Chương 8: Ba điều cấm
*
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động*
Nhân sinh có rất nhiều lần đầu tiên, nhớ hồi tiểu học lần đầu tiên viết văn, tôi đã viết về XX, nhưng lần đầu tiên vẽ bùa thì thực sự chưa lần nào dám nghĩ đến.
Lúc xuất viện đã là 4 giờ chiều, nấy ngày vừa qua Hàn Tư Phàm và anh Tường đều chạy đi tìm con quỷ đó, không ai đến thăm tôi lấy một lần, anh Tường có đến qua một lần, kể tôi nghe chuyện hai người họ đã đi rất nhiều nơi tìm nhưng vẫn chưa tìm thấy, không biết nó đã trốn đi đường nào, hỏi lão mê tín lão cũng không nói, lão muốn họ tự mình đi tìm, bảo là muốn khảo nghiệm những người trẻ tuổi.
Lúc tôi về nhà thì mẹ đã không còn ở nhà, bà ấy bây giờ đang làm công nhân cho một nhà máy nhỏ, bình thường cũng phải 6 giờ tối mới về. Vài ngày trước do biết trước tôi sẽ về nhà nên xin nghỉ ở nhà đợi tôi.
Lần này về không biết do đụng trúng hai con quỷ hay là do áp lực tâm lý mà tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang dõi theo mình, đây là điều hết sức kỳ quái. Tôi đã phải dán miếng bùa lão mê tín đưa lên trán tâm trạng mới ổn định hơn một chút, sau đó lại tự nấu cho mình chút thức ăn, ăn xong vội chạy ngay sang nhà lão mê tín.
Lần đầu tôi vẽ bùa nên chưa có kinh nghiệm, cứ sang để lão mê tín chỉ dạy thì hơn, cái khác thì không nói chứ mắt nhìn thực sự là tôi không có.
Lúc đến nhà lão mê tín đã là 3 giờ 30 phút, đúng lúc lão ở nhà một mình xem “Thủy thủ mặt trăng”. Lão già này đã cứu tôi, lại còn biết bắt ma, nhưng trong lòng tôi lão là một gã hèn hạ đã từng dắt bọn tôi đi nhìn trộm đàn bà tắm rửa. Lão là người trực tiếp xem còn tôi và anh Tường giúp lão che chắn Vậy nên tôi không hề khách sáo với lão ta.
Bước vào nhà tôi thấy hơi nóng. Lão già này không thích bật điều hòa, tôi cứ nghĩ là do lão tiết kiệm điện nhưng về sau mới biết bật điều hòa thì âm dương ở những vị trí xung quanh sẽ giảm thấp, rất dễ thu hút những thứ đen tối, xấu xa.
“Lão mê tín, ăn cơm chưa?” Tôi tới nhờ người ta dạy bảo nên tự khắc phải biết điều khách sáo một chút, tôi giữ một khuôn mặt tươi cười đến ngồi cạnh lão.
Lão mê tín nhìn tôi một cái, cười toe toét: “Thằng nhóc này, có chuyện muốn cầu xin ta phải không”
“Lão mê tín, cái đó, quyển sách đó có phải đã được in ấn không, cháu phải đi đâu tìm nó, cho cháu một quyển đi.”
“Cho cháu? Được thôi, bái sư đi.” Lão mê tìn liếc nhìn tôi cười: “Không bái sư ta không cho”
Tôi vừa nghe xong liền nhớ tới hồi nhỏ vì lừa kẹo hồ lô của lão tôi còn dám gọi lão là ông nội chứ nói gì chỉ là bái sư. Tôi trực tiếp chạy qua bắt chước phim truyền hình nói:
“Sư phụ, xin hãy nhận của đồ nhi một lạy.”
“Đừng, mau thu tay lại đi, ta không dám nhận.”
“Lão già này, ông đùa tôi đấy à!”
Tôi nhảy cẩng mắng ầm lên, lão mê tín lắc đầu nói: “Nếu cháu thật lòng muốn bái sư thì ta sẽ giúp cháu tìm một người, ta lớn tuổi rồi, không thể thu nhận đồ đệ nữa, người đó có bản lĩnh hơn ta, ta sẽ gọi điện cho cậu ta.”
Nói xong lão cầm ngay điện thoại của mình lên gọi, hình như bên kia hỏi điều gì đó, mắt lão mê tín cười tít lên, vui vẻ nói:
“Tiểu Cửu à, tôi nhận cho cậu một đồ đệ này, rất có tố chất, rất giống cậu năm xưa.”
Chưa qua được một lúc, không biết bên kia nói gì mà lão mê tín nói:
“Cái này tôi không thích sao? Haha, cứ quyết như vậy đi, chàng trai này thực sự không tồi.” Nói xong đưa điện thoại cho tôi: “Muốn bái sư thì cháu tự đi mà nói với cậu ta”
Tôi vừa cầm điện thoại thì đầu dây bên kia đã hỏi : “Cậu chính là cậu nhóc Trần Huy sao?”
Tôi nghe giọng liền cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó mới nhớ ra đây chính là giọng của người trung niên đã tìm lão mê tín hai ngày trước, lại nhớ chú ta lái BMW, chắc chắn không tệ, nhanh chóng nói:
“Đúng đúng, là cháu”
“Tại sao cậu lại muốn học nghề này?”
Đầu dây bên kia đột nhiên hỏi làm tôi có chút bất ngờ, suy nghĩ cẩn thật, chợt nhận ra chính bản thân mình cũng không biết lý do là gì, chỉ là cảm thấy rất vui, nhưng muốn bái người ta làm sư phụ không thể nói thế được, liền đáp :
“Cháu muốn diệt yêu trừ ma, lấy diệt trừ yêu ma làm trách nhiệm”
“Nhóc con, lấy đâu ra nhiều yêu ma như vậy mà tiêu diệt!”
Bên kia cười khẽ một tiếng, có lẽ không tin lời tôi nói, đương nhiên rồi, tôi còn chẳng tin bản thân mình nữa là. Bên kia tiếp tục nói :
“Tuy nhiên lão già Lý Thế Cao đã ra mặt thì tôi cũng phải nể mặt một chút, tôi nhận cậu làm đệ tử, cậu nhớ kỹ tôn chỉ môn phái chúng ta là ....”
Hình như tôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang mắng chú ta nhảm nhí, làm gì có cái tôn chỉ nào?
“Tôn chỉ chính là kính trọng người già, thương yêu trẻ nhỏ, phải tôn trọng sư phụ, không có việc gì cũng phải gọi cho sư phụ, mời sư phụ đi uống trà, ôm ấp gái đẹp, mà thôi cái này thì không cần thiết, tôi rất yêu sư mẫu của cậu đó, dù sao nhớ lấy phải tôn trọng sư phụ là được rồi.”
Bên kia dường như đã không nhớ ra còn tôn chỉ gì nữa.
Cuối cùng chú ấy cũng nói đến:
“Hãy nhớ lấy, tôi tên là Ngô Cửu, cậu là đệ tử của tôi, cậu làm gì tôi không quan tâm, kể cả cậu có cầm dao đi chém vài người tôi cũng có thể bảo vệ cậu, nhưng cậu hãy nhớ kỹ, không được dùng đạo thuật đã học được đi hại người, nếu cậu dám làm vậy thì đích thân tôi sẽ xử lý cậu.”
“Đó là đương nhiên” Nghe đến đây tâm trạng tôi bất chợt nặng trĩu, cái chính là vì giọng Ngô Cửu có chút nghiêm túc nên cảm thấy hơi hơi kì lạ và sờ sợ, tôi nói: “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
“Được rồi, những lời sáo rỗng này thì miễn đi.”
Bên kia đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói:
“Đúng rồi, tôi phải đặt cho cậu một biệt hiệu mới được. Gọi cậu là Batman nhé. Sư huynh của cậu gọi là Ironman, cậu là Batman. Tôi còn có việc, không nói nữa, cụ thể thế nào cứ để lão Lý nói với cậu.”
Nói xong thì đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.
Cúp điện thoại, hình như đã hiểu ra, tự nhiên không đâu tôi có thêm một sư phụ lại có thêm một biệt hiệu Batman. Lão mê tín thấy chúng tôi đã nói xong thì nói:
“Đi thôi, đi lấy con dấu cho cậu, cái này làm xong từ lâu rồi.”
“Ông làm xong rồi?” Tôi hiếu kì hỏi, lão mê tín trợn mắt nhìn rôi nói: “Trong mấy cái biệt hiệu Ironman, Spiderman, Batman, cậu chọn cái nào?”
“Batman.” Tôi không hứng thú với mấy cái biệt hiệu này.
Lão mê tín lấy một con dấu nhỏ ra, đại khái to bằng ngón tay cái, rồi lão lấy một tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ của tôi, lão nhìn tôi và nói:
"Quỳ xuống!"
Tôi biết rằng những thứ âm và dương này có ý nghĩa rất đặc biệt, nhanh chóng quỳ xuống, lão mê tín giở mảnh giấy cũ đó ra và đọc một cách long trọng:
"Hôm nay tôi Lý Thế Cao thu nhận đệ tử Trần Huy, sinh vào ban đêm, thái dương thường niên, trở thành đệ tử của bản phía, tiếp nhận chỉ dạy, thực thi theo đúng 3 điều.
Thứ nhất không được dùng ma thuật hại người.
Thứ hai không được khinh sư diệt tổ.
Thứ ba không được ngông cuồng khoe mẽ.
Cả ba điều này cậu đều phải nhớ kĩ tuyệt không được quên.”