Chương 6: Tiến vào võ đường

Chương 6: Tiến vào võ đường

Diệp Lăng Nguyệt lần này đối chất, dính líu không nhỏ, Diệp Cô gia chủ nổi giận, hắn hạ lệnh đem cha con Vương Quý đuổi ra khỏi Diệp gia.

Về phần cha con Diệp Hoàng Thành, bởi vì dạy dỗ không nghiêm, bị phạt hai mươi trượng. Diệp Thanh bế môn hơn một tháng. Chuyện bàn tay Diệp Thanh cũng sẽ không giải quyết.

Trừng phạt như vậy, trong mắt mẹ con Diệp Hoàng Ngọc là hiển nhiên. Sấm to mưa nhỏ căn bản không đủ vốn.

Diệp Hoàng Ngọc sầm mặt lại, liền muốn mang Diệp Lăng Nguyệt rời đi.

“Đứng lại.” Diệp Cô trầm giọng gọi Diệp Hoàng Ngọc lại.

Diệp Cô bước đi thong thả đến trước người hai mẹ con, mặt vẫn nghiêm khắc, đáy mắt khẽ động do dự mấy phần.

Diệp Lăng Nguyệt túm túm tay mẫu thân, nàng có thể nhận ra được, ngoại công bình thường tùy tiện nói năng gay gắt nhưng tấm lòng như đậu hũ.

“Lăng Nguyệt đã mười ba tuổi, ngày mai bắt đầu học võ tại Võ Đường gia tộc.” Diệp Cô lướt mắt qua Diệp Lăng Nguyệt.

Trong từ đường, cha con Diệp Thanh sửng sốt.

Những lời này của Diệp Cô là nói cho mọi người nghe, đến Võ Đường học võ, có nghĩa gia chủ Diệp gia đã thừa nhận thân phận Diệp Lăng Nguyệt. Từ nay về sau, nàng chính là một phần Diệp gia.

Trong Từ Đường ồn ào một trận, toàn bộ trên dưới Diệp gia đều biết Diệp Lăng Nguyệt không còn là ngốc nữ.

Lương tháng của Bắc Trang cũng được khôi phục, mẹ con chủ tớ Diệp Lăng Nguyệt ba người coi như là tốt hơn nhiều chút.

Diệp Hoàng Ngọc cũng là nữ nhân Diệp gia, giờ cũng cải thiện lại quan hệ trong tộc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Ngân Sương biểu tỷ Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện ở bên ngoài Bắc Trang.

“Lăng Nguyệt muội muội, gia gia bảo ta dẫn ngươi đi Võ Đường.”

Diệp Ngân Sương là nữ nhi của Nhị Bá Diệp Lăng Nguyệt. So với Diệp Lăng Nguyệt lớn hơn một tuổi. Nàng da thịt hồng hào, mắt mũi tròn trịa, gương mặt đầy phúc khí.

Ngân Sương mang theo Lăng Nguyệt rời khỏi Diệp gia.

Diệp Ngân Sương đối với Diệp Lăng Nguyệt cũng rất tò mò. Nàng chỉ nghe người lớn nói qua, nữ nhi của Tam cô cô là một tiểu ngốc nữ, mấy ngày trước đột nhiên biến hóa cơ trí (trở nên thông minh).

Hôm nay gặp mặt, vóc người Diệp Lăng Nguyệt rất đẹp, đối với người cũng rất thân thiện, Diệp Ngân Sương vừa nhìn một cái đã thích. Hai người tuổi tác xấp xỉ, nói chuyện ăn ý.

Võ Đường Diệp gia nằm ở Thu Phong trấn. Từ một mảnh đất nhỏ rộng rãi cùng mấy gian nhà ngói tạo thành Giáo Trường.

Diệp gia ở Thu Phong trấn đã trải qua hơn năm trăm năm. Người trong tộc và ngoại tộc cùng tập trung sinh sống ở đây đã hơn mấy ngàn người. Ở Thu Phong trấn, cũng coi là thế lực số một số hai.

Vào đến Võ Đường, xung quanh là bảy tám mươi tên hài đồng(trẻ em), thiếu niên đứng ở bãi đất trống.

Đám trẻ con dựa theo tuổi tác chia thành bốn hàng. Mỗi một hàng xếp theo tuổi lần lượt là từ sáu đến tám tuổi, chín đến mười hai tuổi, mười ba đến mười lăm tuổi, mười sáu tuổi trở lên.

Những hài đồng này đều mặc quần vải thô dài, đầu đầy mồ hôi.

Diệp Lăng Nguyệt lần đầu tiên tới Võ Đường nên mọi người đều không biết nàng là ai. Nàng và Diệp Ngân Sương vừa vào cửa, không ít hài đồng Diệp gia ngước mắt nhìn.

“Ngân Sương tỷ, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?”

Diệp Ngân Sương là người trong tộc bọn chúng không còn lạ lẫm. Thấy nàng mang đến thiếu nữ xinh đẹp, đám trẻ con không giấu nổi tò mò liền xông tới.

“Nàng là muội muội ta, Diệp Lăng Nguyệt.” Diệp Ngân Sương giới thiệu.

Nhưng vừa nghe nói nàng là Diệp Lăng Nguyệt, vốn cho là những thiếu niên kia sẽ vây quanh. Nhưng tất cả đều như thấy đồ bẩn, đều né tránh.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi.

“Còn không phải đều do tên tiểu tử Diệp Thanh kia, hắn mấy ngày nay bị phạt ở nhà cấm túc. Hắn nói sau khi trở lại, liền thu thập ngươi. Bất quá ngươi không cần sợ. Ở võ đường không cho ẩu đả. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Diệp Ngân Sương tay nắm quả đấm. Nàng dẫu sao cũng là Luyện Thể tam trọng, không sợ tiểu tử Diệp Thanh kia.

“Diệp Thanh thực lực rất mạnh?”

Diệp Lăng Nguyệt biết đắc tội với cha con Diệp Thanh, bọn họ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Hắn thì có năng lực gì, chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, chân chính lợi hại là tỷ tỷ của Diệp Thanh, Diệp Lưu Vân.” Diệp Ngân Sương còn muốn nói thêm thì lúc này giáo đầu (thầy giáo) Võ Quán tới.

Hai người đành phải chấm dứt câu chuyện, bắt đầu luyện võ.

Trước đó có Diệp Hoàng Ngọc huấn luyện, Võ Đường Diệp đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói cũng chưa là gì.

Diệp Lăng Nguyệt mỗi sáng sớm đều đi tới Võ Đường tập luyện.

Lúc tan học, Diệp Lăng Nguyệt mượn cớ tách Diệp Ngân Sương, một mình đi chợ trên trấn.

Chợ Thu Phong tọa lạc náo nhiệt trên đường chính của trấn.

Trong chợ bán đủ loại đồ vật. Nào là dược thảo, vũ khí, đồ dùng hằng ngày.

Lương tháng Bắc Trang đã khôi phục. Những ngày này sống tốt hơn không ít. Nhưng như vậy cũng chỉ có thể để mẹ con Diệp Lăng Nguyệt dùng. Còn đồ dùng cho ba người, tiền tiêu vặt của Diệp Lăng Nguyệt, mỗi tháng chỉ có hai mươi đồng tiền.

Lúc trước với tiểu ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt có lẽ còn đủ dùng. Nhưng hiện tại sắp đột phá đến Luyện Thể Tam Trọng đối với Diệp Lăng Nguyệt có thể nói là thiếu rất nhiều.

Diệp Lăng Nguyệt bây giờ là Luyện Thể Nhị Trọng, nàng muốn nhanh đột phá lên Luyện Thể Tam Trọng. Trừ huấn luyện gian khổ bên ngoài, còn cần dược phẩm phụ trợ nhất định.

Nhưng nàng chỉ có Tụ Nguyên Thảo, cho nên nàng nghĩ lên trấn trên nhìn một chút xem có dược thảo thích hợp hay không.

Huống chi, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt còn có một tâm nguyện khác, thay mẫu thân tìm linh dược trị thương.

Nàng nhất định phải để cho mẫu thân một lần nữa lấy lại mặt mũi.

Cho nên nàng rất cần tiền, một số tiền lớn!