Chương 9: Không gian nhỏ bé manh sủng
Ta vì sao không có thể đột phá Luyện Thể Đệ Tam Trọng!
Diệp Lăng Nguyệt nói nhẹ một câu như cái tát giáng vào mặt Diệp Thanh. Hắn học võ nhiều năm như vậy. Trong nhà trồng vô số Tụ Nguyên Thảo. Nhờ vậy hắn mới có thể đột phá Tứ Trọng.
Đánh chết hắn cũng không tin Diệp Lăng Nguyệt trong thời gian một tháng có thể đột phá tới Luyện Thể Tam Trọng.
Thế nhưng, nàng ta vừa mới đánh ra hai đạo Lôi Ảnh. Đã xảy ra chuyện gì?
“Diệp Thanh, ngươi rõ ràng là đang ghen tị. Lăng Nguyệt học võ không tới một tháng đã có thể đánh ra hai đạo Lôi Ảnh. So với ngươi dùng tiền để Luyện Thể đệ tứ trọng, nàng chính là thiên tài.” Diệp Ngân Sương đã sớm đã nhìn ra hận ý của Diệp Thanh.
Không phải do Tứ thúc khai phá được nhiều khoáng thạch, có thể kiếm được nhiều tiền, và vừa rồi nếu không phải Lăng Nguyệt phản ứng nhanh, nàng đã bị Diệp Thanh đả thương.
“Nàng là một phế vật, có bản lãnh tới so tài với ta.” Diệp Thanh gân cổ, tay giơ quả đấm liền muốn đánh Diệp Lăng Nguyệt.
Hai đạo Lôi Ảnh thì thế nào? Hắn hôm nay là Luyện Thể Tứ Trọng, chẳng lẽ không đánh nổi Luyện Thể Tam Trọng?
“Làm cái gì đấy? Có còn phép tắc hay không? Dám ở trong võ đường gây chuyện?”
Giáo đầu võ đường đi tới, thấy Lăng Nguyệt cùng Diệp Thanh như sắp lao vào nhau vội vàng ngăn lại.
“Nếu thích đánh nhau như vậy, có bản lĩnh hãy so tài ở Tộc tỷ thí. Dám ở đây ồn ào, phạt mỗi người các ngươi luyện một canh giờ.” Giáo đầu trừng mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Thanh và Diệp Ngân Sương.
Mấy người thiếu gia tiểu thưnày sau này đều là nhân vật trụ cột Diệp gia, giáo đầu cũng không làm gì được họ.
Lời nói của Giáo đầu, người nói thì vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý.
Nhất là Diệp Thanh. Trong lòng hắn biết rõ, ở võ đường không thể hạ thủ với Diệp Lăng Nguyệt. Trên dưới võ đường, lại có tiểu nha đầu Diệp Ngân Sương đi theo, có thể công khai giáo huấn Diệp Lăng Nguyệt, cũng chỉ ở Tộc tỷ thí.
Ở Tộc tỷ thí, có thể làm nhục Diệp Lăng Nguyệt tiểu tiện chủng kia thật tốt. Để cho hai mẹ con kia làm mất sạch mặt mũi Diệp gia. Đó mới làm cho hắn hả lòng hả dạ.
Sau khi tan học ở Võ Đường, Diệp Thanh chặn Diệp Lăng Nguyệt lại.
“Diệp Lăng Nguyệt, nếu có bản lĩnh, chúng ta hãy tỷ thí ở Tộc tỷ thí để xem ai lợi hại hơn. Nhưng ta nhìn thực lực của ngươi, đến đó cũng chỉ tự làm bản thân mất mặt mà thôi.” Diệp Thanh khiêu khích.
Diệp Ngân Sương nghe thế liền nổi lên một trận tức giận.
Diệp Lăng Nguyệt mặc dù mới vừa may mắn bức lui Diệp Thanh, nhưng dù sao Diệp Thanh cũng là Luyện Thể Tứ Trọng.
Diệp Lăng Nguyệt nếu thật là chân ướt chân ráo, tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Thanh.
“So thì so, thua thì như thế nào?” Diệp Lăng Nguyệt tận lực coi thường phản ứng Diệp Ngân Sương, hỏi ngược lại.
“Nếu ngươi thua, ngươi làm chó bò ba vòng, vừa bò vừa nói: Diệp Lăng Nguyệt là tạp chủng, hai mẹ con ta đều là tiện nhân Diệp gia.” Diệp Thanh dứt lời, người bên cạnh hắn cười lớn.
“Nhưng nếu là ta thắng thì làm sao?” trên mặt Diệp Lăng Nguyệt nổi lên một trận sóng gió.
“Ngươi mà thắng, heo mẹ cũng có thể trèo cây. Tùy ý ngươi ra điều kiện.” Diệp Thanh cười khinh bỉ.
” Tốt. Nếu đã như vậy, chúng ta mời biểu tỷ làm chứng.” Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Thanh lúc này vỗ tay thề. Hai người ước định sau một tháng bên trên Tộc tỷ thí, phân cao thấp.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Thanh quyết định đánh cược, Diệp Ngân Sương lo lắng.
“Lăng Nguyệt, ngươi thật bồng bột quá đi. Thời gian chỉ có một tháng, ngươi làm sao có thể đuổi kịp Diệp Thanh kia? Huống chi Tộc tỷ thí cao thủ không ít, ngươi lại là lần đầu tiên tham gia, Diệp Thanh là cố ý muốn làm nhục hai mẹ con các ngươi.” Diệp Ngân Sương gấp đến độ mặt đỏ tía tai, phản chiếu cả người nàng nhìn càng đen hơn.
“Ngân Sương, ngươi không cần lo lắng, trong lòng ta đã liệu.” Diệp Lăng Nguyệt an ủi Diệp Ngân Sương.
Diệp Lăng Nguyệt không phải người liều lĩnh. Nàng dám cùng Diệp Thanh Luyện Thể Tứ Trọng khiêu chiến trong lòng nàng cũng đã chắc chắn.
Hôm nay nàng sử dụng Băng Lôi Quyền cũng cất đi mấy phần, chỉ đánh ra hai đạo Lôi Thiểm.
Nàng tin rằng, nếu đánh ra bốn đạo Lôi Thiểm, cho dù là Diệp Thanh Luyện Thể Đệ Tứ Trọng cũng có thể ngang ngửa.
Sau khi về Bắc Trang, Diệp Lăng Nguyệt cũng không đem chuyện mình cùng Diệp Thanh đánh cược nói cho mẫu thân biết. Nàng ở một chỗ, hồi tưởng lại lúc cùng Diệp Thanh giao thủ.
So với nửa tháng trước, thực lực của Diệp Thanh thực sự tiến bộ rất nhiều.
Trong Luyện Thể Cửu Trọng, mỗi tam trọng là một ranh giới. Luyện đến tam trọng: trọng điểm Luyện Bì, da thịt cứng như đá, da đỏ như đồng, có thể chống đỡ một loại quyền cước.
Luyện đến Lục Trọng: Luyện Cốt (xương) cứng như thiếc (sắt). Tới Lục Trọng, có thể tay không vật lộn dã thú.
Luyện đến Cửu Trọng: Luyện Tạng Phủ (nội tạng cơ quan người như tim, gan, phổi...) cứng như kim loại. Vũ khí thông thường khó có thể làm bị thương.
Diệp Lăng Nguyệt thắng phải đột phá Luyện Thể Tứ Trọng. Nói thì dễ. Muốn đột phá Luyện Thể Đệ Tứ Trọng, sau mỗi lần đột phá Nhất Trọng cũng tốn khá nhiều thời gian.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng cảm khái, quyết định vào “Hồng Mông Thiên” đào một ít Tụ Nguyên Thảo.
Vừa vào “Hồng Mông Thiên, ” Diệp Lăng Nguyệt ngẩn người.
Vốn cho là đến đúng nơi Tụ Nguyên Thảo sinh trưởng thì ngã trái ngã phải, làm đầu nàng đau nhức nhối.
Chợt phát hiện, trong bụi cỏ có một vật nhỏ lông trắng muốt.
Vật nhỏ kia không phát hiện ra có khách không mời Diệp Lăng Nguyệt đến, nó chổng mông chuyên tâm dùng móng vuốt nhỏ đào đất. Dưới chân nó là một gốc Tụ Nguyên Thảo niên đại mười năm.
Hồng Mông Thiên còn có động vật?
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc, cẩn thận đi lên phía trước, ý định phải bắt được tiểu gia hỏa kia. Vậy mà chưa đến gần, Tiểu Bạch cầu thoát một cái chạy mất.
Diệp Lăng Nguyệt cũng nhìn rõ bộ dáng của tiểu gia hỏa kia.
Tốt, thật là khả ái!
Đó là một con hồ ly nhỏ màu trắng... chỉ lớn bằng một chén trà. Cả người trên dưới tròn vo, tay ngắn chân ngắn, trắng nõn, trên lông còn dính chút sương sớm. Một đôi mắt lam to, đen bóng phát sáng trên chóp mũi còn dính bùn.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt, trong mắt ngọc bích của tiểu hồ ly thoáng qua tia hoảng hốt.
“Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại ở nơi này?”
Diệp Lăng Nguyệt tiến tới mấy bước, tiểu tử kia trong lòng phòng bị rất cao liền quay đầu trốn vào trong sương trắng. Tốc độ của nó quá nhanh. So với Diệp Hoàng Ngọc còn nhanh hơn rất nhiều.
“Ôiii, không thấy. Nó đã giấu mình trong sương trắng.”
Trong làn sương Diệp Lăng Nguyệt tạm thời không có cách nào xuyên qua chỉ có thể hậm hực..
Nhìn lại những gốc Tụ Nguyên Thảo lộn xộn kia, Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày nhăn nhó, sau đó liền đi ra.
Qua mấy giờ, Hồng Mông Thiên khôi phục lại bình thường.
Trong sương trắng, con cáo nhỏ xác nhận vài lần Diệp Lăng Nguyệt không có ở đây mới thò cái chân ngắn bò ra ngoài.
Tụ Nguyên Thảo trong đất đã bị đào sạch. Phải sau một ngày mới có thể dài ra.
Tiểu hồ ly cau mũi nhăn mặt, có chút căm tức kêu một tiếng.
Nó bỗng ngửi được một mùi thơm. Đầu nhỏ nhìn quanh bốn phía, liếc thấy một chén sữa dê thơm ngát để trên đất.
Hơi nghi hoặc một chút, tiểu hồ ly dừng lại bên cạnh chén sữa dê một hồi, dùng cái mũi ngửi ngửi, sau đó dùng móng vuốt nhỏ đẩy sữa dê vào trong làn sương trắng.