Chương 22: Lưu Thiên Nhất
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Tôi và anh Tường ở trong phòng ngủ được một lúc thì nghe thấy giọng của Heo Nhỏ và Thái Long. Khắp người hai thằng toàn dấu giày là dấu giày, nhìn thê thảm kinh khủng. Heo Nhỏ vừa về đến phòng cái chui ngay vào chăn khóc tu tu.
Tôi thấy hơi ngượng, đi qua an ủi Heo Nhỏ:
"Béo à, đừng nản chí, vẫn còn cơ hội mà, mà chú cũng đã bị đánh đâu, đừng khóc nữa."
Heo Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy:
"Không, không phải thế. Tiền tháng này em lấy đi mua hoa hết sạch mất rồi, em sẽ phải nhịn đói cả tháng, em đau khổ vì chuyện này thôi."
Thiệt tình, bó tay với nó luôn!
Mọi chuyện tiếp đó diễn ra khá suôn sẻ. Thật ra Hàn Tư Phàm rất tốt, chuyện kia lắng xuống, chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau. Trước tiên phải kể đến trường của chúng tôi.
Tỷ lệ nam nữa của ngôi trường này là 3:1, trong trường lưu truyền một câu nói thế này: 'Tỷ lệ trai gái luôn 3:1, một đôi nam nữ một đôi trông'.
Tôi thấy câu này hình dung rất đúng về trường mình. Cái thứ hai phải kể đến chính là sinh viên trường cảnh sát rất hăng hái, tan học luôn có hai ba người ra ngoài ăn cơm rồi nhân tiện làm dũng sĩ đường phố luôn.
Tục ngữ có câu 'Vật họp theo bầy'. Ba chị gái ở cùng phòng với Hàn Tư Phàm cũng rất xinh đẹp, hơn nữa vì chơi thân với Hàn Tư Phàm nên nghiễm nhiên bọn tôi cũng hay tụ tập đi chơi.
Trong số đó có một chị tên là Hạ Vũ Manh, người cũng như tên, cực kì đáng yêu và xinh xắn, là kiểu con gái tôi thích, tâm hồn cũng rất đẹp, mỗi tội hơi đơn thuần.
Tôi có ý định tán tỉnh, nhưng đến đêm Thái Long mượn đâu ra cái dĩa ghì vào cổ tôi đe dọa: "Hạ Vũ Manh là của tao, mày tán chị ấy thử xem?"
Thôi được rồi, đành buông tay vậy.
À đúng rồi, vẫn còn hai người nữa. Một người tên là Kim Hỉ Thiện. Chẳng biết bố chị ấy nghĩ gì mà có thể đặt cái tên kì quặc như thế nữa. Nhưng bù lại con người rất được, cả dáng người lẫn nhan sắc tính ra còn hơn cả Hàn Tư Phàm.
Theo nguồn tin mật Hàn Tư Phàm tuồn ra thì nhà bà chị này giàu nứt nước đổ vách, hình như bố làm quan to, còn mẹ lại thiên về hoạt động kinh doanh thương mại, thốt lại là bên ngoài xinh gái bên trong nhiều tiền. Anh Tường suốt ngày đòi tán bà chị này thôi, tôi thì không dám hy vọng viển vông mình sẽ tán đổ.
Người còn lại tên là Hỉ Thước, ngoại hình không được gọi là xuất sắc, nhưng cũng không xấu, thôi cứ nói là ở giữa đi cho dễ hiểu. Tính tình rất được, nói chuyện nhẹ nhàng dễ nghe, xem như phòng bọn họ cũng có một người dịu dàng thục nữ.
Còn Hàn Tư Phàm thì sao? Thôi cứ để yên cho Heo Nhỏ cố gắng vậy, mặc dù tôi xác định cậu ta chẳng có tí hy vọng nào.
Đã 2 tháng kể từ ngày khai giảng, mọi người dần thân thiết hơn, thường xuyên đi chơi với nhau.
Thứ 5 tuần này là sinh nhật của Kim Hỉ Thiện. Chị ấy thông báo cho chúng tôi biết, rủ chúng tôi đi KTV Kim Thành nhảy múa hát lượn. Quán KTV Kim Thành rất nổi tiếng ở Trùng Khánh, chỉ dành cho người có tiền, cái rẻ nhất trong đó hình như là 1000 tệ, nói gì đi chăng nữa đối với chúng tôi số tiền này rất nhiều.
Hôm nay cả 4 thằng bọn tôi ai nấy cũng đều ăn mặc bảnh bao, đặc biệt là anh Tường. Suy cho cùng anh ấy định tán bà chị bên ngoài xinh gái bên trong nhiều tiền kia, hôm nay lại là sinh nhật của Kim Hỉ Thiện nên ăn vận chuẩn bị kĩ càng lắm, đến tóc cũng đi làm kiểu Hàn xẻng cơ mà.
Thằng bình thường không bao giờ chăm chút bản thân như Thái Long mà hôm nay cũng biết mặc Âu phục, ngay cả Heo Nhỏ cũng ăn mặc gọn gàng chỉn chu, đầu tóc vuốt vuốt các thứ.
Chỉ có mình tôi là mặc quần đen áo sơ mi vô cùng tầm thường. Thật ra không phải tôi muốn lòa xòa, nhưng Thái Long và anh Tường liên thủ lại xúi giục tôi, còn biến tóc tôi thành một mớ hỗn độn, mục đích đi cùng nhau tôi sẽ nâng được khí chất của họ lên.
Con bà nó nữa, nghĩ đi nghĩ lại, ăn mặc chải chuốt như họ cũng không tốt, quá màu mè.
Chuẩn bị xong xuôi thì chúng tôi ra cổng trường. Kim Hỉ Thiện tự lái xe đến, ném cho chúng tôi câu 'Hẹn ở cửa KTV Kim Thành' rồi phóng xe chở bọn Hàn Tư Phàm đi mất, để lại 4 thằng chúng tôi tự khổ sở bắt xe. Tức chết mất, haizz, hết cách, bọn tôi cũng nhanh chóng bắt taxi đến KTV Kim Thành.
Khoảng nửa giờ sau chúng tôi mới đến nơi, không ngờ anh Tường vừa đến cửa KTV Kim Thành đã khen không ngớt miệng:
"Kết cấu tuyệt đấy! Chẳng chách nơi này nổi tiếng, ăn nên làm ra như thế, kết cấu phong thủy này muốn làm ăn không tốt còn khó."
"Nói gì đấy?" Tôi đánh mắt nhìn xung quanh. KTV Kim Thành là hướng Bắc Nam, tôi cũng chỉ biết hướng Bắc Nam là hướng đẹp, chứ những cái khác không nhìn ra.
Anh Tường chỉ vào một hồ nước bắt đầu giải thích.
Thì ra đây là kết cấu phong thủy Tam Nguyên. Cửa quay về hướng Nam là Minh Đường, trước cửa nước đọng làm thành Tụ Thủy. Đây chính là đạo lý tụ thủy, với lại nơi này không chỉ có kết cấu Tụ Thủy.
Phía Tây KTV giáp ngọn núi nhỏ, phía Bắc có một con sông, như vậy có thể hội tụ tinh hoa đất trời vào bên trong KTV, gọi là Bảo Hồ Nạp Khí.
Mà sông phía Bắc có một cây cầu nhỏ, trên cầu có trên dưới 24 ngọn đèn. Đây là 24 vì sao che chở, tên là Tinh Quan Hộ Giá.
Ba kết cấu Tam Nguyên kết hợp lại thành Minh Đường Tụ Thủy, Bảo Hồ Nạp Khí, Tinh Quan Hộ Giá, nếu dùng trong làm ăn buôn bán tiền sẽ thu vào như nước.
Đến khi anh Tường tỏ vẻ bậc thầy nói xong, Thái Long cười:
"Thằng nhãi như cậu cũng nói được mấy câu có lý cơ đấy."
"Anh ấy toàn chém gió thôi."
Tôi cười có lệ, nói chung không thể cho nó biết anh Tường chính là thầy phong thủy được. Mà thói của anh Tường là vậy đấy, cứ động phải chuyện gì mình biết là chém nửa ngày không hết chuyện, giả vờ như cái gì mình cũng biết chuyện gì mình cũng tường.
Hiện tại trước cửa KTV có 8 người: Hàn Tư Phàm, Kim Hỉ Thiện, Hạ Vũ Manh, cùng bốn chàng trai bảnh bao lịch lãm, cả người toàn đồ Tây này nữa, trông có vẻ lòe là lòe loẹt, nhưng cũng toàn hàng hiệu thôi đấy chứ đùa đâu.
Chúng tôi đi vài bước chợt nghe thấy tiếng người nào đó nói với Kim Hỉ Thiện:
"Hỉ Thiện, sinh nhật vui vẻ! Đây là nhẫn bạch kim tớ dặn bố tớ đi Mỹ mua về, tặng cậu làm quà sinh nhật đấy."
"Cảm ơn Lưu công tử nhé!"
Kim Hỉ Thiện nhận quà mà mặt không biến sắc. Ba người kia cũng lần lượt tặng quà, Hàn Tư Phàm và hai chị kia mang theo cả bánh ngọt.
4 thằng bọn tôi bối rối, hình như quên mua quà rồi thì phải.
"Đây đều là bạn em đúng không?"
Người được gọi là Lưu công tử kia liếc mắt nhìn qua bọn tôi một cái, hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng tươi cười lại:
"Tôi tên là Lưu Thiên Nhất, là bạn từ thuở ấu thơ của Hỉ Thiện"
Người này nói thế nhưng không có ý đưa tay ra bắt tay chúng tôi, tôi thấy không thoải mái chút nào. Thằng nhãi này kiêu ngạo cái chó gì cơ chứ, không phải chỉ là có tiền thôi sao.
Anh Tường thấy mình có nguy cơ bị tranh cướp, tay phải ra sức móc lỗ mũi, sau đó đưa chính tay ấy ra nói:
"Lưu công tử đúng không? Cậu cứ gọi tôi là anh Tường là được, nếu không thích thì cứ gọi thẳng là Lê Tự Tường, tôi không để bụng đâu."
Mi mắt Lưu công tử run nhẹ, lùi về sau hai bước, cứ như sợ anh Tường dùng cái tay vừa móc mũi giết chết mình không bằng. Hắn ta nói:
"Rất hân hạnh được quen biết mọi người. Vào trong trước đã, tôi đã bao trọn phòng VIP rồi!"
Dứt lời hắn ta đi vào trong.