Chương 15: Náo loạn công viên

Hộp đêm Ngọc Thố là nơi tụ tập và ăn chơi lớn nhất của Gia Yên. Dù ngày hay đêm, nơi này cũng cực kỳ đông khách và có hàng trăm người ra vào mỗi ngày. Cho dù năm xưa, Triệu Bá Thịnh từng dùng nơi đây làm trụ sở giao dịch cho những mối làm ăn bất chính của hắn. Nhưng vì lợi nhuận và sự quan tâm của người dân đối với nơi này quá cao, nên Mã Đức Bình không thể đóng cửa nó như những dịch vụ kinh doanh khác của hắn.

Bây giờ là giờ cao điểm, có cả một hàng người dài xếp hàng trước cửa chính của hộp đêm để được vô. Triệu Bá Thịnh hiện đang ở trong phòng làm việc, hắn nhìn vào các màn hình camera của tòa nhà và cười đắc ý.

“Kim Toàn, ngươi làm rất tốt. Không ngờ Ngọc Thố vẫn có thể làm ăn phát đạt như thế này.”

“Không phải công của tôi đâu. Là người thần bí kia đã mua lại Ngọc Thố, và chính họ đã phát triển Ngọc Thố đến mức này. Tôi chỉ là bộ mặt đại diện, trông coi sản nghiệp giùm họ thôi.”

Triệu Bá Thịnh nghe Kim Toàn nhắc đến người thần bí kia lại khiến hắn phải thán phục. Sau khi đồng ý hợp tác với người đó. Hắn liền được nhận lại hộp đêm Ngọc Thố và một số sản nghiệp khác của hắn trong thành phố.

“Nhưng nội dung hợp tác này… quả thật không đơn giản. Nếu thất bại, tất cả chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục. Người này rốt cuộc là ai?” Triệu Bá Thịnh than thở.

“Ông chủ, theo những gì tôi quan sát được trong suốt thời gian qua. Người thần bí này là người Bắc Quốc.” Kim Toàn trả lời. Hắn phát hiện được người này có đôi lúc có những hành động và cử chỉ như người Bắc Quốc.

“Người Bắc Quốc? Thảo nào hắn lại muốn làm vậy. Muốn dùng người Nam Quốc chống lại Nam Quốc. Quả thật rất gian xảo!”

“Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Còn làm được gì nữa, chúng ta đã cưỡi trên lưng hổ rồi.” Triệu Bá Thịnh thở dài một cái.

Người thần bí lặng lẽ rời khỏi Ngọc Thố, nhưng không một ai chú ý hay phát hiện được hắn, dù cho nơi này lúc nào cũng đông kín người. Hắn đi vào một con hẻm vắng đằng sau hộp đêm. Khi đi được vài bước, hắn bỗng phát hiện có người đang theo dõi hắn. Hắn liền quay đầu lại hét lên: “Kẻ nào dám theo dõi ta?”

Từ trong bóng tối, một bóng dáng thiếu nữ thướt tha bước ra, xung quanh cô ta còn có một làn sương mù kỳ lạ tỏa ra. Cô ta chính là Liễu Hạ Lan.

“Những việc ngươi làm ở Gia Yên đã gây chú ý đến Thánh Điện. Ngươi rốt cuộc là ai? Mau khai báo rõ danh tánh!”

Người thần bí thấy được người đến chính là Liễu Hạ Lan, hắn liền tỏ vẻ sợ hãi và nói: “Cô là một trong Lục Đại Đường Chủ, đường chủ của Mộc Tinh Đường, Liễu Hạ Lan.”

“Ngươi biết về Lục Đại Đường Chủ sao? Vậy ngươi đến từ Minh Phủ à?” Liễu Hạ Lan ngạc nhiên. Chỉ có người của Minh Phủ mới biết được, trong Minh Phủ được chia làm 6 phân đường, bao gồm Thủy, Kim, Hỏa, Mộc, Thổ và Quang Tinh Đường. Mỗi phân đường đều có một đường chủ, gọi chung là Lục Đại Đường Chủ.

Những đường chủ này đều là nhân vật chủ chốt và mạnh nhất của Minh Phủ, thực lực của mỗi người đều ở cấp độ Khí Vương, sánh ngang với Thập Đại Thánh Khí Vương của Nam Quốc. Liễu Hạ Lan chính là Mộc Tinh Đường Chủ, thân phận trong Minh Phủ cũng cực kỳ cao.

Người thần bí không dám chậm trễ, vội quỳ xuống báo danh: “Thuộc hạ là người của Tà Linh Đảo, cũng có mối giao hảo với Minh Phủ.”

“Tà Linh Đảo? Các ngươi làm gì ở Gia Yên?”

“Đảo chủ của chúng tôi muốn mượn Gia Yên để làm một số thí nghiệm.” Người thần bí nở một nụ cười nham hiểm.

“Thí nghiệm? Ngươi xem đây là đâu chứ, Minh Phủ bọn ta được hoàng tộc của Bắc Quốc giao cho nhiệm vụ thâu tóm Nam Quốc từ bên trong. Nếu để các ngươi tự ý muốn làm càn, thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn ta. Khôn hồn thì cút xéo đi.” Liễu Hạ Lan tức giận, hét lên. Tin tình báo của cô rất nhanh chóng, ngay khi biết được có một tổ chức thần bí đã xâm nhập vào Gia Yên, âm thầm thâu tóm một số thế lực ngầm của thành phố. Và quan trọng nhất là tổ chức đó lại có liên quan đến Bắc Quốc, cô đã tức tốc chạy đến Gia Yên để điều tra chúng.

“Xin Liễu đường chủ bớt giận, thật ra đảo chủ của chúng tôi đã có sự cho phép của Minh Phủ phủ quân rồi.” Người thần bí vội thanh minh.

“Phủ quân?” Nghe đến Minh Phủ phủ quân thì Liễu Hạ Lan liền chần chừ và do dự một lúc. Phủ quân hiện tại của Minh Phủ là một nhân vật rất kỳ lạ, tuy người này hành động bí hiểm và rất thất thường, nhưng tài năng và thực lực của ông thì không phải nói. Chính ông là người vực dậy một Minh Phủ đang trên đà diệt vong, và khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Khi cô đang mải suy nghĩ, một tin nhắn xuất hiện trong điện thoại của cô. Liễu Hạ Lan đọc qua tin nhắn rồi tỏ ra rất bất ngờ. Sau đó, cô liếc nhìn người thần bí kia một cái rồi nói:

“Được rồi, Tà Linh Đảo có thể tự do hành động tại Gia Yên. Nhưng các người không được làm quá đà đó. Phải biết giới hạn, đừng gây chú ý cho Thánh Điện.”

“Về chuyện của Thánh Điện, đảo chủ của chúng tôi cũng mong Liễu đường chủ giúp đỡ. Trong khoảng thời gian sắp đến, đừng để họ nhúng tay vào chuyện của Gia Yên.” Người thần bí lại cười nói một cách mờ ám.

“Ngươi…” Liễu Hạ Lan cảm thấy rất tức giận, một đảo chủ nhỏ bé lại dám ra lệnh cho cô. Nhưng lệnh của Phủ quân đưa ra là phải hợp tác với Tà Linh Đảo, nên cô đành phải nén giận mà bỏ đi.

“Có một chuyện này ngươi phải nhớ cho kỹ.” Vừa đi được vài bước, cô quay đầu lại nhắc nhở.

“Liễu đường chủ có điều gì cần căn dặn, xin cứ nói.”

“Các người có thể tùy ý làm bất cứ thứ gì ở đây, nhưng tuyệt đối không được đụng đến một người. Người đó tên là Nguyên Lạc. Nếu người này có vấn đề gì, Tà Linh Đảo cũng không cần tồn tại nữa.” Liễu Hạ Lan nói xong liền biến mất trong làn sương mù, để lại người thần bí đang tỏ ra rất khó hiểu.

Trên đường trở về Thánh Điện, Liễu Hạ Lan lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số.

“Mẫu thân! Có thật là Phủ quân đã tặng Gia Yên cho Tà Linh Đảo?” Người cô gọi cho chính là Liễu Hạ Lan, còn thân phận thật của cô là Liễu Tử Yên. Bí mật này, ngay cả trong Minh Phủ cũng không ai biết được.

“Ta cũng mới nhận được lệnh khẩn cấp này từ Minh Phủ. Chúng ta bắt buộc phải hợp tác với Tà Linh Đảo thôi.” Liễu Hạ Lan trả lời trong điện thoại.

“Nhưng để kế hoạch của chúng ta thành công, thì cần phải có Gia Yên.”

“Con không cần lo, kế hoạch của chúng ta chỉ bị trì hoãn một thời gian ngắn thôi.”

Liễu Tử Yên nghe vậy liền rất thắc mắc.

“Con nghĩ không có Thánh Điện, thì bọn Tà Linh Đảo vẫn có thể ung dung muốn làm gì cũng được sao? Nam Quốc đâu chỉ có mỗi Thánh Điện cai quản. Vị chiến thần trong quân đội đó đã chú ý đến chúng rồi.”

Nghe đến vị chiến thần đó, cả Liễu Tử Yên cũng bất ngờ. Nhưng làm sao ông ta lại biết chuyện này? Liễu Tử Yên suy nghĩ một lúc liền nhận ra: “Là mẫu thân đã thông báo cho ông ta biết?”

“Đúng vậy! Cứ để chúng đấu đá lẫn nhau đi, chúng ta chỉ việc đứng ngoài mà dọn dẹp tàn cuộc thôi.” Liễu Hạ Lan cười một cách đắc ý.

Kế này của Liễu Hạ Lan cũng rất hay, khiến Tử Yên cũng thầm khen ngợi.

“Phải rồi! Có việc này con cần báo cáo. Con đã gặp Nguyên Lạc ở Gia Yên.” Khi Tử Yên theo lệnh của Liễu Hạ Lan đi đến Gia Yên điều tra những người đến từ Bắc Quốc. Cô cũng đã chứng kiến tận mắt việc Nguyên Lạc đối đầu với đội Hắc Hổ.

“Sao cơ? Nguyên Lạc đang ở Gia Yên?” Liễu Hạ Lan nghe xong liền hoảng hốt.

Tử Yên cũng kể lại việc cô đã cảnh cáo với Tà Linh Đảo là không được làm hại Nguyên Lạc. Nhưng Liễu Hạ Lan vẫn có một chút lo lắng. Cô vội dặn Tử Yên: “Tử Yên! Con khoan hãy quay lại Bắc Minh đã. Ta muốn con ở lại Gia Yên một thời gian, để theo dõi và bảo vệ Nguyên Lạc.”

“Chúng ta cần phải làm vậy ư?” Liễu Tử Yên rất lấy làm lạ. Cô tự hỏi tại sao mẫu thân cô lại làm như vậy, chỉ vì một Khí Sư bình thường. Thật ra cô đã thấy Nguyên Lạc thể hiện sức mạnh của mình khi đấu với Hắc Hổ. Và cô đánh giá cậu ta chỉ có sức mạnh trung bình trong các Khí Sư. Nếu so với những thiên tài Khí Sư vẫn còn kém xa.

Tử Yên nghĩ rằng mẫu thân của cô đã đánh giá Nguyên Lạc quá cao. Nhưng sự thật là Liễu Hạ Lan đã chứng kiến sức mạnh thật sự của cậu. Ngày hôm đó, vì quá gấp gáp muốn đi cứu người, cậu đã phát huy sức mạnh Long Khí đến cực hạn. Nếu Liễu Hạ Lan không xuất hiện, có lẽ cậu đã có thể phá vỡ được kết giới của cô, đó là điều mà các Khí Sư bình thường không thể làm được.

“Tử Yên, con phải biết Khí của Nguyên Lạc chính là Long Khí.”

“Long Khí? Đó chính là Huyễn Thú Hình Khí trong truyền thuyết.” Tử Yên nghe xong cũng phải thốt lên. Bởi vì Khí vốn được chia làm 2 loại cơ bản là Sinh Căn Khí và Thú Hình Khí.

Sinh Căn Khí là loại Khí được thấy nhiều nhất, Khí Sư sở hữu loại Khí này là những người sử dụng được sức mạnh của tự nhiên như lửa, nước, gió, và đất. Lôi Khí của Tô Bích Thủy là một ví dụ điển hình. Một loại Khí khác gọi là Thú Hình Khí, đây là loại Khí dựa trên hình dạng của các loài thú. Các Khí Sư chuyên về Thú Hình Khí có thể sử dụng sức mạnh của những loài thú, kể cả những đặc tính và khả năng đặc biệt của chúng.

Nhưng Thú Hình Khí vẫn còn một dạng cao hơn, gọi là Huyễn Thú Hình Khí, đây là loại Khí có hình dạng của những loài thú trong truyền thuyết, và trong đó có loài rồng. Trong lịch sử, những Khí Sư sử dụng được Huyễn Thú Hình Khí rất hiếm, và hầu như những người dùng được loại Khí này đều là những Khí Sư có sức mạnh khủng khiếp.

Một phần cũng là vì không ai biết rõ sức mạnh của Huyễn Thú là như thế nào và có giới hạn đến đâu. Nhiều ghi chép còn nói, Huyễn Thú Hình Khí còn có khả năng phát triển không giới hạn. Nhưng không ai rõ cả, do đây là những con thú chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

“Thật ra trong lịch sử của Khí Sư, cũng chỉ có một, hai người có sức mạnh Long Khí. Và trong Thánh Điện, chưa từng có người có thể dùng được loại Khí này.” Liễu Hạ Lan giải thích. Cô rất muốn có được Nguyên Lạc, giới hạn sức mạnh của cậu là một thứ bí ẩn, khiến cô thèm khát.

Hiểu được ý muốn của mẫu thân, Tử Yên cũng đồng ý sẽ ở lại Gia Yên một thời gian để âm thầm theo dõi và bảo vệ Nguyên Lạc những lúc nguy cấp.

Trong một phòng bệnh, một cô gái đang ngồi thẫn thờ nhìn vào hư vô, đôi mắt của cô như một kẻ vô hồn, không có tri giác. Cô gái này là Tiểu Mỹ, nếu như so sánh một tuần trước, cô còn là một cô gái hoạt bát, hồn nhiên và vui tính. Thấy những thay đổi bây giờ của cô, người mẹ già không cầm được nước mắt. Bà đã bỏ hết mọi công việc để theo con mình lên thành phố để chữa trị. Nhưng cũng may là bà không phải lo về bất cứ tiền viện hay tiền ăn uống của mình. Tất cả đã có người trả hết. Bà chỉ cần ở đây chăm sóc cho con gái thôi.

Nguyên Lạc thì luôn đứng ngoài phòng bệnh quan sát 2 mẹ con họ. Cậu không dám rời đi, cũng không dám lơ là phòng bị. Cậu luôn ở trạng thái cảnh giác cao nhất, mặc dù thực tế là không còn ai có thể gây hại cho Tiểu Mỹ được nữa.

Đối với một người bình thường, nếu lúc nào cũng phải duy trì trạng thái cảnh giác cao độ liên tục mấy ngày, thì họ sẽ chịu một áp lực rất lớn lên thần kinh. Thế nhưng Nguyên Lạc đã duy trì trạng thái này gần một tuần, quả thật sức chịu đựng của cậu rất tốt.

“Lạc ca!” Một giọng nói thánh thót cất lên.

Nguyên Lạc quay đầu lại thì thấy Mã Vân đang đi đến chỗ cậu. Mấy ngày nay, Mã Vân vẫn thường xuyên đi đến đây để gặp cậu. Dù bác sĩ nói cô đã có thể về nhà, nhưng cô vẫn cương quyết nói mình cần ở bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi.

“Lạc ca, tình hình của Tiểu Mỹ có tiến triển gì không?”

“Vẫn không có tiến triển.” Nguyên Lạc lắc đầu thở dài.

“Em thấy anh có vẻ rất mệt mỏi, hay là hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút cho thư giãn nha. Em biết một chỗ rất tốt.”

“Nhưng anh cần ở đây để giúp đỡ Tiểu Mỹ khi cần.” Nguyên Lạc từ chối.

Thấy Nguyên Lạc u sầu như vậy, Mã Vân cũng rất lo lắng. Cô đang nghĩ nếu Tiểu Mỹ không thể khỏi bệnh, chẳng lẽ Nguyên Lạc cũng nhất định không rời khỏi đây. Cô nhìn về phía Tiểu Mỹ với ánh mắt đầy ghen tỵ.

“Em đã ở đây mấy ngày nay, rất buồn chán, em cũng muốn được đi dạo cho khuây khỏa. Anh đã hứa với cha là sẽ bảo vệ em mà. Không lẽ, anh định để em đi một mình.” Mã Vân liền ra vẻ yếu ớt, dùng giọng điệu nhõng nhẽo.

“Được rồi, anh sẽ đi với em.” Nguyên Lạc không còn cách nào, đành phải đồng ý.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài bệnh viện. Khi ra đến cổng, cảnh tượng cả 2 đi chung với nhau đã bị nhìn thấy bởi một nhóm người khác. Một nhóm sinh viên, có đủ cả nam lẫn nữ, ăn mặc rất sành điệu. Một tên trong nhóm chỉ vào 2 người và hét lên.

“Nhìn kìa, đó có phải là Tiểu Vân không?”

“Đúng rồi, tôi có nghe nói là Tiểu Vân cũng được đưa vô bệnh viện này điều trị. Mà cô ta đang đi với ai vậy?” Một cô gái trong nhóm lên tiếng.

“Nhìn họ rất thân mật, không lẽ là bạn trai của Tiểu Vân?”

“Không ổn rồi, nếu để Hoàng Nam biết, cậu ta sẽ tức lắm cho coi.”

“Mau! Mau! Gọi điện cho Hoàng Nam đi!”

Cả nhóm người nhốn nháo cả một góc bệnh viện. Bởi lẽ, Hoàng Nam sau khi bị tai nạn, cũng được đưa đến bệnh viện này để cấp cứu. Hôm nay, chính là ngày hắn được xuất viện. Mọi người trong nhóm đều biết hắn rất thích Mã Vân. Nếu hắn biết được cô đang đi chơi cùng bạn trai, hắn sẽ tức đến sôi máu.

Mã Vân dẫn Nguyên Lạc đến công viên lớn nhất của thành phố để đi dạo. Cả 2 vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Sau một hồi dạo chơi quanh công viên, họ ngồi nghỉ trên một cái ghế dài.

“Hôm nay, thời tiết nóng quá.” Mã Vân đổ đầy mồ hôi than thở.

“Em mới vừa khỏi bệnh, cũng không nên hoạt động nhiều. Anh thấy ở đằng kia có bán kem, hay là anh qua đó mua cho em nha.”

Mã Vân không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ, Nguyên Lạc liền chạy đi mua cho cô. Trong khi cô đang chờ Nguyên Lạc trở lại, thì nhóm người Hoàng Nam đã đến trước mặt cô. Lúc này, đầu của Hoàng Nam đã bị băng bó mấy lớp, hàm răng của hắn cũng bị rụng mất vài cái.

“Tiểu Vân, cái gã đi cùng với em đâu rồi? Nó là bạn trai của em phải không?” Hoàng Nam nói một cách giận dữ.

“Tôi đi với ai thì liên quan gì đến anh? Anh là cái thá gì mà dám lớn tiếng với tôi.” Mã Vân liếc nhìn Hoàng Nam với ánh mắt khinh bỉ.

“Không liên quan sao? Tại em mà tôi mới ra nông nổi này đó.” Quả thật nếu hôm đó hắn không đưa Mã Vân về, thì sẽ không bị đánh đến thành ra thế này, xe của hắn cũng không biến thành đống sắt vụn.

“Đáng lẽ ra em phải cảm động và biết ơn tôi, phải là người chủ động lao vào vòng tay tôi chứ. Thế mà em lại dám đi hẹn hò với bạn trai như thế này.”

Mã Vân càng nghe Hoàng Nam nói, càng cảm thấy hắn bị đập vô đầu đến mức điên luôn rồi. Quả thật lúc trước, cô thấy hắn cũng đẹp trai, rất phong độ, cũng rất nổi tiếng trong trường. Cô nghĩ hắn có đủ khả năng để làm bạn và đi chung với cô, chứ tuyệt đối không có cảm giác gì khác. Nhưng mà nhìn hắn bây giờ, cô chỉ có cảm giác chán ghét thôi.

“Tôi nói lại lần nữa, anh không có tư cách để quản tôi. Muốn tôi chủ động với anh, nằm mơ đi.” Mã Vân đã lười nói chuyện với hắn, cô đứng dậy quay lưng bỏ đi.

Hoàng Nam đâu có dễ bỏ qua như vậy, hắn lao lên nắm lấy tay cô kéo thật mạnh. Mã Vân bị đau phải la lên: “Anh bị điên à?”

“Hôm nay, em phải giải thích mọi chuyện cho rõ.”

“Tôi không có gì để giải thích với anh cả.”

Cả 2 giành co với nhau, vì Hoàng Nam bất ngờ buông tay ra, nên Mã Vân bị té nhào xuống đất. Nguyên Lạc từ xa đang mang theo kem về thì thấy cảnh Mã Vân bị té ngã. Cậu vội vàng vứt cây kem đi và chạy lại đỡ cô.

“Tiểu Vân, em có bị làm sao không?”

“Em không sao, cám ơn anh.”

Hoàng Nam thấy cảnh 2 người tình tứ, hắn càng tức điên hơn nữa. Hắn chỉ vào mặt Nguyên Lạc và nói: “Ngươi là tên quái nào? Sao dám đụng vào Tiểu Vân của ta.”

“Ai là của anh chứ? Đừng ăn nói bậy bạ ở đây. Tôi với anh không có gì với nhau cả.” Mã Vân sợ Nguyên Lạc hiểu lầm, liền vội thanh minh.

“Đây là người quen của em sao?” Nguyên Lạc quay qua hỏi.

“Anh ta là bạn học chung trường với em. Bọn em có đi chơi với nhau mấy lần. Thế mà anh ta lại lầm tưởng là em thích anh ta. Nhưng em thật sự không có thích anh ta. Hôm nay, lại cố tình đến đây làm khó dễ em đó.” Mã Vân lại giả bộ yếu đuối, khóc sướt mướt.

Nguyên Lạc bị động lòng, thấy Mã Vân rất tội nghiệp, nên cậu quyết đứng ra làm chủ: “Cậu bạn này, Tiểu Vân đã không thích cậu, mời cậu đi về cho, đừng làm khó em ấy nữa.”

Hoàng Nam 2 mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lên: “Ngươi dám ra lệnh cho ta ư? Ta nhất định phải đánh chết ngươi.”

Vừa nói xong, Hoàng Nam lao lên dùng chân đá thẳng vào người Nguyên Lạc, nhưng cậu lại nhanh nhẹn dùng một tay ôm lấy Mã Vân nhảy sang một bên né tránh. Được cậu ôm bất ngờ, khiến Mã Vân ngây người ra, mặc cô đỏ bừng lên, trong lòng còn có một chút hạnh phúc.

Nhưng khác với cô, Nguyên Lạc lúc này lại đằng đằng sát khí nhìn vào Hoàng Nam. Bởi vì lúc nãy, cậu đứng rất gần Mã Vân, nếu cậu không ôm Mã Vân tránh qua một bên, rất có thể cô sẽ bị thương bởi cú đá của Hoàng Nam. Cậu sẽ không tha cho bất cứ ai dám ra tay làm hại người mà cậu quan tâm, cho dù là cố ý hay không.

“Tôi cảnh cáo cậu. Cút đi!” Nguyên Lạc hằn giọng nói.

“Ngươi nói cái gì?”

“Tôi nói lại lần cuối, lập tức cút xéo khỏi đây ngay.”

Nghe thấy Nguyên Lạc lên giọng đuổi mình, Hoàng Nam không giữ được bình tĩnh nữa, hắn lại lao lên, quyết muốn đánh cậu đến chết mới thôi: “Tên khốn dám lên mặt với ta…”

Nhưng chỉ vừa bước được một chân lên, thì nắm đấm của Nguyên Lạc đã va chạm với mặt của hắn trước. Cả người hắn bị đấm văng xa vài mét, hắn ngồi dậy dùng tay ôm chặt cái miệng đầy máu của mình, rồi nhả ra thêm vài cái răng bị gãy.

Nguyên Lạc đã cố gắng kìm hãm sức mạnh của mình ở mức thấp nhất, nên Hoàng Nam không bị thương nặng. Bởi vì niệm tình đối phương trẻ tuổi hơn cậu, quá háo thắng, còn đang bị thương từ trước, nên cậu không muốn ra tay quá nặng.

“Bọn bây đứng đó làm gì, xông lên đánh chết tên đó đi.” Hoàng Nam ra lệnh cho đám bạn của mình cùng xông lên.

Mấy tên trong nhóm của Hoàng Nam cũng không phải là hạng vừa, chúng đều là loại ăn chơi, lêu lỏng, rất thích gây sự và đánh nhau. Dù thấy Nguyên Lạc cũng khá là mạnh khi đánh bay được Hoàng Nam, nhưng vì chúng đông người hơn, nên không hề sợ sệt gì.

Nhìn thấy mình đang bị bao vây, Mã Vân hoảng sợ, vội núp sau lưng Nguyên Lạc: “Họ đông như vậy, chúng ta báo cảnh sát nha.”

“Em đừng lo, Tiểu Vân. Có anh ở đây, không ai có thể đụng vào em được.” Nguyên Lạc quay người lại, xoa đầu cô nói một cách dịu dàng.

Lời nói của Nguyên Lạc khiến Mã Vân cảm thấy rất an toàn. Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Sắp chết đến nơi rồi mà còn khoác lác.” Một tên nhân cơ hội lao đến sau lưng của Nguyên Lạc.

Nhưng muốn đánh lén cậu đâu có dễ vậy, nắm đấm của tên kia cứ vậy mà sượt qua đầu cậu. Hắn rất ngạc nhiên vì đánh hụt dù cho đối phương không hề quay lại nhìn, hắn liền tung thêm một đấm nữa nhưng Nguyên Lạc vẫn ung dung lách người qua né tránh dễ dàng.

Bị đánh hụt 2 lần, hắn cảm thấy rất mất mặt với đám bạn, nên càng tức giận muốn đánh gục Nguyên Lạc hơn. Nhưng hắn sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ 3, Nguyên Lạc đã nhanh hơn, đá thẳng vào cằm của hắn , khiến hắn văng thẳng lên trời, rồi rớt xuống đất bất tỉnh.

Một tên khác thấy vậy cũng liền lao lên tung một cú đấm, nhưng Nguyên Lạc không cần quan sát, vẫn né tránh được. Cậu quay lại đấm vào mặt hắn, khiến hắn gục tại chỗ.

Những tên khác thấy 2 đồng bọn của mình đều bị đánh gục trong một đòn liền tỏ vẻ hoảng hốt. Chúng la hét: “Đứng dậy đi chứ! Cậu là kẻ mạnh nhất nhóm mà. Khốn kiếp!”

“Cùng xông lên đánh chết nó!” Cả đám đồng thanh xông lên.

Nhưng bất kỳ tên nào xông vào, Nguyên Lạc cũng chỉ cần một đòn đã đánh gục hết. Hai cô gái đi chung với nhóm, đều bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt làm cho kinh sợ đến mức phát khóc. Tất cả đám con trai đều nằm la liệt, có người thì mặt mũi đầy máu. Còn Nguyên Lạc vẫn đứng thản nhiên như không có chuyện gì.

Hoàng Nam vẫn cố chấp chưa chịu bỏ cuộc, hắn lấy hết sức hét lên một tiếng rồi lao thật nhanh về phía Nguyên Lạc. Nhưng Nguyên Lạc vẫn nhanh hơn, đưa chân lên đạp vào bụng hắn một cái, làm cho hắn văng ra xa thêm vài mét nữa. Lần này, hắn đã không còn sức đứng dậy nữa.

Lúc này, cảnh sát mới chạy đến xử lý vụ việc, giải tán đám đông, áp giải tất cả về đồn.

Trong đồn cảnh sát, Nguyên Lạc đang bị cảnh sát thẩm vấn.

“Không có giấy tờ tùy thân, không biết xuất thân từ đâu. Cậu thật sự rất đáng nghi, cậu có thể là một tên tội phạm đang trốn tránh. Tôi khuyên cậu hãy thành thật khai báo.” Một người cảnh sát đang nói chuyện với Nguyên Lạc.

Nhưng cậu vẫn im lặng không trả lời, cậu quả thật đã nói hết sự thật, nhưng người ta lại không tin. Với lại, Mã Vân cũng đã dặn cậu: “Anh không cần phải nói gì với bọn họ hết, em đã gọi cho cha rồi. Cha nói là đừng lo, ông sẽ nói với cục trưởng cảnh sát.”

“Nếu cậu không nói, tôi sẽ bắt giam cậu.” Người cảnh sát thấy Nguyên Lạc cứng đầu không chịu nói gì, nên tức giận hăm dọa.

“Có tôi ở đây, ai dám bắt cậu ta?” Một giọng nói hùng hồn từ cửa vọng vào.

Người cảnh sát giật mình nhìn về phía cửa.

“Cục trưởng Du!” Người cảnh sát nhìn thấy cục trưởng cảnh sát đi vào liền đứng lên chào nghiêm chỉnh.

“Người thiếu niên này do tôi bảo lãnh, cậu đã hết nhiệm vụ, tháo còng ra đi.” Cục trưởng Du, chỉ tay về hướng Nguyên Lạc ra lệnh cho người cảnh sát thả cậu.

Người cảnh sát chần chừ, nhưng cục trưởng Du lại lườm ông lần nữa, khiến ông sợ hãi vội vã tháo còng tay ra.

Sau khi tháo còng, cục trưởng Du đỡ Nguyên Lạc dậy và nói cười rất vui vẻ.

“Cậu tên là Nguyên Lạc, phải không? Hôm trước rất may là có cậu giúp đỡ, chúng tôi mới bắt được đội Hắc Hổ đó. Thành thật cám ơn cậu.”

“Không có gì đâu, cục trưởng Du đừng nói vậy. Bắt giữ những tên tội phạm đó, không để chúng gây hại cho người khác là điều tôi nên làm.” Nguyên Lạc trả lời.

Cục trưởng Du vừa nói chuyện vui vẻ vừa dẫn Nguyên Lạc ra ngoài thì bỗng từ xa, có một đám người giận dữ chạy đến. Những người này đều là phụ huynh của nhóm Hoàng Nam, dẫn đầu là cha của hắn, Hoàng Hải. Ông ta với khuôn mặt đầy giận dữ, nhìn thẳng vào Nguyên Lạc rồi chỉ tay vào cậu.

“Cục trưởng Du, tại sao ông lại thả tên tội phạm này ra ngoài. Chính hắn đã đánh con tôi đến mức phải nhập viện lần nữa. Lẽ ra ông phải tống giam hắn chứ?”