Chương 1: Nữ tử trọng sinh

Đại Hạ Quốc - Thu Phong trấn – Từ đường Diệp gia

Tiến vào bên trong là đàn mộc điêu khắc. Trên thành bàn để các loại cung phẩm. Chính giữa từ đường có Hắc đỉnh phong cách cổ, trên đó cắm mấy nén nhang, hương khói nghi ngút.

Cửa bị đẩy ra, một bóng dáng gầy nhỏ chạy vào.

Đó là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mặt chỉ lớn chừng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, đầu tóc bù xù, con ngươi đờ đẫn. Nhìn nàng ta như viên minh châu chưa được mài giũa.

Thiếu nữ mới vừa tới cạnh bàn, theo sau là vài người đuổi đến.

“Hay a, bắt ăn trộm.”

Vài tên ác nô bắt lấy tay chân thiếu nữ, đè nàng ta xuống đất.

“Ô … ô.”

Thiếu nữ bị dọa phát sợ, muốn vùng vẫy thoát khỏi mấy người đang giữ mình lại. Nhưng sức nàng làm sao đọ được những tên ác nô từ nhỏ đã được luyện võ.

“Diệp Lăng Nguyệt, ngốc nữ nhà ngươi, ai cho ngươi lá gan ăn trộm cung phẩm?”

Vương Quý – nô tài của Diệp gia, thân tín của Lục thiếu gia Diệp Thanh lên tiếng.

Người bị đẩy ngã là biểu muội của Diệp Thanh, tên gọi Diệp Lăng Nguyệt. Nàng tuy là tiểu thư Diệp gia, nhưng thân phận so với người làm còn không bằng.

Vì là ngốc nữ nên Diệp Lăng Nguyệt bị coi là sự sỉ nhục của Diệp gia.

Diệp Lăng Nguyệt trên mặt tái nhợt, tràn đầy sợ hãi.

“Còn dám chạy?”

Vương Quý không nói lời nào, cho Diệp Lăng Nguyệt mấy bạt tai.

Hắn là người học võ, khi giáng mấy bạt tai xuống, trên mặt Diệp Lăng Nguyệt hằn lên những vết ngón tay. Vương Quý còn không hết giận, một cước đạp về phía bụng Diệp Lăng Nguyệt.

Thân thể Diệp Lăng Nguyệt bị đá bay giống như diều đứt dây, nhằm giữa từ đường rơi xuống, va vào chiếc đỉnh lớn phát ra một trận tiếng vang trầm đục.

“Ngốc nữ không nhúc nhích, có khi nào nàng ta đã chết không?”

Vài tên nô tài thấy Diệp Lăng Nguyệt nửa ngày không có động tĩnh, còn tưởng rằng nàng chết.

“Sao có thể dễ dàng chết như vậy? Ngốc nữ này bị đánh bao năm qua, còn không phải là vẫn sống sót đấy thôi. Thiếu gia nói mệnh của tiện nữ này rất cứng rắn.”

Vương Quý tâm tư độc ác, ánh mắt của hắn đảo đến chiếc lư hương đỉnh đồng bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt.

Từ Đường Diệp gia hiện tại nguyên là do nhà họ Diệp mua lại hơn ba mươi năm trước, Cái lư hương đỉnh đồng này vẫn tồn tại từ ngày ấy trong từ đường không chút xê dịch.

Vương Quý tiến lên phía trước, mở nắp đỉnh, cào tro hương.

“Mấy người các ngươi, mau đem ngốc nữ vào đây, để cho nàng ta ăn hết chỗ tro này. Hôm nay phải khiến nàng ta nếm đủ.”

Vài tên gia nô cười to. Diệp Lăng Nguyệt trong mắt bọn hắn, ngay cả một con chó cũng không bằng.

Bọn họ lại đè tay chân Diệp Lăng Nguyệt, đem tro hương không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nhét vào trong miệng nàng.

Tro hương nhét vào miệng, lẫn một vật tròn nhỏ, tuột thẳng xuống vào cổ họng Diệp Lăng Nguyệt.

Vật kia vừa vào bụng, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy bên trong người xuất hiện một ngọn lửa nóng bỏng. Vô cùng vô tận nóng quá. Đốt cháy hết ruột gan nàng. Giống như là muốn thiêu hủy toàn bộ cơ thể nàng.

Khó chịu… Thật khó chịu, Diệp Lăng Nguyệt nắm cổ, muốn lôi vật gì đó từ trong cổ họng ra.

Cho đến khi trên cổ xuất hiện những vết máu, cảm giác như thiêu như đốt này cũng không giảm bớt. Nàng khổ sợ chịu đựng, tức khắc đâm đầu về phía lư hương đỉnh đồng, máu tươi chảy ra từ trán.

“Hỏng bét, tiểu ngốc nữ đã chết?”

Vương Quý tiến lên nhìn một cái, phát hiện Diệp Lăng Nguyệt không có động tĩnh.

Vài tên gia nô trố mắt nhìn nhau. Đến lúc này bọn họ mới sợ. Tiểu ngốc nữ dù không được coi trọng, nhưng thân phận cũng là tiểu thư Diệp gia.

“Còn đứng ngây ở đó làm gì, nhanh đi tìm thiếu gia.”

Vương Quý hoảng hốt, luống cuống chạy trốn.

Trong từ đường, thân thể nhỏ của Diệp Lăng Nguyệt cuộn tròn một chỗ.

Có một ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân. Một ngọn lửa lại tiếp một ngọn lửa.

“Nương.”

Diệp Lăng Nguyệt kêu lên, không có tiếng đáp lại.

Dần dần, cảm giác nóng rực biến mất. Nhưng lục phủ ngũ tạng dường như xoắn lại với nhau thành một đoàn.

Không biết là bao lâu, trong đầu Diệp Lăng Nguyệt “đùng” một tiếng, giống như là có vật gì đó nổ tung.

Trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt, một cỗ hào quang đỏ thoáng qua, nhanh chóng lan tràn toàn thân, tay nàng động động, mắt nàng mở ra.

Trước đây cặp mắt Diệp Lăng Nguyệt đờ đẫn bao nhiêu, thì bây giờ nhìn con ngươi càng thêm sáng chói như sao.

Nhìn cảnh vật chung quanh rõ ràng, Diệp Lăng Nguyệt ngồi dậy.

Con ngươi nàng, như có ánh sáng lóe lên.

Đập vào mắt nàng là một căn nhà phong cách cổ xưa, ở chính giữa có một cái bàn, phía trên để cung phẩm cùng bài vị của tổ tiên.

“Ta, trùng sinh.”

Diệp Lăng Nguyệt lầm bầm, nàng nhìn tay mình.

Vừa nhỏ vừa gầy, đủ loại vết thương lớn nhỏ, đây là có người khi dễ thân thể của thiếu nữ nhỏ bé.

Nàng đứng lên, thử kiểm tra trí nhớ của cơ thể này. Bởi vì là ngốc nữ, nên trong đầu loáng thoáng chỉ có một chút kí ức.

Xem ra còn cần không ít thời gian để làm quen với thân thể này.

Xoay người rời đi, Diệp Lăng Nguyệt bên tai nghe được trận “Xì xì xì” tiếng vang.

Cách đó không xa, trên lư hương đỉnh đồng, vết máu do Diệp Lăng Nguyệt đâm vào đang phát sinh biến hóa.

Máu, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ, đang từ từ chảy ngược vào trong đỉnh.

Sống lưng Diệp Lăng Nguyệt toát lên một hơi lạnh, nhưng trong lòng nàng hiếu kỳ nên tiến lên phía trước.

Tay nàng vừa mới chạm vào chiếc đỉnh kia, một màn cổ quái phát sinh.

Vèo ——

Cái đỉnh đồng vốn ước chừng tầm hai ba người mới có thể nhấc được lên, giờ lại hóa thành một luồng sáng đen, chui vào tay nàng.

.