Sau khi dùng xong bữa trưa, cuối cùng thư án của Lý Sách cũng quay về trạng thái như lúc đầu, hắn mang sách ra, trải rộng tờ giấy Tuyên Thành. Phúc An sau khi mài mực cho hắn xong cũng theo Phúc Cát lui về tiền viện.
Ở tiền viện, Dư Thanh Yểu đang ngồi bên hiên, cùng hai vị bà tử trong phủ là Tôn bà tử và Thường bà tử, thiết kế giàn cho cây leo. Dùng những cành già của cây tầm xuân làm dây, thắt lại, vừa chắc chắn lại đơn giản, chẳng mấy chốc, một bó thanh gỗ đã được kết thành một cái giàn cao đến nửa người, được cắm vào chỗ đất thích hợp.
Xuân Đào cảm thấy rất nhàm chán nên đi dạo xung quanh, nàng ta cũng thử lấy cái xẻng nhỏ ở gốc cây đào đất xem sao nhưng chưa được bao lâu đã bị sâu rơi từ trên cây xuống dọa chạy rồi.
Tôn bà tử chê cười nàng, Xuân Đào chẳng hề để ý nói: "Từ trước tới giờ ta vẫn luôn ở trong viện lão phu nhân chăm sóc ngài, lão phu nhân thương xót ta, chưa từng để ta phải đụng vào mấy thứ đồ bẩn thỉu như vậy, huống chi, làm gì có cô nương nào không sợ sâu."
Nói xong ánh thoáng nhìn về phía Dư Thanh Yểu, ai cũng hiểu nàng ta đang ám chỉ Tần vương phi. Tính tình Tần vương phi rất tốt, chưa bao giờ tức giận với nàng ta về mấy lời này.
Dư Thanh Yểu ngẩng đầu, cười cười: "Xa thành có nhiều lúc bị hạn hán, hoa màu mất hết không còn gì, sâu là lực chọn cuối cùng của dân chúng."
Lông mày Xuân đào nhíu chặt lại, thể hiện sự không thoải mái khi phải nghe Dư Thanh Yểu nói những lời này. "Sâu thì làm sao ăn được? Ăn như thế nào? Dù ta có bị đói chết cũng không ăn thứ gớm ghiếc đó!"
Tôn bà tử cùng Thường bà tử cũng gật đầu, hai người vốn là lão nhân phục vụ trong cung nhiều năm, dù là cung nữ nô tì cũng không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, không hiểu được tại sao phải ăn cả thứ đó.
Trước đó Dư Thanh Yểu chưa tới Kim Lăng thành nên cũng không biết, người ở đây không phải ăn những thứ đó. Bọn họ đương nhiên không hiểu vì sao có người phải ăn sâu.
Tôn bà tử chuyển đề tài, nói: "Không bao lâu nữa là đến thọ yến của thái hậu rồi, những năm trước chúng nô tì được ban thưởng nhiều thứ tốt, không biết năm nay Lãng viên còn có lộc ăn không."
Phúc Cát cười nhạo một tiếng, phá vỡ mộng đẹp của Tôn bà tử: "Chưa nói đến có lộc hay không có lộc đó, chỉ cần thái hậu không so đo chuyện Lãng viên đã là phúc phận của chúng ta rồi."
"Chuyện Lãng viên là do bệ hạ xử lý, chắc không có vấn đề gì chứ."
"Không nói trước được, thái hậu vốn đã không thích điện hạ chúng ta từ lâu, nay lại càng không thèm nghi ngại gì mà xử phạt, lần trước chỉ là chuyện lấy hoa làm trà, tiếp đến chắc cả Thanh Lương điện cũng phải chuyển ra ngoài luôn. . ."
Phúc An cầm gậy gỗ, gõ lên đầu Phúc Cát cái bộp, nghiêm khắc nói: "Câm miệng, chuyện của chủ tử mà đệ cũng dám bàn luận?"
Phúc Cát kêu đau một tiếng "ai da", ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu tủi thân nói: "Chúng ta đang ở trong vườn của Lãng viên, ai mà nghe thấy!"
Dư Thanh Yểu nhìn khuôn mặt đã nhăn lại thành một nhúm của Phúc Cát, cảm thấy hơi buồn cười. Phúc An đánh hắn chỉ là cảnh cáo hắn, nói lời nói kia cũng muốn đe dọa hắn chút thôi, ai ngờ, một giọng nói bất ngờ vang lên ở phía trên đầu.
"Bổn hoàng tử nghe thấy rồi nha!"
Mọi người giật thót mình, ngẩng đầu nhìn về phía tường vây, một vị cẩm y tiểu công tử chẳng biết đã ngồi trên đó từ bao giờ, trên đầu đội một cái tiểu kim quan, hai tay chống lên ngói lưu ly, đứng thẳng lên, tạo một dáng đứng thật ngầu như để mọi người chiêm ngưỡng được dáng vẻ của mình.
"Thập hoàng tử! Sao ngài lại ở trong này?"
"Bổn hoàng tử ở nơi này thì làm sao!"
Thập hoàng tử mới tám chín tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm, lại ngồi xuống tường, có vẻ việc trèo lên tường rồi tạo dáng ngầu lúc nãy đã khiến hắn kiệt sức.
Tuy cố tỏ ra hùng hổ là thế, nhưng ai nhìn mà chẳng biết cậu bé đã sắp hao hết sức lực, sắp ngã ra khỏi tường thành, giờ hung dữ cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ, nỏ mạnh hết đà thôi.
Dư Thanh Yểu biết hắn. Hắn là đệ đệ ruột của thất công chúa mấy ngày trước đến náo loạn, đều là Thục phi nương nương sinh ra. Nghe nói Thục phi tính tình điềm tĩnh, không tranh không giành, nên hoàng đế mới đặc biệt ban thưởng chữ "Thục" làm phong hào, không biết sao sinh lại sinh ra hai đứa con đều có tính tình phản nghịch, ngang ngược ương bướng.
"Các ngươi còn nhìn cái gì! Còn không mau mau giúp bổn hoàng tử xuống dưới đi!" Thập hoàng tử còn nhỏ nhưng tính tình thì không nhỏ chút nào, còn cao giọng quát đám người vẫn đang ngơ ngẩn: "Nếu các ngươi còn không mau chóng hỗ trợ, sau khi ta trở về sẽ ngay lập tức nói cho hoàng tổ mẫu, các ngươi ở sau lưng nói bậy về tổ mẫu, để tổ mẫu trừng trị các ngươi!"
Phúc Cát giờ phút này thật sự rất hối hận mới vừa rồi mình nhanh mồm nhanh miệng thế làm gì, còn để vị tiểu tổ trông này nghe được nữa, mắt rưng rưng nhìn Phúc An. Phúc An thở dài, đi qua chỗ thập hoàng tử, ngẩng đầu hỏi: "Lúc này hình như đang là giờ học, điện hạ hẳn phải ở nam thư phòng lên lớp chứ, sao ngài lại xuất hiện ở Lãng viên?"
Lãng viên yên tĩnh, nói khó nghe là hẻo lánh, đi đến cửa ra của hoàng cung còn chưa đến nửa nén nhang, hoàn toàn ngược hướng với nam thư phòng, có lạc đường đi nữa cũng không thể nào lạc đến tận đây được.
Thập hoàng tử Lý Trình dĩ nhiên sẽ không nói là mình trốn học, mạnh miệng: "Việc riêng của bổn hoàng tử còn chưa đến phiên ngươi tò mò."
Bên ngoài Lãng viên truyền đến một số tiếng động, nghe giống như có người đang sốt ruột tìm gì đó, sắp lý luận với cấm quân. Phúc Cát bĩu môi: "Những người đó đang tìm điện hạ chứ gì?"
Để lạc hoàng tử chính là tội chém đầu, đến cả tiểu thái giám không đi theo cũng được huy động vội vàng tìm. Thập hoàng tử không chịu từ bỏ, lại tiếp tục uy hiếp: "Nếu còn không nhanh lên, bổn hoàng tử xảy ra chuyện gì, các ngươi một người cũng đừng mơ sống sót."
Phúc An nghĩ đến tính tình Thập hoàng tử, xưa nay luôn ghi thù, dùng mọi thủ đoạn để khiến kẻ hắn ghét thảm nhất, cũng biết giờ bọn họ không nên đắc tội, chỉ đành hướng mắt về phía Phúc Cát ra hiệu, hai người cùng chuyển mấy cái thùng gỗ rỗng lại, chồng lên nhau rồi bước lên bế thập hoàng tử xuống.
Lý Trình cũng không thèm quan tâm bộ dạng mình cố vào Lãng viên khổ sở thế nào, vừa được đặt xuống đất đã bắt đầu đứng thẳng ưỡn ngực, vuốt thẳng ống tay áo đã nhăn từ bao giờ, nói to: "Rồi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà để bổn hoàng tử phải chịu khổ chờ lâu như vậy.”."
Phúc An hướng hắn cung kính cúi người: "Thập điện hạ vất vả rồi! Nô tài đi chuẩn bị nước trà cho ngài ngay."
“Từ từ! Ngươi muốn đi tìm Tứ ca mật báo chứ gì, đừng mơ!”, Lý Trình nhanh tay ngăn Phúc An lại, nói rồi chỉ vào Dư Thanh yểu: “Để nàng ta đi, nàng ta nhìn có vẻ rất thật thà.”
Dư Thanh Yểu tự nhiên bị nhắc đến vẫn còn đang sửng sốt. Tiểu hoàng tử đã đe dọa nàng: "Chuyện bổn hoàng tử đang ở trong này, tốt nhất là ngươi không hé răng nói với tứ ca nửa lời, nếu không...”
Hắn nắm bàn tay nhỏ chặt lại thành nắm đấm, lắc lắc. Phúc An đang muốn mở miệng nói thêm, Dư Thanh Yểu đã nhẹ đáp: “Không sao, để ta đi.”
Dư Thanh yểu vẫn giữ vẻ mặt thành thật, đi vào trong viện, thẳng hướng Lý Sách mà đi.
“Điện hạ, thập hoàng tử trèo tường vào đây.”
Lý Sách nghe được âm thanh, nâng mắt nhìn, chỉ thấy Dư Thanh Yểu hai tay xách váy, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Không phải nó lại trốn học chứ?"
Dư Thanh Yểu lắc đầu: "Thần thiếp cũng không biết, nhưng mà ngài ấy trèo tường vào Lãng viên như vậy sẽ không mang đến rắc rối cho điện hạ chứ?". Dư Thanh Yểu không để ý thập hoàng tử uy hiếp nàng, chỉ lo lắng Lý Sách gặp rắc rối.
Nàng trông mong nhìn Lý Sách, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. Lý Sách nhướng mi, hơi ngoài ý muốn với biểu hiện lo lắng của nàng.
“Chắc là sẽ có...”
"Hay là chúng ta giao hắn cho cấm quân ngay bây giờ, thập hoàng tử tự trèo vào, Phúc An, Phúc Cát thấy nguy hiểm, sợ hắn ngã bị thương nên mới đỡ hắn, không tính là chúng ta tự ý giấu thập hoàng tử đi, hơn nữa, hắn cũng chẳng cảm kích gì...”
Dư Thanh Yểu càng nói càng cảm thấy hợp lý, nói đến hăng say, quay sang lại thấy Lý Sách chỉ đang im lặng nâng má nhìn nàng. Đôi đồng tử đen nhánh kia giống như một cái ao cổ sâu không thấy đáy, gợn sóng giống như một tấm lưới, trùm lên, dường như có thể nhấn chìm người ta vào trong đó.
Dư Thanh Yểu sợ kế hoạch của mình và Lý Sách trong lúc bàn luận không may lọt ra tiền viện, nên mới hạ thấp người, gần Lý Sách một chút, mà góc độ và khoảng cách này, lúc nàng nhìn hắn, vừa lúc rơi vào cái bẫy dịu dàng trong mắt hắn, khó có thể tự kiềm chế.
"Lo cho ta đến vậy à?"
Lúc nhìn thấy nụ cười, nghe thấy giọng nói phát ra từ hắn kia, dư Thanh yểu cảm thấy như có người dùng cây búa mềm, nhẹ nhàng khõ vào tim nàng.
Trái tim rung động.