mã Đức Bình ngỏ ý muốn đưa Nguyên Lạc về trang viên của Mã gia, nhưng cậu nhất quyết muốn quay lại bệnh viện để trông chừng Tiểu Mỹ. Vì không thể thuyết phục được cậu, Mã Đức Bình đành phải cho người chở cậu về bệnh viện.

Đêm hôm đó, Mã Đức Bình cũng không về nhà, ông quay lại văn phòng của mình làm việc, chuẩn bị cho cuộc họp báo ngày mai, để thông báo cho người dân thành phố biết là ông đã cố hết sức ngăn chặn bọn lính đánh thuê này. Ông cũng chỉ nhắn tin về nhà là Mã Vân đã an toàn và hiện đang ở bệnh viện. Tào Trúc Lâm nghe tin liền tức tốc chạy đến bệnh viện.

Ông không quên kể lại những việc mà Nguyên Lạc đã làm cho Mã Chiêu Minh nghe. Biết được khả năng phi thường của Nguyên Lạc, Mã Chiêu Minh càng muốn giữ cậu lại cho Mã gia.

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Nguyên Lạc vẫn ngồi trước cửa phòng Tiểu Mỹ, nhìn các bác sĩ đang khám cho cô. Nhìn thấy bệnh tình của cô đã khuyên giảm, Nguyên Lạc cũng yên tâm hơn một chút.

“Đúng là sẽ luôn ngồi ở đây.” Một giọng nói quen thuộc cất lên. Nguyên Lạc quay đầu nhìn thì thấy Tào Trúc Lâm đang đi đến. Bởi vì bệnh viện mà Mã Vân đang nằm cũng là nơi Tiểu Mỹ đang chữa trị. Khi biết Nguyên Lạc cũng ở đây, Tào Trúc Lâm liền đi gặp cậu.

“Ta rất biết ơn đệ đã cứu Tiểu Vân tối hôm qua.” Tào Trúc Lâm cúi đầu cảm ơn.

“Tẩu tẩu đừng có làm thế. Đây là chuyện mà đệ nên làm, dù sao Tiểu Vân cũng là con gái của Mã huynh. Với lại Mã huynh và bá phụ luôn đối xử với đệ rất tốt. Mà tình trạng của Tiểu Vân thế nào rồi?” Thấy tẩu tẩu cúi đầu trước mình, khiến Nguyên Lạc rất khó xử.

“Con bé không sao, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ là đầu của nó hơi bị va chạm mạnh. Chỉ cần nằm viện một, hai ngày là khỏe thôi.”

“Không sao là tốt rồi.” Nguyên Lạc thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, ta mới vừa về nhà đem một ít đồ vô cho Tiểu Vân. Sẵn tiện, đệ cùng ta đi qua thăm nó nha. Cũng phải để nó đích thân cám ơn đệ nữa chứ.”

Nguyên Lạc cố từ chối, nhưng vì Tào Trúc Lâm cứ nài nỉ mãi, nên cậu đành đi thăm Mã Vân.

Tào Trúc Lâm đến phòng của Mã Vân mở cửa ra và nói: “Tiểu Vân, con xem ai đến thăm con nè.”

“Ai vậy mẹ? Hả, là anh ấy.” Mã Vân khi thấy Nguyên Lạc bước vô liền hoảng hốt, vội vã lấy mền trùm kín cả người lại.

“Cái con bé này, làm cái gì vậy? Tiểu Lạc có lòng tốt qua đây thăm con. Vậy mà con xử sự thế sao?” Tào Trúc Lâm tức giận quở trách.

“Tẩu tẩu, không sao đâu. Chắc Tiểu Vân đang mệt, không muốn gặp người khác. Thôi, để khi khác đệ sẽ ghé qua.” Nguyên Lạc biết là Mã Vân không thích mình, hôm qua gặp cô ta đã tỏ ra chán ghét cậu. Nên từ đầu cậu đã không muốn qua đây.

“Khoan đã!” Lúc Nguyên Lạc định bước ra ngoài, Mã Vân lấy hết can đảm chui ra khỏi mềm mà la lên. Lúc này, mặt của cô đã đỏ như màu gấc. Nếu không biết, người ngoài còn tưởng cô đang bị sốt nữa.

“Tôi rất cám ơn anh đã cứu tôi. Thành thật xin lỗi vì ngày hôm qua đã thô lỗ với anh, xin anh đừng để bụng.” Mã Vân lúc này đã thay đổi hoàn toàn so với hôm qua, khiến Nguyên Lạc phải bất ngờ. Hôm qua, cô còn chê bai cậu là kẻ nghèo hèn, nên cô tỏ ra rất đanh đá và ngang ngược. Thế nhưng bây giờ, cô lại tỏ ra e thẹn và rất nữ tính. Giống như là 2 người hoàn toàn khác biệt.

Nguyên Lạc vẫn chưa nhận ra, cách hành xử của Mã Vân đối với cậu đã thay đổi từ tối hôm qua. Lúc cậu dám một mình xông vào biệt thự cứu cô, cách mà cậu chiến đấu như một vị chiến thần, kể cả cái lúc cậu chụp lấy viên đạn giúp cô thoát chết trong gang tấc, không khác gì một chàng hiệp sĩ đang giải cứu công chúa, quả thật là đã làm một cô gái mới lớn phải rung động. Bây giờ nhìn kỹ khuôn mặt của cậu, Mã Vân còn thấy cậu rất đẹp trai.

Tào Trúc Lâm cũng nhìn ra được đôi mắt của Mã Vân đang nhìn Nguyên Lạc một cách say đắm. Bà biết rõ con gái mình là người như thế nào, lúc nào nó cũng ra vẻ tiểu thư, luôn khinh thường người khác. Thế mà bây giờ nó lại nói chuyện rất nhẹ nhàng và nữ tính, đôi khi còn thẹn thùng. Chứng tỏ nó đã phải lòng Nguyên Lạc rồi.

“Tiểu Vân, mẹ có tin này muốn báo với con. Sắp tới Tiểu Lạc sẽ nhập học cùng với con.”

“Thật sao?” Mã Vân tỏ ra rất vui mừng.

“Đúng vậy, đến lúc đó con phải giúp đỡ cho Tiểu Lạc nha.” Tào Trúc Lâm nháy mắt với Mã Vân, khiến cô càng thêm ngượng ngùng.

Nguyên Lạc ngồi nói chuyện với 2 mẹ con Mã Vân cả một buổi sáng, họ mới để cậu đi.

Tại hộp đêm lớn nhất thành phố, tên là Ngọc Thố. Hộp đêm này từng thuộc quyền sở hữu của Triệu Bá Thịnh, nhưng bây giờ nó đã được mua lại. Mã Đức Bình không ngờ rằng, ở dưới hộp đêm này còn có một tầng hầm bí mật không ai biết. Và hiện Triệu Bá Thịnh đang trốn ở đây.

Trong phòng, có một người đàn ông trung niên đang mặc quần áo của tù nhân, hắn ăn uống như hổ đói, ăn như thể là đã bị nhịn đói lâu lắm rồi.

“Khốn kiếp! Đã lâu lắm rồi, ta mới được ăn ngon như vậy. Đồ ăn trong tù không khác gì cám lợn.” Triệu Bá Thịnh ăn đến bụng căng phồng mới chịu dừng lại.

“Kim Toàn! Tại sao đến bây giờ ngươi mới cứu ta ra? Có phải là ngươi có ý định muốn để ta chết rục trong tù, phải không?” Triệu Bá Thịnh hét lớn với một tên thuộc hạ vừa mập vừa lùn đang đứng kế bên hắn.

“Ông chủ Triệu! Xin ông thông cảm, từ sau khi Mã Đức Bình bắt giam ông, hắn đã cho cảnh sát truy lùng chúng tôi ở mọi ngóc ngách của thành phố. Khó khăn lắm tôi mới trốn thoát được.” Gã mập tên Kim Toàn này vừa trả lời, vừa dùng khăn lau mồ hôi đang đổ khắp đầu của hắn.

“Sau cuộc truy quét, chúng tôi chỉ còn lại có vài người, hoàn toàn không thể quy động nhân lực cứu ông ra được.”

“Vậy cái gã lính đánh thuê đó là ai, có phải do ngươi thuê về, phải không?” Triệu Bá Thịnh chỉ về một gã người ngoại quốc đang nằm nghỉ ở trên ghế tại gốc phòng.

“Đúng vậy, ông chủ Triệu! Hắn chính là Nhất Hổ, là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê nổi tiếng chưa bao giờ thất bại, Hắc Hổ.”

Triệu Bá Thịnh cũng từng nghe qua đội Hắc Hổ, cũng biết muốn thuê được họ quả thật không hề đơn giản, hắn liền gật đầu nói: “Kim Toàn! Thật ra người đã tốn bao nhiêu tiền để thuê họ?”

“Tôi làm gì có nhiều tiền đến thế, thật ra chúng ta cũng không tốn chút tiền nào để thuê bọn họ. Người bỏ tiền ra là một người khác.”

“Là người nào?” Triệu Bá Thịnh nheo mày lại. Hắn có rất nhiều kẻ thù và có rất ít người muốn cứu hắn, chỉ ngoài trừ mấy tên thuộc hạ vô dụng, không thể tự tồn tại được mới luôn cần hắn trở về.

Với khả năng của Kim Toàn bây giờ, hoàn toàn không có đủ khả năng, cho dù có bán hết tài sản cũng không đủ để thuê đội Hắc Hổ. Vậy người nào đã hào phóng, chi nhiều tiền đến thế, chỉ để cứu hắn ra khỏi tù. Hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là ai.

Kim Toàn cũng thấy vẻ mặt khó hiểu của Triệu Bá Thịnh. Hắn liền chỉ ra ngoài cửa và nói: “Mời ngài vào!” Từ ngoài cửa, một người kỳ lạ bước vô, hắn dùng bộ áo choàng che kín từ đầu đến chân, không ai có thể thấy rõ mặt của hắn.

“Ngươi là ai?” Triệu Bá Thịnh hỏi.

“Ông chủ Triệu! Ông không cần biết tôi là ai. Tôi đến đây chỉ có một mục đích là muốn hợp tác với ông.” Người thần bí lên tiếng.

“Hợp tác? Có thể hào phóng chi thật nhiều tiền để cứu tôi, lại còn muốn hợp tác với tôi. Vậy thì tôi không có cách nào để từ chối, phải không?”

“Đến đúng lúc lắm!” Một giọng nói thật lớn cất lên, làm mọi người giật mình.

Nhất Hổ vừa thấy người thần bí bước vào, hắn liền đứng dậy, đá bay cái ghế. Hắn có mái tóc vàng, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt thì đằng đằng sát khí. Hắn cũng rất cao và có thân hình lực lưỡng, vạm vỡ.

Hắn bước đến chỗ người thần bí và nói: “Tôi muốn gấp đôi tiền.”

“Ông muốn nhận gấp đôi tiền thù lao à?” Người thần bí ngạc nhiên trả lời.

“Đúng, vì mấy người mà tất cả huynh đệ của tôi đã bị bắt hết rồi. Mấy người phải đền thêm tiền cho tôi.”

“Mấy huynh đệ của ông bị bắt là tại họ yếu kém thôi. Sao lại bắt chúng tôi đền tiền cho ông chứ?” Kim Toàn vội lên tiếng chê bai.

Nghe vậy, Nhất Hổ tức giận lấy tay bóp cổ Kim Toàn, cả thân hình nặng nề của hắn đều bị Nhất Hổ nhấc lên cao: “Ta cấm ngươi nói xấu huynh đệ của ta. Hắc Hổ bọn ta đã làm biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, chưa bao giờ thất thủ. Thế mà hôm nay bọn ta lại bị bắt hết tại cái thành phố này. Rõ ràng là tin tình báo của ngươi có vấn đề.”

“Người đâu? Cứu! Cứu!” Kim Toàn cố hết sức vùng vẫy, hét lớn.

Từ ngoài cửa, 4 người vệ sĩ của Kim Toàn xông vào. Nhất Hổ cũng đâu phải người thường, hắn một tay ném Kim Toàn đi, quay người đối phó bọn vệ sĩ.

Hắn rút ra một con dao, nhanh chóng né một cú đấm của một tên vệ sĩ rồi đâm thẳng con dao vào ngực tên đó. Sau đó xoay một vòng, chém đứt cổ một tên khác đang lao lên. Chỉ trong nháy mắt, Nhất Hổ đã giết chết 2 tên vệ sĩ. Hai tên còn lại đã sợ hoảng hồn, không dám tiến đến nữa. Nhưng Nhất Hổ không hề có ý bỏ qua, hắn lại lao thật nhanh đâm thẳng vào yết hầu của một tên vệ sĩ nữa.

Tên còn lại lúc này đã sợ xanh mặt, đứng không vững nữa mà ngồi bệt xuống đất. Hắn luôn miệng cầu xin Nhất Hổ tha mạng nhưng số phận hắn đã định. Nhất Hổ lạnh lùng vung dao ngang cổ, kết liễu mạng hắn.

Kim Toàn thấy tất cả vệ sĩ của hắn đều bị giết chết một cách nhanh chóng, hắn vô cùng kinh hãi. Triệu Bá Thịnh cũng hết sức bất ngờ trước sức mạnh của Nhất Hổ. Nhưng người thần bí vẫn bình tĩnh nói chuyện với hắn: “Được thôi! Nếu ông có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ trả tiền cho ông gấp đôi.”

“Thỏa thuận thế đi! Nếu bị đánh đến tàn phế thì cũng đừng có trách tôi.” Nhất Hổ nghe vậy thì liền cười nhếch mép khinh thường.

Người thần bí và Nhất Hổ từ từ tiến lại gần nhau, thu hẹp khoảng cách. Khi đến khoảng cách có thể ra tay, Nhất Hổ bỗng ra tay trước, vung một quyền cực nhanh, nhưng quyền lại chỉ trúng vào hư không. Người thần bí không biết từ lúc nào đã lướt qua Nhất Hổ, trên tay hắn còn dính một vệt máu.

Nhất Hổ lấy làm lạ nhưng hắn không kịp quay đầu lại, thì hắn thấy dưới cổ của mình máu chảy rất nhiều. Hắn vội lấy tay bịt lại nhưng càng cố bịt lại thì máu càng chảy như suối.

Triệu Bá Thịnh và Kim Toàn chỉ nhìn thấy Nhất Hổ và người thần bí lướt qua nhau. Nhưng Nhất Hổ lại là người ôm lấy cổ mình rồi người từ từ quỵ xuống, hắn đau đớn vùng vẫy trong vũng máu một lúc rồi tắt thở.

“Mọi thứ đã yên tĩnh lại rồi. Chúng ta bàn chuyện hợp tác thôi nào.” Người thần bí lên tiếng.

“Được, được, rất hân hạnh được hợp tác với ông.” Triệu Bá Thịnh liền thay đổi thái độ, mừng rỡ đón tiếp.