Sau khi rời khỏi trang viên, Mã Vân đã gọi hội bạn của cô để cùng đi đến vũ trường cho khuây khỏa. Dưới ánh đèn và âm nhạc của vũ trường, Mã Vân cùng nhóm bạn ngồi vui đùa và uống rượu, họ đã kêu mấy món ăn và nhiều loại rượu.
“Hôm nay, người nào dám to gan chọc giận Mã tiểu thư của chúng ta thế?” Một gã trong đám lên tiếng, hắn tên là Hoàng Nam, cùng học chung lớp với Mã Vân. Gia đình hắn rất giàu có, lại vừa đẹp trai, hắn là thần tượng của rất nhiều nữ sinh.
“Đừng có hỏi nữa! Mỗi lần nhớ đến là tức chết đi được. Uống đi! Mọi người cứ ăn uống thoải mái, bữa ăn này tôi bao hết.” Mã Vân hò hét thật lớn.
Nhóm Mã Vân uống một lượt hơn mười mấy chai rượu đắt tiền nhất. Sau khi đã uống say khướt, không còn đi nổi, Mã Vân được mấy người bạn đỡ ra về. Hoàng Nam đứng ra tình nguyện chở cô về nhà. Nhưng quả thật cũng không ai dám tranh, vì họ biết hắn đang cố theo đuổi Mã Vân.
Hoàng Nam dùng chiếc xe hơi thể thao đời mới để chở Mã Vân về. Trên đường về, hắn luôn lén nhìn qua phía Mã Vân với ánh mắt thèm thuồng và không được trong sạch. Mã Vân lúc này đã say mèm, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, cô đang dựa đầu vào cửa xe mà ngủ. Bàn tay của Hoàng Nam bỗng để lên cái đùi trắng noãn của cô và vuốt ve nó trông rất thỏa mãn.
Trong lúc hắn đang có những hành động không đúng đắn với Mã Vân, hắn đã không chú ý vào việc lái xe. Bỗng một chiếc xe không biết từ đâu lao thật nhanh, tông mạnh vào đầu xe của Hoàng Nam. Vì không chú ý, Hoàng Nam đã không giữ được tay lái, lao thẳng vào cột điện bên đường. Toàn bộ phần đầu xe đều bị biến dạng.
Hoàng Nam mở cửa xe chui ra, đầu hắn lúc này toàn là máu. Hắn loạng choạng bước đi tìm kẻ đã tông phải mình.
“Là tên khốn kiếp nào dám cả gan tông lão tử? Ta nhất định bắt kẻ đó phải trả giá.”
Nhưng Hoàng Nam không cần phải tìm đâu xa, từ trong chiếc xe đã tông hắn, 2 gã đàn ông to con, bặm trợn bước ra. Tên nào cũng cao gần 2 mét, chúng hùng hổ bước đến trước mặt Hoàng Nam. Dù trong cả đám bạn, hắn cũng được xem là người cao nhất, nhưng đứng trước 2 gã đô con này, hắn cứ giống như một người lùn.
“Mấy người là ai? Muốn cái gì?” Nhìn thấy 2 gã như hung thần đi đến, Hoàng Nam đã sợ bủn rủn cả tay chân.
Vừa nói xong, một tên trong đó giơ tay cho Hoàng Nam một cái tát long trời lở đất. Cả người hắn bay đi như diều đứt dây, bất tỉnh tại chỗ.
“Chúng ta có cần giết hắn luôn không?” Tên còn lại lên tiếng.
“Không cần, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt cóc cô gái kia.”
Hai tên này thật ra là lính đánh thuê ngoại quốc được cử đến bắt cóc Mã Vân. Hiện trường cũng có rất đông người dân chứng kiến, nhưng không ai dám tiến vào can thiệp. Chỉ cần thấy sự hung hãn của 2 người đàn ông kia là không ai dám mang thêm phiền phước vào người. Mã Vân lúc này cũng đã hôn mê sau vụ tai nạn. Chúng lôi cô ra khỏi xe và bỏ lên xe của chúng, chiếc xe liền chạy thật nhanh khỏi đó.
Sự việc Mã Vân bị bắt đi cũng đến tai Mã Đức Bình rất nhanh. Lúc này Nguyên Lạc và cả 3 người Mã Chiêu Minh đang ngồi trò chuyện với nhau. Bỗng Mã Đức Bình nhận được một cuộc gọi. Ông liền bắt máy, nhưng chỉ nghe được vài giây, sắc mặt ông liền tối sầm đi.
“Bị bắt cóc? Là ai dám to gan bắt cóc con gái tôi?” Mã Đức Bình hét lên qua điện thoại.
Nghe thấy việc con gái bị bắt, Tào Trúc Lâm cũng vội hốt hoảng chạy lại hỏi: “Có chuyện gì thế? Tiểu Vân bị làm sao thế anh?”
Mã Đức Bình liền giải thích việc Mã Vân vừa bị người ta bắt cóc ngay trên đường phố. Tào Trúc Lâm nghe xong liền không thể giữ được bình tĩnh, khóc lóc đòi chạy đi cứu con gái. Cũng may bà được mấy cô hầu gái cản lại.
“Điều kỳ lạ là bọn chúng dám thực hiện việc bắt cóc trước mắt mọi người.”
Mã Chiêu Minh nghe vậy cũng hiểu ra, ngay trước mắt của hàng trăm người dân, còn dám bắt đi con gái của thị trưởng thì đây phải là âm mưu được sắp đặt từ trước. Và trên hết là chúng không sợ thế lực của Mã gia.
“Đối phương có thể là kẻ thù của Mã gia, hoặc là kẻ đang nhắm vào cái ghế thị trưởng của con.” Mã Chiêu Minh lên tiếng nhắc nhở.
Mã gia là một gia tộc lớn, đứng đầu Gia Yên, tất nhiên là sẽ không thiếu kẻ thù. Những gia tộc yếu hơn vẫn luôn chờ đợi thời cơ trỗi dậy. Kể cả Mã Đức Bình đang là thị trưởng, ông cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, sẵn sàng đối phó ông.
Tuy nhiên, Mã gia cũng đâu phải dễ đối phó. Nếu dễ dàng bị chèn ép như vậy, thì họ đã không tiến xa được như bây giờ. Với một câu lệnh của Mã Chiêu Minh, toàn bộ lực lượng của Mã gia lập tức xuất phát, truy bắt kẻ bắt cóc.
“Mã huynh, đệ cũng muốn đi theo giải cứu cho Tiểu Vân.” Nguyên Lạc nóng lòng lên tiếng.
“Không cần đâu, việc này rất nguy hiểm, cứ để cho ta.” Mã Đức Bình liền từ chối. Ông biết đối phương không phải hạng tầm thường. Không muốn để Nguyên Lạc phải mạo hiểm.
“Đức Bình, đừng từ chối, cứ dẫn Lạc Nhi đi theo. Cứ để cho Lạc Nhi chứng kiến sức mạnh của Mã gia ta.” Mã Chiêu Minh vội nói nhỏ với Đức Bình.
Mã Đức Bình chợt hiểu ý, ông liền gật đầu dẫn Nguyên Lạc đi theo. Cả 2 cùng lên xe phóng đi thật nhanh, phía sau còn có mấy chục chiếc xe nối đuôi theo sau. Mã Chiêu Minh lần này đã phái tất cả vệ sĩ của Mã gia đi theo 2 người.
Không chỉ có thế, Mã Đức Bình còn điều động tất cả cảnh sát, cùng xe nghiệp vụ và trực thăng lùng sục tất cả ngõ ngách của thành phố.
Thông tin con gái thị trưởng bị bắt cóc lập tức lan ra toàn thành phố, ai ai cũng biết. Cảnh tượng tất cả lực lượng cảnh sát của thành phố đang được quy động để truy bắt tội phạm, trực thăng bay ngập trời, đã làm rung động cả thành phố.
“Tôi không biết bằng cách nào. Cho dù phải lật tung cả thành phố này lên, cũng phải kiếm cho được con gái của tôi.” Mã Đức Bình bây giờ rất sốt ruột, đã 3 tiếng trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm ra được tung tích của Mã Vân.
Lúc này, ông và Nguyên Lạc đã đi đến trụ sở của cảnh sát thành phố. Ông yêu cầu cảnh sát trích xuất tất cả hình ảnh từ các camera tại hiện trường cho ông. Nhưng tất cả hình ảnh đã bị ai đó xóa đi mất, không biết được thủ phạm là ai, cũng không thể biết chúng đã đi đâu. Mã Đức Bình tức giận tột độ, ông đã phải hét lên với cục trưởng cảnh sát là đồ vô dụng.
Chỉ còn cách là dò hỏi người dân xung quanh đã chứng kiện vụ việc. Nhờ họ miêu tả lại thủ phạm và hình dáng của chiếc xe đã gây tai nạn. Bởi vì thủ phạm hành động quá nhanh chóng, không ai kịp ghi hình lại cả, chỉ có thể miêu tả bằng lời nói. Còn về chiếc xe đã chở Mã Vân đi, cảnh sát đã tìm được nó trong một con hẻm vắng, nhưng không hề có ai bên trong. Rõ ràng là đối phương đã thay đổi xe để tránh bị truy đuổi.
Thời gian trôi qua, Mã Đức Bình càng hiểu rõ đối phương lần này quá tinh vi và khó lường, chúng đã hành động rất nhanh và rất cẩn trọng. Sau hơn một tiếng, cảnh sát mới có thông tin về thủ phạm sau những miêu tả của các nhân chứng tại hiện trường.
“Dựa theo miêu tả, thì 2 tên đã bắt Mã tiểu thư đi là người của lực lượng đánh thuê ngoại quốc, chúng tự gọi mình là Hắc Hổ.”
Cục trưởng cảnh sát giật mình khi nghe đến cái tên Hắc Hổ, bởi vì chúng là lực lượng đánh thuê rất nổi tiếng, và nằm trong top 10 nhóm đánh thuê giỏi nhất thế giới. Tất cả thành viên của chúng đều từng là những người lính đặc nhiệm, được đào tạo từ nhiều quốc gia trên thế giới. Thành viên của chúng rất đa dạng, có người chuyên về cận chiến, có người chuyên về bắn tỉa, và còn cả những hacker cực kỳ nguy hiểm. Bọn chúng sẽ nhận làm bất cứ việc gì với mức giá hợp lý. Và từ trước đến giờ, Hắc Hổ chưa bao giờ thất bại.
Mã Đức Bình cũng từng nghe đến nhóm lính đánh thuê Hắc Hổ này, lúc này trong lòng ông cũng đầy hoang mang và lo sợ. Chỉ với lực lượng cảnh sát của thành phố, thì hoàn toàn không đủ sức đối phó nhóm lính đánh thuê này.
Ông đành gọi điện cho bộ trưởng quốc phòng, nhờ điều động quân đội đến giúp đỡ. Nhưng để điều quân đội vào thành phố thì cũng cần phải thông qua rất nhiều thủ tục, phải mất ít nhất là 2 tiếng nữa quân đội mới đến được Gia Yên.
“Thị trưởng, có một cuộc gọi nặc danh muốn nói chuyện trực tiếp với ngài. Họ nói là có liên quan đến con gái của ngài.” Nữ thư ký của Mã Đức Bình hối hả chạy vào tìm ông.
Mã Đức Bình liền hiểu đây là cuộc gọi của kẻ bắt cóc. Ông bấm mở loa ngoài cho mọi người nghe, còn cục trưởng cảnh sát âm thầm ra lệnh cho người điều tra vị trí cuộc gọi đến.
“Tôi là Mã Đức Bình đây.”
“Xin chào, ngài thị trưởng!” Một giọng nói của một người đàn ông trung niên vọng ra.
“Ông là ai?”
“Tôi chính là người đang giữ con gái của ông đây.”
“Cha ơi! Cứu con!” Giọng nói đầy sợ hãi của Mã Vân vang lên. Tên này đã đưa điện thoại cho Mã Vân và ép cô lên tiếng để cho Mã Đức Bình nghe.
Nghe thấy tiếng của con gái mình, 2 mắt ông đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Tên khốn, mau thả con gái của ta ra. Nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt cả gia đình ngươi chôn theo.”
“Ông không cần hù dọa tôi đâu. Bây giờ chỉ cần ông làm đúng theo những gì tôi nói, tôi đảm bảo con gái ông sẽ an toàn về đến nhà.”
“Nói đi! Mấy người muốn cái gì?”
“Tôi chỉ cần ông thả một người, Triệu Bá Thịnh.”
“Tuyệt đối không được!” Chỉ vừa dứt câu, Mã Đức Bình đã thẳng thừng từ chối. Ông nhất quyết không muốn thả người này ra.
Triệu Bá Thịnh là một ông trùm thế giới ngầm khét tiếng của Gia Yên, là lão đại của toàn bộ băng đảng ở thành phố. Hơn 2 năm trước, hắn từng sở hữu cả thế giới ngầm với hơn trăm sòng bài, quán bar, vũ trường lớn nhất của thành phố. Thế lực của hắn lớn đến nỗi các gia tộc hàng đầu của Gia Yên cũng phải kiêng nể, không dám động vào.
Vào 2 năm trước, để trở thành thị trưởng của thành phố, Mã Đức Bình đã thành công vạch trần được những tội ác của Triệu Bá Thịnh. Đóng cửa tất cả những công việc kinh doanh hắc ám của hắn. Thậm chí ông còn bắt giam được hắn và tuyên án tù chung thân, làm cho người dân thành phố rất vui mừng và tung hô ông là một người hùng.
Nhưng có lẽ, một số đàn em của hắn đã đi thuê đội Hắc Hổ, bắt cóc con gái của Mã Đức Bình để đổi lấy hắn. Ông biết rằng nếu thả Triệu Bá Thịnh ra, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ quay lại báo thù ông, thậm chí có thể liên lụy đến cả Mã gia.
Mà cho dù ông có đồng ý thả hắn, người dân của thành phố cũng sẽ không đồng ý. Tệ nhất là sẽ có một cuộc biểu tình đòi ông từ chức.
“Mã Đức Bình, ông không có lựa chọn nào khác. Hoặc là ông thả Triệu Bá Thịnh ra, hoặc là ông chuẩn bị nhận xác con gái của ông đi.”
“Lập tức cho người thả Triệu Bá Thịnh ra, cho ông ta một chiếc xe, không ai được đuổi theo. Chỉ cần ông ta bình yên chạy ra khỏi thành phố, tôi sẽ thả con gái ông ra. Ông chỉ có một giờ để suy nghĩ.” Người gọi điện đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng xong lập tức cúp máy.
Mã Đức Bình quay qua nhìn cục trưởng cảnh sát, ông hỏi có truy ra vị trí của cuộc điện thoại chưa. Nhưng vì không có đủ thời gian, nên họ không thể truy được. Ông lúc này cảm giác như mình hoàn toàn bất lực.
“Chúng ta phải tìm cách câu giờ, chờ quân đội đến.” Cục trưởng cảnh sát lên tiếng.
“Câu giờ như thế nào? Chúng ta chỉ có một tiếng thôi, còn quân đội phải mất hơn 2 tiếng mới đến đây được.” Mã Đức Bình than thở.
Nguyên Lạc cũng chỉ biết đứng nhìn từ đằng xa, cậu chỉ có thể lặng lẽ quan sát, vì dù có muốn giúp, cậu cũng không thể làm gì.
Trong lúc mọi người đang rối ren, không biết làm thế nào. Ngay tại sân thượng của tòa cao ốc đối diện, có một bóng người đã theo dõi bọn họ từ lâu. Người này là mật thám của Hắc Hổ, hắn đã ở đây từ lúc bắt đầu, mọi nhất cử nhất động của Mã Đức Bình, hắn đều nắm rất rõ.
“Tam Hổ báo cáo! Đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì.” Người tên Tam Hổ này một tay cầm ống nhòm, tay còn lại cầm một bộ đàm nói.
“Đã rõ! Tiếp tục theo dõi mục tiêu.” Tiếng nói trong bộ đàm phát ra, cũng chính là tiếng của người đàn ông vừa nãy gọi điện cho Mã Đức Bình.
Tam Hổ tiếp tục dùng bộ đàm để nói: “Thất Hổ! Bát Hổ! Tiếp tục nhiệm vụ, nếu đối phương có hành động gì, lập tức báo cáo.”
“Thất Hổ báo cáo! Mục tiêu đã liên lạc với quân đội để xin chi viện. Thời gian dự kiến chi viện đến là 2 tiếng.” Một giọng nói tự xưng là Thất Hổ vang lên.
Người tên Thất Hổ này vốn là điệp viên đang trà trộn trong cục cảnh sát. Hắn rất giỏi hóa trang và giả dạng người khác. Hắn đã nghe được cuộc gọi điện cầu cứu chi viện từ quân đội của Mã Đức Bình.
Còn Bát Hổ là một tay hacker, hiện đang ẩn nấp trong một căn phòng tại cục cảnh sát. Hắn chính là người đã xóa đi hình ảnh mà bọn chúng đã bắt cóc Mã Vân trên tất cả camera của thành phố.
Thất Hổ đang núp sau một bức tường theo dõi Mã Đức Bình. Sau khi báo cáo với Tam Hổ, hắn chuẩn bị rời khỏi vị trí của mình. Nhưng khi vừa quay đầu lại thì hắn lại thấy một người thiếu niên đang đứng ngay sau lưng hắn.
“Ngươi là người của Hắc Hổ phái đến, phải không?” Các giác quan của Nguyên Lạc rất nhạy bén, vừa nãy cậu đã tình cờ nghe được việc Thất Hổ báo cáo lại với Tam Hổ.
Thấy mình bị phát hiện, nhưng khi nhận ra đối phương chỉ là một thiếu niên bình thường, mặc đồng phục thường dân. Hắn quyết định ra tay giết Nguyên Lạc trước khi cậu kịp la lên cho những người khác biết.
Hắn rút ra một con dao găm chuyên dụng của quân đội. Hắn rất tự tin vào khả năng dùng dao của mình, hắn chắc chắn mình sẽ xử lý được Nguyên Lạc trong vòng 3 giây.
Nhưng trước khi lưỡi dao kịp chạm đến cổ Nguyên Lạc, thì Thất Hổ đã bị cậu nhanh chân hơn, dùng một cước đá bay ra xa. Tiếng thân thể của Thất Hổ va chạm với bức tường đã gây chú ý với những cảnh sát ở gần đó.
“Mau bắt lấy hắn, hắn là người của Hắc Hổ trà trộn vào đó.” Nguyên Lạc đồng thời la lên để mọi người phát giác.
“Mau bắt hắn lại!” Mã Đức Bình lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình xông đến đè lấy Thất Hổ, để hắn không thể chống cự. Thất Hổ nhanh chóng bị còng tay bắt giữ.
Tam Hổ đang dùng ống nhòm quan sát thì cũng thấy việc Thất Hổ bị phát hiện và bị bắt. Hắn rất ngạc nhiên là với bản lĩnh của Thất Hổ, hắn không thể bị lộ nhanh như vậy, với lại nếu có bị lộ, cũng không có ai trong cục cảnh sát đó có thể chặn hắn được.
Đột nhiên, Tam Hổ phát hiện thấy nơi Thất Hổ đang bị bắt, gần đó có một người thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn về phía mình. Dù hắn cho rằng mình đang bị hoa mắt, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng là người thiếu niên đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đang trong lúc hoang mang, đột nhiên Nguyên Lạc đập vỡ cửa kính, nhảy ra khỏi cửa sổ. Nhưng hiện cậu đang ở tầng thứ 10 của tòa nhà, việc cậu đột ngột nhảy ra khỏi tòa nhà khiến Mã Đức Bình và những người ở đó đều hoảng sợ.
“Tên này điên rồi sao?” Tam Hổ không khỏi ngạc nhiên mà la lên.
Nhưng sự việc tiếp theo càng khiến hắn bất ngờ hơn nữa, Nguyên Lạc nhảy từ tòa nhà 10 tầng xuống dưới đất vẫn bình yên vô sự. Thậm chí, cậu còn tiếp đất rất nhẹ nhàng, không có tiếng động. Những người chứng kiến ở gần đó cũng bị một phen thất kinh hồn vía.
Trước khi mọi người phản ứng, Nguyên Lạc đã phóng như tên bay đến tòa nhà đối diện. Cậu không chạy vào bên trong, mà trực tiếp nhảy lên bức tường bên ngoài. Một cú nhảy của cậu có thể nhảy đến hơn 2 tầng lầu, và cậu chỉ chạm nhẹ vào bức tường rồi nhảy tiếp. Tòa nhà đối diện cao đến 30 tầng, nhưng cậu chỉ mất có vài giây để nhảy lên đến sân thượng của nó.
Những hành động mà Nguyên Lạc vừa thể hiện đã khiến người dân xung quanh phải há hốc mồm. Một số người còn nghĩ là có người đang quay phim ở đây.
Tam Hổ còn chưa kịp định thần thì Nguyên Lạc đã đứng trước mặt hắn. Từ khi Nguyên Lạc nhảy ra khỏi tòa nhà cục cảnh sát và phóng đến sân thượng tòa nhà đối diện, tất cả sự việc chỉ diễn ra chưa đến 10 giây.
“Ngươi là cái quái gì vậy?” Tam Hổ run rẩy hỏi, hắn biết con người bình thường không thể làm được những việc thế này.
Nguyên Lạc rất căm hận những kẻ bắt cóc. Từ sau vụ việc của lão Trương, cậu đã tự thề với bản thân, tuyệt đối sẽ không nương tay với bất cứ kẻ ác nào.
Cậu không nói gì, liền dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng đến trước mặt Tam Hổ, nắm lấy đầu hắn quật ngã xuống đất. Cú quật mạnh đến nỗi để lại một lỗ lõm to và sâu ở dưới nền đất. Tam Hổ không kịp phản ứng gì thì đã bị quật ngã bất tỉnh.
Mã Đức Bình đứng ngây người bên cạnh chiếc cửa sổ mà Nguyên Lạc đã phá vỡ, ông đã chứng kiến được sức mạnh thật sự của Nguyên Lạc, và có vẻ như cậu đã tìm được cách giải quyết vấn đề khiến ông đau đầu nãy giờ.
Đứng trước những mảnh kính do Nguyên Lạc làm vỡ, cục trưởng cảnh sát trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng nói với Mã Đức Bình: “Đây là những tấm kính chống đạn đặc chế, có độ dày đến 150 mm, súng đạn bình thường còn không thể xuyên thủng nó.”
“Thế mà cậu ta lại có thể dùng một đấm, đập vỡ cửa kính này. Thị trưởng, ông đã dẫn theo một quái vật đó.”
Nghe cục trưởng cảnh sát nói, ông cũng giật mình hiểu được tại sao cha của ông luôn cứ một mực muốn kết thân với 2 thầy trò Nguyên Lạc. Chỉ mới là đệ tử đã có thực lực khủng bố thế này, thì sư phụ phải mạnh đến thế nào? Chỉ mới nghĩ đến, đã khiến ông lạnh cả gáy.
Sau khi bắt được Tam Hổ và Thất Hổ, Nguyên Lạc lập tức giao chúng cho cảnh sát tra khảo. Rất nhanh chóng, cả Bát Hổ cũng bị bắt giữ. Việc còn lại là hỏi cho ra căn cứ và nơi giam giữ con tin của chúng.
Nửa tiếng sau, Mã Đức Bình tập trung cảnh sát cùng nhau đi đến một căn biệt thự trên đỉnh núi. Nhưng mới đến chân núi, họ phát hiện nơi này rất tối và không có đèn. Xung quanh biệt thự đều có lắp đặt camera giám sát. Rõ ràng nhóm người Hắc Hổ rất cẩn trọng.
“Nếu như chúng ta ngang nhiên xông thẳng vào, chắc chắn sẽ bị bại lộ. Khi đó Mã tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.” Cục trưởng cảnh sát lên tiếng nhắc nhở Mã Đức Bình.
Cục trưởng cảnh sát có kế hoạch là cho một đội đặc nhiệm âm thầm đột nhập vào biệt thự, tìm kiếm và giải cứu Mã Vân trước. Sau khi cứu được con tin, thì ông sẽ điều động toàn bộ lực lượng xông vào khống chế chúng.
Mã Đức Bình cũng đồng ý, một đội đặc nhiệm lập tức được lệnh tiến vào biệt thự. Nhưng Nguyên Lạc lại không an tâm, cậu cũng lặng lẽ đi sau họ.
Đây là một căn biệt thự cao 4 tầng, rộng hơn một nghìn mét vuông, bên ngoài còn có một bể bơi. Tất cả cửa sổ và cửa ra vào khác đều đang bị đóng chặt và khóa từ bên trong. Tức là muốn vào trong biệt thự, bọn họ chỉ có thể đi vào từ cửa chính. Nhưng trước cửa vào chính này lại có 2 người canh gác, được trang bị vũ khí đầy đủ.
Hai tên này chính là kẻ đã ra tay bắt cóc Mã Vân, biệt hiệu là Ngũ Hổ và Lục Hổ. Sau khi bắt được Tam Hổ, cảnh sát đã tra được nhóm của chúng bao gồm 8 thành viên, lấy biệt hiệu theo thứ tự từ Nhất Hổ đến Bát Hổ, và Nhất Hổ cũng chính là thủ lĩnh của chúng.
“Chúng ta vào bằng cách nào bây giờ?” Một người trong đội đặc nhiệm lên tiếng. Đối phương chỉ có 2 người, thông thường bọn họ có thể dùng hỏa lực trực tiếp đối đầu. Nhưng vì họ được dặn là không được để bại lộ tung tích, nên họ không thể tấn công 2 tên đó.
“Tìm cách dụ chúng ra chỗ khác để dễ xử lý đi.” Người đội trưởng lên tiếng.
Trong lúc đội đặc nhiệm còn đang suy nghĩ cách để đột nhập, bỗng một tiếng ‘Phập!’ vang lên, toàn bộ đèn trong biệt thự đều tắt hết. Cả 2 Ngũ Hổ và Lục Hổ đều hốt hoảng chạy vào bên trong. Thấy cơ hội đã đến, đội đặc nhiệm cũng lập tức tiến vào trong biệt thự.
Đội đặc nhiệm vừa tiến vào đại sảnh thì đèn trong biệt thự bừng sáng trở lại, cửa vào đột nhiên bị đóng sầm lại. Lúc này, đội đặc nhiệm mới biết họ đã bị gài bẫy. Ngũ Hổ và Lục Hổ bất ngờ từ 2 phía xông ra tấn công bọn họ.
Đến lúc này, đội đặc nhiệm bắt buộc phải khai hỏa, nhưng 2 người Ngũ Hổ và Lục Hổ từng là lính đặc chủng, được huấn luyện chiến đấu bằng súng và dao rất chuyên nghiệp. Cộng với cơ thể cường tráng, to cao hơn người bình thường, 2 người bọn chúng nhanh chóng giết đội đặc nhiệm không kịp trở tay.
Tiếng gào thét vang vọng khắp biệt thự, từng người trong đội đặc nhiệm ngã xuống, cho đến khi chỉ còn người đội trưởng. Ông biết mình không phải là đối thủ của 2 tên lính đánh thuê này, nhưng giờ muốn chạy cũng đã trễ. Nhưng ông cũng là một người rất dũng cảm, ông quyết định liều chết với chúng. Ông lấy ra một quả lựu đạn với dự định là chết chung với bọn chúng.
Nhìn thấy quả lựu đạn, ngay cả Ngũ Hổ và Lục Hổ cũng lưỡng lự, không dám tiến đến. Nhưng khi người đội trưởng định xông lên thì một tiếng súng vang lên, tiếp theo là tiếng cửa kính vỡ, và cuối cùng là tiếng la thất thanh của người đội trưởng.
Tiếng súng khi nãy là từ một người bắn tỉa từ bên ngoài biệt thự bắn vào trong. Viên đạn đã bắn xuyên qua cánh tay đang cầm lựu đạn của người đội trưởng. Cánh tay của ông đã hoàn toàn đứt lìa, máu chảy đầm đìa.
“Cũng nhờ có Tứ Hổ đã mai phục sẵn ngoài kia. Nếu không chúng ta đã gặp nguy rồi.” Lục Hổ thở dài lên tiếng.
“Không hổ là xạ thủ giỏi nhất của Hắc Hổ.” Ngũ Hổ mỉm cười nói.
Tứ Hổ là thành viên bắn tỉa giỏi nhất của Hắc Hổ, hắn rất giỏi ngụy trang nên luôn được phân công canh gác bên ngoài căn cứ. Hắn đã mai phục sẵn trên một cái cây to gần biệt thự. Hắn cũng đã phát hiện ra đội đặc nhiệm ngay từ đầu và đã báo cho Ngũ Hổ và Lục Hổ chuẩn bị cái bẫy dụ họ vô.
“Tấn công một cách lén lút không phải là hành động của nam nhi.” Bỗng một giọng nói lạ vang lên ngay cạnh Tứ Hổ. Một luồng sát khí khủng khiếp tỏa ra, hắn có cảm giác như đang có một con mãnh thú đang đứng cạnh mình.
Tứ Hổ cũng là một một tay lính rất giỏi dùng thuật du kích. Hắn có thể ẩn nấp và hòa mình vào thiên nhiên hàng giờ liền, nên độ nhạy cảm với môi trường xung quanh của hắn rất tốt. Nhưng người này có thể đến bên cạnh hắn mà không bị phát hiện, đủ chứng tỏ thực lực của người này vượt trội hắn.
Điều kinh khủng hơn là hắn có thể cảm nhận được sát khí của người này không khác gì một con thú hoang đang rình mồi. Nếu hắn dám cử động, dù chỉ một chút, thì con thú này sẽ xé xác hắn ra thành từng mảnh.
“Ta đã lên tiếng báo trước cho ngươi rồi. Nếu bây giờ ta tấn công thì sẽ không tính là đánh lén chứ?” Nguyên Lạc mỉm cười nói.
Một cảm giác ớn lạnh bổng lan toả khắp người Tứ Hổ. Tiếp theo đó là một tiếng xương gãy và giọng hét ghê rợn của Tứ Hổ vang khắp ngọn núi.