Lo lắng đương nhiên là lo lắng, nhưng trong lo lắng nàng vẫn có chút ích kỷ.
Sự an toàn của Tần vương có liên quan đến sự an toàn của nàng và mọi người ở Lãng viên, trước khi nàng thành công rời khỏi Kim Lăng và đến Tuần Châu, không thể biết được biến cố gì đang chờ đợi nàng ở phía trước khiến nàng rất lo lắng.
Bị Lý Sách nhìn chăm chú, Dư Thanh Yểu cảm thấy một tiếng "lo lắng" có chút xấu hổ, một lúc sau, nàng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thiếp lo lắng.”
Mi mắt Lý Sách nhẹ nhàng cụp xuống, “ừm” một tiếng.
Khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Dư Thanh Yểu cảm thấy Lý Sách như vậy thật kỳ lạ, giống như mặt trăng cao cao tại thượng trên trời cũng sẽ nhiễm khói lửa nhân gian.
Hắn cũng sẽ vì một câu nói mà vui vẻ sao?
Thu tâm tư đang bay loạn xạ về, Dư Thanh Yểu thầm nghĩ hiện tại phải giải quyết chuyện của tiểu hoàng tử trước, nàng bèn hỏi lại: “Còn chuyện của Thập hoàng tử thì sao?”
Lý Sách ra hiệu nàng nhìn ra phía sau.
Thì ra Phúc An và Phúc Cát một bên trái một bên phải giống như thần giữ cửa đã mời Thập hoàng tử vào rồi.
Thập hoàng tử vừa nhìn thấy Lý Sách liền chạy đến như con lợn con trong lò mổ, điên cuồng hét lên the thé, Dư Thanh Yểu thực sự lo lắng, nếu như người đi tìm hắn chưa đi xa, rất nhanh thôi bọn họ sẽ nghe thấy.
“Các người gạt người! Gạt người! Tứ ca ta không phải đang lù lù ở kia sao?”
Từ những lời của Thập hoàng tử, Dư Thanh Yểu đoán được ra hai người Phúc An và Phúc Cát đã lừa dối tiểu hoàng tử là Lý Sách không có ở đó, sau đó mới bắt cóc hắn đến chính viện.
Dù sao hoàng tử còn trẻ, kinh nghiệm ít ỏi, dễ bị lừa gạt, nếu không Lãng viên cũng chỉ lớn chừng này, Lý Sách lại là đối tượng bị canh gác nghiêm ngặt sẽ có thể chạy đi đâu?
Khi Lý Trình nhìn kỹ hơn, Dư Thanh Yểu, người đã bước vào trước đó, đang ngang nhiên đứng bên cạnh Lý Sách, tâm hồn hắn lại càng chịu đả kích, la oai oái lên: “Được thật, các người đều gạt ta, các ngươi là một ổ rắn chuột! Các ngươi đều cùng một giuộc!”
Không tệ! Còn xuất khẩu thành văn được.
Hắn đã đem tất cả những gì phu tử dạy gần đây dùng hết rồi.
Lỗ tai của Phúc Cát bị tiếng hét tra tấn, hắn một tay bắt lấy Thập hoàng tử, dùng sức quay đầu sang một bên: “Điện hạ, Thập điện hạ lại lẻn ra ngoài.”
Nghe giọng điệu của Phúc Cát, Thập hoàng tử đã tái phạm nhiều lần rồi, cũng không phải là lần đầu tiên bị hai người họ bắt được.
Lý Trình hợp tác.
Khi bị hai người nhấc bổng lên, hắn điên cuồng quẫy đạp, giống như một con cá đầu to được vớt lên khỏi mặt nước, quẫy đuôi hết sức nhanh nhẹn.
Phúc Cát Phúc An bị cậu vùng vẫy có chút khó giữ vững nên lại đặt cậu xuống đất.
“Sao mà lại chạy đến đây rồi?” Lý Sách không ngạc nhiên cậu sẽ trốn nhưng hắn lại ngạc nhiên vì cậu có thể chạy trốn xa như vậy, trốn đến tận đây.
“Ta thích!”
Tuy rằng biểu hiện của Lý Trình rất kiên định, giống như đang rất lý trí, nhưng Dư Thanh Yểu vẫn chú ý tới chân của tiểu hoàng tử tựa hồ có chút run rẩy.
Dư Thanh Yểu theo bản năng quay đầu lại, bên môi Lý Sách nở nụ cười nhàn nhạt, làn da trắng nõn lạnh lùng dưới bóng tối phảng phất có một tầng ánh sáng, đuôi mắt trang nhã hếch lên trông rất dễ chịu, dịu dàng tao nhã, chính là dáng vẻ cao quý và ôn nhã.
Lý Trình cậy mạnh không được nửa phút, lại vươn cổ rống lên: “Ta là theo đại ca tới đây!”
Dư Thanh Yểu không tự chủ mà run lên, nàng cũng không biết mình có đang bị Lý Sách ở phía sau nhìn hay không, nàng ấy lặng lẽ tránh sang một bên, những ngón tay đan vào nhau ở phía trước cơ thể siết chặt.
“Lý Duệ?” Nụ cười của Lý Sách không hề biến mất, trong mắt lại có thêm một phần suy tư, “Ngươi đi theo hắn làm gì?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi!” Lý Trình mạnh mẽ quay đầu sang một bên, giống như trong tâm không phục.
“Sẽ không nói cho ta hả?” Lý Sách kéo dài phần kết, và giọng điệu cao lên khiến Lý Trình lại bùng cháy.
Tí ta tí tách như pháo nổ nhỏ, cậu nhảy trong tay Phúc An và Phúc Cát: “Ta, ta không có ý định làm điều gì xấu. Vốn dĩ ta chuẩn bị một con sư tử vàng mắt mèo cho
Hoàng tổ mẫu, nhưng đại ca lại khiến Thất tỷ chủ ý, chạy đến Lãng viên lấy đi hoa trà mà hoàng tổ mẫu yêu thích nhất, như vậy không phải là sẽ cướp lấy ánh hào quang của ta sao, sao đại ca không cho ta chủ ý!”
Cậu rất tức giận, vậy nên cậu trốn học đi theo Sở vương đến tận Lãng viên, nghĩ đến tám cây hoa trà kia, cậu tự hỏi không biết có thể lấy gì ở Lãng viên để đổi lấy một chút lợi ích trước mặt Hoàng tổ mẫu.
Chẳng hạn như không phải đi học trong vài ngày.
Cậu thực sự không thích đọc sách.
Dư Thanh Yểu không ngờ rằng đằng sau chuyện này là do Lý Duệ thúc đẩy.
Hắn muốn làm cái gì?
Dư Thanh Yểu không dám nghiên cứu kỹ.
Lại càng không dám nghiên cứu ánh mắt khó có thể bỏ qua phía sau nàng.
Giống như bị một chiếc lông vũ mềm mại quét qua, có chút ớn lạnh lại có chút ngứa ngáy, đại khái là bởi vì Lý Sách đang từ phía sau nhìn nàng, quan sát nàng.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi siết chặt ngón tay hơn, nhất thời cảm thấy áy náy.
“Vậy ta sẽ cho ngươi một chủ ý để ngươi có thể đánh bại Hoa Xương.” Giọng nói của Lý Sách như nước róc rách, trong trẻo dễ chịu, hắn không nói gì với Dư Thanh Yểu mà chỉ tốt tính cho Lý Trình một lời khuyên.
Pháo nhỏ bắt mồi lửa rồi.
Lý Trình kinh hỉ nhưng lại cảnh giác nói: “Thật sao? Huynh thực sự nghĩ cách cho ta? Không phải lừa ta, có phải không?”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Lý Sách cong môi, mười phần thuyết phục nói, “Đệ cũng không có gì đáng để ta lừa.”
Lý Trình cảm thấy tứ ca nói cũng có lý, nhưng hắn nói quá khó nghe rồi, sắc mặt nhất thời kịch liệt thay đổi đủ loại màu sắc trên bảng màu, cuối cùng tiểu hoàng tử nắm chặt nắm đấm, quyết định chịu đựng một chút: “Vậy nói rồi đó, huynh cho ta lời khuyên, ta sẽ không ở trước mặt Hoàng tổ mẫu báo cáo nội tình của huynh!”
Lý Sách lắc đầu: “Không được, nếu đệ đi nói với Hoàng tổ mẫu chuyện đến Lãng viên, tổ mẫu tự nhiên sẽ đoán được ta là người nghĩ ra chủ ý này nên đệ lại sẽ không
được lợi gì rồi.”
Con ngươi của Lý Trình trợn lên xoay tròn, cái miệng nhỏ nhắn giận dữ cắn môi dưới.
Chết tiệt, có vẻ như cậu bị tứ ca nắm đằng chuôi rồi!
“Hơn nữa, đệ không những không được mách lẻo mà còn phải đáp ứng giúp ta làm một chuyện.”
Lý Trình đã lên thuyền giặc lại không nỡ xuống, tức giận nói: “Chuyện gì?”
“Đệ đi nghe ngóng một chút, tìm hiểu Sở vương tại sao lại muốn tới Lãng viên.”
Trái tim của Dư Thanh Yểu đột nhiên đập nhanh trở lại.
Mặc dù nàng không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.
Tuy nhiên, Lý Duệ không nhắm vào Lý Sách thì là nhắm vào nàng ấy.
Nếu là vế sau, chẳng phải sẽ khiến Lý Sách phải suy nghĩ nhiều hơn sao.
Lý Trình không biết nhiều như vậy, vì vậy cậu ngay lập tức đồng ý: “Được! Vậy chuyện này quyết như thế đi!”
Lý Sách để hai người Phúc An buông tay ra.
Lý Trình nóng lòng muốn đi tới, hai huynh đệ âm thầm âm mưu một lúc, sau đó nhìn thấy Lý Trình vẻ mặt vui mừng, ôm quyền chắp tay hành lễ với Lý Sách.
“Hoàng huynh nói rất đúng, thần đệ ở chỗ này cảm tạ huynh!”
Lý Sách nhướng mày, cười nhạt nói: “Phúc An, đưa đệ ý về đi, trễ thế này lớp đều tan học rồi.”
Nhưng Lý Trình nói: “Tứ ca, tại sao huynh không giúp đệ làm nốt một bài tập về nhà nữa!”
Mi tâm Lý Sách hơi nhíu lại trên đôi mắt phượng, nhẹ nhàng ném lại một câu: “Được voi đòi tiên hả?”
Tay nhỏ của Lý Trình lập tức run lên, hoảng sợ chạy tới phía sau Dư Thanh Yểu, nắm lấy ống tay áo của nàng nói: “Đệ muốn nàng, nàng đưa đệ ra ngoài!”
Dư Thanh Yểu cũng muốn hỏi Lý Trình một vài điều, vì vậy nàng đã giúp Lý Sách hạ hỏa tiểu gia hỏa này: “Vậy thần thiếp đưa Thập hoàng tử ra ngoài.”
Hai người đều mang tâm tư, một trước một sau rời khỏi chính viện.
Đi đến hành lang ở tiền viện, Dư Thanh Yểu nhìn thấy Lý Trình vẫn đi bộ như cũ, không khỏi tò mò hỏi: “Thập hoàng tử điện hạ sợ Tần vương sao?”
Lý Trình giống như một con mèo bị giẫm đuôi, run rẩy từ đầu đến chân, sau đó quay đầu hung hăng nói: “Ai nói như vậy? Vớ vẩn! Bản vương không sợ hắn!”
“Đúng vậy, Tần vương điện hạ rõ ràng là người rất ôn hòa, vì sao điện hạ như chuột gặp mèo?”
“Ngươi khịa ta là con chuột?” Lý Trình mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn là biết nắm trọng điểm, tức giận quay đầu nhìn chằm chằm Dư Thanh Yểu, tức giận nói: “Ngươi
cũng xem thường ta đúng không?”
Dư Thanh Yểu liên tục xua tay: “Không không không, thiếp thân làm sao dám khinh thường Thập điện hạ?”
“Còn có mắt ngươi bị làm sao thế? Mắt nào của ngươi nhìn ra hắn ôn nhu? Có phải lúc ngươi đi kiệu vào cửa bị người ta làm đổ, đầu bị đập hỏng rồi sao?”
Dư Thanh Yểu không hiểu: “...?”
Lý Trình vén vạt áo, như thể không còn ngốc, bước nhanh ra ngoài vài bước, sau đó bắt đầu chạy nước kiệu, lẩm bẩm: “Thật đáng thương, trong cung thế mà còn có
người ngu ngốc hơn ta...”
“Hả!”
Dư Thanh Yểu không thể đuổi kịp Lý Trình, trong lòng hối hận không thôi.
Nàng quan tâm cậu vô cớ làm gì, đến chuyện riêng của nàng cũng quên hỏi.
Thấy Dư Thanh Yểu và Lý Trình rời đi, Phúc An mới hỏi: “Thập hoàng tử tính tình đơn thuần, e rằng còn chưa kịp tra ra chuyện gì liền bị Sở vương phát hiện.”
“Bị phát hiện?” Lý Sách đẩy cuốn sách trong tay sang một bên: “Đúng vậy, đứa nhỏ như vậy còn phát hiện ra, Lý Duệ sao mà làm việc vẫn không đáng tin cậy như vậy.”
Nghe thấy giọng điệu của Tần vương không vui, Phúc An nghĩ ra rồi.
Điện hạ nhờ Lý Trình “giúp đỡ” không vì lý do gì khác, chỉ là nhắc nhở Sở vương làm việc gì đừng quá lộ liễu.
Tránh…
Tránh?
Phúc An chợt nhận ra.
Hay là chính là do chuyện xưa của Vương phi và Sở vương ở trong cung?