Chương 8: Cơ sở võ học
Luyện Thể Nhất Trọng đến Luyện Thể Nhị Trọng, trong ba ngày!
Luyện Thể Nhị Trọng đến Luyện Thể Tam Trọng, trong mười lăm ngày!
Tốc độ đột phá của Diệp Lăng Nguyệt thật kinh người. Ở Diệp gia tuyệt đốt có một không hai.
Cho dù là đệ nhất thiên tài của Diệp gia Diệp Hoàng Ngọc nếu biết con gái đột phá nhanh như vậy cũng phải sững sờ.
Trên phương diện nữ nhi luyện võ đây thật là thiên phú dị bẩm. Diệp Hoàng Ngọc cũng chỉ có thể trả lời chính mình như vậy.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đột phá Luyện Thể Tam Trọng, theo lời hứa trước đây Diệp Hoàng Ngọc nhất định phải truyền thụ cơ sở võ học Diệp gia cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Đại Hạ võ học chia làm Cửu Lưu, hôm nay ta truyền thụ cho ngươi là Băng Lôi Quyền, là một loại Cửu Lưu võ học, cũng là quyền pháp độc tôn Thái Tổ Diệp gia ta chế ra. Bộ quyền pháp này như lôi như địa, nhanh như chớp. Luyện đến trình độ cao nhất có thể phát ra tia sáng màu xanh da trời được gọi là Thiểm Lôi ánh sáng, có thể băng thạch đoạn ngọc. Vì vậy được đặt tên Băng Lôi Quyền.”
Diệp Hoàng Ngọc trong lòng sớm đã biết nữ nhi của mình muốn học quyền pháp này. Nhưng Diệp gia quy định, chỉ có đạt tới Luyện Thể Tam Trọng mới có thể học. Diệp Hoàng Ngọc dựa vào đó mới có thể kéo dài tới ngày hôm nay.
Cửu Lưu võ học đối với Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua chỉ là luyện tập. Cũng không thèm để ý cấp bậc. Nàng chỉ biết rằng, ngày đó khi nàng và Diệp Thanh lúc đối chiến, quyền pháp hắn sử dụng chính là Băng Lôi Quyền. Công lực của Diệp Lăng Nguyệt lúc ấy chỉ có thể phát ra hai đạo lam quang. Trong khi lúc đó Diệp Thanh luyện Băng Lôi Quyền còn không thuần thục.
“Ta đánh trước một lần Băng Lôi Quyền, con hãy nhìn cho rõ toàn bộ chiêu thức.”
Diệp Hoàng Ngọc vừa dứt lời, phất ống tay áo một cái, phần lưng hơi cong, dưới chân đạp một bộ một bước.
Mắt Diệp Lăng Nguyệt trợn to không hề chớp, nhìn chằm chằm mẫu thân.
Đến quyền pháp cuối cùng - Lục đạo Lôi Ảnh, chiêu thứ nhanh như gió, ngay cả không khí cũng trong nháy mắt cũng trở nên loãng hẳn.
Diệp Hoàng Ngọc tốc độ quá nhanh. Sau khi kết thúc bộ quyền pháp, Diệp Lăng Nguyệt chỉ nhớ được một nửa.
Diệp Hoàng Ngọc kiên nhẫn đánh lại một lần nữa. Lần này Diệp Lăng Nguyệt cuối cùng cũng nhớ trọn bộ quyền pháp.
“Băng Lôi Quyền tuy chỉ là Cửu Lưu võ học. Nhưng nếu có thể tạo được Lục đạo Lôi Ảnh tạo thành Băng Lôi chi thế, đủ để phá một tảng đá lớn. Ngươi mới bắt đầu học, chỉ cần có thể đem quyền pháp nhớ hết đã là rất tốt rồi.” Diệp Hoàng Ngọc vừa thu lại quyền cước vừa nói.
Diệp Lăng Nguyệt không nói, dưới chân hoạt động, đôi mắt lấp lánh, chậm rãi dựa theo quyền pháp vừa rồi của Diệp Hoàng Ngọc đánh một lần. Đến cuối cùng chỉ nghe “bá” một tiếng, từ quyền của nàng phát ra một ánh sáng xanh.
Đạo Lam Ảnh chỉ duy trì chớp mắt, nhưng đúng là Băng Lôi Quyền Lam Ảnh.
“Chỉ có một đạo.” Diệp Lăng Nguyệt chép miệng rất không hài lòng.
Ngay cả Diệp Thanh kia có thể đánh ra hai đạo Lôi Ảnh. Nàng lại chỉ có thể đánh ra một đạo.
Diệp Hoàng Ngọc cười lớn.
Lần đầu luyện Băng Lôi Quyền đã đánh ra một tia sét. Từ sau khi nữ nhi biến hóa thông minh, nàng đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Giục tốc thì bất đạt. Ngươi luyện tập nhiều lần ắt sẽ tự đánh ra nhiều Lôi Quang.” Diệp Hoàng Ngọc nói.
Cứ như vậy hai mẹ con một người luyện, một người chỉ điểm. Không để ý trời đã tối từ lúc nào.
Cho đến khi tối muộn, thoáng chốc đã luyện tới đạo Lôi Quang thứ hai, hai mẹ con mới vào nhà.
Cách đó không xa, Diệp Cô nhìn hai mẹ con, sắc mặt thâm trầm.
Chân trời vừa sáng.
Trong nắng mai chỉ nghe một trận Quyền Phong lẫm liệt. Bốn đạo Lôi Ảnh màu xanh da trời xuất hiện đánh vào một gốc cây. Trên thân cây hiện ra một mảng cháy đen.
“Rốt cuộc đã đánh ra bốn đạo Lôi Ảnh. Nhưng để đánh ra được Lục đạo Lôi Ảnh còn khoảng cách không nhỏ.” Diệp Lăng Nguyệt xoa mồ hôi trán.
Trải qua nhiều ngày luyện tập Băng Lôi Quyền, nàng cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Sau khi trời sáng, Diệp Ngân Sương lại như bình thường đến tìm Diệp Lăng Nguyệt cùng tới Võ Đường.
“Lăng Nguyệt, da thịt ngươi thật tốt. Hai ta cùng luyện võ dưới nắng, ngươi tại sao không một chút rám đen?” Diệp Ngân Sương nhìn Diệp Lăng Nguyệt càng ngày càng bộ dáng thủy linh không ngừng hâm mộ.
Ngân Sương năm nay 15 tuổi. Nữ tử đến tuổi này sẽ càng ngày càng trở nên xinh đẹp.
Nàng ngũ quan dáng dấp không tệ. Nhưng từ nhỏ đã ở võ đường luyện võ dưới ánh nắng mặt trời, da thịt càng ngày càng đen. Vì thế nàng bị không ít huynh đệ tỷ muội Diệp gia cười nhạo.
“Thường ngày ta đều dùng loại dược thảo dịch này tắm. Có lẽ là do dược thảo. Nếu ngươi muốn, có thể lấy một chút về thử.” Diệp Lăng Nguyệt cười một tiếng. Diệp Ngân Sương đối với chính mình rất tốt. Đưa nàng một chai Tụ Nguyên Dịch cũng không có gì.
Diệp Ngân Sương cười híp mắt nhận lấy.
Hai người vừa đến Võ Đường đã thấy Diệp Thanh mang theo mấy người chặn ở cửa.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đến Võ Đường?”
Diệp Thanh bị Diệp Hoàng Ngọc đánh, bị gãy hai cánh tay đã ở nhà dưỡng thương nửa tháng. Vừa khá hơn một chút việc đầu tiên khi trở lại Võ Đường, hắn chính là muốn tìm Diệp Lăng Nguyệt tính sổ.
“Lăng Nguyệt muội muội là nữ nhi của cô cô, nàng cũng là họ Diệp, làm sao lại không thể tới Võ Đường.” Diệp Ngân Sương chống hông, bày ra tư thế chửi bóng chửi gió.
“Nàng ta không phải người của Diệp gia. Chẳng qua chỉ là tiểu nghiệt chủng bị Hồng phủ đuổi đi.” Diệp Thanh cười ha ha nói.
“Hay cho ngươi Diệp Thanh.” Diệp Ngân Sương sớm đã coi Lăng Nguyệt là bạn tốt. Nàng là người trượng nghĩa. Nghe những lời nói của Diệp Thanh nhất thời nổi trận lôi đình liền xông tới.
Chỉ thấy nàng bên ngoài thân giống như dính vào một tầng màu đồng ánh sáng, chính là dấu hiệu Luyện Thể Tam Trọng.
Diệp Thanh cũng không chút hoang mang. Hắn cười lạnh hai tiếng, lắc người một cái, trên lưng phát ra tiếng xương cốt mở rộng, một đôi cánh tay như thiết côn xuất hiện hướng đến Ngân Sương đập tới.
Giơ lên hai cánh tay sắt, thẳng thắn cương nghị, đây là Luyện Thể Tứ Trọng.
Khó trách Diệp Thanh không sợ gì. Hắn nửa tháng này dưỡng thương được Diệp Hoàng Thành cho dùng không ít linh dược. Hắn trong họa có phúc. Thoáng cái từ Luyện Thể Tam Trọng đột phá đến Luyện Thể Tứ Trọng.
“Luyện Thể Tứ Trọng!”
Thực lực của Diệp Thanh đã hơn Diệp Ngân Sương một cái đầu.
Diệp Ngân Sương trong lòng biết không ổn. Hiện tại muốn lui nhưng không kịp nữa rồi.
Ngay khi Diệp Thanh giơ lên hai cánh tay đập về phía Ngân Sương, hai đạo Lam Ảnh vượt qua Ngân Sương, quét về phía Diệp Thanh.
“Băng Lôi Quyền.”
Hai đạo Lam Ảnh giống như Lôi Thiểm hiện lên, tạo thành một nguồn sức mạnh, cánh tay Diệp Thanh tê rần lui về phía sau một bước dài.
Diệp Thanh vốn nghĩ là tình thế thật tốt, lại đột nhiên sinh biến. Tất cả mọi người đều thất kinh, đồng loạt nhìn về phía Lam Ảnh xuất hiện.
Hắn định thần nhìn lại. Người ra quyền là Diệp Lăng Nguyệt.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi dám học trộm võ học Diệp gia, ta đây sẽ nói cho gia gia biết.” Da thịt trên cánh tay Diệp Thanh đã bị Băng Lôi Quyền đốt cháy.
Nhưng hắn không những không giận mà còn lấy làm mừng. Quy định Diệp gia là phải đạt tới Luyện Thể Tam Trọng mới có thể tu luyện cơ sở võ học. Diệp Lăng Nguyệt vào Võ Đường không quá một tháng, nàng đã học Luyện Thể Nhất Trọng, biết sử dụng Băng Lôi Quyền. Không cần phải nói, nhất định là Diệp Hoàng Ngọc lén truyền thụ cho nàng.
Giỏi một cái Diệp Hoàng Ngọc. Hận lần trước còn chưa tính toán rõ ràng. Lần này lại không làm theo gia quy.
Lần này, hắn nhất định phải đem mẹ con phế vật đuổi ra khỏi Diệp gia.
“Diệp Thanh, ngươi ngoại trừ báo cho gia gia và cha ngươi thì còn có thể làm gì nữa? Băng Lôi Quyền là nương ta quang minh chính đại truyền thụ cho ta, không vi phạm gia quy.” Diệp Lăng Nguyệt nghiêm nghị nói.
“Ngươi nói láo, trừ phi ngươi đột phá Luyện Thể Tam Trọng, nếu không ngươi không thể nào học Băng Lôi Quyền.” Diệp Thanh nổi nóng.
“Ngươi có thể đột phá Luyện Thể Tứ Trọng, ta vì sao không có thể đột phá Luyện Thể Tam Trọng.” Diệp Lăng Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, nhìn Diệp Thanh như nhìn một tên ngốc.