Chương 21: Học cùng trường với Hàn Tư Phàm
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
“Rồi rồi, em giỏi nhất, sau này anh không dám nhờ vả gì em nữa đâu.”
Bây giờ tôi mới nhớ ra lão mê tín từng nhắc nhở rằng không được dùng tà thuật đi hại người, dọa thôi cũng không được. Đêm hôm nay làm tôi đau đầu vô cùng.
May mà những người lính kia không bị dọa chết, Diện Mã chỉ làm họ ngất xỉu mà thôi. Về sau có thời gian tôi cho Diện Mã ra, hỏi thì mới biết đêm hôm ấy Nhạc Việt không có mặt ở ký túc xá.
Diện Mã tìm mãi mà không thấy ông ta nên trong lòng nổi lên oán khí, sau đó oán khí càng ngày càng tăng nên mới chạy lung tung khắp nơi.
Vì hầu hết những người hướng dẫn đều bị ngất, được đưa đến bệnh viện nên thành ra đợt huấn luyện quân sự của chúng tôi được kết thúc sớm. Nghe tin này tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, nhìn những khuôn mặt tươi cười của cả đám trong lòng tôi thần nghĩ, nếu không có ông thì các chú nghĩ các chú sẽ được giải thoát sớm hay sao.
Nhưng suy đi tính lại, nếu cho tôi cơ hội làm lại, tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy. Đêm qua thật sự quá nguy hiểm. Nếu tôi giết một người vô tội nào đó thật thì sẽ thấy tội lỗi suốt đời.
Lúc anh Tường đưa mấy người hướng dẫn đến phòng y tế cũng chỉ nói là vô tình đi dạo nhìn thấy. Khu tập huấn nổi lên tin đồn có ma quỷ nên chẳng còn ai để ý đến vấn đề này.
Ngày hôm sau chúng tôi và chú Lưu rời khỏi đây, dạo này lương tâm chú Lưu bỗng dưng thức tỉnh hay sao mà mang 12 chiếc xe đến cho phép chúng tôi ngồi xe quay về. Nhớ lúc lên xe, có vài cô gái còn ôm mấy thầy hướng dẫn, phụng phịu nói rằng không nỡ rời đi. Còn mấy cậu nam sinh thì tỏ ra luyến tiếc, lo lắng hỏi han mấy người lính đang ở bệnh viện.
Tôi biết trong lòng bọn họ nhất định là đang điên cuồng chửi mắng, còn tôi lại không hề như vậy. Diệp Lăng Thiên đối xử với đám bọn tôi rất tốt, mà nguyên nhân chủ yếu là do hôm đó suýt nữa thì hại chết mấy ông thầy hướng dẫn nên trong thâm tâm cứ rất áy náy mãi, làm gì còn tâm tình đâu mà đi mắng bọn họ.
Dù sao đi nữa thì việc huấn luyện chưa đến 10 ngày đã kết thúc thật sự rất đáng mừng, ngoài ra còn một chuyện rất lớn đã xảy ra khi tôi, anh Tường và mấy người bạn học quay lại trường.
Chiếc xe vừa đưa chúng tôi quay trở về trường, chú Lưu nhắc người nào về phòng người nấy mà nghỉ ngơi.
Bốn thằng chúng tôi vừa đi nghĩ xem nên đi chỗ nào uống vài chén, vừa vào đến cửa phòng đã có người đột nhiên đến vỗ vai tôi:
“Này nhóc, chú mày cũng học trường này à?”
Tôi vô cùng hoang mang, ngôi trường cảnh sát này còn có người quen biết tôi sao?
Tôi nhìn kĩ lại, thì ra là bà chị Hàn Tư Phàm. Hôm nay bà cô này đeo kính râm màu đen, mặc một chiếc áo phông màu đỏ và một chiếc váy ngắn.
Xinh thật! Tôi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, Hàn Tư Phàm chào hỏi tôi xong thì cũng nhìn sang bên anh Tường nói:
“Tiểu Tường, chú mày cũng vào trường này học à, sao trước kia không thấy đâu?"
Thái Long và Heo Nhỏ nhìn thấy Hàn Tư Phàm tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, Heo Nhỏ tự dưng phun ra một câu làm người ta chán ghét:
“Em cũng muốn được chị Phàm bảo vệ.”
Không ngoài dự đoán, chị Phàm đá một phát, cậu ta lăn tròn ba vòng trên mặt đất. Heo Nhỏ khổ sở bò dậy, nôn mửa dưới đất. Tôi nhìn cảnh này mà phát run, chị đại này đã tống hết đồ ăn Heo Nhỏ ăn tối qua ra ngoài rồi còn đâu.
“Sao bà chị dám bắt nạt anh em của tôi!”
Thái Long thấy Heo Nhỏ bị đánh, không cần biết là nam hay nữ, nó vung một quyền về phía Hàn Tư Phàm. Tôi thật sự rất muốn can ngăn, dù sao đi nữa nó cũng là anh em xương máu của tôi.
Nhưng Hàn Tư Phàm là gái xinh đó, hơn nữa Thái Long học võ rất giỏi, người bình thường không phải là đối thủ của nó. Nếu chẳng may nó thắng Hàn Tư Phàm thật thì về sau mặt mũi chị ấy để đi đâu.
Có điều tôi đã lo lắng vô ích. Hàn Tư Phàm chỉ dùng một tay trái đã chặn được nắm đấm của Thái Long, sau đó dùng tay phải đánh vào ngực Thái Long ba quyền.
Thái Long ôm ngực nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời, Hàn Tư Phàm đánh xong còn cười hì hì nói:
“Giỏi đấy, nếu là Trần Huy và nhóc Tường thì ngay cả một quyền cũng không chịu được.”
“Bà chị, bà chị cố ý kích đểu phải không!” Anh Tường đứng một bên lảm nhảm, Hàn Tư Phàm chả buồn để ý, quay sang đánh anh Tường một quyền, anh Tường ngã sõng soài trên mặt đất.
“Ha ha, thú vị thật, sau này nhớ thường xuyên đến tìm chị chơi đấy!”
Hàn Tư Phàm nói xong thì đi ngay, có điều lúc đi ngang qua tôi chị ây đột nhiên ghé vào người tôi nói nhỏ:
“Về sau tốt nhất đừng có dùng tới con quỷ nhỏ kia, cậu không khống chế nối nó đâu.” Nói xong đi về phía phố ăn vặt cạnh trường.
Hứng thú đi uống vài ly của chúng tôi cứ thế bị dập tắt, đành ngồi trong ký túc xá ăn mì tôm. Heo Nhỏ vẫn còn tức giận, hung hăng mắng:
“Bà chị kia độc ác thật, anh Tường, anh Huy, anh Long, chúng ta tìm cơ hội đánh chị ta một trận đi.”
“Ấy chết, cậu muốn đi thì tự đi một mình, trước khi đi nhớ phủi sạch mọi quan hệ với mấy thằng này đấy. Nếu không chị ấy không tha cho cả đám luôn không biết chừng.” Anh Tường nhìn vậy nhưng rất hiểu tính Hàn Tư Phàm.
Heo Nhỏ gật đầu cái rụp, đứng dậy nói: “Cũng đúng, em không thể làm chuyện gì liên lụy đến các anh em của mình được. Đã đến nước này, em chỉ đành hy sinh nhan sắc bản thân, khiến chị ấy yêu em, đợi đến lúc chị ấy yêu em đến chết đi sông lại em sẽ phủi mông chia tay để trái tim chị ấy tan vỡ.”
Tôi vẫn còn đang ăn mì, nhìn dáng vẻ của Heo Nhỏ không nhịn được phun mì ra ngoài. Thật ra Heo Nhỏ cũng rất đáng yêu, trên mặt còn có nét chọc cười người khác, kiểu tóc giống như một anh chàng Hàn Quốc, có cảm giác rất biết cách đi theo trào lưu.
Nhưng dẫu thế nào cậu ta vẫn cách từ “đẹp trai” một quãng đường xa, tôi vui vẻ đùa: “Đi đi, anh ủng hộ chú, chú sẽ làm được thôi Heo Nhỏ.”
“Anh cũng thế!” Anh Tường thấy tôi nói vậy thì tủm tỉm hùa theo.
Heo Nhỏ nghe hai chúng tôi nói xong còn cười nói:
“Nhìn hai người như vậy, có thể thấy đã quen chị ấy lâu rồi, hai người thử nói cho Heo Nhỏ nghe xem chị ấy thích gì đi.”
Tôi với anh Tường làm sao mà biết được, nhưng anh Tường chơi ác, cười đểu giả:
“Chị ấy thích lãng mạn, Heo Nhỏ này, để anh nói cho mà nghe, nếu mai chú cầm một bó hồng đứng trước mặt cả lớp tỏ tình với chị ấy, nhất định chị ấy sẽ cảm động khôn cùng, khẳng định sẽ lấy thân báo đáp đó, cứ tin ở anh.”
“Ok thôi.” Heo Nhỏ nghe xong hào hứng chạy ra ngoài mua hoa hồng.
Thằng này nếu không phải tinh trùng lên não thì cũng bị ma nhập rồi, việc liều mạng như vậy mà cũng dám làm. Hôm đó cậu ta đã lấy tiền sinh hoạt cả tháng ra mua 99 đóa hoa hồng, ừ thì nhìn chung thật sự cũng có một tí gọi là lãng mạn.
Hôm sau, vừa sớm ngày ra Heo Nhỏ đã muốn lôi kéo tôi, anh Tường, còn có cả Thái Long đi hỗ trợ. Không ngoài dự đoán, tôi và anh Tường cùng viện cớ đau bụng chạy thẳng vào WC để Heo Nhỏ và Thái Long hai thằng tự mình đi.
Cả tôi và anh Tường đều rõ, nếu đi tuyệt đối sẽ không thể nguyên vẹn quay về, trở lại chắc chắn nửa người tàn phế.