Chương 4: Không gian thần kì

Sau cơn mưa không khí đặc biệt mát mẻ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, chóp mũi Diệp Lăng Nguyệt nổi lên từng trận ngứa ngáy.

Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang ở trong một mảnh sương trắng mông lung trên đồng ruộng.

Diệp Lăng Nguyệt cúi đầu nhìn một cái, chậu Tụ Nguyên Thảo nàng ôm khi đi ngủ đã không thấy đâu.

Cách đó vài bước, trên mặt đất, lấp ló bụi cây xanh mượt. Đó không phải là Tụ Nguyên Thảo sao?

Diệp Lăng Nguyệt nhớ rất rõ, mẫu thân đem Tụ Nguyên Thảo lúc trước giao cho nàng, Tụ Nguyên thảo rõ ràng vừa khô vừa vàng.

Trải qua một giấc ngủ, Tụ Nguyên thảo trở nên thành bộ dáng khỏe mạnh, màu sắc bích lục, sinh trưởng rất tốt.

Diệp Lăng Nguyệt đi mấy bước, thấy một bên có khối nham thạch màu nâu đen, phía trên chạm trổ ba chữ to: “Hồng Mông Thiên.”

Ba chữ to, ngòi bút sắc bén, sâu tới mấy tấc, kiểu chữ đầy ý nghĩa phong lưu, lại là có người dựa vào chỉ lực (ngón tay có lực) điêu khắc xuống.

Diệp Lăng Nguyệt đi về phía trước mấy bước, nàng phát hiện, bốn phía sương trắng càng ngày càng dày, nàng không cách nào càng đi tiếp được nữa.

Nơi này gọi là Hồng Mông Thiên, diện tích chỉ có một khoảng đất nhỏ, phía trước cũng không biết đi thông đến nơi nào.

“Lăng Nguyệt, trời sáng rồi, mau dậy luyện võ.” Bên tai Diệp Lăng Nguyệt truyền tới tiếng gọi của Diệp Hoàng Ngọc.

Tỉnh dậy trong cơn mơ, lúc mở mắt ra, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện mình không còn ở Hồng Mông Thiên.

Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt rời đi trong nháy mắt, trong sương trắng, thoáng qua một đôi con mắt màu xanh lam của trẻ sơ sinh.

Hôm nay mẫu thân liền muốn bắt đầu truyền thụ võ công cho nàng.

.

Ba ngày sau

Bắc Trang bên ngoài Diệp gia

Nắng sớm ban mai mới vừa chiếu qua ngọn cây.

Có một bóng người gầy nhỏ, chạy bộ vòng quanh Bắc Trang. Trên chân nàng buộc một túi Thiết Sa (sắt), ước chừng đã chạy được hơn một canh giờ. Chính là Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Hoàng Ngọc là người rất nghiêm khắc. Khi Diệp Lăng Nguyệt quyết chí học võ, nàng quyết định nghiêm khắc dạy dỗ.

Mỗi ngày sáng sớm và hoàng hôn, Diệp Lăng Nguyệt đều đi ra ngoài chạy bộ một giờ, lại hít vào thở ra một giờ.

Hoàng hôn và bình minh là thời điểm nguyên khí dồi dào nhất.

Cường độ rèn luyện cao như vậy, đối với thân thể gầy yếu của Diệp Lăng Nguyệt mà nói, nhìn qua là không có khả năng hoàn thành.

Nhưng những ngày kế tiếp, Diệp Lăng Nguyệt cũng không bỏ dở nửa chừng, vẫn kiên trì luyện tập.

Mồ hôi chảy thành dòng trên mặt đất, theo từng bước chân. Bắp thịt cùng xương cốt của Diệp Lăng Nguyệt cũng đang điên cuồng gào thét.

Nhưng nàng không hề từ bỏ, mồ hôi tứa ra tựa mưa rơi. Cả người nàng như bước ra từ trong nước. Cứ như thế chạy trong hai canh giờ.

Diệp Lăng Nguyệt ngồi xếp bằng xuống, hít vào thở ra.

Diệp Hoàng Ngọc yêu cầu nàng mỗi ngày sớm muộn phải chạy một canh giờ, thổ nạp một canh giờ. Diệp Lăng Nguyệt liền gấp đôi luyện tập. Hai canh giờ chạy bộ, hai giờ thổ nạp.

Mặc dù trí nhớ không rõ lắm, nhưng Diệp Lăng Nguyệt mơ hồ nhớ, nàng trong lúc vô tình nuốt một viên đan dược trong quái đỉnh, thoáng cái mở mang trí tuệ biến hóa thông minh.

Viên đan dược kia còn lưu lại dược liệu, Diệp Lăng Nguyệt có thể gia tăng rèn luyện hiệu quả.

Cho nên, nàng càng quyết tâm rèn luyện, dược lực trong cơ thể càng hấp thu nhanh hơn. Tính đến hôm nay, trong cơ thể dược lực hẳn đã hấp thu không ít.

Hồng hộc —

Giống như vố số người luyện võ, miệng mũi Diệp Lăng Nguyệt, da thịt thậm chí là toàn thân lông tóc, đều tham lam hấp thu trong thiên địa Nguyên Lực.

Xa xa, Diệp Hoàng Ngọc chính là đang âm thầm quan sát Diệp Lăng Nguyệt tu luyện.

Diệp Hoàng Ngọc vốn tưởng rằng, con gái chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng yêu cầu luyện võ. Nhìn nàng đã nhiều ngày điên cuồng rèn luyện, nàng làm mẹ tất cả đều là nhìn ở trong mắt.

Đứa bé kia, quả thật quyết tâm luyện Võ.

Tính tình con gái, cứng cỏi như nàng, đây rốt cuộc là họa hay là phúc? Đáy mắt Diệp Hoàng Ngọc hiện lên một tia phức tạp.

Chính lúc này, con ngươi Diệp Hoàng Ngọc khẽ động. Nàng chú ý tới trên da Diệp Lăng Nguyệt chảy xuôi một dòng nguyên khí có màu giống như ra xích đồng (sắc đỏ) sáng bóng.

Sáng bóng có nghĩa là da thịt được cường hóa nguyên khí. Quyền cước đấm đá thông thường đối với Diệp Lăng Nguyệt khó có thể tổn thương nặng.

Chẳng qua là cường hóa thân thể da thịt chính là Luyện Thể Đệ Nhị Trọng mới có thể đạt tới.

Trước đây thấy Diệp Lăng Nguyệt không biết vì sao lại đột phá Luyện Thể Đệ Nhất Trọng, Diệp Hoàng Ngọc chỉ coi là tình cờ.

Nhưng trong vòng ba ngày ngắn ngủi, con gái lại đột phá như vậy, đây không phải là tình cờ.

Ước chừng hai giờ sau, tia thần lực cuối cùng trong cơ thể cũng tiêu hao hết thảy, Diệp Lăng Nguyệt mới mở mắt ra, nàng nhảy lên một cái, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như chim.

“Như thế này cảm giác Nguyên Lực trong đan điền lại phong phú một ít.” Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc.

“Đó là bởi vì, ngươi mới vừa đột phá Luyện Thể Đệ Nhị Trọng.” Diệp Hoàng Ngọc cười bước tới.

Lại đột phá, lần này là đang hô hấp thổ nạp thì trực tiếp đột phá.

“Nương, ngày hôm đó ta cùng Diệp Thanh tỷ thí, hắn dùng một loại quyền pháp, Lăng Nguyệt muốn học cái loại quyền pháp này.” Diệp Lăng Nguyệt thấy Diệp Hoàng Ngọc mặt đầy mừng rỡ, nhân cơ hội nói.

Diệp Lăng Nguyệt là một nữ nhân, nàng vừa vặn còn là một nữ nhân thù dai. Nàng nhất định phải trả thù Diệp Thanh.

“Vừa mới học đi liền muốn chạy, Diệp Thanh dùng bộ quyền pháp của Diệp gia chúng ta, tên là Băng Lôi Quyền. Diệp gia quy định, chỉ có sau khi đạt tới Luyện Thể Đệ Tam Trọng, mới có thể tu luyện võ học. Chờ ngươi đạt tới, nương sẽ tự dạy ngươi.” Thấy con gái mặt đầy háo hức muốn thử, Diệp Hoàng Ngọc phì cười, thay con gái lau mồ hôi trên trán.

Luyện Thể Đệ Tam Trọng, nàng, nhất định sẽ đạt tới! Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.

.