Chương 7: Bán linh thảo

Chương 7: Bán linh thảo

Phía trước có tiệm bán thuốc lớn nhất trấn.

Trước tiên Diệp Lăng Nguyệt ghé vào tiệm tạp hóa mua nón lá đội lên. Sau đó ghé vào tiệm dược liệu.

Bên trong tiệm dược liệu bán đủ loại dược thảo, bày la liệt, giá cả tự nhiên cũng rất cao.

Cửa vào xuất hiện người đội nón lá mang dáng vẻ thần thần bí bí.

“Ta muốn bán Tụ Nguyên Thảo.”

Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước hạ thấp giọng, mục đích không muốn người đối diện đoán ra tuổi của mình.

Tụ Nguyên Thảo có thể hội tụ thiên địa nguyên khí, đối với võ giả Luyện Thể tam trọng rất có lợi.

Trong nhà của một số ít gia đình giàu có ở Thu Phong trấn cũng sẽ trồng vài bụi cây Tụ Nguyên Thảo.

Diệp Lăng Nguyệt lấy ra ước chừng có hơn mười bụi Tụ Nguyên Thảo. Mỗi một bụi cây đều là nàng vừa hái trước khi ra cửa.

“Nơi này không thu mua dược thảo không rõ nguồn gốc.”

Tên tiểu nhị cũng không thèm nhìn tới Tụ Nguyên Thảo, cục cằn đáp lại..

Diệp Lăng Nguyệt cũng nhìn ra vẻ mặt khinh thường của hắn, nàng mới không bán Tụ Nguyên Thảo cho người không biết hàng.

“Khách nhân, xin dừng bước.”

Chưởng quỹ tiệm dược liệu đi tới, cầm Tụ Nguyên Thảo của Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ một lần.

Nhánh cao, phiến lá rậm, trên lá một con sâu cũng không có.

Chưởng quỹ càng xem càng kinh ngạc. Tiểu nhị đáng chết, thiếu chút nữa đã để cho một khách quý bỏ đi rồi.

Chưởng quỹ tiệm dược liệu là người có mắt nhìn. Sao lại không nhìn ra những thứ này không đơn giản là Tụ Nguyên Thảo.

Tụ Nguyên Thảo mà Diệp Lăng Nguyệt lấy ra từ Hồng Mông Thiên, kém nhất cũng có ba năm tuổi. Có mấy bụi thậm chí đã được năm năm.

Chưởng quỹ ở Thu Phong trấn mở tiệm dược liệu đã vài chục năm, cũng là một người lão luyện. Hắn âm thầm quan sát Diệp Lăng Nguyệt, thấy nàng mang nón lá, biết đối phương có tâm giấu giếm thân phận, cũng không hỏi nhiều.

“Cô nương, vừa rồi có sự mạo phạm, xin cô nương thứ lỗi. Những bụi Tụ Nguyên Thảo này chúng ta muốn mua. Ba năm tuổi một trăm đồng một gốc. Năm năm tuổi hai trăm đồng một gốc. Mười năm tuổi năm trăm đồng. Mười lăm năm tuổi trở lên 800 đồng. Sau này cô nương nếu có Tụ Nguyên Thảo, tất cả đều theo giá này thu mua. Niên đại (năm,tuổi thọ) càng cao, giá càng cao.”

Chưởng quỹ mặt đầy khẩn thiết.

Tính toán một lúc, một nhóm Tụ Nguyên Thảo này có thể bán ra mấy ngàn đồng tiền, đổi thành ngân lượng so với lương tháng ở Bắc Trang quả là hơn rất nhiều.

Sau khi nhận ngân lượng, Diệp Lăng Nguyệt vui vẻ một trận trong lòng. Tụ Nguyên Thảo trong không gian cách mỗi mấy ngày có thể dài ra một đoạn nhỏ. Trừ đi tinh luyện, qua một tháng, có thể bán ra trên trăm bụi Tụ Nguyên Thảo. Đây quả thật là một vốn bốn lời.

“Chưởng quỹ, ta còn muốn hỏi ngươi một chuyện. Trong cửa hàng các ngươi có bán đan dược ngũ phẩm?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi.

“Đan dược ngũ phẩm? Cô nương, ngươi thật thích nói giỡn, chúng ta là địa phương nhỏ, lấy đâu ra đan dược ngũ phẩm. Loại đan dược này huyện thành cũng khó có mà bán ra. Một viên phải vạn lượng hoàng kim.” Chưởng quỹ lắc đầu.

Vạn lượng hoàng kim?

Một lượng hoàng kim là mười lượng bạc trắng, một lượng ngân tương đương với một ngàn đồng tiền. Phải bán bao nhiêu bụi Tụ Nguyên Thảo đây? Diệp Lăng Nguyệt không khỏi tặc lưỡi.

Theo Diệp Lăng Nguyệt biết, Diệp gia cả năm thu nhập cũng không quá vạn lượng hoàng kim. Hơn nữa từ Thu Phong trấn đến huyện thành đường xá xa xôi, Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể là tạm thời buông ý nghĩ mua đan dược ngũ phẩm, rời tiệm bán thuốc.

“Chưởng quỹ, không phải là Tụ Nguyên Thảo mà, sao có thể bán được giá cao như vậy?” Tiểu nhị không nhịn được hỏi.

“Tiểu tử chết tiệt, ngươi thì biết cái gì, ”

Chưởng quỹ gõ một cái trên đầu tiểu nhị.

“Bình thường Tụ Nguyên Thảo chỉ có thể dùng để trồng ở sân nhà. Ba năm trở lên Tụ Nguyên Thảo có thể hợp hóa. Một khi đưa đến tay những người trong huyện, luyện thành nhất phẩm linh dịch, thậm chí là linh đan, vậy thì giá phải hơn gấp mấy chục lần.”

Chưởng quỹ Tiệm dược liệu vội vàng sai người đem Tụ Nguyên Thảo đưa về huyện thành.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi nhận bạc thì đi loanh quanh trong chợ, muốn mua chút hạt giống thảo dược, đáng tiếc không có thu hoạch.

Trở lại Bắc Trang, Diệp Lăng Nguyệt để cho Lưu mụ chuẩn bị một thùng nước nóng.

Nàng ở Võ Đường lúc ra một thân mồ hôi. Lúc cởi quần áo, Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một cái bình, bên trong chứa Tụ Nguyên Dịch.

Tụ Nguyên Thảo thu thập nguyên khí trong thiên địa. Sau khi tinh luyện Tụ Nguyên Dịch có thể trực tiếp dùng để tu luyện thân thể.

Chất lỏng màu xanh biếc nhỏ vào thùng nước tắm tản ra một mùi thơm đặc trưng. Trên mặt nước tạo ra từng mảnh màu xanh lá cây. Diệp Lăng Nguyệt ngâm người trong đó, nhắm mắt lại.

Viên đan dược trong cơ thể nàng đã tiêu hao không ít. Tụ Nguyên Dịch sau khi tu luyện có thể trợ giúp thân thể nàng hấp thụ nguyên khí thiên địa tốt hơn.

Chất lỏng màu xanh biếc chứa vô số nguyên khí không nhìn thấy hướng về thân thể Diệp Lăng Nguyệt.

Xương cốt cùng bắp thịt phát ra thanh âm vui thích. Trong cơ thể rõ ràng cũng thoáng mấy phần rắn chắc.

Cho đến khi hấp thụ toàn bộ Tụ Nguyên Dịch, Diệp Lăng Nguyệt mới đứng dậy.

Thời gian nửa tháng thoáng cái đã qua. Trong mấy ngày này, Diệp Lăng Nguyệt từ đầu đến cuối giữ vững tu luyện. Mỗi lần tập luyện xong, sẽ dùng Tụ Nguyên Dịch tắm rửa.

Trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, thân thể nàng phát sinh biến hóa kinh người. Thân thể vốn gầy yếu mà giờ như cây liễu ngày xuân nảy mầm, cao và gầy rất nhiều.

Da thịt cũng tựa như lòng trắng trứng gà, óng ánh trong suốt. So với tiểu ngốc nữ bị người ta bắt nạt trước đây tưởng như hai người.

Một ngày nọ, Diệp Lăng Nguyệt như thường ngày, dùng Tụ Nguyên Dịch tắm rửa.

Trải qua nửa tháng, Diệp Lăng Nguyệt mỗi lần sử dụng Tụ Nguyên Dịch cũng nhiều hơn trước. Mấy ngày gần đây, mỗi lần nàng phải dùng đến một chai Tụ Nguyên Dịch.

Thật là hao phí quá đi.

Chuyện tốt là, nguyên lực của Diệp Lăng Nguyệt tăng rất nhanh.

Chuyện không hay là tụ nguyên thảo trong Hồng Mông Thiên sắp không đủ dùng. Càng không nói đến cầm ra tiệm dược liệu để bán.

Đau lòng quá nên đem một bình Tụ Nguyên Dịch rót vào thùng nước tắm, Diệp Lăng Nguyệt nhắm mắt.

Tụ Nguyên Dịch tiến vào trong người nàng, bên trong đan điền, giống như cây đuốc đang bùng cháy.

Lửa cháy đến đan điền, tràn ra toàn thân. Chợt Diệp Lăng Nguyệt mở mắt.

“Luyện Thể Đệ Tam Trọng!” Diệp Lăng Nguyệt nhảy lên một cái, tròng mắt đen chớp động vẻ hưng phấn, nàng lại đột phá.