*Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Edit by PK*
Anh Tường dùng tay trái kéo Kim Hỉ Thiên lại, nói: "Thôi đi, những tên ngốc này tặng em những thứ chỉ có thể nhìn, không thể dùng được, anh tặng em đồ em muốn mua cũng không mua được."
"Anh Tường, anh đừng mạnh miệng nữa!" Trong lòng tôi nghĩ 'không tốt rồi', cái tên Lưu Thiên kia cũng không quay đầu lại xem, giống như chỉ chờ cơ hội để giễu cợt anh Tường. Hắn ta cao hứng, cười hỏi: "Có thứ như vậy sao? Anh lấy ra cho mọi người xem thử đi, chỉ cần là thứ Lưu Thiên Nhất tôi muốn, thì chắc chắn sẽ mua được!"
Anh Tường bị hắn ta làm cho kích động, mở balo ra, lấy ra một cái bùa hộ mệnh hình tam giác, đưa cho Kim Hỉ Thiện, nói: "Em gái, anh cho em biết, thứ này đừng nói là Lưu Thiên Nhất, cho dù là Thị trưởng muốn cũng phải cầu người khác làm cái mới, đây chính là món quà sinh nhật mà anh muốn tặng cho em."
"Cái này không phải chỉ là một cái bùa hộ mệnh bình thường thôi hay sao." Lưu Thiên Nhất khinh thường nói: "Cái này tôi đi miếu, cầu lấy 100 cái cũng không phải vấn đề."
"Đây không phải bùa hộ mệnh bình thường, đồ Tử Tường tặng em hãy cầm lấy đi Hỉ Thiện, thứ này đúng như Tử Tường nói, là thứ mà cha mẹ cậu muốn cũng không có được." Hàn Tư Phàm ở bên cạnh vậy là lại nói đỡ cho anh Tường.
Kim Hỉ Thiện nghe Hàn Tư Phàm nói vậy, cũng có chút tò mò, nhận lấy bùa hộ mệnh và cảm ơn, lúc ấy tôi cách không xa nhưng cũng không biết lá bùa đấy rốt cuộc có gì đặc biệt, có điều khi Hàn Tư Phàm nhìn lá bùa, mắt lóe lên, không cần nhìn cũng biết được đấy là đồ tốt.
Anh Tường đoán chừng cũng đã lấy lại được mặt mũi, nghênh ngang đi vào bên trong KTV, Lưu Thiên Nhất nhỏ giọng nói: "Kiêu ngạo cái gì, không phải cũng chỉ là một lá bùa thôi sao."
Lá bùa hộ mệnh này thực sự rất trâu bò, sau đó tôi mới biết được đây là đồ hộ mệnh mà lão mê tín đưa cho anh Tường, sau đó đã cứu Kim Hỉ Thiện một mạng.
Căn phòng KTV này rất lớn, số phòng là 8888, bao một đêm cũng là cái giá này, chưa tính tiền rượu, nếu tính là tiền rượu chi phí cũng phải hết mấy vạn
Gia cảnh Kim Hỉ Thiện chắc chắn không tầm thường
Chúng tôi cũng không có mấy người thích ca hát, Heo Nhỏ hung hăng cầm mic lên hát, Lưu Thiên Nhất và ba người chúng tôi thì lùi ra xa, coi như chúng ta không quen, bốn người này đều nhìn về hướng bốn chị em Hàn Tư Phàm và Kim Hỉ Thiện.
Lúc đấy, khỏi phải nói, trong lòng chúng tôi đang kìm nén lửa giận, bà nội nó, không lâu sau, Hàn Tư Phàm không chịu được mấy tên ngốc kia nữa, đẩy bọn họ ra, đi đến trước mặt tôi, kéo tay tôi, nói: "Hai chúng ta đi vệ sinh."
Nói xong thì lôi tôi ra bên ngoài, hiển nhiên là bị Lưu Thiên Nhất nhìn với một ánh mắt thù hận.
Chờ đến khi ra ngoài, Hàn Tư Phàm mắng: "Mẹ nó, làm thể nào để thổi cha mấy tên ngốc đấy đi bây giờ, cmn thật cố chấp, buồn nôn chết bà già này rồi, *!"
"Vậy sao ngươi không cho bọn họ 2 cái tát đi." Tôi hỏi
Hàn Tư Phàm trợn mắt nhìn tôi, nói: "Dù sao thì đấy cũng là bạn của Kim Hỉ Thiện, không nên đánh cậu ta, đi, đi với tôi ra nhà vệ sinh hút điếu thuốc, giải sầu một chút."
"Cũng được." Tôi nhẹ gật đầu, đi theo sau Hàn Tư Phàm, còn chưa đến nhà vệ sinh, đột nhiên Hàn Tư Phàm nhíu mày, lắc đầu nói: "Không đúng! KTV này có vấn đề!"
"Sao vậy?" Tôi nhìn xung quanh, vẫn có mấy người phục vụ đang đứng, xung quanh cũng vẫn như thường, không có vấn đề gì mà.
"Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một chút!" Hàn Tư Phàm nói xong, tôi nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại, cảm thấy xung quanh thật quá mức yên lặng.
"Nơi này quá yên lặng, có lẽ là do bầu không khí không trôi chảy." Tôi trả lời, cũng không chú ý quá nhiều.
"Chú mày tranh thủ thời gian gọi Tử Tường ra đây đi, nhanh lên." Thấy Hàn Tư Phàm lo lắng, ta gật đầu nhanh chóng quay về phòng, nói với anh Tường: "Anh Tường, ra đây một chút!"
Anh Tường vậy mà lại uống rượu, mặt đã đỏ hết lên, đi cũng không vững, hỏi tôi: "Tiểu tử, mày gọi anh ra làm gì?"
"Hỏi chú mày chuyện này!" Hàn Tư Phàm đi tới, một tay kéo cổ áo anh Tường đến bãi đỗ xe vì hành lang có quá nhiều người, sau khi đến nơi, Hàn Tư Phàm không nói hai lời, trực tiếp cho anh Tường hai cái bạt tai, đánh cho anh Tường tỉnh.
"Tử Tường, chú mày nhìn xem mảnh đất này có vấn đề hay không?" Hàn Tư Phàm đánh tỉnh anh Tường liền hỏi, anh Tường có chút mông lung, nhìn xung quanh một lát, nói: "Không có vấn đề gì, nơi này tam nguyên phong thủy, phong thủy rất tốt, ông chủ phát đạt."
"Không đúng, chú mày nhắm mắt lại cảm nhận một chút!" Nghe Hàn Tư Phàm nói, anh Tường chậm rãi nhắm mắt lại, qua khoảng 10 giây, đột nhiên anh Tường mở to hai mắt, nhìn xung quanh một chút, nói: "Quả thật có vấn đề, đây là mùi của máu của trẻ con!"
Sau đó, ở bãi đỗ xe tìm vật gì đó, một lúc sau, anh tìm được một mảnh vải nhỏ ở cột trụ của bãi đỗ xe, đây là hiếu sa, bên ngoài có dính một chút máu.
Anh Tường cầm lên mũi ngửi ngửi, nhíu mày nói: "Quả nhiên là máu trẻ con, nếu như em đoán không nhầm, ở trên sân thượng KTV có một bẻ nước."
Nói xong, ba người chạy lên sân thượng KTV, quả nhiên tìm được một bể nước, thấy anh Tường cầm mảnh vải trên tay, tôi hiếu kỳ hỏi: "Anh Tường, rốt cuộc là thế nào?"
"Đây là một thứ không bình thường, thiên la địa võng, để hiếu vải dính máu trẻ con, rồi đặt một mảnh bên trên bể nước này, làm Thiên La, một mảnh đặt ở bãi đỗ xe, làm Địa Võng, tạo thành một bố cục phá hủy tam nguyên phong thủy nơi này, nếu chúng ta phát hiện muộn 3 ngày thì nơi này sẽ có liên tiếp người gặp quỷ và người chết, rốt cuộc ai là người làm việc này chứ?"
"Mấy đứa này, phá bố cục phong thủy của lão làm gì?" Bỗng nhiên, từ sau lưng chúng tôi truyền đến một giọng nói.
Chúng tôi nhìn lại, thấy một ông lão khoảng hơn 50, mặc một bộ Đường tran màu đen, cười lên nhìn mặt mũi rất hiền lành, đang đứng ở đầu cầu thang.
"Ông dùng thứ này hại người cũng không phải việc gì đúng đắn. Không biết ông và ông chủ nơi này có thù hận gì mà phải dùng thứ này để hại hắn?" Hàn Tư Phàm bước lên hai bước, hung dữ hỏi ông lão.
"Cháu gái này, đừng tưởng học được mấy đạo thuật đơn giản là ghê gớm, mau trả lại đồ cho lão, lão sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Ông lão nói xong, lấy từ phía sau ra thi thể đã khô của một đứa bé, đen như mực, chỉ có bàn tya lớn, thân thể còn có rất nhiều dây đỏ quấn xung quanh.