Chương 10: Linh thú linh khế
Ngày thứ hai, Diệp Lăng Nguyệt tới tìm mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc.
“Nương, trong một tháng tiếp theo, nữ nhi không muốn đi Võ Đường, ta muốn vào núi.” Diệp Lăng Nguyệt đem chuyện hôm qua của nàng và Diệp Thanh đánh cuợc nói cho Diệp Hoàng Ngọc biết.
Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng. Vậy mà Diệp Hoàng Ngọc nghe xong không nói lời nào, từ trong nhà mang ra một cái bọc, bên trong chứa một chai rượu cùng đồ ăn lương khô ba ngày.
“Lăng Nguyệt, ngươi đã trưởng thành, thị phi ân oán sẽ tự biết phân biệt. Trong mấy tháng này võ đạo của ngươi tiến bộ rất nhanh, nhưng không có trải qua thực chiến công phu quyền cước. Đây là hành lý ta chuẩn bị cho ngươi mang theo. Nương không có yêu cầu gì khác, chỉ cần một tháng sau trở về, ngươi đứng trên Tộc tỷ thí đánh bại Diệp Thanh.” Từng lời nói Diệp Hoàng Ngọc, Diệp Lăng Nguyệt đều ghi nhớ.
“Nương, nếu ta ở trong núi gặp phải tiểu dã thú, có thể dùng cách gì để thuần hóa nó?” Trước khi đi Diệp Lăng Nguyệt, chợt nhớ tới một chuyện.
Trong không gian của nàng có một Tiểu hồ ly nhìn rất khả ái. Thế nhưng trong lòng vừa phòng bị, tốc độ lại vừa nhanh. Hiện tại Diệp Lăng Nguyệt căn bản không bắt được nó.
Hôm qua nàng cố ý lưu một chén sữa dê. Nó một chút cũng không động vào. Xem ra tiểu gia hỏa này rất đề phòng, thật không tốt.
Nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp để thuần hóa nó.
Diệp Hoàng Ngọc thường xuyên vào núi, gặp không ít dã thú. Trước đây cũng mang về vài con thỏ nhỏ cho Diệp Lăng Nguyệt. Chỉ tiếc khi đó nàng là tiểu ngốc nữ nên mỗi lần gặp nhóm người Diệp Thanh đều bị cướp đi nướng ăn.
Sau những lần như vậy Diệp Hoàng Ngọc cũng không bắt thỏ hoang nữa, tránh cho “Tiểu ngốc nữ” thương tâm.
“Dã thú trưởng thành không có cách nào thuần hóa. Nếu gặp dã thú nhỏ, có thể thử cho nó ăn một chút thịt tươi. Nhưng dã thú chung quy đều không hiểu tính người, thuần hóa cũng không có tác dụng lắm. Nếu gặp Linh Thú non thì lại khác.” Diệp Hoàng Ngọc thuận miệng đáp.
“Dã thú cùng Linh Thú khác nhau ở chỗ nào?” Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới tiểu hồ ly tốc độ kia, xác thực không phải là một loại dã thú.
“Linh Thú có khả năng ý thức được cũng như hiểu biết. Bọn chúng còn có thể cùng người ký kết Linh Khế. Chỉ có điều, Linh Khế chỉ có ở trong những đại môn phái. Trong Đại Chu quốc cũng ít có Linh Thú thường lui tới. Linh Thú chân chính phần lớn đều là huyết thống cao quý. Tuyệt đối sẽ không chủ động cùng con người khế ước.” Diệp Hoàng Ngọc sống gần ba mươi năm mới chỉ nhìn thấy qua Linh Thú trong các tỉnh thành lớn ở Đại Hạ quốc.
Từ Diệp Hoàng Ngọc, Diệp Lăng Nguyệt biết được ở biên giới Đại Hạ, dã thú được chia làm mười hai loại cấp bậc. Còn Linh Thú được chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm.
Trong rừng núi Thu Phong trấn, có một số ít dã thú sơ cấp ăn cỏ sống cùng dã thú trung cấp ăn thịt.
“Lăng Nguyệt, ngươi sau khi vào núi, chỉ có thể hoạt động ở vị trí sườn và khe núi, không được vào khu vực đỉnh núi.” Diệp Hoàng Ngọc nói cho Diệp Lăng Nguyệt biết.
Thực lực Luyện Thể Tam Trọng nếu đối mặt với dã thú sơ cấp hay trung cấp, coi như không tính gì. Nhưng khu vực đỉnh núi, có rất ít người lui tới. Bên trong có dã thú gì cũng không ai biết được.
Diệp Hoàng Ngọc dặn dò một số chuyện xong Diệp Lăng Nguyệt mới nhận lấy hành lý rồi ra khỏi Bắc Trang.
Trước khi vào núi Diệp Lăng Nguyệt đi tới tiệm dược liệu.
Nàng sau khi đột phá Luyện Thể Tam Trọng, Tụ Nguyên Dịch đối với nàng không còn tác dụng gì.
Nàng cũng biết, Tụ Nguyên Thảo niên đại càng cao thì giá cả càng đắc. Tụ Nguyên Thảo mọc hoang ở bên ngoài vài chục năm sinh trưởng rất ít. Nhưng bên trong Hồng Mông Thiên, một năm chẳng qua chỉ là một ngày.
Diệp Lăng Nguyệt tích trữ không ít Tụ Nguyên Thảo rồi mới mang đi bán.
Trong tiệm dược liệu, chưởng quỹ kia sớm đã ra tiếp đón Diệp Lăng Nguyệt. Liên tiếp hơn nửa tháng trông mong người tới. Thỉnh thoảng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Lăng Nguyệt, chưởng quỹ chủ động ra chào đón.
“Khách nhân, ngươi lần này tới cũng là bán Tụ Nguyên Thảo?” Chưởng quỹ ân cần hỏi, làm cho Diệp Lăng Nguyệt thấy có vài phần kỳ quái.
“Chỗ này của ta có mười cây mười lăm năm Tụ Nguyên Thảo, hai mươi bụi cây mười năm Tụ Nguyên Thảo, còn sót lại ba mươi bụi cây đều là ba đến bốn năm.” Diệp Lăng Nguyệt lấy Tụ Nguyên Thảo ra.
Mười lăm năm, mười năm... Chưởng quỹ cũng không nhìn kỹ, liền lập tức lấy tiền ra, đưa cho nàng.
“Chưởng quỹ, ngươi làm sao cho ta nhiều tiền như thế.” Diệp Lăng Nguyệt đếm tiền rồi kinh ngạc nói.
“Cô nương, chỉ cần sau này cô nương có Tụ Nguyên Thảo, cửa hàng chúng ta toàn bộ đều thu mua hết.” Chưởng quỹ híp con mắt cười đến không nhìn thấy mặt trời.
Chưởng quỹ nhìn nhóm Tụ Nguyên Thảo kia, trong mắt tràn đầy sung sướng. Hắn cho Diệp Lăng Nguyệt một đống tiền. Nhưng chỉ cần qua tay người trong thành thuốc hay trong trang, nhóm Tụ Nguyên Thảo kia giá cả cũng gấp hai gấp ba lần.
Số tiền kia đối với tiệm dược liệu không thấm là gì, nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt thì lại khác.
Vì thế, nàng có nhiều hơn hai mươi ngân lượng, cộng thêm số tiền lần trước nữa. Bây giờ trên tay nàng đã có hai mươi tám lượng bạc.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không nói nhiều. Nàng mua chút phấn đuổi con trùng ở tiệm dược liệu rồi cáo từ.
“Chưởng quỹ, cửa hàng hiện tại đang thiếu Thanh Mộc Quả. Rượu Té sẽ không đủ nguyên liệu để làm.” Tiểu nhị nôn nóng.
Rượu Té là một loại rượu thuốc rất thường dùng. Trong các tiệm dược liệu đều có. Chỉ có điều muốn làm ra Rượu Té cần phải có Thanh Mộc Quả.
“Vậy tạm thời không bán Rượu Té nữa. Thanh Mộc Quả sinh trưởng ở lưng núi Thất Tinh Sơn. Có rất nhiều người đi hái thuốc. Nhưng cũng gặp phải rất nhiều dã thú tấn công nên rất nhiều người chết. Hiện tại không còn ai dám đi hái thuốc nữa.” Chưởng quỹ cũng vì chuyện này mà đang phiền lòng thở dài một tiếng.
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, mắt nhìn Thanh Mộc Quả trong tay tiểu nhị, âm thầm ghi nhớ trong lòng.