Cái đỉnh chạy vào bên trong cơ thể, chớp mắt lòng bàn tay giống như là bị một con con rắn nhỏ cắn vậy.
Đến khi Diệp Lăng Nguyệt phục hồi lại tinh thần, trước mắt chiếc Cổ Đỉnh đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn lại bàn tay mình, phát hiện trong tay là Đỉnh ấn.
Đỉnh ấn chỉ to bằng móng tay, nhưng so với đại Đỉnh giống nhau như đúc.
Cổ đỉnh như ký sinh trong lòng bàn tay Diệp Lăng Nguyệt, mặc cho nàng thế nào lau đi cũng không lau hết.
Quá nhiều nghi hoặc, Diệp Lăng Nguyệt tạm thời cũng không để ý, nàng quyết định quay về chỗ ở trước.
Rời từ đường, theo quán tính, Diệp Lăng Nguyệt hướng về phía sân sau.
Bắc Trang Diệp gia, bao gồm hai bộ phận là từ đường và hậu viện.
Diệp Lăng Nguyệt cùng mẹ và một lão nô nhiều năm qua sống ở hậu viện, dựa vào lương tháng ít ỏi mà sống.
Phía trước, xuất hiện mấy gian nhà ở thấp bé, nom như phòng chứa củi cải tạo thành.
Trước phòng nuôi vài con gà và một mảnh vườn rau xanh. Trừ những thứ đó ra, không còn gì khác. Nơi này chính là chỗ ở Diệp Lăng Nguyệt
“Tiểu thư, ngươi đã trở lại.” Một người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn đi từ giữa phòng ra, miệng không ngừng ho khan. Thấy Diệp Lăng Nguyệt, vui mừng tiến đến.
Lão bà này chính là người hầu trung thành của mẹ con nàng - Lưu mụ.
Những năm gần đây, vẫn là Lưu mụ chiếu cố hai mẹ con Diệp Lăng Nguyệt đồ ăn thức uống cuộc sống thường ngày.
“Lưu mụ, thân thể ngươi còn chưa khỏe, sao lại ra ngoài này?”
Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại, ngày thường đều là Lưu mụ phụ trách quét dọn Từ Đường. Gần đây, Lưu mụ bị bệnh, Diệp Lăng Nguyệt không muốn để cho nàng vất vả, mới cố chấp muốn thay Lưu mụ đi quét dọn Từ đường. Dẫn đến xảy ra câu chuyện đụng vào nhóm người Vương Quý kia và bị ép chết.
Tùy ý thăm hỏi sức khỏe một tiếng, Lưu mụ như sấm đánh bên tai, trong mắt nàng tràn đầy tia hốt hoảng.
“Tiểu thư, ngươi không ngốc?”
Lưu mụ kích động bắt lấy tay Diệp Lăng Nguyệt, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới.
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, hiện lên sự tinh nhanh. Dĩ nhiên là khác so với Diệp Lăng nguyệt trước đây.
Lưu mụ mừng đến chảy nước mắt, ôm lấy Diệp Lăng Nguyệt.
“Lưu mụ, đừng khóc, bên ngoài gió lớn, vào nhà trước.”
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng cảm khái, ngốc nữ cũng có chỗ tốt của ngốc nữ, ít nhất vào lúc này phải giả bộ mất trí nhớ, không sẽ bị hoài nghi.
Vào bên trong phòng, Lưu mụ thấy Diệp Lăng Nguyệt một thân bẩn thỉu, bận rộn bưng tới nước nóng, để cho Diệp Lăng Nguyệt lau mặt chải tóc một phen, xong liền vội vàng đi chuẩn bị đi thức ăn.
Thừa dịp Lưu mụ không có ở đây không, Diệp Lăng Nguyệt đứng lên quan sát chung quanh.
Chủ tớ ba người ở trong căn nhà không lớn, bên trong phòng có mấy thứ đồ gia dụng thô sơ. Một bàn ăn, mấy cái ghế băng dài, bên cạnh bàn có cái gương.
Nàng đi lên phía trước, trong gương phản chiếu ra bộ dáng “Diệp Lăng Nguyệt”.
Đó là gương mặt ngây thơ thoát vị, mặc dù có điểm xanh xao vàng vọt, nhưng mắt giống như trăng lưỡi liềm, lông mi vừa dài vừa cong, ngũ quan tinh xảo, thật ra là một tiểu mỹ nhân trời sinh.
Buông gương xuống, Diệp Lăng Nguyệt liếc xuống chân bàn kê hai quyển sách, nàng thuận tay cầm sách lên, trên sách viết " Đại Hạ chí ", " Võ giả nhập môn ".
Hai quyển sách này, đã rất lâu không có người xem, phía trên phủ đầy tro bụi.
Cầm quyển sách xem, Diệp Lăng Nguyệt đối với thế giới này đại khái hiểu qua một chút.
Nàng trùng sinh ở một quốc gia trong Đại Hạ Quốc, bên trong có đông đảo Quận Phủ. Diệp gia nằm tại cực bắc trong Đại Hạ Quốc.
Biên giới Đại Hạ, địa thế phức tạp, dãy núi trùng trùng, có vô số dã thú hung sinh sống.
Ở Đại Hạ, bất luận là dân thường hay con cháu quyền thế, tám chín mười phần cũng sẽ tập võ. Tùy vào người học võ, trình độ tu luyện có thể khác nhau.
Người tập võ và người bình thường cũng rất khác nhau. Ở chỗ trong cơ thể người tập võ là đan điền, hội tụ nội lực. Hay còn gọi là Nguyên Lực.
Nguyên Lực?
Diệp Lăng Nguyệt hơi sững sờ, nàng có thể cảm giác được, bên trong đan điền của nàng, có một luồng nội lực yếu ớt như đang đợi điều gì đó để bùng lên.
Chẳng lẽ nói, tiểu ngốc nữ cũng là người luyện võ? Bên trong đan điền của nàng ta cũng có Nguyên Lực như trong sách nói.
“Tiểu thư, người cầm thứ kê chân bàn đó làm gì?”
Đang mải suy nghĩ, Diệp Lăng Nguyệt bị thắc mắc của Lưu mụ làm cho giật mình.
“Lưu mụ, trước đây ta có từng học qua võ thuật không?”
Diệp Lăng Nguyệt để sách xuống.
Nàng có thể khẳng định, luồng khí yếu ớt bên trong đan điền này chính là Nguyên Lực.
“Người khi còn bé có đi theo phu nhân học qua mấy chiêu thức.”
Vừa nói Lưu mụ đã bày xong chén đũa.
Mấy chiêu thức là đã có thể luyện ra Nguyên Lực? Chẳng lẽ nói thân thể này trước không phải là một ngốc nữ, ngược lại là một thiên tài luyện võ?
Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nhìn trên bàn một chén gạo tức (gạo chưa xay kỹ) thêm một mâm khô cải xanh.
“Thường ngày chúng ta đều ăn những thứ này sao?”
Khó trách thân thể Diệp Lăng Nguyệt này vừa gầy vừa nhỏ.
” Tiểu thư, chúng ta không có tiền, hai cha con Vương quản gia đã ăn chặn lương tháng của Bắc Trang.”
Lưu mụ than thở.
Vương quản gia chính là cha Vương Quý, quản gia của Diệp gia, cũng là người phụ trách Bắc Trang.
Hai mẹ con Diệp Lăng Nguyệt ở Diệp gia, rất không được coi trọng. Ngay cả người làm cũng khi dễ các nàng, thường ăn chặn lương tháng.
“Lương tháng? Nương ta đều không quản?”
Mẫu thân Diệp Lăng Nguyệt đường đường là Tam tiểu thư Diệp gia, làm sao không được coi trọng?
Phanh —
Cửa bị đá văng một cước, một thiếu niên và vài tên nô tài vây quanh, nghênh ngang đi tới.
“Muốn quản thì phải làm thế nào đây? Ngốc nữ chính là ngốc nữ. Ngươi thật sự cho rằng mẹ ngươi còn là thiên tài muôn người chú ý của Diệp gia sao? Nàng bây giờ là phế vật. Ai sẽ quản một phế vật sống không bằng chết chứ?”
Hoa Y thiếu niên mặt vểnh lên trời, tựa như con nghé con, giọng nói phách lối.
Người hung hăng đi tới đạp cửa chính là biểu ca Diệp Thanh của Diệp Lăng Nguyệt.
Đám người Vương Quý lúc trước đánh “Chết” Diệp Lăng Nguyệt, tâm lý sợ hãi, vội vàng tìm chủ tử nhà mình tới giải quyết.
Diệp Thanh ở Từ Đường tìm một vòng, không thấy thi thể Diệp Lăng Nguyệt, đoán nàng còn chưa chết.
Diệp Thanh đến hậu viện, vừa vặn nghe tiếng Diệp Lăng Nguyệt cùng Lưu mụ nói chuyện, không nghĩ tới ngốc nữ bị đánh vỡ đầu không chết, ngược lại còn trở nên mưu trí hơn.
“Lục Tiểu Thiếu Gia, ngươi làm sao có thể nói Tam tiểu thư như vậy, nàng là con của cô cô người.”
Lưu mụ thấy Diệp Thanh đi cùng đám người này, biết họ lại tới gây sự, vội vàng lên tiếng.
“Cái gì cô cô với không cô cô? Nàng ta xứng sao? Nàng chẳng qua chỉ là một phế vật bị khi dễ, làm mất mặt Diệp gia.”
Diệp Thanh một mực nói.
“Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa!”
Lăng Như Nguyệt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn. Trong cơ thể nàng, một luồng Nguyên Lực mới được sinh ra bởi vì tức giận.
” Nói lại một trăm lần đều có thể. Ngốc nữ, ta cho ngươi biết, cha ngươi bởi vì nữ nhân khác nên đuổi mẹ con ngươi ra khỏi nhà, còn bị đánh trọng thương, mất hết mặt mũi Diệp gia ta. Hai người các ngươi đều là đồ đê tiện không ai muốn, mặt dày nương nhờ Diệp gia ăn không ở không.”
Diệp Thanh cùng kia một đám nô tài cùng cười lớn.
Những lời này Diệp Thanh luôn dùng để khi dễ Diệp Lăng Nguyệt. Lần nào cũng rất giống nhau.
Nếu là trước đây, Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết khóc cầu xin tha thứ. Nhưng hôm nay thì không.
Đáy lòng Diệp Lăng Nguyệt đầy hận ý, tựa như núi lửa bùng nổ. Ý hận này, đã ẩn sâu suốt mười ba năm.
Diệp Lăng Nguyệt đẩy Lưu mụ ra, dưới chân chạm một cái, bay về phía Diệp Thanh.
.