“Giờ ta không đánh ngươi tàn phế, ta sẽ không gọi là Diệp Lăng Nguyệt!”
Diệp Lăng Nguyệt như biến thành người khác, trong thân thể, lóe lên một cỗ khí thế đáng sợ.
“Nha, ngốc nữ muốn phát uy, các ngươi đều tránh ra, để bản thiếu gia hôm nay sẽ cho tiểu ngốc nữ biết, thiên tài khác phế vật thế nào.”
Diệp Thanh cười ra tiếng. Những nô tài bên cạnh hắn cũng hùa theo cười to.
Diệp Thanh đã luyệ đến cấp thứ ba trong Luyện Thể, hắn ở bên trong Diệp gia là người trẻ tuổi nhất, thực lực được xếp vào mười người đứng đầu.
Về phần Diệp Lăng Nguyệt chỉ là một ngốc nữ, không có chút võ thuật cơ bản nào. Nàng căn bản đối với Diệp Thanh không có chút nguy hiểm gì.
Diệp Thanh xem thường Diệp Lăng Nguyệt, thậm chí ngay cả Nguyên Lực đều không dùng.
Diệp Lăng Nguyệt mấy bước đã đến trước người Diệp Thanh, đấm liên tục hai cú đấm hướng tới lồng ngực hắn.
Diệp Phong cảm nhận được sự nguy hiểm tỏng cú đấm đó. Nhưng khi ý thức được thì đã muộn.
Ầm!
Đáy mắt Diệp Lăng Nguyệt, ánh lên sự lạnh lẽo đáng sợ.
Bọn nô tài kinh ngạc, Diệp Thanh lại bị một quyền này, gắng gượng lui ra mấy bước.
“Luyện Thể Đệ Nhất Trọng!”
Diệp Thanh bị bức lui mấy bước, ngực một trận đau đớn. Hắn kinh ngạc với một quyền vừa rồi của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Thanh cảm giác, trong quyền kia Diệp Lăng Nguyệt có nguyên lực yếu ớt dao động.
Một quyền đánh tới, Diệp Lăng Nguyệt có thể cảm nhận được da thịt cứng rắn như đồng của Diệp Thanh, đây chính là thực lực của người học võ.
Mấy người Vương Quý cũng sững sờ, bất quá trong một canh giờ, tiểu ngốc nữ không những không ngốc hơn, còn đột phá luyện thành Luyện Thể Đệ Nhất Trọng.
“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi lại dám lừa gạt gia chủ lén học võ. Coi như ngươi học cũng vô dụng, mới vừa một quyền kia, Bản Thiếu Gia muốn trả ngươi lại gấp đôi.” Diệp Thanh thẹn quá hóa giận. Hắn nghiêm mặt quát một tiếng, đem hai quả đấm phát ra hai quyền đạo lôi điện.
“Tiểu thư, mau chạy, đó là Băng Lôi Quyền.”
Lưu mụ vừa thấy, sợ hãi hét lên.
Diệp Thanh thiếu gia sử dụng quyền này, đã dùng tới nền tảng võ học Diệp gia, một quyền này đi xuống, không phải chuyện đùa.
Diệp Lăng Nguyệt vừa mới đột phá Luyện Thể Đệ Nhất Trọng, căn bản sẽ không là đối thủ Diệp Thanh Luyện Thể Đệ Tam Trọng xuất toàn lực ra.
Ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa một bóng người nhanh như chớp lao ra, ở trước người Diệp Lăng Nguyệt chặn lại.
Quyền cước của Diệp Thanh cách người vừa tới còn nửa thước, Diệp Thanh chỉ nghe thấy cổ tay mình RẮC…A…Ặ..!! Âm thanh vang dội, một cỗ cường đại sức lực đem cả người hắn hất ra, dính trên tường.
Cánh tay truyền tới trận vỡ vụn đau đớn, trước người Diệp Lăng Nguyệt giống như một nữ tử thiên thần.
Nữ tử khuôn mặt nhỏ , sắc mặt xanh trắng, nhưng dáng người cao ngất, mắt liễu mày ngài, không giận mà uy, có một cỗ khí thế không thể nói ra lời.
“Diệp… Tam tiểu thư!” gia nô Diệp gia lúc này mới thấy rõ người vừa tới.
Diệp Hoàng Ngọc, nữ tử thứ ba Diệp gia, đã từng là người đệ nhất của Diệp gia.
Nàng ba tuổi đột phá Luyện Thể Đệ Nhất Trọng, 15 tuổi sau khi đột phá, nàng rất có thể sẽ trở thành thượng đẳng thứ nhất Diệp gia Tiên Thiên Cao Thủ.
Bây giờ Diệp Hoàng Ngọc tuy không thể so với năm đó, cho dù là bản thân bị thương, nàng vẫn là Hậu Thiên Cao Thủ.
“Diệp Hoàng Ngọc, ngươi dám làm tổn thương ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Diệp Thanh đau đến chết đi sống lại, cổ tay hắn trật khớp, xương cánh tay bị Diệp Hoàng Ngọc bẻ một cái nát bấy.
“Cha ngươi là cái thá gì, hắn đến, ta liền đánh hắn.” Diệp Hoàng Ngọc hạ một câu nói.
Bởi vì Vương Quý hai cha con hắn khấu trừ lương tháng, Diệp Hoàng Ngọc cách mỗi tháng sẽ lên núi hái thuốc, săn giết một ít dã thú để bù đồ dùng trong nhà, đi một lần chính là mười ngày nửa tháng.
Mấy người Diệp Thanh cũng là do thói quen đó của Diệp Hoàng Ngọc, cho nên mỗi tháng nhiều ngày này, cũng sẽ khi dễ Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng là bọn hắn hạ thủ cũng rất cẩn thận, đều là nội thương.
Diệp Lăng Nguyệt lại là một ngốc nữ, cũng không biết tố cáo.
Nếu không phải hôm nay bắt gặp, Diệp Hoàng Ngọc không biết con gái bị người khác bắt nạt, nghĩ tới đây, Diệp Hoàng Ngọc càng áy náy.
Con gái nàng, một ngón tay nàng cũng không nỡ chạm, đám người này, lại dám đả thương nàng.
Cha Diệp Thanh không dám đến, nếu hắn dám tới, liền đánh một cái, tới một đôi, liền đánh một đôi!
“Chờ xem, ta nói cho gia gia.” Diệp Thanh nào dám cùng Diệp Hoàng Ngọc nói, chỉ có thể tùy ý để cho vài tên người làm đỡ đi, chạy vào rừng mà chạy.
Phía sau, Diệp Lăng Nguyệt le lưỡi, mẫu thân yên lặng điểm cái đáng khen.
Diệp Hoàng Ngọc vừa quay đầu lại, thấy con gái nhìn mình, tròng mắt đen láy chuyển động không ngừng, nơi nào giống một ngốc nữ.
Diệp Hoàng Ngọc trong nháy mắt kinh ngạc.
“Phu nhân, Tiểu thư nàng không ngốc.” Lưu mụ lẩm bẩm.
Diệp Lăng Nguyệt liếc một cái, Lưu mụ, hôm nay người đã nói lần thứ hai.
“Nương.” Lưỡng lự hạ xuống, Diệp Lăng Nguyệt kêu một tiếng.
Diệp Hoàng Ngọc thân thể chấn động, trong hốc mắt xông lên một mảnh nhiệt ý, một tiếng nương này, nàng ước chừng chờ mười ba năm.
Lưu mụ thu xếp hai mẹ con ăn cơm, trong bữa tiệc, Diệp Hoàng Ngọc còn hỏi mấy câu, Diệp Lăng Nguyệt là thế nào biến hóa thông minh.
Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua là kế sách úp mở, nói là đụng đầu, lúc tỉnh lại đã thành bộ dáng bây giờ.
“Nương, hài nhi muốn luyện võ.” Diệp Lăng Nguyệt buông chén đũa, quỳ xuống nói.
Cùng Diệp Thanh sau lần tỷ thí kia, để cho Diệp Lăng Nguyệt được ý thức mãnh liệt, nếu muốn ở cái thế giới này sống tiếp, nàng phải trở thành cường giả.
Bất luận là ai, những người kia mà khi dễ nàng, khi dễ mẫu thân, nàng cũng sẽ không tha thứ.
“Luyện võ rất khổ cực, không phải là một sớm một chiều là có thể thành. Lăng Nguyệt, con hạ quyết tâm sao?” Diệp Hoàng Ngọc khá có thâm ý nhìn Diệp Lăng Nguyệt mấy lần.
“Hài nhi sẽ không từ bỏ, xin mẫu thân tác thành.” Diệp Lăng Nguyệt kiên định.
Diệp Hoàng Ngọc ý thức được, con gái sau lần trùng sinh này, cả người rất không giống nhau.
“Ngươi đã hạ quyết tâm, ngày mai nương bắt đầu truyền thụ cho ngươi trụ cột nhất nhập môn võ học, nơi này có bụi cây Tụ Nguyên Thảo, nó có thể tụ tập thiên địa nguyên khí, ngươi đưa nó trồng ở bên trong phòng, đối với ngươi ngày sau tu luyện sẽ có lợi.” Diệp Hoàng Ngọc lần này lên núi, vốn ý là đào một ít dược thảo có lợi đối với thương thế của mình, trong lúc vô tình lại phát hiện bụi linh thảo Tụ Nguyên Thảo này.
“Nương, Tụ Nguyên Thảo trân quý như vậy, ngươi giữ lại dùng đi.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra được, Diệp Hoàng Ngọc trên người bị thương, hơn nữa còn là rất khó trị tận gốc vết thương cũ.
“Tụ Nguyên thảo đối với vết thương của nương không có tác dụng gì, chỉ có đan dược ngũ phẩm mới có thể trị khỏi bệnh của nương.” Diệp Hoàng Ngọc lắc đầu một cái, không có ai hiểu hơn nàng hiểu rõ bản thân. Nhiều năm như vậy, đối với việc chữa trị cho khỏi hẳn, nàng đã sớm từ bỏ.
“Đan dược ngũ phẩm? Nương, có phải nếu có đan dược, thương thế của ngươi sẽ tốt?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi.
“Đứa nhỏ ngốc, đan dược ngũ phẩm ở tỉnh thành cũng rất khó gặp, huống chi là Thu Phong trấn nhỏ này. Ngươi hôm nay bị thương, liền ăn cơm sớm rồi đi ngủ đi.” Diệp Hoàng Ngọc cũng có vài phần mệt mỏi, nàng vuốt tóc con gái, khổ sở nói.
Diệp Lăng Nguyệt chỉ đành phải ôm bụi cây kia trở về phòng. Tụ Nguyên Thảo nhìn so với cỏ dại không có gì khác biệt.
Bởi vì ban ngày mất quá nhiều máu, Diệp Lăng Nguyệt về phòng không bao lâu liền mệt mỏi, ôm bụi cây kia ngủ mất.
.