Tán cây bạch quả trong viện rất lớn, đến nỗi có thể che cả nửa cái bàn, bóng râm bao phủ, chỉ có những chấm sáng nhảy nhót trên bàn và trên mặt đất, tựa như vàng trải khắp nơi.
Lý Sách cất thanh chủy thủ nạm ngọc vào vỏ, để lại trên bàn, Phúc Cát thì đem một cái ghế lót đệm tới, mời Dư Thanh Yểu ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Yểu ngồi cùng Lý Sách vào ban ngày, cũng là lần đầu tiên nàng thấy hắn rảnh rỗi vào buổi sáng.
Nhìn hàng chục thanh gỗ tròn dài gần bằng cánh tay trên bàn, rất khó để có thể đoán ra đây đều là do bàn tay cao quý của Lý Sách làm ra. Nhưng Dư Thanh Yểu thật sự rất ngưỡng mộ hắn, ngay cả vật liệu thô sơ như vậy mà cũng có thể làm ra thành phẩm xinh đẹp đến mức này, mỗi đoạn gỗ đều trơn bóng không tỳ vết, phủ thêm một lớp sơn nữa, chắc chắn không thua kém gì những món hàng thủ công được bày bán giá cao ở ngoài kia.
Ai có thể ngờ rằng chúng chỉ được làm từ mấy cái dây leo.
"Thấy thế nào?" Lý Sách hỏi nàng.
Dư Thanh Yểu gật đầu không ngừng, cười nói: "Thứ điện hạ làm ra tất nhiên là tốt nhất rồi."
Câu trả lời này của nàng rất đúng mực, không có bất kỳ lỗi sai nào, nếu người khác nói ra sẽ chẳng khác gì nịnh hỏi, nhưng vì Dư Thanh Yểu lúc nào cũng mang vẻ mặt chân thành, lời nói ra khiến luôn người nghe thật sự rất thoải mái.
Lý Sách nhướng cằm, ra hiệu Dư Thanh Yểu nhìn về phía mấy cây côn, giọng nói nhẹ nhàng như nói chuyện với trẻ con: “Nàng xem xem thích cái nào nhất.”
Dư Thanh Yểu nhìn theo hướng hắn chỉ, lựa chọn thật cẩn thận, một lúc sau, nàng dùng ngón tay thon dài của mình rút ra một thanh côn gỗ nhỏ, đưa cho Lý Sách xem: "Cái này tốt nhất."
Lý Sách vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Dư Thanh Yểu lại cẩn thận chọn ra thật, hắn hơi sửng sốt, rồi lại thản nhiên như thường chống cằm lên tay. Tay kia lại ngẫu nhiên rút ra một thanh côn gỗ khác, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao nàng thấy thanh này không tốt bằng?"
Dư Thanh Yểu cũng không nghĩ đến chuyện Lý Sách đang làm khó mình, nếu hắn đã muốn biết, tất nhiên nàng sẽ sẵn lòng giải đáp. Nàng lấy côn gỗ trong tay Lý Sách, cầm khoa tay múa chân một chút, đưa ra đáp án: “Thần thiếp thích cái này, cầm thuận tay.”
Nàng cầm thanh gỗ đã chọn lúc đầu lên, ngón trỏ và ngón cái đồng thời xoay tròn trên thanh gỗ, ngón cái có thể chạm đến đầu ngón trỏ, như vậy có thể cầm chắc mà không đánh rơi côn gỗ. Mà thanh côn Lý Sách đưa cho nàng kia lại quá to so với tay nàng, không thể nào cầm chắc, ngón trỏ và ngón cái cố lắm mới đụng đến được.
“Nếu nàng thích thì có thể lấy.” Lý Sách đã phát hiện từ lâu, nàng luôn thích cầm đồ vật gì đó trong tay, nhất là lúc nàng lo lắng hoặc hồi hộp, thể hiện rất rõ ràng. Giống như đem đại hôn của họ khi trước, nàng luôn nắm chặt cán quạt trong tay.
Vậy nên đối với nàng, có thể nắm chặt mới tốt, không thể nắm chặt thì không tốt.
Tính tình và thói quen của nàng vô cùng dễ đoán.
Người bên cạnh hắn không dám nói là hết mực khéo léo, nhưng ít nhất cũng có chút thủ đoạn. Bây giờ tuy Lý Sách cũng không sợ người bên ngoài sẽ tính kế mình, có thể đưa người vào trong này nhưng sẽ rất phiền, hắn không muốn đối phó chút nào, Lãng viên là một nơi yên tĩnh, hắn rất thích nên không muốn bị quấy rầy.
Mà Dư Thanh Yểu đã vào đây một thời gian, thật sự đơn thuần đến bất ngờ.
Dư Thanh Yểu càng nhìn càng hài lòng thanh côn gỗ mình vừa chọn, bất kể chiều dài hay độ dày đều phù hợp với sở thích của nàng, nhưng mà nàng cũng biết đây là đồ do Lý Sách làm ra, nàng không thể cứ tự nhiên mà lấy đi thế được, đã vậy còn chê những cái khác nữa, vội vàng nói: “Chỉ là món đồ giải sầu lúc rảnh rỗi, chất lượng như nào đều dùng cho mục đích này thôi.”
Chỉ sợ Lý Sách còn muốn tiếp tục làm người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp làm việc nặng, Dư Thanh Yểu vơ hết mấy thanh côn gỗ trên bàn, ôm vào ngực, mắt cong cong, cười ngoan ngoãn: "Mấy thanh côn gỗ này cùng với số ở tiền viện nữa chắc là đủ rồi."
Lý Sách nhìn về phía sau, Phúc Cát nhận được lệnh, vội vàng bước lên, ân cần: “Vương phi cứ giao cho nô tài là được, đừng để tay bị thương.”
Phúc Cát và Phúc An hai người trước sau rời đi, Dư Thanh Yểu đang mãi suy nghĩ chuyện của Trương các lão nên không theo kịp, vẫn còn đứng dựa vào cạnh bàn.
"Điện hạ, thần thiếp vừa mới gặp Trương các lão."
"Ừ?" Lý Sách nhướng mi, mặt không có gì khác thường, nhẹ nói: "Hắn là sư phụ của ta."
Dư Thanh Yểu nhìn khuôn mặt vẫn dịu dàng như thường của Lý Sách, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Vừa rồi nàng cứ nghĩ Lý Sách có mâu thuẫn với Trương Dực nên mới cố ý tránh mặt không gặp, bây giờ nhìn vẻ mặt không có gì khác thường của hắn, chắc là do nàng nghĩ nhiều rồi.
“Trương các lão đúng như thần thiếp tưởng tượng, chính trực, liên minh, rất quan tâm điện hạ, cũng nể mặt điện hạ mà hỏi han thần thiếp nhiều thêm...” Dư Thanh Yểu muốn xin Trương các lão giúp đỡ, ngón tay miết mạnh vào hoa văn trạm trổ ở cạnh bàn.
Lý Sách ngay lập tức bắt được ý chính: “Hắn làm khó nàng?”
Dư Thanh Yểu sợ Lý Sách hiểu lầm mình đang mách tội, lắc đầu: "Cũng không có gì, các lão tốt lắm, còn nói ngày mai tặng. . . . tặng một ít sách cho thần thiếp đọc."
Đối với món quà tân hôn người này tặng, Dư Thanh Yểu không nói nên lời. Tặng sách, tặng sách rất tốt, có ai mới gặp nhau lần đầu đã tặng sách cho người ta rồi không?
Tất nhiên rồi, đó là do quan tâm nàng, quan tâm thể diện của nàng thôi. Dư Thanh Yểu tự thấy lý do này độ tin cậy rất cao, ý chí hừng hực nhìn Lý Sách, vũ trang sẵn sàng chiến một trận với Lý Sách, dùng hết trí não của mình biện hộ cho Trương Dực. Lý Sách tự nhận mình là một trong những người hiểu Trương Dực nhất. Vị này vốn là một lão già cố chấp, hơn nữa, lão ta chẳng có thứ gọi là nhiệt tình. Vậy nên nếu nói lão sẽ chủ động tặng sách cho Dư Thanh Yểu, hắn hoàn toàn không tin.
Càng nghĩ càng cảm thấy giống như Dư Thanh Yểu cố tình gặp lão ta. Lý Sách khẽ thở dài, không phát ra tiếng động, ánh mắt nhẹ rơi vào khuôn mặt của Dư Thanh Yểu, nương theo ánh nắng nhìn xuống dưới, hắn có thể nhìn thấy hai hàng lông mi như chiếc quạt nhỏ rủ xuống che đi đôi mắt của nàng, càng làm nổi bật lên vầng trán trắng nõn trông vô cùng sạch sẽ đối diện với ánh nhìn của hắn.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Lý Sách chống khuỷu tay về phía trước, vươn qua bàn, gõ nhẹ lên lông mày của Dư Thanh Yểu, giống như muốn đánh thức cô gái nhỏ vẫn còn đang cố giả ngu lừa gạt mình.
“Ta cũng không lạ gì ông ấy, thầy ta rất khó tính, cũng rất khó đối phó, không dễ ở chung, nhưng nàng không cần để bụng, ông ấy đối với các hoàng tử công chúa khác cũng giống như vậy, không có mấy người có thể lọt vào mắt ông ấy.”
Trương Dực lúc trước không đồng ý làm sư phụ của các hoàng tử cũng có nguyên nhân, một người tài giỏi như ông ta, cậy tài khinh người, không để ai vào mắt cũng là chuyện bình thường, nếu là hoàng tử nào ông ta không hài lòng, dù bị chém đầu ông ta cũng không chịu dạy.
Người này cố chấp vậy đấy, cũng chính bởi sự cố chấp này, rất nhiều người đã nói rồi hắn sẽ phải chịu thiệt vì tính nết bảo thủ cứng ngắc này của mình. Dư Thanh Yểu lấy tay che đi chỗ lông mày vừa bị chọc, giương đôi mắt hạnh tròn xoe, ngơ ngác nhìn Lý Sách như chưa hiểu nổi, rõ ràng sáng nay Lý Sách không ở tiền viện, cũng không ở gần đó, sao nhanh như vậy đã biết rõ mọi chuyện lúc ấy rồi.
Lý Sách vừa thông cảm vừa buồn cười trước vẻ mặt ngờ nghệch của nàng. Nàng cho là ai cũng đơn thuần như nàng sao? Nếu đem nàng thả vào trong cung, không có người nào trông coi, chắc chẳng được bao lâu đã bị ăn đến xương cũng không còn.
“Đừng để ý lời Trương các lão nói quá.” Lý Sách bình tĩnh nhìn nàng, như phải đợi nàng trả lời mới được.
Lúc này Dư Thanh Yểu mới nhận ra, những lời Lý Sách nói nãy giờ là để an ủi nàng. Trương các lão không phải cố ý dạy dỗ nàng, ông ấy chỉ là đang chỉ bảo cho những người ông ấy thấy chưa tốt. Dư Thanh Yểu cũng biết bản thân mình chưa tốt, nhưng Lý Sách chưa bao giờ đòi hỏi ở nàng bất cứ điều gì cả. Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Sách, Dư Thanh Yểu nhẹ nâng khóe môi, cười rộ lên.
Tần Vương điện hạ thật sự là một vị công tử dịu dàng hết mực.