Chương 7: Quỷ thủy mãng

Chương 7: Quỷ thủy mãng

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Xong đời rồi! Tôi luống cuống, trong tình huống này ai mà không hoảng?

Nói thì đơn giản thế thôi, chứ mấy người thử nghĩ mà xem, thân xác của mình mà mình không thể khống chế, trong miệng lại phát ra âm thanh của một người khác, tôi sợ lắm rồi.

Vậy mà cô gái trước mặt vô cùng bình tĩnh, mặc một chiếc áo da màu đỏ ôm sát người, đột nhiên phóng bảy cái đinh ra. Không phải đinh bình thường đâu nhé, mà được làm từ củi gỗ tự chế, cực kì nhỏ, chiều dài khoảng chừng que diêm.

Phỏng chừng cô ấy định đâm lên người tôi, nhìn thôi đã đổ mồ hôi lạnh. Đâm cái khác thì không nói làm gì, nhưng loại gỗ này mà đâm vào đến lúc lấy ra còn sót ít vụn gỗ trong thịt, nghĩ thôi đã rợn hết người rồi.

Đúng lúc ấy anh Tường hô to: "Đừng, nó là bạn thân của em đấy, đừng có lấy đinh dùng để trấn áp người chết đâm vào huyệt của nó!"

Tôi nghe anh Tường nói vậy vô cùng cảm động, trong lòng thầm nghĩ, anh Tường, từ nay về sau anh chính là anh ruột của em, không, còn hơn cả anh ruột, em yêu anh!

"Dùng ngân châm của chị đâm đi, mà độc lần trước trên đó chị rửa đi chưa đấy?" Anh Tường lắc lư đứng dậy, nhìn cô gái kia hỏi.

"Lê Tự Tường, em giết chết anh!" Tôi nghe xong thầm than, đảo ngược đảo xuôi cuối cùng vẫn muốn đâm chứ gì, như vậy không phải muốn mạng của tôi đấy à, chết tiệt!

"Tiểu Huy! Trên người mày có ma đấy, bị nha đầu này đuổi đến tận đây, đợi lát nữa châm vào bảy huyệt thì tạm thời sẽ phong ấn được con ma trong thân thể, sau đó tìm cách siêu độ nó, mày kiên nhẫn chờ đi!"

Anh Tường còn chưa nói hết thì cô gái kia đã đá tôi một cước. Tôi ngã sõng soài trên mặt đất, nhìn cô gái cầm cây đinh màu bạc đâm thẳng vào ngực mình.

Tôi không cảm thấy đau đớn gì hết, chỉ thấy mình chảy không ít máu. Lúc cô ấy chuẩn bị đâm tiếp thì toàn thân tôi bỗng dưng lạnh toát, tựa như có gì đó trong người bài trừ con ma kia, tôi dần dần thả lỏng.

"Con ma kia chạy rồi, này đồ lưu manh, chú mày ở lại xem cậu ta thế nào nhé, chắc chưa chết được đâu, chị chạy đi bắt cô ta đã."

Cô gái nói xong thì chạy đi mất dạng, mà tôi cũng lấy lại quyền kiểm soát thân thể, không đúng, là chiếm lại mới đúng.

"Đau! Mẹ nó, đau quá!" Khắp người đau nhức, đặc biệt là ngực. Đinh bạc gì mà to bằng que diêm, khắp ngực tôi giờ toàn máu là máu, cả người run lẩy bẩy, đầu óc cũng bắt đầu mơ mơ màng màng.

Anh Tường chạy đến ôm tôi nói:

“Bà cô kia từ nhỏ đã được nuông chiều, ai bắt mày chọc vào. Vừa rồi chị ta không lợi dụng việc công báo thù riêng đã phúc ba đời nhà mày rồi, thôi chết, để anh đưa mày đi bệnh viện."

"Anh Tường, anh Tường!" Chỗ nào cũng đau, lúc này tôi đã được anh Tường bế lên, anh ấy ôm tôi chạy như điên.

Tôi nửa tỉnh nửa mê hỏi: "Anh, rốt cuộc anh đang làm nghề gì vậy?"

"Thầy trừ tà."

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng đèn điện làm tôi chói mắt. Chớp chớp vài cái, nhìn xung quanh một lượt, tôi đang ở trong một phòng bệnh.

Phòng bệnh này không lớn, khoảng 10 mét vuông. Cạnh giường trống không, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã nhô cao, hẳn là đã qua một đêm rồi, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy toàn cảnh nội thành Trường Thọ, bây giờ tôi đang ở trong bệnh viện thì phải.

Thử cử động, ngực trái vẫn đau gần chết, lập tức không dám động đậy nữa, hướng ra bên ngoài gọi bác sĩ hai tiếng.

Một bác sĩ chừng hơn 30 tuổi bước vào, bác sĩ thấy tôi tỉnh lại vội bảo tôi không được lộn xộn, sau đó mở mí mắt tôi, cầm đèn pin nhỏ chiếu vào mắt rồi mới gật đầu, có lẽ đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng.

Tôi hỏi: "Bác sĩ, cháu đã ngủ bao lâu rồi ạ?"

"Cháu hôn mê cả đêm, phẫu thuật tương đối thành công, hồi phục rất nhanh, đinh bạc kia cách trái tim đúng 1cm. Mấy đứa nhóc các cháu đúng là... toàn nghịch dại..."

Bác sĩ còn lải nhải mãi rồi mới xoay người rời đi.

Đến khi bác sĩ đi chưa được nửa đường thì anh Tường khập khiễng đi vào, trông cũng không khá khẩm là bao, đầu quấn băng như xác ướp, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh, bước tới ngồi bên giường bệnh: "Không sao rồi chứ?"

Đang định theo thói quen nói không sao, sực nhớ ra chuyện gì lập tức trừng mắt nói:

“Không sao cái đầu anh. Anh biết không, bác sĩ bảo là đinh bạc cách tim em đúng 1cm thôi đấy, xém tí nữa là xuống âm phủ uống trà rồi, anh còn nói không sao được à?”

"Đã chết đâu mà, mày chọc điên bà cô kia chưa chết đã là kỳ tích rồi, còn muốn thế nào nữa." Vẻ mặt anh Tường tràn ngập sợ hãi, tôi thề anh ấy đã bị chị gái kia cho nếm không ít mùi vị đau khổ.

Tôi đột nhiên nhớ đến chị gái bắt ma kia, trông vô cùng dày dặn kinh nghiệm, liền hỏi:

"Rốt cuộc hai người làm gì? Ngày hôm qua thứ nhập vào người em là cái gì?"

"Cũng không có gì đâu, mày gặp ma chứ còn gì nữa, từ hồi bé Lê Thế Cao đã kể cho anh nghe chuyện nhà mày rồi." Anh Tường nói: "Lão Lê là người ngoài đến, lúc vừa mới tới Trường Thọ còn mang theo một tên nữa, nhưng mày không biết đâu. Sau đó sư phụ anh nhận anh làm đồ đệ, bình thường không có chuyện gì anh sẽ đi theo lão Lê học đạo thuật, là vậy đấy."

"Sư phụ của anh? Không phải là lão mê tín ư? Thế còn chị gái kia là ai?" Tôi tò mò hỏi.

Anh Tường lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi. Nhưng sư phụ của anh là ai anh cũng không biết, anh chỉ được gặp ông ấy vài lần thôi, mấy hôm trước ông ấy vừa mới đến thăm anh một lần, cụ thể thế nào anh cũng không rõ nữa. Còn về bà cô kia, là họ hàng xa của lão mê tín, đến đây hay gặp nhau nên quen. Mới đón chị ta xuống xe hôm qua chị ta đã nói trong ngõ nhỏ kia đầy âm khí nên vội vàng chạy tới rồi gặp mày."

Tôi thở dài, nhớ lại vẻ ngoài giống nữ thần của chị ấy, nhưng trong đầu lại xẹt qua sức chiến đấu kinh khủng, lắc lắc đầu, loại con gái này tốt nhất không nên động vào.

Tự dưng nhớ đến mẹ, tôi hỏi: "Chuyện em bị thương anh có nói cho mẹ em biết không đấy?"

"Không, bác gái không biết gì đâu. Anh nói dối mày gặp bạn nên đi uống rượu hàn huyên qua đêm." Anh Tường ngồi bên giường, đưa điếu thuốc qua.

Lúc hai thằng đang hút thuốc thì cửa phòng đang yên ổn bị đá văng, chị gái hôm qua nhìn thấy tôi hai mắt lập tức trợn tròn, tựa như tôi và chị ấy có mối quan hệ mờ ám vậy.

Mặc dù tôi đẹp trai thật nhưng cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ, ngay giây sau tôi đột nhiên nhớ đêm qua tôi còn định tè vào người chị ấy, dựa vào tính tình của cô ấy thì... chắc chắn là tôi không được sống yên rồi.

"Người anh em, mày tự cầu phúc đi!"

Anh Tường vừa thấy bóng dáng chị gái kia đã ghé tai tôi thì thầm, nói rồi khập khiễn đi ra ngoài, vẫn còn cố tình nói:

"Ai da, anh đau đầu quá, hai người cứ ở lại nói chuyện đi nhé, anh về phòng nằm đây."

Tôi thấy anh ấy cực kì không có nghĩa khí, rõ ràng là bị thương ở đầu, giả bộ đi khập khiễng ra ngoài làm gì, đang khinh thường chỉ số thông minh của người ta đấy à.

Chị gái kia bắt đầu trút giận lên đầu tôi, trực tiếp đẩy anh ấy về, chỉ thẳng vào người tôi nói:

"Hôm qua tại hai người nên con quỷ kia mới trốn thoát, giờ hai người tính thế nào?"

"Ôi chao, bà cô của tôi ơi, không phải chỉ là quỷ chạy thôi à, chị xem chị nói kìa, mai em bảo lão Lê lập đàn tính cho chị xem nó trốn ở đâu là được chứ gì?"

Anh Tường chân chó nói, sau đó chỉ vào tôi:

"Hơn nữa không thể trách em được, hôm qua em cũng đã anh dũng bị thương đấy, chị xem thằng nhóc này này, vô dụng nhất, chị mau mau xử đẹp nó đi !"

Sắc mặt chị gái đột nhiên nghiêm túc, nhìn về phía chúng tôi nói:

"Đùa thế đủ rồi, con quỷ kia không phải ma quỷ bình thường, là quỷ thủy mãng, giết người lung tung, lát nữa phải tính xem nó ở đâu, đêm nay chúng ta đi tiêu diệt nó."

"Được, nghe chị hết!"

Anh Tường nghe thấy thủy mãng quỷ cũng trở nên nghiêm túc hẳn, tôi tò mò: "Anh Tường, quỷ thủy mãng là gì?"

"Loại quỷ này xuất hiện sớm nhất trong Liêu Trai Chí Dị, là người ăn quả thủy mãng có độc mà chết, không thể chuyển kiếp nên đi tìm thế thân, hành vi giống như quỷ nước, khác ở chỗ quỷ thủy mãng chết vì độc còn quỷ nước chết vì đuối nước. Nếu hôm qua bọn anh không kịp tới cứu mày thì mày đã toi đời rồi, thành kẻ chết thay."

Anh Tường nói xong tôi liền cười nói:

"Không phải quỷ nước cũng giống thế sao, lợi hại như vậy cơ à?"

Trong cảm nhận của tôi, không đúng, là trong cảm nhận của mọi người, đối với mấy chuyện ma quỷ mờ mịt cực kì, cho dù biết ma quỷ có thể hại người nhưng rất nhiều thứ vẫn còn mơ hồ không rõ.

Anh Tường đang ngồi bên giường kiên nhẫn nói:

"Mày không hiểu đâu, đa số ma quỷ sẽ không hại người, hay có thể nói sẽ không đi hại người lung tung, chính là kiểu oan có đầu nợ có chủ. Loại này bình thường bọn anh mặc kệ, bởi vì chừng nào họ vẫn chưa báo được thù đồng nghĩa với việc không thể đầu thai, trừ khi có người cầu xin bọn anh giúp đỡ. Nhưng quỷ thủy mãng chết không rõ ràng, không biết nên tìm ai báo thù, vậy nên mới đi khắp nơi tìm người thế thân, sẽ hại chết những người vô tội, cho nên nhất định phải diệt trừ."

"Được rồi, tiếp theo chúng ta giới thiệu đi. Anh tên Lê Tự Tường, chủ yếu nghiên cứu thuật phong thủy, là một thầy phong thủy"

"Thầy phong thủy? Không phải là thầy trừ tà sao?" Tôi kì quái hỏi.

"Tất nhiên không phải rồi!" Chị gái kia nhìn tôi nói: "Chị xin tự giới thiệu một chút, chị tên Hàn Tư Phàm, là thầy bắt ma!"

"Tiểu Huy à, lấy chỉ số thông minh của mày thì không nghĩ ra được đâu, nói đơn giản hơn, mày cứ coi như mấy chức vụ trong thành Vọng Du ấy, không giống nhau, hiểu chưa?"

Anh Tường nói vậy làm tôi ngộ ra không ít.

Thật ra nói đơn giản thì thầy phong thủy chính là thông thạo các loại phong thủy, có thể giúp người ta sửa huyệt đổi vị, căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ người khác để tính số mệnh đang chờ phía trước. Còn một loại khác là thầy bắt ma, căn cứ vào các loại bùa chú và đạo pháp đi hàng yêu phục ma, bình thường mọi người hay nói thầy trừ tà nhưng có hai loại như vậy, khác nhau toàn toàn.

Có người hỏi có ai làm được cả hai không? Nói thật rất khó có được cả hai khả năng này, giống như một người đánh người, một người nghĩ cách đánh người như thế nào vậy.

Hiện tại hai người họ đang tìm cách tìm quỷ thủy mãng, mà tôi lấy lý do vẫn bị thương nên không thể đi cùng, sau đó Hàn Tư Phàm cũng không thấy đến tìm tôi gây rối nữa, không biết có phải vội đi tìm con quỷ kia không, hy vọng chị ấy đừng có ấp ủ kế hoạch thu phục ma xong rồi quay lại tính sổ tôi.

Theo lời bác sĩ thì phải hai ngày nữa tôi mới được xuất viện, từ khi anh Tường và Hàn Tư Phàm đi bắt ma, những lúc nhàm chán tôi sẽ mở cuốn sách lão mê tín cho ra đọc.

Hai ngày qua nằm viện tôi đều chăm chú đọc sách bùa chú. Mặt trên bùa có rất nhiều kí tự, không hẳn tất cả đều dùng để bắt ma. Có rất nhiều loại bùa, ví dụ có bùa trí nhớ. Nếu đốt sách rồi hòa tro sách vào mực vẽ bùa, sau đó hòa nước uống thì trong vòng ba ngày sẽ đọc thuộc cuốn sách đó làu làu.

Tôi rất hối hận sao lúc thi đại học không biết đến cái này nhỉ, thi rồi giờ mới biết, bây giờ biết rồi cũng chẳng làm được gì, thi thì đã thi rồi. Còn một loại bùa nữa gọi là bùa mộng du.

Đầu tiên muốn làm được phải đi đường, lúc ngủ dán lên ngực, sau đó khi bản thân đang ngủ say sẽ đi về hướng mình muốn đi, đương nhiên xuất phát từ trạng thái mê man.

Nói chung còn đủ loại bùa nữa, gì mà bùa đánh rắm, dán bùa này lên sẽ đánh rắm cả ngày, là bùa dùng để trêu người, ngoài ra còn rất nhiều rất nhiều. Lòng tôi hơi ngứa, cảm giác rất có hứng thú với những lá bùa này, chỉ hận không thể bay ngay về nhà vẽ bùa.

Nhưng vẽ bùa còn có một công đoạn nữa, đó chính là con dấu. Ở giữa lá bùa vẫn còn trong túi quần tôi có một con dấu, sau này tôi mới biết con dấu này là biệt hiệu của lão mê tín, chẳng qua lão viết ngoáy quá nên tôi không đọc nổi.

Trong sách cũng nói nếu muốn dùng được bùa thì phải có biệt hiệu của riêng mình, viết ngày sinh tháng đẻ của mình lên giấy rồi đốt biệt hiệu mình viết làm thành con dấu khắc biệt hiệu, sau này đóng con dấu này lên thì bùa mới có tác dụng.

Hai ngày sau cuối cùng tôi cũng được xuất viện, đến giữa trưa thì về đến nhà.